Gào khóc một lát, Trương Tư Niên lau nước mắt đi, một mình nhặt nắp quan tài bên cạnh đậy lên, cẩn thận đóng đinh vào quan tài. Sau đó ý dùng xẻng hất đất đắp lên.
Vì để tránh người khác chú ý, bọn họ vào núi khi chạng vạng, chờ Trương Tư Niên hoàn thành xong tất cả thì đã là đêm khuya. Phần mộ tổ tiên nhà họ Lâm có thêm một nấm mồ nho nhỏ, không bia không bài vị, chỉ như một đống đất nhỏ phồng lên. Trương Tư Niên rải ít hạt giống cỏ lên mộ, chờ đến lúc ăn tết, có người đến đây hẳn sẽ rất khó để phát hiện có thêm một phần mộ mới.
Lá rụng về cội, xuống mộ xuôi tay.
Trương Tư Niên đứng đợi trong phần mộ tổ tiên nhà họ Lâm tới tận sau nửa đêm, mãi vẫn không thấy Lâm Nam đi ra, trong lòng không khỏi hoảng loạn. Liệu có phải y làm sai bước nào, cho nên bây giờ anh Nam không ra được không? Trên núi không có đèn, đêm hôm khuya khoắt cực kỳ tối, gió đêm trên núi rít từng cơn vù vù khiến người ta sởn tóc gáy. Trương Tư Niên đã mở mắt âm dương, y chỉ cần nhìn một cái là biết xung quanh có quỷ hay không, nhưng bây giờ y thà có con quỷ chạy ra, tâm sự rèn gan cũng được.
Chỉ tiếc trên núi trừ tiếng gió đêm gào thét ra thì không có gì cả, rất nhanh trời đổ cơn mưa phùn, thoáng chốc mưa phùn lại biến thành cơn mưa rào ầm ĩ. Trương Tư Niên ôm gối ngồi trước phần mộ Lâm Nam, không chịu rời nửa bước.
Bên trong quan tài, linh hồn Lâm Nam từ từ tách khỏi cơ thể, trong lúc mờ mịt, anh ta nghe thấy tiếng khóc như có như không.
Là… Tư Niên.
Toàn bộ ký ức nhanh chóng quay về, anh ta xuyên qua quan tài và lớp đất bùn đi lên. Còn chưa kịp đứng vững, Trương Tư Niên đã vui mừng gọi anh Nam rồi nhào lên. Lâm Nam vươn tay muốn đỡ y, không ngờ Trương Tư Niên lại chụp vào khoảng không, ngã nhào lên phần mộ mới đắp, tạo thành một cái hố hình người.
Lâm Nam nhịn không được cười ha ha. Trương Tư Niên ngồi dậy, nương theo chút nước mưa lau cái mặt lấm lem như mèo, không khỏi nín khóc mỉm cười.
Không phá thì không xây được, giờ phút này, cả hai đều cảm nhận được niềm vui của cuộc sống mới.
Nhưng bọn họ nhanh chóng không vui nổi nữa, bởi vì Trương Tư Niên không biết lái xe.
Hai người lăn lộn trên núi nửa buổi, cuối cùng khi trời sắp sáng, Lâm Nam không biết sao lại nhập vào người Trương Tư Niên. Dựa vào cơ thể Trương Tư Niên, anh ta cẩn thận lái xe quay về. Đổi xe xong, Lâm Nam thoát ra khỏi cơ thể Trương Tư Niên, sau khi xác nhận y không thấy bất ổn ở đâu mới thoáng yên lòng.
Sau đó Trương tư Niên nhanh chóng chạy tới sân bay của tỉnh, mang theo hồn phách Lâm Nam quay về thành phố B. Hạ Mạc đã chuẩn bị đủ tất cả các vật phẩm để ký khế ước quỷ nô, đêm đó cậu khai đàn thi pháp ngay trên sân thượng, đặt ngón út đã hóa thành xương trắng của Lâm Nam vào giữa tế đàn, lấy bí pháp tổ tiên nhà họ Mạc để lại, cầu nguyện trời cao, xin Thiên Đạo làm chứng, lập khế ước quỷ nô với Lâm Nam.
