“Ự…”
Những con quạ đó...đáng sợ phết đấy – không, hung tợn dã man.
Trở lại với lớp học, tôi vừa nhìn xung quanh vừa xoa cái mông và háng đầy đau nhức.
Hiện tại là cuối tháng Tư, các nhóm đã được hình thành trong lớp. Nhóm từ lớn đến nhỏ, nhưng ai cũng lén nhìn về phía tôi mà không đến gần để bắt chuyện.
Chà, tôi hiểu mà. Đối với một anh chàng tuyên bố rằng anh ta đang mặc đồ lót của mẹ mình — cộng thêm vì lý do nào đó mà giờ đây tôi chỉ mặc quần thể thao ở nửa dưới của tôi, bất kỳ ai cũng sẽ muốn tránh dính líu đến.
Nhưng điều này thật tệ…tình hình khá tệ rồi. Gây rối và bị cô lập trong ngày đầu tiên chuyển trường là một sai lầm lớn.
Sự “nổi bật” mà tôi muốn tránh không chỉ là những điều tích cực như khiến mọi người cười hay đạt được kết quả trong hoạt động của câu lạc bộ. Nếu bạn chuyển sang trạng thái tiêu cực, bạn cũng có thể trở nên nổi bật…như tôi bây giờ.
Điều tôi hướng tới không phải là sự nổi tiếng ở đẳng cấp cao nhất hay trở thành một con sói cô độc luôn đọc sách một mình…mà thuộc nhóm trung cấp, có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc sống học đường mà không bị khen ngợi hay chỉ trích.
Nhưng phải nói rằng kế hoạch đó bây giờ đã trở nên khá khó khăn. Với những yếu tố không chắc chắn như xui xẻo và những lựa chọn được thêm vào, việc xoay chuyển mọi thứ từ đây thực sự khiến tôi càng thêm vô vọng—
“Xin chào!”
Một giọng nói vang lên, và khi quay lại, một cô gái với nụ cười rạng rỡ đang đứng đó.
“Ồ, ờm, xin chào…bạn là?”
“Tôi là Mihaneya Getsuka! Hân hạnh được gặp cậu!”
Cô ấy, với hàm răng trắng sáng, nở một cụ cười rạng rỡ .
“Miha…neya?”
“Tôi biết, chữ kanji khá khó đọc phải không? Mi là mi trong tori no mi có nghĩa là lông vũ, hane là cánh, ya là nhà nên Mihaneya. Getsu là mặt trăng, ka là hoa vậy Getsuka!”
“Mihaneya Getsuka…”
“Đúng!”
Cô gái tự giới thiệu mình là Mihaneya gật đầu với vẻ mặt ngây thơ.
“Vậy ừm…bạn cần thứ gì từ tôi à?”
“Ootomo-san, cậu có muốn làm bạn với tôi không?”
“Huh? …Thật à?”
“Đúng vậy, thật mà!”
Thật là một điều không thể ngờ đến đối với tôi! Bản thân đã gần như bị cô lập, nên không còn gì đáng hoan nghênh hơn.
Nhưng chờ đã.
“Mihaneya, đừng hiểu sai điều này nhưng… tại sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến việc thử làm bạn với một người như tôi, người đã gây ra rắc rối như vậy?”
Đặc biệt là một cô gái dễ thương như vậy. Việc cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khinh thường là điều đương nhiên.
“Ahaha, nhiệm vụ của tớ là duy trì mối quan hệ trong lớp suôn sẻ!”
“Nhiệm vụ? Ồ, có phải cậu là lớp trưởng bên nữ sinh hay gì đó à?”
“Không không, lớp trưởng là cô gái đeo kính cơ. Cô ấy khinh thường cậu, Ootomo-san, nên tớ nghĩ cô ấy sẽ không tiếp cận cậu đâu.”
…Tất nhiên rồi.
“Chà, điều đó đành chịu thôi…nhưng nếu cậu không phải là lớp trưởng thì cậu là ai?”
“[Thâp Tài].”
“—!?”
Cái-Cái gì…
Tôi biết họ đã được đưa tin trên bản tin, nhưng tôi chỉ nghe được một nửa trong khi đang sử dụng điện thoại của mình nên không nắm bắt được từng thành viên. Tôi không thể tin được là mình lại gặp một trong số họ ngay tại đây…
Cô ấy chắc chắn có khuôn mặt dễ thương và quyến rũ. Tôi không biết đây có phải là nhiệm vụ của cô ấy hay gì, nhưng việc cô ấy giao tiếp với một người mà cô ấy không quen biết như tôi cho thấy nhân cách của cô ấy hẳn cũng rất tốt. Trên hết, nếu cô ấy có tài năng nào đó phù hợp với việc được chọn làm học sinh trung học hàng đầu Nhật Bản thì đó là một câu chuyện đáng tin cậy.
Và từ cách cư xử của mình, rõ ràng cô ấy có kỹ năng giao tiếp tốt. Nếu tôi có thể trở nên thân thiết với cô ấy, có lẽ cô ấy có thể tạo cầu nối cho tôi với những học sinh khác.
