Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Vương Kết Hương và Ân Hiển đều xin nghỉ ở chỗ làm.
Anh đi đăng kí ở khoa mắt của bệnh viện với cô, khám mắt kỹ càng tỉ mỉ.
Kết quả chẩn bệnh cuối cùng đã có, là bệnh quáng gà tạm thời.
Không có tiền sử di truyền trong gia đình, không có thay đổi bệnh lý ở tế bào hình que trên võng mạc. Bệnh là do lớn lên bị thiếu vitamin A. Bác sĩ khuyên nên có chế độ ăn cân đối, ăn bổ sung vitamin A.
Nghe bác sĩ phân tích bệnh tình xong, mặt Vương Kết Hương cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cô kéo cánh tay Ân Hiển, đi ra khỏi bệnh viện. Cô ngước đầu, cười tươi rói với anh: “Ha ha, em không sao rồi.”
“Vui vẻ sớm quá rồi đấy,” Ân Hiển vò rối tóc mái của cô, nói: “Phải bổ sung vitamin.”
Hiếm lắm mới có hôm họ không đi làm, trên đường về nhà, họ cùng quẹo vào chợ cóc mua thức ăn.
Ân Hiển thấy sạp rong có bán cá đù vàng, hỏi Vương Kết Hương có muốn ăn không.
(Cá đù vàng, hay còn gọi là cá đỏ dạ, cá sóc. Bên Tàu gọi là cá hoa cúc)
Cô lắc đầu, nói nhỏ bên tai anh: “Em có thể mang hải sản về, không cần mua đâu.”
Hải sản, Vương Kết Hương chỉ ăn hải sản xấu mã sắp hỏng cô nhặt từ nhà máy ra, vì chúng miễn phí.
Họ lại đi vài bước, nhìn thấy quán thịt lợn.
“Anh mua chút thịt, tối nay làm canh sườn hầm cà rốt.”
Ân Hiển vừa định sải bước chân, Vương Kết Hương đã kéo anh lại: “Mình vừa ăn thịt không lâu, tháng này không thể ăn thịt nữa.”
Thịt đắt, cô phải thầm tính toán, kiểm soát số lần họ mua thịt trong một tháng.
“Vậy thì không ăn thịt, em muốn ăn gì?”
“Trứng gà xào, cải trắng ướp dấm……”
Anh ngắt lời cô: “Thảo nào bác sĩ nói chế độ ăn của em không cân đối.”
Còn tiếp tục thế này, những thứ họ mua sẽ là nguyên liệu nấu ăn mà mọi ngày vẫn mua mất. Ân Hiển tước đoạt quyền lợi chọn món của Vương Kết Hương.
Anh túm cô đến hàng thịt heo, mua xương sườn và gan heo của chủ quán; rồi quay lại sạp hải sản trước đấy, mua một con cá đù vàng đẹp đẽ, tung tăng nhảy nhót.
Vương Kết Hương bảo Ân Hiển đừng mua nữa, anh lại đến hàng rau mua một mớ rau và một túi cà rốt to.
Ân Hiển xách đầy hai tay, khá hài lòng với thành quả mua sắm của mình.
—— Có bao giờ họ được ăn một bữa phong phú thế này đâu, lãng phí quá.
Cô nhận lấy một cái túi nhẹ hơn, vẻ mặt tức giận: “Cứ phải làm trái lời em anh mới vui, đúng không?”
Anh liếc cô, gật gật đầu: “Đúng.”
Sau khi Vương Kết Hương được chẩn đoán mắc bệnh quáng gà, đến giờ tan làm buổi tối, Ân Hiển luôn lên con dốc ở khu ổ chuột đón cô về.
Vì căn bệnh này, một ngày nọ cô lại trở thành trò cười to.
Chiếc túi nilon người ta ném trong bụi cỏ, Vương Kết Hương lại tưởng nhầm là thỏ.
Trước kia Ân Hiển nhầm cá cóc thành chuột, anh vẫn nhớ mình bị cô chê cười bao lâu. Lần này đến phiên cô nhìn lầm, Ân Hiển tất nhiên cũng trêu cợt cô mệt nghỉ.