Khế ước hoàn thành, xương ngón tay Lâm Nam trên tế đàn có thêm dòng hoa văn phức tạp, cũng tản ra ánh sáng chất ngọc. Mà trên trán hồn thể của anh ta cũng có thêm một con chữ triện thể mạc nho nhỏ. Chữ kia rất bé, bị lớp tóc anh ta che đi như ẩn như hiện, chỉ cần không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Lâm Nam có thể cảm nhận rõ giữa mình và Hạ Mạc có thêm một mối liên hệ, đồng thời anh ta còn cảm nhận sự trung thành và kính sợ phát ra từ tận linh hồn với Hạ Mạc, giờ phút này dù Hạ Mạc bảo anh ta lập tức đi luân hồi chuyển thế, anh ta cũng sẽ không hề do dự.
Tốn nhiều sức lực như thế, vất vả lắm mới ký được khế ước quỷ nô, sao Hạ Mạc có thể để Lâm Nam đi luân hồi? Hạ Mạc bảo tử đằng dọn dẹp tế đàn, cậu cất xương ngón út của Lâm Nam vào một bình gốm khắc đầy phù văn to bằng bàn tay, sử dụng phù chú đậy nắp bình. Mẩu xương ngón tay đó là bằng chứng cho khế ước quỷ nô, cũng là khởi nguồn sinh mệnh của quỷ nô, chỉ cần đốt ngón tay này không bị hủy, quỷ nô có thể ở trên đời nhiều thêm một ngày. Đồng thời chỉ cần xương ngón tay không bị hủy, quỷ nô không bị người ta đánh đến hồn bay phách tán thì dù bị trọng thương cũng có thể từ từ hồi phục nhờ việc nuôi dưỡng xương ngón tay.
Cất bình gốm đi, Hạ Mạc đưa quyết pháp tu luyện quỷ nô trong truyền thừa cho Lâm Nam như đã hứa, bảo anh ta tu luyện trước, một tuần sau cậu có chuyện cần nhờ anh ta làm.
Hạ Mạc cho Lâm Nam một phòng trong khu chung cư cao cấp, nhưng Lâm Nam và Trương Tư Niên vừa tỏ tình nhau, đang là lúc ngọt ngào nhất, cho nên không ở trong chung cư mà về nhà Trương Tư Niên.
Người ta thường nói kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải nhìn nhau bằng con mắt khác, một tuần trôi qua, sự thay đổi của Lâm Nam khiến Hạ Mạc khá kinh ngạc. Chấp niệm của Lâm Nam đã hoàn thành, sau khi hóa thành quỷ hồn, trên người anh ta gần như không có oán khí gì, hồn thể gần như trong suốt, đến cả lệ quỷ bình thường nhất cũng không bằng. Nhưng tu luyện pháp quyết Hạ Mạc đưa cho rồi, chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, trên người anh ta vẫn không có oán khí, thế nhưng hồn thể đã ngưng tụ lại rất nhiều.
Vừa hay hôm nay Vương Quân một mình đi làm nhiệm vụ tết Trung Nguyên, qua khoảng thời gian rèn luyện vừa rồi, anh ta đã có thể thong dong dùng phù chú siêu độ quỷ hồn, nhưng xui xẻo thay lại gặp phải một con quỷ cực kỳ dữ. Anh ta phí biết bao nhiêu là sức mới vất vả dán được bùa trục quỷ lên người nó, nào ngờ con quỷ này không hề hấn gì, không đi siêu thoát. Cũng may trước đó Vương Quân đã bày ra trận Trấn Hồn Phù, phong ấn con quỷ vào nhà ma, anh ta nhân cơ hội chạy thoát, gọi điện xin Hạ Mạc giúp đỡ.
Vì thế Hạ Mạc liền dẫn Lâm Nam tới hiện trường.
Vừa thấy con quỷ kia, Hạ Mạc lập tức hiểu ngay, không phải bùa trục quỷ không siêu độ được gã mà lúc còn sống tên này làm nhiều việc ác, có lẽ trên tay đã nhuốm máu mấy mạng người, sau khi chết hóa thành lệ quỷ cũng không biết hối cải, tiếp tục đi hại người sống, tất cả những điều này khiến gã mất luôn tư cách đi đầu thai. Đừng nói là bùa trục quỷ, dù có cao tăng tới làm pháp sự cũng không độ nổi gã.
Có thể gặp được loại quỷ dữ cỡ này, chỉ có thể nói vận may của Vương Quân thật chẳng ra sao.
“Anh đi so chiêu với nó đi.” Hạ Mạc nói với Lâm Nam.
