Hạ Mạc ngồi trên sofa, mời Lâm Nam và Trương Tư Niên ngồi xuống. Cậu búng tay một cái, cành tử đằng bán trong suốt nhanh chóng bận rộn, chỉ một lát sau, trên bàn đặt đầy các đĩa đựng trái cây, đồ ăn vặt, đồ ngọt, nước trà dùng để đãi khách. Dưới ánh mắt chấn động của hai người, Hạ Mạc cầm một quả quýt bóc vỏ, tách một múi cho vào miệng, bình thản hỏi: “Thế quyết định của anh là gì?”
Lâm Nam và Trương Tư Niên nhìn nhau, tuy trong mắt anh ta vẫn ngập tràn đau khổ nhưng ánh mắt không hề mê mang, có thể thấy hẳn trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm, mà chiêu thức Hạ Mạc vừa thực hiện cũng khiến anh ta nhận ra Hạ Mạc mạnh hơn anh ta nghĩ nhiều, giữa mày không khỏi để lộ mong chờ.
“Tôi muốn ở lại.” Nói xong những lời này, Lâm Nam cảm giác như thoát khỏi gông xiềng, cơ thể thả lỏng xuống.
Hạ Mạc ăn hết quả quýt, nói: “Tôi nói rồi, tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải trả một cái giá tương đương.”
Trương Tư Niên vừa ngây thơ vừa kích động, y sợ Hạ Mạc không giúp, càng sợ Lâm Nam đổi ý, vội vàng nói: “Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể trả cậu.”
Hạ Mạc lắc đầu, giọng điệu bâng quơ: “Tiền? Anh cảm thấy tôi là người dễ bị tiền tài lay động à?”
Đại Hắc nằm cuộn trên sofa phe phẩy cái đuôi trọc lóc, lặng lẽ trợn trắng mắt, thầm nói, đúng thế đấy! Năm đó chỉ vì mấy trăm đồng mà mấy năm nay cắt xén không biết bao nhiêu cá khô của nó!
“Vậy cậu muốn gì?” Trương Tư Niên chờ mong nhìn Hạ Mạc, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh Hạ Mạc tay không đánh Lại Tam trước đây, luôn cảm thấy phong cách của cảnh sát Hạ không giống một cảnh sát đứng đắn cho lắm.
Hạ Mạc ăn tiếp thêm nửa quả quýt, lúc này mới miễn cưỡng dằn được cơn đau khổ khi bỏ lỡ một khoản tiền công lớn. Cậu rút tờ giấy trên bàn trà, lau đi nước quả dính trên tay, nói: “Thật ra tôi muốn gì không quan trọng, quan trọng là tôi không những có thể để anh ở lại dương gian bằng hình thức quỷ hồn mà còn biết một chút pháp quyết quỷ tu. Nếu tu luyện thành công pháp quyết, anh muốn hiện thân trước mặt người sống cũng không khó.”
Đơn thuần như Trương Tư Niên cũng không tin có miếng bánh trên trời rơi xuống to cỡ này, miếng bánh Hạ Mạc vẽ ra quá hấp dẫn, bọn họ lại càng không khỏi lo lắng cái giá phải trả mà cậu đã nói.
Quả nhiên chỉ nghe Hạ Mạc nói tiếp: “Tiếc là Thiên Đạo sẽ không cho phép một quỷ hồn quá mạnh ở lại trần gian, cho nên nếu muốn tu pháp quyết cửa này tất phải phụng một người sống làm chủ, lập khế làm nô, sống chết hoàn toàn không do mình.”
Đây là quỷ nô.
Quỷ nô trong truyền thừa của nhà họ Mạc, kết hợp với thuật nuôi quỷ của các đại phái Đạo giáo, môn phái này ký khế ước với các loại lệ quỷ không thể đi luân hồi và siêu độ vì đủ loại lý do, mượn năng lượng của những quỷ hồn này để làm việc thiện trừng ác. Lúc những quỷ hồn đó tẩy sạch tội nghiệt, công đức viên mãn sẽ giải trừ khế ước, đưa đi đầu thai, bây giờ quỷ hồn làm việc ở Đặc Điều Xử gần như đều ký loại khế ước này. Nhưng phương pháp này cũng có mặt trái, quỷ dữ có nhiều con xảo trá, tính tình vốn hung hãn, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị cắn trả.