Vương Kết Hương cực kì thích thỏ, tức anh một trận rất căng, cả đêm không nói năng gì với anh.
Hôm sau, Ân Hiển đề cập với cô: “Mình nuôi thỏ nhé.”
Ngoài dự đoán của anh, Vương Kết Hương không đồng ý.
Cô nói họ không có tiền không có thời gian để nuôi một chú thỏ tử tế.
Cô nói rất có lý.
Ân Hiển có thể móc tiền ra cải thiện một hai bữa ăn trong nhà họ, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là họ rất bần cùng.
Với số tiền lương của hai người, họ chỉ đủ sống qua ngày trong thành phố lớn.
Bác sĩ khuyên nên ăn bổ sung vitamin A, nhưng Vương Kết Hương lại không thích ăn cà rốt. Dù chỉ bỏ thêm chút cà rốt trong canh là cô đã mặt ủ mày ê lúc ăn rồi. Ân Hiển nghĩ đến việc mua máy ép. Vương Kết Hương thích uống nước trái cây, biết đâu cô lại uống được nước ép cà rốt.
Anh ra siêu thị, chấm một chiếc máy ép thích hợp, nhưng nhìn giá của nó, anh lại rầu rĩ bỏ đi.
—— Không có tiền, không có tiền.
Dạo này Ân Hiển bắt đầu thường xuyên suy nghĩ về việc: Có nên chuyển qua công việc khác không?
Mục đích anh làm bảo hiểm là để học kỹ xảo buôn bán, tích lũy kinh nghiệm cho công việc tương lai. Anh vốn không định làm lâu trong ngành này.
Mấy tháng gần đây làm ăn không đắt, tiền lương anh nhận được ít đến thảm thương. Mà để giữ khách cũ, làm quen khách mới, anh càng cần đổ tiền vào, mua quà tặng người ta, xã giao với người ta.
Con đường tương lai sẽ thế nào, Vương Kết Hương chưa từng bàn bạc với anh, Ân Hiển cũng không chủ động nói ý nghĩ của mình cho cô.
Ngày ngày cô vào nhà máy hải sản làm công việc tay chân, không sợ nghèo đói, không sợ chịu khổ. Yêu vào thì uống nước cũng thấy no. Hình như chỉ cần được ở bên anh, là mọi sự sẽ tốt lành.
Có điều, Ân Hiển không thể ngừng lo âu được, tiền về chậm quá.
Anh đã rèn luyện kỹ năng xã giao mấy năm nay, đã nhuần nhuyễn chưa? Có nên đổi sang hoàn cảnh mới hẳn để thử sức không?
Ý nghĩ đổi việc quanh quẩn trong lòng, buổi tối Ân Hiển không ngủ được, mất ngủ triền miên.
Nửa đêm, Vương Kết Hương trở mình, chiếc chăn kế bên lạnh lẽo.
Cô mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy bật đèn đầu giường.
Cửa nhà mở hé một khe, cô đi chân trần đến cửa, thấy Ân Hiển ngồi xổm bên ngoài, kẹp một điếu thuốc trong tay.
Bóng lưng anh đượm vẻ cô độc khó nói nên lời.
Anh đỡ đầu bằng một tay, tay kia kẹp điếu thuốc. Thuốc đã châm nhưng anh không hút.
Ân Hiển đang nhìn gì ở đằng đối diện à? Trong mắt Vương Kết Hương, nơi ấy gần như chỉ là một miền đen kịt vô nghĩa, cô không nhìn thấy gì cả.
Cô lẳng lặng nhìn anh, rất khó miêu tả cảm xúc trong lòng.
Dường như vì vẻ cô đơn của anh, cô cũng bất giác cảm thấy cô đơn.
Cô không biết anh hút thuốc, như thể trước giờ cô không biết tại sao anh lại cực kì ghét bệnh viện.
Cô không biết chuyện gì đang khiến anh phiền não, không biết mình có thể giúp gì cho anh không.
Ân Hiển chưa bao giờ nhờ cô giúp đỡ.
