Ân Hiển không đáp lại cô bằng lời ngon tiếng ngọt. Nhưng dù ban nãy còn kiên quyết đòi đi, cuối cùng anh lại không rời khỏi Vương Kết Hương nữa.
Họ bận trước bận sau, để hành lý vào chỗ cũ.
Ân Hiển hâm lại cơm, Vương Kết Hương đứng bên cạnh nhìn anh.
Ân Hiển ăn cơm, Vương Kết Hương ngồi trên ghế nhìn anh.
Anh ăn xong, Vương Kết Hương nắm tay anh, cùng đi tắm ở phòng tắm công cộng.
Đến giờ ngủ, cô chui vào chăn của anh, chống cằm nhìn gương mặt nhắm mắt say ngủ của anh.
Ân Hiển rốt cuộc cũng mở miệng ngăn cô: “Ngày mai em không định đi làm à?”
“Em biết……”
Vương Kết Hương tựa vào lòng anh, tay đặt lên eo anh.
“Ngắm anh em thấy an tâm hơn. Lâu lắm rồi anh không nói chuyện với em, lâu lắm rồi không ôm em ngủ, lâu lắm rồi em cũng chưa hôn anh……”
Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen bình thản kia lướt tới, tim Vương Kết Hương hẫng đi, cô đoán chắc hẳn mình lại sắp bị ăn mắng rồi.
“Được rồi, em sẽ nghiêm túc hơn, em ngoan ngoãn ngủ đây.”
Cô nhấc thân trên, lăn sang bên cạnh, quay về vị trí mình nên nằm.
Cô kéo chiếc chăn bông nhỏ, giữ tư thế ngủ bé ngoan, nói với Ân Hiển.
“Tắt đèn thôi, ngủ ngon.”
Ân Hiển ngồi dậy.
Vương Kết Hương cảm thấy phần đệm cạnh mình lún xuống.
Cô chớp chớp mắt.
Mặt anh kề sát vào, mỗi lúc một gần.
Đôi môi lành lạnh, mùi hương thơm tho thuộc về Ân Hiển, dịu dàng ùa tới.
Anh hôn cô.
Cái hôn thứ nhất dừng trên khoé môi.
Vương Kết Hương ngừng thở, mở to mắt.
Cái hôn thứ hai khắc thẳng lên môi cô.
Pháo hoa nổ “đì đùng” trong đầu cô. Thân thể cô bị ma thuật kì lạ phong bế lại, không thể nhúc nhích; trái tim lại nhảy rất nhanh, nhảy thẳng lên mái nhà, nhảy cao tới tận cung trăng.
Nụ hôn thứ hai kết thúc.
Anh chàng Ân Hiển quyến rũ đùa giỡn với trái tim cô xoay người tắt đèn.
Căn phòng bây giờ tràn ngập bóng tối.
Vương Kết Hương nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, anh nằm xuống ngủ rồi.
—— Úi, sao tự dưng anh lại đối xử với cô như vậy nhỉ?!
Chẳng lẽ là vì câu trước đấy mình nói: Lâu rồi em không được hôn anh?
Vương Kết Hương lặng lẽ nhếch miệng cười ngây ngô.
Cô không nhịn được, chạm lên môi mình, thấy lòng ngọt ngào.
Cuộc chiến tranh lạnh này đặt dấu chấm hết ở đây. Đôi tình nhân nhỏ càng thắm thiết hơn trước lúc cãi nhau.
Tuy vậy, những cuộc cãi vặt thường ngày vẫn không thể thiếu được. Không biết anh chàng Ân Hiển này mắc tật gì mà cực ghét đi gặp bác sĩ. Rõ ràng bị ốm, khó chịu lắm rồi, nhưng dù Vương Kết Hương có khuyên thế nào, anh vẫn không chịu lên bệnh viện.
Cho nên, thường mỗi lần anh đau ốm, Vương Kết Hương còn sốt ruột hơn cả anh.
“Không sao, tại không nghỉ ngơi đủ thôi.” Lần nào Ân Hiển cũng nói vậy.
Nếu anh không sao thật, cô cũng chẳng chuyện bé xé ra to.
Vấn đề là, Ân Hiển rất hay cố đấm ăn xôi, anh toàn bảo “Không sao không sao”, rất dễ kéo bệnh nhẹ thành bệnh nặng.
Cô lo lắng bất an, có khi còn lo phát khóc vì anh.
Vương Kết Hương chỉ ước mình là người siêu khỏe, có thể nhấc bổng Ân Hiển lên ngay, vung tay một cái, ném thẳng anh vào bệnh viện.
