Từ lúc Lâm Nam nhìn thấy Trương Tư Niên đã cảm thấy không thích hợp.
Tư Niên trong quá khứ rất thích quấn lấy anh ta, thích nhất được anh ta xoa đầu, nhưng ngay lúc này anh ta còn chưa kịp vươn tay ra thì Tư Niên đã xoay người đi mất. Tư Niên không có bạn, bình thường chỉ cần anh ta tới nhà bọn họ, y sẽ luôn kéo anh ta nói chuyện không ngừng, nhưng lần này Tư Niên không hề chủ động nói chuyện, Lâm Nam đang thầm nghĩ sẽ nói chuyện đàng hoàng với y, kết quả Tư Niên vẫn luôn cầm di động chơi mạt chược, có nói chuyện với anh ta cũng sẽ thất thần.
Ban đầu anh ta cũng nghĩ Tư Niên đang giận dỗi mình giống người khác, nhưng càng về sau, anh ta lại càng thấy bất thường.
Tính tình Tư Niên thay đổi sau cuộc phẫu thuật anh ta có thể hiểu, nhưng dù thay đổi thế nào cũng không thể chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã thay đổi luôn khẩu vị lẫn sở thích cơ bản được chứ?
Thứ nhất, trước kia Tư Niên vốn không biết chơi bài, càng đừng nói chơi mạt chược. Nhưng vừa rồi khi y chơi trên di động, rõ ràng là một tay lão luyện.
Vì bị bệnh tim nên Tư Niên không thể ăn cay, bản thân y cũng không thích ăn, so với vị cay, y thích những món chua ngọt hơn, so với món mặn, y thích ăn chay hơn. Nhưng vừa rồi trên bàn cơm, Tư Niên không chỉ ăn thịt xào ớt xanh bình thường không bao giờ chạm tới mà còn ăn được cá kho ớt, món sườn xào chua ngọt, đĩa chay thập cẩm y thích nhất lại không hề động đũa.
Nếu chỉ vì vậy thì thôi, anh ta đã từng đọc rất nhiều tài liệu, cũng từng hỏi bố và các bác sĩ khác, một số người sau khi phẫu thuật cấy ghép cơ thể sẽ đổi tính hậu phẫu thuật, thậm chí không còn giống như trước. Nhưng khoa học vẫn chưa có lời giải thích cho những thay đổi đó, mà bây giờ đến cả anh ta cũng đã biến thành xác sống, vậy những điều không thể dùng khoa học giải thích liệu có phải sẽ có thêm các khả năng khác không?
Ví dụ như… Tư Niên bây giờ không phải là Tư Niên thật?
Lâm Nam suy nghĩ như vậy cũng không phải không có lý do, anh ta hoảng loạn nói với Hạ Mạc: “Không biết vừa rồi có phải tôi hoa mắt không hay do đèn nữa, lúc Tư Niên lên tầng, tôi thấy phía sau em ấy có hai cái bóng.”
“Cho nên ý anh là…”
“Tôi lo Tư Niên bị quỷ ám.” Lâm Nam nói ra suy đoán của mình.
“Không thể nào.” Hạ Mạc phủ nhận thẳng thừng: “Anh là xác sống, mắt âm dương của anh đã bị phá vỡ rào cản, nếu bạn anh bị quỷ ám, anh không thể không thấy quỷ hồn bám theo được.”
“Thế… thế sao lại vậy? Có phải tôi hoa mắt không?” Chẳng lẽ là do anh ta nghi thần nghi quỷ nghĩ nhiều thật?
“Có thể, nhưng vẫn còn một khả năng khác.”
“Là gì?” Trái tim vừa tụt xuống không bao lâu của Lâm Nam giờ lại nhảy lên.
“Một xác hai hồn.” Hạ Mạc nói: “Nguồn quyên trái tim đã cấy ghép cho bạn anh có tin được không? Liệu nguyên chủ có bằng lòng quyền tặng cho anh ta không?”