Họ ở bên nhau hằng ngày, có rất nhiều thời gian, có thể nói với nhau vô số điều.
Dù cô nhận ra sự mỏi mệt của anh, nhưng anh không tâm sự với cô. Tại tính cách của anh ấy như thế sao? Hoặc là, cô không phải đối tượng thích hợp cho anh trút bầu tâm sự ư? Anh chưa từng nói lời yêu, nói lời nhớ nhung, kể về phiền toái của mình, than mệt với cô…… chứ chưa cần bàn đến chuyện nhờ cô giúp gì.
Một nỗi âu sầu trào dâng trong lòng cô, Vương Kết Hương xoay người, quay về giường.
Đi được nửa đường, cô bỗng đổi ý.
Cô cố ý bước thành tiếng, căn thời gian, chậm rãi đi ra cửa.
Vương Kết Hương vờ như mình vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái thật to, đẩy cửa ra.
Ân Hiển dập thuốc rồi.
“Sao em lại dậy?” Anh hỏi.
Giọng cô lơ mơ: “Anh không ở giường nên em dậy.”
“Ban nãy anh ra ngoài đi vệ sinh.”
Ân Hiển cười với cô.
“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hai người nằm về giường, anh tắt đèn.
Vương Kết Hương xoay người, đưa lưng về phía anh. Đợi một lát, cô chắc chắn là Ân Hiển không định nói gì với mình, cô cũng thôi ý định hỏi anh.
“Ôm em một cái nào.” Cô nói với anh.
Ân Hiển trở mình, ôm eo cô.
Vương Kết Hương túm tay anh.
—— Chịu gió lạnh bao lâu mà tay cóng thế này.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng ủ ấm cho anh.
……
Vào ngày phát lương tháng này, Ân Hiển xách một chiếc máy ép nước về nhà.
Anh nói đấy là máy ép trên cơ quan, để hơn nửa năm không ai dùng, sếp hỏi anh có muốn không nên anh xách về nhà.
Vương Kết Hương mừng rỡ không khép miệng nổi.
“Máy ép tốt thế này mà không ai dùng à!”
Mặt cô viết bốn chữ “Phí phạm của giời” to, cực kỳ vui vẻ chào đón nó vào nhà mình.
Dù gì nó cũng từng là đồ dùng chung, Vương Kết Hương dùng rất nhiều chất tẩy rửa, rửa sạch trong ngoài, lau bằng vải cho đến khi nó phản quang được.
Cô còn vừa lau vừa cảm thán: “Đúng là không ai dùng thật, máy ép sạch ghê.”
Ân Hiển cầm mấy củ cà rốt trong nhà, dạy cô dùng máy ép thế nào.
Ly nước ép cà rốt đầu tiên đã chế biến xong, anh đưa cái ly cho cô.
Vương Kết Hương khá nể tình anh. Cô ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
“Úi ——” cô thè lưỡi, cả khuôn mặt chun lại.
“Sao mặt em lại như thế?” Ân Hiển cau mày hỏi: “Không ngon à?”
Cô thành thật nói: “Không phải vị em thích.”
Vương Kết Hương cần mẫn rửa sạch hết chỗ cà rốt còn lại trong ly, vẫn chưa mất hứng thú với máy ép.
“Hay là chúng mình ép món khác uống đi.”
“Không được, em phải uống nước ép cà rốt.”
Ân Hiển cướp cái ly của cô, ấn nút khởi động, tiếp tục bỏ cà rốt vào máy.
“Tại sao?”
Vương Kết Hương không cam lòng nhìn cái ly.
Cà rốt bị anh xay nát, nhanh chóng lấp đầy nửa ly.
“Cái máy này chỉ ép được cà rốt thôi.” Ân Hiển nói dối mà mặt không đổi sắc.
Ánh mắt Vương Kết Hương nhìn máy ép lập tức chuyển thành ghét bỏ.
“…… Tồi như thế, thảo nào chẳng ai trong cơ quan anh dùng.”
Vậy là.
Ép nước cà rốt trở thành chuyện cố định mà Ân Hiển làm hằng ngày.
