“Thể thao hả...cô thi cái gì?”
“Không cụ thể là môn thi gì. Tớ là một con quái vật trong các môn thể thao về phản xạ”
“Hmm...”
Tôi lấy quyển ghi nhớ trong ngăn bàn ra và xé ra một trang giấy, vò nó thành một quả bóng và quăng vào Mihaneya.
“Wah, wah, eek!”
Quả bóng giấy sượt qua tay cô ấy và đập vào trán trước khi rơi xuống dưới đất.
“Một con quái vật trong các môn phản xạ hả.”
“K-Không phải! Nó chỉ may mắn lần này thôi...tại vì nó là quả bóng. G-Gần như là tôi né được rồi còn...”
“Tài năng phản xạ: không, chỉ số thông minh: không, khả năng bịt miệng; không.”
“Cậu có thể dừng việc ghi chép lại được không?”
“Tôi chắc chắn cô không phải một phần của [Thập Tài].”
“Tớ là Thập Tài mà.”
“Cô không phải Thập Tài”
“Không, tớ là Thập Tài”
“Không thể nào cô là Thập Tài được.”
“Nếu tớ nói tớ là Thập Tài thì có nghĩa tớ là Thập Tài! Tớ là Thập Tài cậu hiểu không!”
“Hmm...chà,nếu cô không chịu thừa nhận thì, ok. Cho tôi một lúc, để tôi đi kiểm tra lại”
Sau cùng thì họ rất nổi bật trên TV. Danh sách thành viên của [Thập Tài] chắc hẳn phải rải rác trên internet.
“Wah! S-sẽ tốt hơn nếu cậu đừng tìm kiếm về tớ một cách thiếu kĩ càng như thế! Nếu cậu làm thế, cậu có thể bị xóa xổ đấy!”
Bởi ai hả.
Ngay sau đó, có một đoạn tin được phát lên bởi chiếc loa ở góc trên phía trước phòng học.
“Tạm biệt.”
“Không, tớ sẽ không rời khỏi đây cho đến khi Ootomo-san hiểu được rằng tớ là Thập Tài.”
“Nhưng họ bảo rồi kìa.”
“Nó không phải là vấn đề.” [note56661]
“Thấy chưa, hộ đang hối thúc cô kìa. Trong lớp cũng có camera an ninh đấy? Cô có bị nhìn thấy là vẫn còn ở trong lớp không?”
“Ổn thôi. Nếu họ có yêu cầu gì, họ phải tự thân đến đây chứ, phải không? Fufun, gọi tên tôi như thế, không chỉ trông một trăm nă-“
“Cách để bị bắt nhanh gọn lẹ!”
“Guh...n-nhưng mà có vẻ những nỗ lực bền bỉ của tôi đã hái ra quả rồi đấy. Fufun, xin lỗi vì điều đó...lừa gạt những học sinh mới vô tội.”
Uwah....
“Fufun, đến cuối cùng cậu cũng không thể để cho tớ ra khỏi lớp đâu. Thậm chí tớ sẽ ân cần gọi cho nó. [note56662]”
Không thể nào, cô hoàn toàn không chịu nổi phải không? Để việc hành quyết công khai như vậy được phát sóng cho toàn trường…c-cô nàng này…cô ấy chắc chắn phải là một người nổi bật—
“Đồ ngốc.”
“Đột nhiên nhìn vào mặt người khác rồi nói thế là sao!?”
“Ôi, lỗi của tớ, nó chỉ vô tình lọt ra ngoài thôi nhưng…khả năng chịu đựng về mặt tinh thần của cậu ghê phết nhỉ.”
“Chà, vì học sinh ở đây có cá tính mạnh mẽ nên giáo viên cần có sự giám sát chặt chẽ. Tôi bị mắng nhiều lần rồi nên cũng quen rồi. Mặc dù chỉ có hiệu trưởng là không tha thứ đến mức tôi thà chết còn hơn phải đối mặt với cô ấy lần nữa…thứ lỗi cho tôi về điều đó…”
Đúng như mong đợi của Thập Tài…Tôi càng phải kín đáo hơn nữa.
“Dù sao thì tại sao cô lại nói dối tôi?”
“Fufun, không phải điều đó là hiển nhiên sao? Đây là lần đầu tiên trong một tuần kể từ khi chuyển trường tớ gặp một người thảm hại hơn mình. Tất nhiên là tớ muốn chiếm thế cửa trên.”
Cô ấy tự nhiên một cách khủng khiếp.
“Tớ định lừa cậu bằng cách hành động như [một cô gái tràn đầy năng lượng với tài năng nhưng hơi yếu đuối] và biến cậu thành một con rối ngoan ngoãn, người sẽ lắng nghe mọi điều tớ nói nhưng—Ootomo-san thông minh hơn tớ nghĩ, nên tớ đã thất bại. ”
Kinh khủng đến cực độ.
“Ồ, cậu bị vỡ mộng à? Teehee, tệ quá. Mặc dù khuôn mặt của tớ rất dễ thương nhưng tớ khá là giống nhân vật phản diện đấy.”