Cấy ghép nội tạng là thành quả kỹ thuật mũi nhọn của nền y học hiện đại, có thể chữa trị cho một số bệnh nan y không thể trị liệu bằng các phương pháp bình thường. Với khả năng chữa bệnh hiện tại, muốn thay gan thay thận thay phổi thay tim đều không thành vấn đề, thậm chí còn có người muốn thay đầu, nhưng vấn đề là nguồn cung nội tạng không dễ tìm. Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, trước tiên không nói đến tiền, việc ưu tiên phải có độ phù hợp cao với nội tạng, thứ hai là có người bằng lòng quyên góp nội tạng của bản thân.
Ban đầu nước Z là nước duy nhất sử dụng nội tạng của tử tù để tiến hành cấy ghép, nhưng từ sau năm , trên cả nước đã ngừng dùng nội tạng tử tù để cung cấp nội tạng cấy ghép, bây giờ con đường duy nhất lấy nguồn cung chỉ có thể dựa vào công dân tự nguyện quyên tặng.
Vì truyền thống của nước Z, không ai muốn chết không toàn xác, ai cũng mong muốn mồ yên mả đẹp, người bằng lòng quyên tặng cơ thể sau khi chết vốn đã ít nay càng ít hơn. Mà nước Z quá rộng lớn, theo số liệu chính phủ đưa ra, nhu cầu cấp thiết cấy ghép tạng mỗi năm đạt tới con số hơn ba trăm ngàn, nhưng người được tiến hành cấy tạng chỉ có một đến hai mươi ngàn.
Cung ít hơn cầu, tất sẽ dẫn tới thị trường nhu cầu bùng nổ.
Có rất nhiều nước đã ban hành rõ chính sách nghiêm cấm mua bán nội tạng, ở một số nước khác, việc quyên tặng nội tạng là tự nguyện, người quyên góp sau khi quyên tặng sẽ không nhận được bất cứ khoản bồi thường nào về kinh tế. Trong nước phổ biến nhất thường là cấy thận cấy gan, mà nguồn quyên tặng nhiều nhất đến từ người thân, nhưng dù là cha mẹ quyên tặng cũng phải nằm trong sự giám sát phê duyệt liên quan tới cơ cấu quốc gia.
Nhưng trên đời này không bao giờ thiếu những người mạo hiểm vì lợi ích, càng không thiếu những người hao hết tâm tư lách qua lỗ hổng luật pháp.
Chợ đen mua bán nội tạng đều bị cấm trên khắp toàn cầu, ở một số quốc gia nghèo đói lạc hậu, người nghèo thậm chí còn trở thành kho mua bán nội tạng.
Trong nước cũng thường xuyên có tin liên quan xuất hiện, mấy năm trước có người bán thận mua di động, lúc ấy việc này rất được quan tâm, sự chú ý của mọi người đều là người bán thận ngu xuẩn, ham hư vinh v…v…, lại xem nhẹ cuộc mua bán nội tạng vừa nghĩ đã thấy rợn người.
Thận, gan, thậm chí là phổi, cắt một cái, rạch một đường, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, thậm chí về sau sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng chỉ cần phẫu thuật xong không xảy ra sự cố thì về cơ bản sẽ không chết ngay, nhưng tim thì khác, mỗi người chỉ có một, cấy ghép phải lấy cả quả.
Vì vậy theo con đường chính ngạch, nguồn cung duy nhất chỉ có người hiến đồng ý quyên tặng sau khi chết.
Người bằng lòng hiến tạng sau khi chết trong nước vốn ít, người hàng năm chờ phẫu thuật cấy tim không đếm xuể, không những có tim quyên tặng mà còn phải phù hợp mới được. Với bệnh nhân đã phát triển bệnh tới mức cần phải thay tim thường sẽ không có nhiều thời gian chờ đợi.
Cứ như vậy, muốn thành công cấy một trái tim thích hợp thật quá khó khăn.