Ban đầu, anh phải dùng thủ đoạn để ép Vương Kết Hương uống.
Thí dụ như uy hiếp bằng lời: Em không uống, hôm nay không ngủ chung; em không uống, hôm nay anh không nói chuyện với em; em không uống, hôm nay anh không đón em về……
Hoặc quyến rũ bằng thân thể, như là: Em uống, hôm nay cho ôm anh thoải mái, anh không đẩy em ra; em uống thì tối nay được gối lên cánh tay anh ngủ; em uống, anh sẽ hôn em một cái……
Uy hiếp bằng lời không đủ tàn nhẫn, có thể kích thích tâm lý chống trả của Vương Kết Hương.
Cô liều chết không chịu, nước ép cà rốt cuối cùng lại vào miệng anh.
Rù quyến bằng thân thể lại rất hiệu quả, chưa từng thất bại bao giờ.
Điểm khó khăn duy nhất chính là, dần dà, Vương Kết Hương bắt đầu cò kè mặc cả với Ân Hiển, càng ngày càng yêu cầu quá đáng hơn.
Ân Hiển nào phải loại người dễ thoả hiệp, anh còn đang suy nghĩ phải đối phó với cô thế nào đây.
Một hôm nọ, Vương Kết Hương không chịu uống nước ép cà rốt, trừ phi Ân Hiển gọi cô là “Cục cưng nhỏ của lòng anh ơi” cả ngày.
Anh không đồng ý với điều kiện của cô.
Vương Kết Hương che miệng bằng hai tay, ép anh bằng thủ đoạn “Ngừng uống nước ép cà rốt”.
“Nếu em đã kiên quyết không uống như vậy thì thôi đừng uống nữa.”
Anh cười nhạt, nhấc máy ép nước ra khỏi phòng.
Anh đổ hết số nước cà rốt đã ép vào ống cống trước nhà ngay trước mặt cô.
“Anh, anh.”
Vương Kết Hương chỉ vào anh, ngón tay run rẩy: “Cà rốt mua bằng tiền, máy ép lại hao điện! Tiền điện hằng tháng của nhà mình đắt lắm! Anh lãng phí quá!”
Ân Hiển nhún nhún vai: “Em không uống, anh còn cách nào đâu?”
“……”
Cô trịnh trọng cảnh cáo anh: “Không có lần sau, ngày mai đừng ép nữa!”
Ngày hôm sau, Ân Hiển vẫn dậy sớm như mọi khi.
Vương Kết Hương bị đánh thức bởi tiếng cà rốt xay “xẹt xẹt”, cô tức giận nói với anh.
“Anh biết em không uống đúng không, anh ép anh tự uống đi.”
Ân Hiển ấn nút tắt, chỉ đáp lại cô một chữ.
“Ờ.”
Cô trơ mắt nhìn anh cầm máy ép, lại đi ra ngoài phòng lần nữa.
Ân Hiển phát rồ rồi!
“Anh đừng đổ!”
Vương Kết Hương gào lên the thé ngăn anh lại: “Cốc của em đâu? Em muốn uống!”
“Được, uống đi uống đi.”
Ác ma Ân Hiển mau mắn rót đầy một cốc nước ép cà rốt cho cô.
“Không đủ thì còn nữa.”
Thành công tìm ra phương pháp bắt Vương Kết Hương ngoan ngoãn hấp thu vitamin A, mỗi ngày Ân Hiển đỡ được khối chuyện.
Mà quả thật, ban đầu Vương Kết Hương chưa quen uống loại nước ép cà rốt này, nhưng sau khi cô chấp nhận được hương vị này rồi, thì càng uống cô càng mê.
Cô không chỉ uống vào buổi sáng, mà còn bỏ vào bình giữ nhiệt mang đến chỗ làm, uống ở nhà máy hải sản.
Đồng nghiệp hỏi cô uống gì mà vui thế.
Vương Kết Hương trả lời họ: “Nước cà rốt ngon lắm, bạn trai em tự tay ép đấy.”
[HẾT CHƯƠNG ]