Nói vậy, Mihaneya nở một nụ cười tà ác.
“Này, Getsuka-chaan.”
Đúng lúc đó, một nữ sinh vừa đi vừa nhảy đến.
“Như thế nào? Cậu đang rất thân với Ootomo-kun phải không? Tớ đã lo là cậu sẽ chịu cảnh một mình dầy đáng thương suốt giờ giải lao cho đến tận giờ.”
“Cậu có thể đừng phá hỏng khoảnh khắc phản diện của tớ bằng cách vạch trần tớ được không!?”
…Một người hoàn toàn tốt bụng.
“K-Không! Tớ đã cẩn thận quan sát con mồi và bắt đầu cuộc săn vào thời điểm hoàn hảo khi nó yếu nhất vào giờ nghỉ trưa. Nếu lo lắng thì chẳng phải cậu đã gọi điện ngay rồi sao!?”
Tôi đã quyết định lừa cô ấy bằng cách giả vờ xấu hổ để tránh bị đem ra làm trò cười vì con người thật của mình, nhưng tôi không thể tự mình làm điều đó vì cảm giác tội lỗi.
Vậy tại sao cô lại vạch trần tôi!?
…Cô ấy chỉ là một tên tội phạm nhỏ bé, người không thể bỏ qua lòng tốt của mọi người.
“Ừm…dù sao thì, còn bạn thì sao?”
Tôi hướng ánh mắt sang một cô gái có vẻ là bạn của Mihaneya.
“Ồ xin lỗi. Tớ là Suzuki, người bạn duy nhất của Getsuka.”
“Cậu có thực sự phải nhấn mạnh ‘chỉ’ như vậy không…?”
“Nhưng đó là sự thật phải không Getsuka? Dù gây ra mớ hỗn độn nhưng cậu lại hành động rất tự mãn nên cậu trở nên nổi bật theo hướng tệ
và khó hòa nhập. Nhưng lớp chúng ta có rất nhiều người tốt nên không có nghĩa là cậu bị loại trừ hay xa lánh. Cậu đang ở trong tình thế khó khăn khi hơi lạc lõng một chút.”
“Cậu có thể ngừng phân tích tớ chính xác như vậy được không!?”
“Ahaha! Dù sao thì tớ cũng nên quay lại sớm thôi, nhưng có muốn đi ăn trưa cùng nhau không?”
“Ừm, không, cảm ơn! Bạn bè của cậu đều thích trêu chọc tớ, nên không!”
“Ồ dĩ nhiên họ làm rồi. Không có ai giống cậu ở Học viện Teiou—ý tôi là, không có kẻ lập dị nào có nhiều khoảnh khắc để chọc cười đến vậy—nên họ không thể không thấy cậu thật đáng yêu.”
“Vừa rồi cậu gần như gọi tôi là đồ ngốc!”
“Chuẩn rồi.”
“Ít nhất hãy cố gắng phủ nhận nó một chút đi chứ!”
Suzuki vẫy tay rồi rời đi, cười lớn. Tôi đoán cô gái đó là điểm S hoàn toàn… Chà, có vẻ như ít nhất cô ấy sẽ thân với Mihaneya.
“D-Dù sao thì…trở lại chủ đề thôi. Dù tớ có phải là Ten Sai hay không thì sự thật vẫn là cậu chỉ có một mình, Ootomo-kun… Fufun, nếu cậu thực sự muốn, tớ cho rằng tớ có thể là bạn của cậu.”
“Vượt lên nghịch cảnh.”
“Tôi hiểu rồi. Fufun, vậy thì đành chịu thôi. Nếu đó là cảm giác của bạn, cái—vượt lên!?”
“Ừ, bởi vì dù thế nào thì cô cũng sẽ nổi bật và không theo chiều hướng tốt.”
“Ehehe…”
Này, rõ ràng là tôi có ý xấu mà, vậy sao cô ấy lại đỏ mặt thế nhỉ…?
“Tôi muốn trải qua cuộc sống học đường mà không tạo ra sóng gió. Tôi không muốn kết giao với những kẻ gây rối… Hãy tìm người khác để kết bạn đi.”
Lời nói của tôi phát ra có phần lạnh lùng nhưng đó cũng chính là một nửa lý do để từ chối cô ấy.
Nửa còn lại là nếu cô ấy vẫn chưa hòa nhập với lớp thì đây không phải là lúc để cô ấy quanh quẩn bên tôi.
Ngoài sự xui xẻo thường ngày của tôi, hiện tại tôi đang phải gánh nặng với những lựa chọn khó lường trong tâm trí. Không biết cuối cùng tôi có thể làm những điều kỳ lạ gì. Nếu tôi ở gần một người như vậy, ngay cả Mihaneya cũng có thể bị đối xử như một kẻ lập dị và gặp khó khăn trong việc kết bạn.
“Tôi sẽ tự mình tìm những người bạn khác. Sẽ tốt hơn nếu Mihaneya vào nhóm của Suzuki. Họ có vẻ thích trêu chọc người khác, nhưng tôi chắc chắn họ là những cô gái tốt.”