Lấy đó làm cơ sở, đời sau biến đổi sinh ra rất nhiều thuật nuôi quỷ, ví dụ như Kumanthong, nuôi quỷ con, thậm chí là hồ tiên.
Tổ tiên nhà họ Mạc lại càng cao tay, biến khế ước bình đằng thành nô khế. Một khi biến thành quỷ nô, quyền sinh sát hoàn toàn nằm trong tay chủ, mang tới lợi ích lớn nhất là tránh quỷ hồn cắn trả. Chẳng qua loại nô khế này cực kỳ khắc nghiệt, lúc ký kết nhất định phải do quỷ hồn cam tâm tình nguyện mới được, ngoài ra một khi quỷ nô làm ác, bị Thiên Đạo phát hiện, chủ nhân cũng sẽ gánh toàn bộ hậu quả.
Tổ tiên nhà họ Mạc đã từng dùng phép này ký khế ước với một quỷ nô, nhưng trong truyền thừa chỉ nói phép này làm được chứ không nhắc đến kết quả. Có lẽ con quỷ nô kia cũng đã biến mất khỏi thế gian cùng tổ tiên nhà họ Mạc.
Khế ước quỷ nô khó ở chỗ để lệ quỷ cam tâm tình nguyện làm nô cho mình, tốt nhất là tính nết không thể quá cực đoan. Người khác còn chưa tính, Hạ Mạc tự biết mình không được Thiên Đạo chấp nhận, một khi ký khế ước quỷ nô gặp phải mầm tai họa, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để sét đánh. Cho nên mặc dù biết quỷ nô có rất nhiều lợi ích, Hạ Mạc cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc nhận quỷ nô. Ngay cả trước đây khi ở trên tàu hỏa, Hạ Mạc cũng chỉ đồng ý với Lâm Nam cho anh ta ở lại dương gian thêm một tháng trong trạng thái xác sống, hết một tháng sẽ đưa đi đầu thai. Mãi tới khi cậu phát hiện hiệp hội Thiên Sư và tổ chức sau lưng không phải thứ một mình cậu có thể đối phó, đồng thời Đặc Điều Xử cũng không thể tin, cậu mới bắt đầu có suy nghĩ muốn tìm thêm sự giúp đỡ.
Cho nên khi ấy cậu mới nói với Lâm Nam rằng mình có cách giữ anh ta ở lại dương thế.
Cậu ta cho Lâm Nam đủ thời gian suy nghĩ cũng là vì để anh ta cam tâm tình nguyện. Tuy chấp niệm của Lâm Nam đã hoàn thành, thế nhưng lại quá quyến luyến dương gian, Hạ Mạc đánh cược nhất định anh ta sẽ chọn ở lại.
Hạ Mạc nói hết toàn bộ cái lợi và hại của quỷ nô cho Lâm Nam nghe, đồng thời cậu cũng không tiếc nói với Lâm Nam: “Nếu anh không muốn làm quỷ nô, tôi có thể dẫn anh đến Đặc Điều Xử nhậm chức, nhưng tôi không đảm bảo bọn họ chắc chắn sẽ nhận anh, có lẽ bọn họ sẽ đưa anh đi vào luân hồi. Mặt khác pháp quyết tổ truyền nhà tôi chỉ có quỷ nô mới tu luyện được, có lẽ phía bên Đặc Điều Xử cũng có pháp quyết cho quỷ hồn tu luyện, nhưng tôi tin chắc không bằng pháp quyết của tôi, mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời anh đừng mong hóa hình trước mặt người khác. Tôi nói hết rồi, muốn làm sao thì tùy anh.”
Lâm Nam cân nhắc một lát, hỏi: “Nếu tôi làm quỷ nô cho cậu, vậy mất bao lâu mới có thể hóa hình trước người khác?”
“Nhanh thì một hai năm, chậm thì năm mười năm, cái này phải xem tư chất và sự cố gắng của anh.”
