“Cuộc phẫu thuật của Tư Niên rất thành công, tạm thời có thể thấy trái tim được cấy ghép đã hoàn toàn kết hợp với thằng bé, hồi phục cũng rất nhanh, chiều nay là có thể xuất viện. Sau khi về nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, nếu điều kiện cơ thể cho phép có thể ra ngoài đi dạo một chút, rất có ích cho việc hồi phục.”
“Cảm ơn anh, chủ nhiệm Lâm (ông Lâm).” Người phụ nữ và thanh niên nằm trên giường cảm kích nói.
“Đã là bạn bao nhiêu năm rồi, đừng khách sáo như vậy.” Nam trung niên mặc áo blouse trắng cười xòa: “Tư Niên, con phải nhanh khỏe lên, đêm nay Lâm Nam sẽ quay về, thằng bé bảo bác nói với con tối nay sẽ qua thăm con.”
“Vâng, bác Lâm.” Trương Tư Niên bình thản đáp.
Đúng như lời chủ nhiệm Lâm, hai nhà bọn họ qua lại đã lâu, năm đó bố Trương Tư Niên là bạn cùng phòng của ông, khi đó gia cảnh ông bần hàn, vì cãi nhau với bố nên học phí cũng không thèm lấy, mượn lộ phí của người thân tới trường đi học, tất cả phí sinh hoạt đều dựa vào công việc làm thêm sau giờ học. Ông Trương từng giúp ông rất nhiều, về sau ông muốn ở lại thành phố B làm việc cũng do một tay ông Trương nâng đỡ. Từ sau khi tốt nghiệp, ông Trương không hành nghề y mà nhờ quan hệ trong nhà mua bán dụng cụ khám chữa bệnh. Thành tích của ông bình thường nhưng lại có thiên phú trong việc buôn bán, mấy năm nay làm ăn vô cùng phát đạt, quan hệ xã hội cắm rễ xuống sâu.
Bởi vì mối quan hệ giữa ông và ông Trương, Lâm Nam và Trương Tư Niên chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ông kết hôn sớm, Lâm Nam lớn hơn Tư Niên ba tuổi, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho Tư Niên, tình cảm không khác gì anh em ruột thịt. Tư Niên vì bệnh quanh năm suốt tháng nên không có lấy một đứa bạn, vì vậy vô cùng quấn quýt Lâm Nam. Người lớn như bọn họ hồi trước còn hay đùa, nói nếu Tư Niên là con gái, bọn họ có thể cho đính hôn sớm.
Khi đó Tư Niên còn nhỏ không biết gì, đòi phải gả cho Lâm Nam làm vợ, chọc cho bọn họ cười bể bụng.
Lúc trước Tư Niên đột nhiên phát bệnh, vừa hay có trái tim thích hợp, y lại làm loạn không chịu phẫu thuật, nói có lẽ Lâm Nam đang gặp nạn, khóc đến mức lên cơn sốc, suýt nữa gây ra chuyện lớn. Cũng không biết vì sao sau khi phẫu thuật xong, Tư Niên tỉnh táo rồi lại không ồn ào náo loạn, phẫu thuật xong đã nhiều ngày như vậy mà chưa từng nhắc tới Lâm Nam.
Khoảng thời gian kia ông không thể liên lạc được với Lâm Nam, sốt ruột đến mức báo cả cảnh sát, tiếc rằng ông chỉ biết Lâm Nam đã về quê, cụ thể đi đâu không ai biết, cảnh sát địa phương đi tìm cũng không thấy người. Ông sợ nói ra Tư Niên sẽ lo lắng, cho nên cũng không nhắc đến trước mặt y.
Mãi cho tới hai ngày trước Lâm Nam gọi điện thoại cho ông, nói là bị mưa to nhốt trên núi, di động cũng hỏng mất, anh ta sẽ nhanh chóng mua vé tàu quay về. Qua điện thoại còn hỏi rất nhiều về tình huống của Tư Niên, nếu Lâm Nam không gọi cuộc này cho ông, ông cũng không biết di động của Tư Niên luôn tắt máy.