“Có phải anh sợ tiêm không? Hay sợ uống thuốc? Sợ bệnh viện có virus?
“Anh lo bác sĩ không có năng lực à? Hay sợ bị bệnh viện lừa tiền?”
Ân Hiển lắc đầu liên tục.
“Vậy còn nguyên nhân đặc biệt gì không? Trong lòng anh có chướng ngại gì hay sao mà anh lại ghét đi bệnh viện thế?”
“Không, em đừng lo lắng vô ích……”
Anh còn chưa nói nốt nửa câu còn lại đã bị cơn ho ngắt lời.
Vương Kết Hương vỗ lưng để anh dễ thở hơn, cảm thấy vô cùng bất lực.
……
Số lần Ân Hiển từ chối đi khám nhiều thêm, Vương Kết Hương âm thầm hạ quyết tâm: Lần tới cô mà bị ốm, cô cũng sống chết ăn vạ không chịu khám, không thèm uống thuốc luôn! Cô nhất định sẽ bắt Ân Hiển cũng phải nếm thử cảm giác đứng ngồi không yên, moi tim cào phổi này.
Đợi lúc anh lo lắng vì mình, cô sẽ ngẩng đầu, bĩu môi, từ chối anh bằng cái kiểu lúc anh hay từ chối đi khám.
“Khỏe lắm, không sao đâu. Bình tĩnh đi, đừng có làm quá lên nữa.”
Gậy ông đập lưng ông, cô phải làm anh cứng họng không nói được gì, không trả lời nổi.
“Cơ hội” mà Vương Kết Hương tha thiết ước ao đến vào lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị.
Một hôm nọ, cô tan làm về nhà. Đường về tối quá cô không nhìn rõ đường, đi được một lúc, cô bước hụt, lăn thẳng xuống con dốc ở xóm cho dân nghèo.
Đầu gối cô đập vào hồ nước của một nhà ở giữa dốc. Cô nhe răng trợn mắt vì đau, phải chống tay vào cạnh hồ nước, cuối cùng mới miễn cưỡng đứng lên được.
“Rầm ——”
Không biết do bị đầu gối cô va phải, hay do sức nặng của cô mà gạch của hồ nước sụt xuống.
Chủ hồ nghe thấy tiếng động, hùng hổ chạy ra đòi cô giải thích.
Vương Kết Hương hết khom lưng lại xin lỗi, đưa hết tiền trong ví ra để đền cho ông ta.
Khi cô khập khiễng về đến nhà, Ân Hiển mở cửa, thấy mặt cô trầy da, quần cô có vết máu, trông cô rõ là uể oải buồn bã, vẻ mặt anh lập tức nghiêm lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vương Kết Hương kể rành mạch lại chuyện ban nãy cho anh nghe.
Anh xoay người lấy ví tiền và chìa khóa nhà: “Lên bệnh viện thành phố, khám vết thương trên người em.”
Cô vừa tốn khối tiền để đền hồ nước cho người ta, nào chịu mất tiền đi bệnh viện nữa.
“Trông nghiêm trọng tí thôi, chứ có sao đâu. Giờ em hết đau rồi.”
Vương Kết Hương ngăn Ân Hiển lại, túm anh về phòng.
“Anh bôi thuốc hay gì đấy giúp em đi.”
Anh như thể không nghe thấy lời cô nói, mở tủ tìm khăn quàng cho cô: “Ban đêm lạnh đấy, em mặc có đủ ấm không?”
“Em không ra ngoài, không đi bệnh viện đâu……”
Mãi đến câu này, cảm giác quen thuộc lạ lùng mới nhắc Vương Kết Hương nhớ tới việc mà mình đã thầm hạ quyết tâm.
“Em ổn thật mà, anh lo lắng nỗi gì? Anh bị ốm còn không chịu lên bệnh viện, em chỉ ngã thì mắc gì phải đi? Em phải làm như anh đấy, dù anh có nói gì, em cũng không đi đâu.”
Cô bắt chước kiểu trả treo móc mỉa của Ân Hiển, tái hiện vẻ vùng vằng lúc ấy của anh giống như lột.
Tiếc thay, người bị bắt chước không có ý định thán phục màn trình diễn xuất sắc của cô.
Anh đeo chiếc khăn quàng dày dặn cho cô với khuôn mặt vô cảm, Vương Kết Hương vẫn làu bàu “Không đi không đi”. Anh cũng lười lải nhải với cô, bèn xách cô lên, khiêng cô trên vai.