Lâm Nam lại hỏi: “Tôi ở lại dương thế là muốn làm bạn với người nhà bạn bè tôi, nếu có một ngày họ rời khỏi thế giới này, tôi hy vọng có thể rời đi cùng bọn họ.”
“Không cần lâu như vậy.” Hạ Mạc nói: “Tôi có một người bạn mất tích đã lâu, hiện vẫn luôn điều tra xem anh ta ở đâu, chỉ cần tương lai tìm được người, trừng trị những người thương tổn hắn, tôi sẽ thả anh tự do. Đến lúc đó dù anh muốn ở lại tiếp hay đi đầu thai tôi đều có thể giúp anh. Đương nhiên còn có vài điều tôi cần phải nói với anh, với những manh mối tạm thời có được, vụ mất tích của bạn tôi rất có thể sẽ liên quan tới thế lực đứng sau ông Mẫn. Tôi nghĩ chắc mình không cần nói lại cho anh biết ông Mẫn thần thông quảng đại tới mức nào, thế lực sau lưng ông ta cực kỳ đáng sợ, nếu đối nghịch với bọn họ, có khi anh sẽ không còn cơ hội đầu thai.”
Trương Tư Niên nghe vậy thì không khỏi dao động, y nhìn sườn mặt Lâm Nam, bỗng không biết rốt cuộc bảo Lâm Nam ở lại là đúng hay sai.
Nhưng những lợi và hại Hạ Mạc nói ra khiến Lâm Nam hoàn toàn hạ quyết tâm. Hạ Mạc bằng lòng nói hết cho anh ta đủ để chứng minh nhân cách của cậu không có vấn đề. Anh ta đã hạ quyết tâm ở lại, dù là vì để hóa hình chăm sóc cho cha mẹ, anh ta cũng nên đi theo Hạ Mạc.
“Tôi bằng lòng ở lại làm quỷ nô của cậu.” Lâm Nam nói.
Không uổng số nước bọt cậu nói.
Hạ Mạc gật đầu: “Được, bây giờ cách hạn một tháng còn năm ngày, trong khoảng thời gian này anh tìm cách xử lý thi thể của mình đi. Anh không được nói chuyện quỷ nô cho bố mẹ biết, còn lại muốn bịa sao thì tùy anh.”
“Được.”
Trong khoảng thời gian này, điều Lâm Nam suy nghĩ nhiều nhất chính là rời khỏi thế giới này bằng cách như thế nào mới khiến bố mẹ không phải đau lòng. Nhưng cách rời khỏi thế giới này rất nhiều, lại không có cách nào không để bố mẹ đau lòng. Bây giờ anh ta lựa chọn ở lại dương thế, trong tương lai cũng có thể hóa hình thành người, cuối cùng có thể tìm được biện pháp đẹp cả đôi bên.
Về đến nhà, Lâm Nam lôi hết toàn bộ di vật của ông nội ra, chờ bố tan làm từ bệnh viện về, anh ta liền mời bố vào phòng ngủ của mình, nói: “Bố, con muốn tạm nghỉ học khoảng một năm.”
Ông Lâm hơi ngạc nhiên, không ngờ đứa con trai luôn hiểu chuyện lại đưa ra lời cầu xin như vậy: “Vì sao?”
“Trong ghi chép của ông nội có rất nhiều thảo dược và bài thuốc không được ghi lại trong sách y khoa, chuyện con tìm được cỏ bổ tim lần này đã chứng minh dược hiệu của nó vượt xa dược vật bình thường, thậm chí các loại thuốc nhập khẩu đắt tiền cũng kém xa. Cho nên con muốn nối nghề ông nội, đi thử xem có tìm được cỏ bổ tim nữa hay không, còn có những loại thảo dược quý báu giống nó.”
Ông Lâm nhìn di vật của bố, im lặng một hồi lâu, ngay khi Lâm Nam cho rằng ông sẽ từ chối thì ông lại gật đầu, nói: “Cũng được, đọc ngàn quyển sách đi ngàn dặm đường, nên ra ngoài học hỏi nhiều một chút.”