Có lẽ có một số việc khó hơn lên trời đối với người nghèo, nhưng với kẻ có tiền mà nói, chỉ cần đủ tiền mở lối sẽ không khó như vậy nữa.
Hạ Mạc không biết nhiều về gia cảnh nhà Trương Tư Niên, cậu chỉ biết nếu nguồn cung tim cho Trương Tư Niên có vấn đề, vậy người bị người khác cướp đoạt trái tim sẽ không cam lòng.
Truyền thừa nhà họ Mạc ghi chép, ba hồn ở đầu, bảy phách trong tim, trong rất nhiều truyền thuyết dân gian, các tà ma yêu quái không thích ăn đầu thì cũng thích ăn tim, thật ra thứ chúng nó cắn nuốt là hồn phách giấu trong đó.
Nếu nguồn cung tim cho Trương Tư Niên có vấn đề, người chết sau khi tử vong sẽ vì chấp niệm không tiêu mà không vào luân hồi, bảy phách thậm chí là ba hồn đều giấu trong tim, cuối cùng trái tim này được lấy ra cấy vào người Trương Tư Niên, tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề lớn. Một xác hai hồn chỉ là một khả năng, đáng sợ hơn là trường hợp giống một núi không thể có hai hổ, một cái xác không thể gánh vác linh hồn của hai người, cuối cùng chỉ có một người mới có thể sống sót.
Bên cướp đoạt thất bại có thể sẽ bị đuổi khỏi cơ thể, cũng có thể bị cắn nuốt sạch sẽ.
Khả năng thứ nhất, tình trạng này khác với bị quỷ ám, bởi vì cơ thể cùng lúc chứa hai người cùng trú, muốn đuổi một linh hồn khác rất khó khăn. Mặc dù đuổi ra khỏi cơ thể, đối phương cũng có thể quay về, thậm chí còn bám vào người dễ hơn so với quỷ hồn khác.
Khả năng thứ hai, cũng là vì cơ thể này cùng lúc chứa thân thể của hai người, lại có hồn thể của cả hai, Thiên Đạo cũng khó lòng giám sát. Nói cách khác, nuốt cũng sẽ nuốt sạch. Hơn nữa chỗ lợi của cắn nuốt không chỉ có thể khiến hồn thể của mình mạnh lên mà còn có thể hấp thụ ký ức và số mệnh của người kia, nếu là hồn ngoại lai cắn nuốt nguyên chủ còn có thể gia tăng độ phù hợp với cơ thể.
Cho nên với tình huống một xác hai hồn như thế này thường sẽ có kết quả là một bên bị một bên khác âm thầm cắn nuốt.
Hạ Mạc nói toàn bộ những gì mình biết cho Lâm Nam, cuối cùng cậu nói: “Nếu anh không nhìn nhầm, tôi cũng không đoán sai, chỉ e tình hình hiện tại của bạn anh vô cùng nguy hiểm.”
Lâm Nam không khỏi ngẩn ra, anh ta vốn muốn ở cạnh Tư Niên, ở cạnh cha mẹ một tháng cuối cùng, lại không ngờ sự việc thành ra như vậy.
“Thế… bây giờ phải làm sao?”
“Đầu tiên anh tìm cách điều tra xem rốt cuộc là ai đã quyên tặng tim cho bạn anh, có phải tự nguyện hiến không đã? Sáng mai tôi có chút việc, tầm chiều anh thử xem có đưa được bạn anh tới đây không, để tôi tận mắt gặp anh ta.” Hạ Mạc nói.
“Được.”
Lâm Nam vốn định tối nay ngủ lại nhà Trương Tư Niên, nhưng vì phản ứng bất thường của y và cái bóng kỳ quái, cho nên anh ta không ở lại nhà y nữa, chạy về nhà mình dùng di động dự phòng gọi cho Hạ Mạc.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta bước nhanh tới phòng ngủ chính gõ cửa. Bên trong cánh cửa có tiếng mẹ vọng ra: “Sao thế hả Nam? Có chuyện gì?”