Vương Kết Hương vung chân, đấm vào lưng anh: Ân Hiển phạm quy! Sao lại thế này! Chuyện cô muốn làm bị anh làm trước rồi, sao anh lại khỏe vậy chứ?
Anh vẫn còn dư sức và rảnh một bên tay. Anh đóng cửa khóa cửa, cứ khiêng cô như vậy, tính ép cô đi gặp bác sĩ.
“Tỉnh táo lại đi, Ân Hiển, không phải anh ghét bệnh viện lắm à!”
Vương Kết Hương cực kỳ hoài nghi, cái anh Ân Hiển đang một lòng một dạ đòi lên bệnh viện này không phải bị ma ám đấy chứ.
Anh sải bước rất động, bước nhanh như gió: “Ừ, ghét lắm.”
“Rốt cuộc anh cũng chịu thừa nhận rồi!”
Cô tóm được cơ hội, bèn gặng hỏi: “Vậy, tại sao anh lại ghét á, có lý do gì không?”
Ân Hiển im lặng vài giây, nói sang chuyện khác: “Chỉ mỗi đầu gối là đau nhất thôi hả? Có thấy khó chịu chỗ nào nữa không?”
“Anh đánh trống lảng rồi!”
Vương Kết Hương nhạy bén phát hiện ra.
Xem ra anh thật sự không muốn nói với cô……
Cô thở hắt ra một hơi, trả lời anh.
“Anh lo lắng quá đáng rồi, em không đau. Cơn đau lúc đấy cũng bớt rồi, nghỉ ngơi thêm là được.”
Vương Kết Hương thực sự có ý đấy. Nhưng cô có tiền án tiền sự bắt chước Ân Hiển, dù có nói thật thì vẫn rất giống kiểu cố đấm ăn xôi của Ân Hiển.
Bởi vậy, anh lờ tịt cô đi.
“Anh Hiển, mình thương lượng với nhau nhé, hay thôi đừng đi bệnh viện nữa. Anh không yên tâm, thì chúng ta tới phòng khám là được mà, thật sự không nghiêm trọng đâu.”
Vương Kết Hương chỉ thiếu điều giơ ba ngón tay thề với trời.
Anh phủ định hoàn toàn: “Không được.”
“Thôi được rồi, vậy mình lại thương lượng tiếp nhé…… Chỗ này là đường cái, rất nhiều người đang nhìn chúng ta, anh thả em xuống được không?”
“Không được, chân bị thương, em không được đi bộ.”
Vương Kết Hương bóp cổ tay: Tại sao anh ấy nói gì là được như ý vậy nhỉ? Ý tưởng ném Ân Hiển vào bệnh viện của mình ngày xưa chuẩn thật. Khỏe như vâm lợi ghê!
Xếp hàng nửa tiếng, rốt cuộc họ cũng gặp được bác sĩ.
Bác sĩ xem xét vết thương của cô, kết luận là: Loại vết thương này có thể xử lý tại nhà.
“Đầu gối bầm xanh, thoa dầu gió vào; chỗ trầy da còn lại thì rửa bằng cồn i-ốt, không có gì đáng ngại.”
Vương Kết Hương xoay người đối mặt với Ân Hiển, nói bằng khẩu hình: Nãy em đã bảo rồi mà.
Điều khiến cô ngạc nhiên là, nghe thấy kết quả khám, anh vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, bác sĩ khám giúp tôi mắt của cô ấy được không ạ?”
Hóa ra, anh còn lo lắng chuyện khác.
Ân Hiển nhìn chằm chằm vào mắt cô, miêu tả cụ thể.
“Cô ấy không nhìn rõ vào buổi tối. Không phải kiểu không nhìn thấy gì hết, mà cô ấy có vẻ không phân biệt được rõ xa gần, chỗ nào không đủ sáng là không thấy được. Như vậy có bình thường không ạ? Ban ngày thì thị lực của cô ấy lại không có vấn đề gì.”
“Tối không nhìn rõ, ban ngày lại nhìn rõ?”
Bác sĩ banh mí mắt của cô ra, chiếu đèn pin vào đáy mắt cô: “Theo miêu tả của anh thì khá giống bệnh quáng gà, nhưng cái này phải khám mắt cụ thể mới chắc được.”
“Bệnh quáng gà?”
Vương Kết Hương vẫn luôn cho rằng mình chỉ sợ tối hơn người khác thôi, sao lại còn là bệnh được.
Nghe bác sĩ nói vậy, cô hơi sợ hãi.