Ông Lâm hành nghề y đã lâu, sớm đã không còn là thiếu niên xóm núi cố chấp cứng đầu năm đó nữa, qua nhiều lần chứng kiến vô số cái chết, cuối cùng ông đã hiểu câu “bệnh trị thì khỏi, mệnh thì khỏi trị” của bố năm đó. Nhưng hồi đó bố ông quanh năm ra ngoài chữa bệnh, hiếm khi ở nhà, ông được một tay mẹ mình nuôi lớn. Rõ ràng bố ông có bài thuốc chữa được bệnh cho mẹ, cũng có đủ các loại dược liệu quý hiếm, vậy mà lại dùng toàn bộ số dược liệu đó cho bệnh nhân tới cửa xin được chữa bệnh. Bệnh nhân khỏi hẳn, còn ông mãi mãi mất đi người mẹ của mình. Thầy thuốc nhân từ, ông có thể thông cảm tấm lòng bao dung của bố ông, nhưng vẫn không thể nguôi ngoai thù hận.
Chẳng qua thế giới này rộng lớn, việc lạ gì cũng có, nếu Lâm Nam có thể kế thừa nghề y của bố thì cũng tốt.
“Còn mẹ…”
“Bố sẽ nói với mẹ con.”
Lâm Nam vì để thuyết phục bố mẹ mà đã chuẩn bị biết bao nhiêu câu chữ, không ngờ lại không có cần dùng đến. Có sự đồng ý của bố mẹ, Lâm Nam nhanh chóng hoàn thành thủ tục bảo lưu, sau đó về quê cùng Tư Niên.
Quê hương đã thay đổi chóng mặt, phần mộ tổ tiên hẻo lánh hoang vu, ngoại trừ ngày tết quay về tế bái, bình thường có rất ít người qua lại. Lâm Nam thuê chiếc xe bán tải rồi mua một chiếc quan tài, dùng xe tải chở về phần mộ tổ. Anh ta và Trương Tư Niên hợp lực đào một một cái hố bên mộ hợp táng của ông bà nội, nâng quan tài bỏ xuống hố.
“Anh Nam.” Nhìn chiếc quan tài trong vũng bùn, lòng Trương Tư Niên cực kỳ hoảng loạn. Đào mộ cùng người yêu, còn phải trơ mắt nhìn người thương nằm vào đó, có lẽ trên đời này không còn chuyện gì hoang đường bằng.
Cơ thể Lâm Nam đã thối rữa gần hết, anh ta ôm hờ Trương Tư Niên, xoa lên mái tóc y, nói: “Đừng sợ, em nhớ hết lời đại ca dặn chưa?” Sau khi đồng ý trở thành quỷ nô của Hạ Mạc, Lâm Nam đã sửa miệng, gọi Hạ Mạc là đại ca như đám Đại Hắc thường gọi.
Mắt Trương Tư Niên nổi lên ánh nước, ủ rũ nói: “Nhớ ạ.”
Lâm Nam khẽ hôn lên trán y, nói: “Chờ anh.”
“Vâng.”
Lâm Nam tự mình nằm vào quan tài, dùng dao cắt ngón út, từ đó tới nay anh ta luôn phải chịu đựng cơn đau khi thân xác thối rữa, chút đau đớn vì cắt ngón không thấm vào đâu. Anh ta chặt đứt ngón út bỏ vào bình sứ đưa cho Trương Tư Niên. Trương Tư Niên cẩn thận cất bình sứ vào balo, sau đó quỳ bên cạnh quan tài, lấy một xấp bùa lần lượt dán lên người Lâm Nam như những gì Hạ Mạc đã dặn. Chờ lá cuối cùng được dán lên, cơ thể Lâm Nam bỗng mất đi sức sống. Anh ta đã sớm qua đời một tháng trước, bây giờ phép thuật duy trì sức sống mất đi tác dụng, cơ thể nhanh chóng rữa ra với tốc độ mắt thường có thể quan sát thấy.
Trương Tư Niên chứng kiến tất cả, cuối cùng nhịn không được tràn nước mắt, òa khóc thật to.