“Con có vài việc muốn hỏi bố.”
Tiếng ông Lâm cách cửa vang lên: “Cửa không khóa, con vào đi.”
Lâm Nam mở cửa đi vào, bố mẹ đều đang ngồi trên giường, bố đang đọc tạp chí chuyên môn theo quý, mẹ đang chơi điện thoại. Thấy anh ta đi vào, ông Lâm thả tờ báo trong tay hỏi: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì?”
“Bố, bố có biết tim của Tư Niên do ai quyên tặng không?”
“Con hỏi vậy là có ý gì?” Ông Lâm không đáp mà hỏi vặn lại: “Không phải con nghi nguồn quyên tặng tim cho Tư Niên có vấn đề đấy chứ?”
Lâm Nam không nói gì, ngầm thừa nhận câu hỏi của ông Lâm.
Ông Lâm hơi cả giận, nói: “Cuộc phẫu thuật của Tư Niên do đích thân bố cầm dao, con cảm thấy bố sẽ dùng tim có nguồn cung bất thường à? Con đang nghi ngờ y đức của bố đúng không?”
Lâm Nam ấp úng: “Không phải ạ, con chỉ thấy Tư Niên hơi bất thường thôi.” Cuộc phẫu thuật được tiến hành trong bệnh viện công lập, không nói tới thứ khác, nếu nguồn cung tim có vấn đề, vậy cửa đầu tiên của bệnh viện cũng không qua được.
Bà Lâm nói: “Thằng bé trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, tính nết trái gió trở trời một chút cũng là điều bình thường, chờ nó từ từ khỏe lại thì tốt rồi. Con cũng thật là, chọn đúng lúc Tư Niên phẫu thuật về quê, gọi điện cũng không được, không biết có phải vì con không ở đó không mà trước khi phẫu thuật Tư Niên cứ khóc mãi, còn nói xui rằng con gặp nạn, nằng nặc đòi đi tìm con.”
“Gặp nạn?” Trong lòng Lâm Nam chợt rơi đánh bộp.
“Nó nói mơ thấy con bị đất đá chôn vùi, tỉnh lại cứ đòi đi tìm con, dì Từ không cho, nó khóc đến mức lên cơn sốc. Không phải con không biết bệnh của nó, nếu không phải đúng lúc có trái tim thích hợp, chỉ sợ bây giờ con không gặp được nó nữa đâu.” Bà Lâm nhớ lại tình trạng nguy kịch lúc ấy, còn có nỗi dày vò khi không liên lạc được với Lâm Nam, bà không khỏi thở dài: “Con đấy, về sau bớt đến những chỗ nguy hiểm kia đi, con không biết trong khoảng thời gian không liên lạc được với con mẹ đã sợ tới mức nào đâu, nếu không phải bố con ngăn lại, mẹ đã định tự đi tìm con rồi. Mẹ và bố cũng chỉ có một đứa con, lỡ con có mệnh hệ gì thì bố mẹ phải làm sao đây?”
Đúng vậy, bố mẹ chỉ có mình đứa con là anh ta, mà anh ta chỉ có một tháng.
Lâm Nam nhìn những sợi tóc hoa râm như ẩn như hiện bên trán, cảm giác như có thứ gì đập thật mạnh vào lòng, đau đến mức thở không nổi, anh ta cúi đầu, không để bố mẹ nhìn thấy ánh nước lập lòe nơi đáy mắt, nói: “Về sau con sẽ không đi nữa.”
“Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, sáng mai bố còn phải đi kiểm tra các phòng.” Bố Lâm khép tờ tạp chí lại đặt lên đầu giường.
Lâm Nam chúc họ ngủ ngon rồi ra ngoài, chờ quay về phòng ngồi xuống, tâm trạng bình tĩnh trở lại, anh ta mới nhớ tới những lời vừa rồi mẹ nói.
Đúng lúc có trái tim thích hợp.
Đúng lúc là ý gì?