“Bác sĩ ơi…… bệnh này chữa được không ạ?”
Bác sĩ tắt đèn, cúi đầu viết bệnh án cho cô: “Còn chưa chắc có phải bệnh quáng gà không mà. Giờ muộn quá rồi, ngày mai anh chị đăng ký lấy số ở khoa mắt nhé. Bệnh quáng gà khá khó nói là có trị được không, vì nếu bẩm sinh thì về cơ bản là không chữa được.”
Tai Vương Kết Hương kêu ong ong, cô chỉ nghe thấy ba chữ to “không chữa được”.
Cô liếc mắt nhìn Ân Hiển, cảm thấy mình và anh là một cặp tình nhân sắp phải chia cắt âm dương.
Càng nhìn anh, mắt cô càng cụp xuống. Cô không có mẹ, người đối xử tốt nhất với cô trên đời là anh. Nhỡ có mệnh hệ nào, cô không thể liên lụy anh, khiến anh còn trẻ mà đã phải chìm trong đau khổ, không thể giải thoát……
“Đi thôi.”
Ân Hiển đứng dậy, lạnh lùng vô tình đập tan ảo tưởng bi thương của Vương Kết Hương.
“Lấy thuốc bác sĩ kê rồi về nhà.”
Ra khỏi bệnh viện.
Anh đi đằng trước, cô bước đằng sau.
Trong đầu Vương Kết Hương ngập tràn suy nghĩ.
Ngoài phòng khám của bệnh viện là một dãy cầu thang, cô mất hồn mất vía, không để ý đường đi, suýt hụt chân lần nữa.
Ân Hiển kịp thời đỡ được cô.
“Sáng trưng mà còn không đi được.” Anh ấn trán cô, giọng hơi dữ dằn.
Vương Kết Hương mếu máo.
Cô nhìn xung quanh, để ý đường đi lối lại.
Anh bình tĩnh nắm lấy tay cô.
Bàn tay của Ân Hiển to hơn tay Vương Kết Hương rất nhiều. Tay Ân Hiển không lạnh lùng như tính cách của anh, bàn tay anh rất dày và vô cùng ấm áp.
Đường phố ban đêm u ám tĩnh lặng, cô được anh nắm tay dẫn đường, rụt đầu vào khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ cũng là anh bảo cô quấn thêm.
So với cô chim sẻ nhỏ ríu rít mọi ngày, Vương Kết Hương bên cạnh anh lúc này cực kỳ im lặng.
Họ cố tình đi về phía có đèn đường, anh bỏ tay hai người vào chiếc túi áo khoác to rộng.
Anh hỏi: “Em lo chuyện không chữa khỏi được lắm à?”
Cô gật gật đầu.
Lòng Vương Kết Hương tràn trề chờ mong tiếp theo Ân Hiển sẽ nói mấy câu tử tế để an ủi mình.
Không ngờ, anh lại quay về vẻ xấu tính trước đây ngay.
“Nếu lo chuyện mù, chẳng thà em lo cho bộ óc heo của em còn hơn.”
—— Sao thằng cha này lại thế chứ, không an ủi người ta thì thôi, còn công kích cá nhân.
Vương Kết Hương ngẩng đầu, căm giận nói: “Kết Hương thông minh lắm, không phải óc heo đâu.”
Ân Hiển nói có sách mách có chứng.
“Óc heo chứ còn gì nữa. Chuyện em ngã lúc trước đấy, nhà người ta xây hồ trái phép, va phải em; em không bắt hắn ta đền tiền thuốc men thì thôi, lại còn xin lỗi hắn, đền tiền hồ nước cho nhà hắn. Em không phải óc heo, thì ai là óc heo?”
“Hồ nước nhà người ta xây cố định. Nó không va vào em, mà là em va phải nó. Làm hỏng hồ nước thì tất nhiên em phải đền rồi.”
“Đúng vậy, óc heo chính là thế đấy,” Ân Hiển ngoài cười nhưng trong không cười: “Gặp chuyện chỉ nghĩ cho người khác, không biết nghĩ cho bản thân. Hồ nước nhà người khác thì vô tội, em ngã là đáng đời.”
Chẳng rõ Vương Kết Hương có logic thần kỳ gì, mà nghe anh nói thế, cô còn bật cười hề hề, hơi ngượng ngùng.
“Có phải một trong những câu anh nói là ngầm khen em không?”
“Không khen.”
Ân Hiển lạnh mặt, lại gọi cô lần nữa.
“Óc heo.”
[HẾT CHƯƠNG ]