Lâm Nam vừa gọi điện cho ông, nói tối nay không về nhà mà qua thẳng nhà Tư Niên trước, anh ta có thứ gì đó phải đưa cho y. Nhưng di động Tư Niên không mở nguồn, nhờ ông báo trước cho Tư Niên một tiếng.
Ông đã nói, nhưng không ngờ phản ứng của Tư Niên lại lạnh nhạt như thế.
“Tư Niên, có phải con còn giận Lâm Nam không?” Ông Lâm hỏi.
“Sao thế được?” Trương Tư Niên ngoan ngoãn cười: “Sao con lại giận anh ấy được.”
Ông Lâm luôn cảm thấy phản ứng của Trương Tư Niên rất bất thường, nhưng ông không nghĩ nhiều, dù sao Trương Tư Niên vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, mất cân bằng cảm xúc cũng là chuyện bình thường. Thân là chủ nhiệm khoa tim mạch, hàng năm ông đều sẽ làm một số cuộc phẫu thuật thay tim, bệnh nhân cảm xúc thất thường hậu phẫu thuật như Trương Tư Niên không ít, với những bệnh nhân đã qua tay ông, có một số bệnh nhân cá biệt còn thay đổi thói quen lẫn tính cách o, hệt như hoàn toàn biến thành một người khác.
Khi còn trẻ ông luôn cảm thấy khoa học có thể giải thích tất cả, nhưng cho tới bây giờ, khi hành nghề bác sĩ đã lâu, đi vào nhiều phòng giải phẫu, đã quen với sống chết vô thường, ông mới dần hiểu ra trên đời này có một số việc đúng là không thể giải thích bằng khoa học.
“Chủ nhiệm, bệnh nhân giường số mười một vừa lên cơn sốc.” Một bác sĩ trẻ chạy vào phòng bệnh, vội vã nói.
“Để tôi đi xem.” Nói xong, ông Lâm vội rời khỏi phòng bệnh.
“Tư Niên, con có muốn ngủ tiếp một lát không?” Bà Trương dịu dàng hỏi.
“Không ngủ nữa, con muốn ra ngoài đi dạo.” Trương Tư Niên lạnh lùng nói.
Trương Tư Niên bệnh quanh năm suốt tháng, không thể đi học giống những đứa trẻ bình thường, kết bạn với những người cùng tuổi, bởi vì rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài nên người nhà ai cũng thương y, tính cách không khỏi ngây thơ, thỉnh thoảng tùy hứng đến mức khiến người ta nhức cả đầu. Hồi trước mỗi lần sinh bệnh nằm viện, y đều nổi cơn trẻ con làm loạn một hồi, tìm mọi cách tránh né truyền dịch uống thuốc, thể nào cũng phải để Lâm Nam đến mới ngoan ngoãn trở lại.
Lần này cũng thế, y nhất định phải chờ Lâm Nam quay về mới phẫu thuật, nhưng tình trạng bệnh của y không chờ được, trái tim cũng không chờ được, cuối cùng không chờ nổi Lâm Nam quay về đã bị đẩy vào phòng mổ. Sau khi phẫu thuật, y hôn mê khoảng ba ngày mới tỉnh.
Bố Lâm Nam chỉ trò chuyện mấy câu đã có thể nghe ra cảm xúc của Trương Tư Niên trở nên khác lạ, mẹ Trương Tư Niên quanh năm chăm bệnh cho con, có thể nói là hiểu con hơn ai hết, từ lúc Trương Tư Niên tỉnh lại mở ánh mắt đầu tiên, bà đã cảm thấy con mình không thích hợp.
Chẳng qua bà cũng nghĩ giống ông Lâm, nghĩ có lẽ Trương Tư Niên đang giận Lâm Nam. Bà cân nhắc chờ Lâm Nam quay về, Trương Tư Niên thấy người, Lâm Nam dỗ ngọt một chút, với tính trẻ con của y sẽ không giận nữa. So với cảm xúc nhỏ bé không đáng kể đó, Tư Niên có thể sống tiếp mới quan trọng nhất. Nếu Tư Niên có thể sống lâu dài khỏe mạnh cả đời như người bình thường, dù bắt bà phải trả giá như thế nào đi chăng nữa bà cũng bằng lòng.