Lâm Nam không chút do dự đi vào quỷ trạch, vung tay đánh nhau với lệ quỷ. Anh ta từng tập võ nhiều năm, dù bây giờ đã chết nhưng kỹ năng vẫn còn đó. Mà sau khi học pháp quyết Hạ Mạc dạy cho, trong cơ thể có thêm một nguồn sức mạnh, kết hợp nguồn sức mạnh này với các chiêu thức đánh võ anh ta từng học, hiệu quả cực kỳ tốt.
Con quỷ kia oán khí cực nặng, năng lực lại lớn, ra tay tàn nhẫn không ra hệ thống gì, cả người gã đầy oán khí, nếu là người huyền môn bình thường dính phải có khi sẽ tổn hại tới đạo hạnh, nhưng đối với Lâm Nam mà nói thì đúng là đồ bổ không thể tốt hơn. Chỉ thấy Lâm Nam thong dong ứng chiến, càng đánh càng hăng, oán khí ngút trời của lệ quỷ không ngừng bị Lâm Nam hấp thụ, dần dần để lộ điểm yếu, không lâu sau liền bại trận, bị Lâm Nam khống chế.
Vương Quân chỉ biết Lâm Nam đã bỏ đi thể xác hóa thành quỷ hồn, chưa biết anh ta đã thành quỷ nô của Hạ Mạc, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Lâm Nam, không ngờ cậu đánh võ giỏi thế, từng học rồi à?”
Lâm Nam tao nhã cười nói: “Đúng vậy, từng học với thầy mấy năm.”
“Vừa học mấy năm đã giỏi như vậy, thiên phú cao đấy, trước kia đúng là nhìn không ra.” Anh ta vẫn luôn cho rằng Lâm Nam chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
Nhưng Lâm Nam không chỉ có thiên phú học võ cao mà thiên phú tu luyện mới gọi là tuyệt hảo. Chẳng qua nghĩ lại cũng dễ hiểu, ông nội Lâm Nam không phải người thường, rất có thể Lâm Nam đã kế thừa thiên phú của ông.
Quỷ nô càng mạnh thì càng trợ lực cho chủ. Hạ Mạc đánh bậy đánh bạ, xem như nhặt được báu vật.
Cậu vui vẻ dán bùa trấn quỷ lên người lệ quỷ, bảo Vương Quân dẫn gã về Đặc Điều Xử giao cho bên kia xử lý. Trước khi Vương Quân đi, cậu còn không quên nhắc nhở: “Anh đừng thu dọn, cứ để vậy đi, nhớ bám theo bọn họ ăn vạ kiếm thêm chút tiền thưởng.” Con muỗi dù nhỏ cũng là thịt, đúng không?
Hạ Mạc đã quên mất mấy ngày trước mình còn thề thốt nói bản thân là người tiền tài không thể đánh động.
Chờ Vương Quân dẫn lệ quỷ rời đi, Hạ Mạc làm lơ ánh mắt muốn nói lại thôi của Lâm Nam, nói với anh ta: “Anh theo đuôi một người giúp tôi.”
“Ai?”
“Cung Tố Tâm.”
Những ngày gần đây của Cung Tố Tâm như nước sôi lửa bỏng, đầu tiên là Cung Liệt bị Đinh Hoằng Nhất ám lấy, chuyện xui xẻo không chỉ có việc này, món pháp khí hộ thân cho cậu ta cũng bị hủy hoại, cô ta còn chưa tra ra rốt cuộc là ai giở trò quỷ sau lưng thì cũng đã dính phải số con rệp. Từ sau khi Cung Liệt gặp phải những chuyện xui xẻo kia, cô ta mới phát hiện vận đen này có chút kỳ quặc, trông giống hệt như bị người ta hạ chú.
Ngô Hưng trừ việc am hiểu nuôi quỷ ra thì còn rất am hiểu chú thuật, Cung Tố Tâm từng lui qua lui lại với Ngô Hưng, hiểu biết ông ta hơn người ngoài rất nhiều. Cô ta từng thấy Ngô Hưng hạ chú cho người ta, cũng từng gặp người trúng chú, cô ta nghi ngờ mình cũng bị người ta hạ chú. Nghi ngờ của cô ta đã được Ngô Hưng chứng thực, chỉ tiếc Ngô Hưng đã tự phế tu vi, tuy ông ta có thể dựa vào kinh nghiệm để đoán ra Cung Tố Tâm quả thật đã trúng chú thuật nào đó, nhưng không thể nào phá chú cho cô ta, càng không thể tìm ra người đã hạ chú.