“Đ-Điều đó có thể đúng, nhưng—”
“Xin lỗi.”
Tôi quay lưng lại với cô ấy và bắt đầu bước đi—
Thịch!
“Ôi ôi ôi ôi!”
Tôi đã đập ngón út của mình vào chân ghế theo cách đau đớn nhất có thể.
“Ahahaha! Cậu có thấy không!? Đó là quả báo của Chúa vì không khiêm tốn chấp nhận thiện chí của người khác! Ahahaha!”
Này, đừng có vẻ vui mừng thế…
“K-Không…đây không phải là nghiệp chướng hay gì cả, chỉ là do bản chất của tôi nó thế sẵn thôi…”
“Bản chất?”
“Ừ…cô thấy đấy…”
Tôi giải thích cho Mihaneya rằng tôi đã xui xẻo như thế nào trong suốt cuộc đời cho đến nay.
“T-tớ không thể tin được một người có sự đen đủi tệ hại đến vậy.”
“Ừ…nhưng đó là sự thật hiển nhiên. Tôi muốn các bạn cùng lớp của chúng ta cũng biết về chuyện đó để họ hiểu được những rắc rối mà tôi có thể gây ra, nhưng vì lý do nào đó mà thời điểm đó vẫn chưa đến…”
“Tớ hiểu rồi… Vậy chuyện [vô tình mặc quần lót của mẹ đến trường] lúc nãy cũng là do cậu xui xẻo à?”
“Không, đó là một vấn đề riêng biệt.”
“Vấn đề riêng biệt?”
“Ừ, có một thứ thậm chí còn khó tin hơn về bộ não của tôi—Guaaaaaah!”
“C-Có chuyện gì thế!?”
“K-Không có gì…Tôi ổn…”
Ng…Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu khi cố đề cập đến những lựa chọn trong đầu… Vậy là tôi không được phép nói về chúng cho người khác, huh.
“C-cậu ổn chứ? Trông cậu cũng có vẻ đau đớn lúc giới thiệu bản thân nữa… Cậu có mắc bệnh gì không?”
“Không, không phải thế, đó là—”
[Chọn đi]
1.[Bình tĩnh… Bình tĩnh nào tay phải của ta!] và sờ ngực Getsuka Mihaneya.
2.[Bình tĩnh… Bình tĩnh nào tay phải của ta!] và sờ ngực Youta Ootomo.
“Cả hai lựa chọn đó đều khiến tôi trông như một kẻ biến thái!”
…Nhưng bây giờ tôi phải tuân theo sự lựa chọn vì nó đã xuất hiện.
Nửa điên cuồng, tôi hung hăng sờ soạng bộ ngực của mình.
“Bình tĩnh… Bình tĩnh nào tay phải của ta!”
“Đó là cái gì thế, một kiểu chuunibyou vô nghĩa của giới trẻ giờ à!?”
“Đó là điều tôi cũng muốn biết nữa!”
Nhìn này, mọi chuyện luôn kết thúc như thế này… Mihaneya chắc chắn không phải là người nên làm bạn với tôi.
“Bây giờ cô hiểu rồi chứ, Mihaneya. Chới với tôi và cô sẽ phải đối mặt với những chuyện tào lao như thế này.”
“Ồ, tôi không phiền đâu. Thực tế, cậu càng thảm hại thì tớ càng dễ dàng thiết lập sự thống trị, vì vậy kết bạn là lí tưởng nhất ”.
Con người hèn hạ vui vẻ đó…
“Như một dấu hiệu cho tình bạn của chúng ta, tớ bắt đầu bằng cách gọi cậu bằng biệt danh nhé? Để xem… Ừm, Daikyo-san [note56663] thì sao?”
“D-Daikyo?”
“Đúng rồi. Daikyo là cách đọc on'yomi của Youta. Fufun, đó là cái tên hoàn hảo cho người toàn tai ương ngập đầu như cậu.”
“Con nhỏ này… Nếu tôi làm điều tương tự với tên Mihaneya của cô thì nó chả phải thành Oobaka [note56664] sao!?”
“O- Oobaka… S-Sao cậu dám giễu cợt tên tuổi danh giá của gia đình tớ! Đứng lại!”
“Vậy thì Gesuka. [note56665]”
“Gesuka!?”
“Nói nhanh thì là [Oobaka-Gesuka].”
“Làm ơn đừng khiến tớ nghe như một bộ đôi hài kịch dở tệ nào đó nữa!”
“Này, cô bắt đầu trước với Daikyo đấy. Tôi sẽ dừng lại nếu cô cũng làm vậy.”
“Fufun, không đâu. Tôi muốn thiết lập sự thống trị nên tôi sẽ không dừng lại. Chỉ có Daikyo-san phải dừng lại thôi.”
“Cô đúng là có một tính cách khó chịu nhỉ…”
“Ehehe.”
“Không, ý tôi là, tôi có khen ngợi cô đâu…”
“Dù sao thì, việc gọi một cô gái bằng những từ như ‘ngốc’ và ‘xấu xí’ ở thời đại này có ổn không? Cậu sẽ nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ đó?”
Ugh… điều đó đúng.