Bà Trương cụp mắt, giấu đi rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ xuống dưới đáy, đứng dậy nói: “Để mẹ đẩy con đi.”
“Vâng.” Trương Tư Niên nhìn ánh mặt trời bên ngoài, ở nơi bà Trương không thấy khẽ nhếch miệng, nở nụ cười tươi đến mức gần như quỷ dị.
Chạng vạng, cuối cùng tàu đã đến thành phố B, bởi vì Lâm Nam nên kế hoạch “đánh chén no nê” trên tàu của Hạ Mạc đã đi đời nhà ma. Tuy ngoài ý muốn nhặt được một viên Mộng Hồn Châu, còn thấy Thẩm Nặc trong giấc mơ của Lâm Nam, nhưng điều đó hoàn toàn không thể khiến Hạ Mạc nuốt trôi cơn giận này. Suốt một buổi chiều cậu nằm trên giường, ôm di động tìm những món ngon của thành phố B trên mạng. Xe lửa vừa tới ga, cậu gọi xe chuyên dụng đến, chở thẳng cậu và Vương Quân tới một tiệm lẩu có tiếng tăm.
Lâm Nam bắt xe đi về một mình.
Tiệm lẩu này được đánh giá rất cao trên mạng, khi Hạ Mạc và Vương Quân tới đã hơn chín giờ. Nguyên liệu tiệm lẩu sử dụng đều là loại tươi mới, bọn họ gọi vài món, có một số món đã hết, rất nhiều món mặn cũng chỉ còn một hai phần, Hạ Mạc ăn không đã thèm chút nào.
“Phục vụ, tính tiền!” Hạ Mạc cảm giác mình chỉ ăn lửng bụng, nếu có thể, cậu còn muốn gọi thêm tám đến mười phần bò viên, sườn ướp chua ngọt, khăn lông bò, cổ họng… Dừng dừng, đừng nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ đói mất, ra ngoài mua ít đồ ăn khuya vậy. Hình như gần đây có một tiệm bán đồ kho khá ngon, không biết giờ này còn bán nữa hay không.
“Thưa anh, tổng cộng là , xin hỏi anh thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
“Bao nhiêu?” Hạ Mạc hỏi.
“.”
“Đệt, sao mắc thế?” Hạ Mạc buột miệng bật thốt, cậu và Vương Quân gọi có bao nhiêu đâu, sao lại lên gần hai ngàn đồng thế kia? Có thể nói cậu hơi nhớ nhà rồi đấy… Nhà hàng buffet gần nhà ư? , đủ cho cậu ăn ở đó mười mấy bữa.
“Đây là hóa đơn của anh.” Nhân viên vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép chuyên nghiệp.
“Trả bằng Wechat được không?” Hạ Mạc đau lòng lấy di động ra.
“Được ạ.”
Hạ Mạc quẹt thẻ thanh toán, không bao lâu sau, tin nhắn thông báo của ngân hàng được gửi tới, nhấn vào xem thử, tài khoản có đúng hai mươi ngàn, không thừa một đồng lẻ. Học phí, tiền thuê nhà, sinh hoạt phí đều có trong đó cả, tuy hàng tháng Đặc Điều Xử sẽ gửi mấy ngàn đồng tiền lương cứng vào, nhưng cậu vừa ăn một bữa lẩu đã bay mất một phần ba số lương, hơn nữa cậu còn định thuê căn nhà gần trường, dẫn nhóm Chuột Con và Đại Hắc ăn sạch đồ ngon ở thành phố B.
Đúng là lấy trứng chọi đá.
Hạ Mạc lúc nào cũng tiêu sạch tiền, lấy trứng chọi đá là chuyện bình thường, hồi trước khi hết tiền, cậu còn có thể tìm mẹ lấy thêm tiền tiêu vặt, bây giờ ư, phải tự tìm cách mà kiếm tiền.
“Sáng mai chúng ta đến cục liên lạc Đặc Điều Xử, nhân lúc chưa khai giảng nhận ít nhiệm vụ kiếm thêm một chút.” Hạ Mạc vừa dứt lời đã nhận được thông báo chuyển tiển, cậu đọc tin nhắn rồi hỏi Vương Quân: “Anh chuyển tiền cho tôi làm gì?”