Ngô Hưng nhận tổng cộng năm đồ đệ, chỉ có đồ đệ đầu tiên và đồ đệ sau cùng kế thừa bản lĩnh hạ chú, đồ đệ cuối cùng thiên phú cực cao, vừa học đã hiểu, nếu gã còn ở đây, có lẽ còn có thể nhìn ra được gì đó, tiếc rằng người đã bị Đặc Điều Xử giải đi. Đồ đệ đầu tư chất tầm thường, đi theo ông ta lâu nhất nhưng lại chỉ học được chút da lông, uổng một thân tu vi, đến cả Cung Tố Tâm trúng loại chú nào cũng không đoán ra được, đừng nói là phá chú.
Mà nay bọn họ không có quân cờ quan trọng nhất là Đinh Hoằng Nhất, mỗi năm tổn thất mấy trăm triệu đầu vào. Số tiền công ty đầu tư điện ảnh đứng tên Cung Tố Tâm rót vào tổ chức chỉ nhiều hơn chứ không ít. Trừ tài chính ra, Cung Tố Tâm còn có tác dụng khác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ còn chưa muốn vứt bỏ cô ta.
Vì vậy Ngô Hưng đồng ý liên lạc với đàn anh ông ta giúp cô, nhưng dạo này đàn anh vẫn còn chuyện quan trọng phải làm trong tổ chức, không ở trong nước, còn phải đợi thêm vài hôm mới rảnh. Ông ta cho Cung Tố Tâm một miếng ngọc cực kỳ quý giá, có thể chống lại chú thuật, mang theo miếng ngọc này, cuối cùng vận xui của Cung Tố Tâm có thể dừng lại.
Chẳng qua người hạ chú cho cô ta pháp lực cực kỳ cao thâm, dưới sự ăn mòn của chú thuật, ngọc bài càng lúc càng ảm đạm.
Rõ ràng hạ chú không phải phong cách của Đặc Điều Xử, Cung Tố Tâm càng cho rằng kẻ địch không biết mặt này có khuynh hướng là người nhà họ Thẩm. Ngô Hưng từng nói hạ chú phần lớn phải dùng đến sinh thần bát tự hoặc vật phẩm bên người của người bị nguyền rủa. Thời trẻ khi cô ta xuất đạo đã báo tuổi nhỏ hơn hai tuổi, khi đó giám sát thông tin thân phận chưa nghiêm, lúc cô ta xử lý căn cước công dân đã đổi ngày sinh trên đó thành ngày cô ta nói dối.
Về sau khi cô ta tiếp xúc với người huyền môn mới biết không thể để người khác tùy tiện biết được sinh thần bát tự của mình, nếu không thì mắc mưu khi nào cũng không biết. Từ đó về sau cô ta vẫn luôn làm sinh nhật vào ngày sinh giả trên căn cước công dân, trừ bố mẹ và chính cô ta ra, ngay cả Thẩm Tòng Lễ cũng không biết được ngày sinh thật sự của cô ta là ngày mấy. Khả năng cao người hạ chú đã sử dụng vật phẩm bên người cô ta, có thể lấy được vật phẩm, trừ người trong nhà ra thì cô ta không nghĩ được ai khác.
Thẩm Bằng Trình có bốn trai một gái, trừ cái tên Thẩm Tòng Lễ không hơn gì cái bao cỏ, mấy người còn lại đều không phải dạng vừa. Trước đây trong tay cô ta có quỷ con, lại có Thẩm Bằng Trình coi trọng, bọn chúng câu trước câu sau đều là chị dâu, vô cùng cung kính, bây giờ cô ta xảy ra chuyện, việc những người này đồng loạt bỏ đá xuống giếng cô ta cũng không lấy làm lạ.
Xuất phát từ đủ loại suy tính, Cung Tố Tâm dẫn theo hai đứa con song sinh dọn ra khỏi biệt thự cao cấp nhà họ Thẩm tới một căn biệt thự đứng tên mình.
Chờ đến đêm, Lâm Nam đi tới chỗ gần biệt thự cô ta ở, Hạ Mạc từng nhắc nhở anh ta Cung Tố Tâm thường xuyên qua lại với người giới huyền môn, rất am hiểu môn đạo, bảo anh ta tạm thời đứng ở chỗ xa quan sát, đừng rút dây động rừng.
Rất nhanh, Lâm Nam đã phát hiện chỗ không thích hợp.