“Tốt xấu gì anh cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, sao có thể để một thằng nhóc mời được?” Vương Quân cười nói.
“Đã nói tôi mời là tôi mời, lắm chuyện thế làm gì?” Hạ Mạc nói, “Hôm khác tôi nhận thêm mấy nhiệm vụ, chuyện vặt vãnh giao cho anh, xong việc chúng ta chia đôi tiền thưởng.”
“Anh tới đây để giúp cậu làm việc, tiền lương và tiền trợ cấp Đặc Điều Xử đã gửi cho anh rồi, anh không thể nhận số tiền này được.” Vương Quân quả quyết từ chối.
“Có phải Vương Trấn đã bảo anh phải nghe lời tôi không?” Hạ Mạc lười biếng nói.
“Đúng vậy.”
“Thế thì đúng rồi, bảo anh nhận anh cứ nhận đi, sao mà lải nhải lắm thế?” Hạ Mạc đứng lên, thả điện thoại vào túi, nói: “Đi thôi, quay về khách sạn đánh một giấc, trưa nay không được ngủ, buồn ngủ muốn chết.”
Nói là quay về khách sạn ngủ, vừa bước ra cửa tiệm lẩu, chưa đi được mấy bước, Hạ Mạc đã rẽ vào một cửa hàng thịt nướng, ăn đến lúc ông chủ đóng cửa mới thòm thèm đi ra. Vương Quân đẩy hành lý, nấc cụt đi theo sau cậu, trong lòng nói, so với việc lo lắng cho túi tiền của Hạ Mạc, anh ta nên lo lắng cho dáng người của mình thì hơn.
Mình mà cứ theo Hạ Mạc ăn như hạm thế này… Trong đầu Vương Quân bỗng hiện lên dáng người tròn lăn như quả bóng của Đại Hắc và Chuột Con, còn có hai cái cằm bóng mượt.
Không được, anh ta còn đang tìm cơ hội thoát khỏi kiếp độc thân, không thể tiếp tục ăn thế được nữa.
Vương Quân vừa hạ quyết tâm, quay đầu đã thấy Hạ Mạc mua hai cốc trà sữa không biết từ đâu, đưa một cốc cho anh ta. Vương Quân thuận tay nhận lấy, chờ anh ta hồi hồn lại, trà sữa chỉ còn nửa ly.
Dù sao hôm nay đã ăn nhiều như vậy, bắt đầu từ mai ăn ít đi một chút. Vương Quân bất chấp húp nốt nửa cốc trà sữa còn lại, nấc một cái kinh thiên động địa, hối hận thoáng cái rục rịch ngóc dậy.
Chờ quay về khách sạn, Đại Hắc, Chuột Con và Khổng Tô chui ra khỏi vali, chúng nó đã ở trong vali gần ba mươi tiếng đồng hồ, vừa ra đã nóng lòng la hét đòi ăn. Vì thế Hạ Mạc lại ăn với chúng nó, sau đó ra ngoài ăn thêm bữa khuya.
Một người, một mèo, một chuột, một chó ăn đến mức vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng Vương Quân đã hiểu vì sao Hạ Mạc rõ lười như vậy mà lại nóng lòng muốn tới Đặc Điều Xử nhận nhiệm vụ, với sức ăn này của cậu, chỉ sợ chưa đến khai giảng thì tiền ăn đã đủ bay sạch học phí.
Đi ăn khuya với nhóm Đại Hắc xong, cuối cùng Hạ Mạc cũng no nê. Cậu nấc một cái, tắm sơ một lần, lăn lên giường chuẩn bị ngủ, lại nghe tiếng điện thoại vang lên. Cậu cầm lấy nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình, tùy tay cúp máy, còn chưa kịp thả di động, tiếng chuông lại vang lên.
Hạ Mạc nghe máy: “Alo?”
“Hạ Mạc, là tôi, Lâm Nam đây.”
“Chuyện gì?”
“Tư Niên hơi khác thường, cậu có thể qua xem giúp tôi không?”
“Khác thường? Ý anh là sao? Nói thử xem.”