Mối quan tâm của tôi là cô ấy là [Thập Tài].
Tôi tuyệt đối nên tránh tiếp xúc với những cá nhân thu hút sự chú ý như vậy, nhưng…tôi không có đủ khả năng để kén chọn trong tình trạng hiện tại của mình. Nó tốt hơn nhiều lần so với việc ngoan cố tiếp tục một mình đi trên con đường vắng vẻ.
“…Tôi nợ cô rồi, Mihaneya.”
“Ồ không, tôi chỉ làm những gì tự nhiên thôi.”
Mihaneya lại mỉm cười rạng rỡ…cô ấy có vẻ là một người tuyệt vời.
“Nhưng thật tuyệt vời cậu biết đấy. [Thập Tài] giống như những người nổi tiếng. Tôi không xem chi tiết nhưng gần đây cậu đã xuất hiện trên bản tin phải không? Không phải cậu cũng tham gia phỏng vấn và những thứ tương tự cho các phương tiện truyền thông khác sao?
“Ahaha, có những thành viên như vậy đấy, đúng vậy. Tôi đã cố gắng hết sức để xuất hiện trên bản tin đó vì nhà trường kiên quyết yêu cầu nhưng… về cơ bản thì tôi đã từ chối mọi thứ khác. Tôi hơi tệ với những thứ đó…Tôi thực sự không thích nổi bật.”
K-Không thể nào…Đối với một người được chọn là [Thập Tài] lại có suy nghĩ giống tôi là không muốn nổi bật…Tôi cảm thấy có chút đồng cảm với Mihaneya.
“Nhưng ngay cả khi không tiếp xúc với bên ngoài, chẳng phải cậu là trung tâm của sự chú ý ở trường sao?”
“Đúng. Với tư cách là [Thập Tài], tôi có nghĩa vụ phải làm gương cho tất cả học sinh trong trường và phải hoàn hảo trong mọi việc bất kể khi nào hay thế nào. Tôi phải liên tục chú ý đến cách cư xử của mình trong cuộc sống…dạo gần đây tớ cảm thấy hơi mệt mỏi…”
Ở đó, Mihaneya mỉm cười có phần lúng túng.
“Khi tớ nói về nhiệm vụ và những thứ tương tự trước đó…sự thật là đó là một lời nói dối. Việc mọi người trong lớp – ở trường – chỉ coi tôi là [Thập Tài] thật là đau đớn…Tôi muốn có những người bạn coi tôi là Mihaneya Getsuka.”
“Mihaneya…”
“Tớ xin lỗi…có phải cậu đang vỡ mộng vì những lý do tính toán như vậy phải không?”
“Huh? Không, không phải thế nhưng…tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
“Ngạc nhiên?”
“Ừ. Tôi xin lỗi vì thành kiến, nhưng tôi nghĩ [Thập Tài] giống như quái vật hoặc siêu nhân. Nhưng khi nói chuyện, cậu có vẻ giống một cô gái bình thường theo nghĩa tốt…nên dù sao thì chuyện đó diễn ra như thế nào cũng không quan trọng. Tôi thực sự biết ơn vì cậu đã tiếp cận một người như tôi, người đã gây ra rắc rối như vậy.”
“Ootomo-san…”
“Rất vui được gặp cậu Mihaneya, nếu cậu coi tôi là bạn.”
Khi tôi đưa tay ra, vẻ mặt u ám biến mất trên khuôn mặt Mihaneya, thay vào đó là một nụ cười.
“V-Vâng! Tương tự như vậy, rất hân hạnh—Kyaahhhhh!”
“C-Chuyện gì đột nhiên xảy ra vậy!?”
Phát ra một tiếng kêu kỳ quái, Mihaneya chỉ vào gầm bàn với bàn tay run rẩy.
“G-G-Gi…gián!”
“Gián? …Ồ, đó hả. Nhưng đó là-“
“C-Cậu đang làm gì vậy! Nhanh lên, nhanh lên làm gì đó đi! Xin cậu đấy!”'
“Không, ngay cả khi cậu bảo làm gì đó, thì—”
“Eek, sao cậu có thể lấy nó bằng tay được vậy! Đ-Đừng đến gần tôi! Không, đừng đến đây wa—gyaaahhh!”
Sầm!
Mihaneya đã lao thẳng vào chiếc bàn trong sự hoảng sợ.
“Ồ, cậu ổn chứ…?”
“T-tớ đã bảo đừng đến gần tôi mà! Ootomo-san là đồ ngốc!”
“Bình tĩnh. Đây không phải là một con gián mà là… một cuộn sô cô la gói lại.”
“Huh…?”
Tôi cúi xuống và giơ thứ trong tay lên trước mắt Mihaneya.
“Đó không phải là…con gián?”
“Ừ…nó chẳng giống cái nào cả ngoại trừ màu nâu.”
“……………..Ồ…tớ xin lỗi.”
Mihaneya hắng giọng, đứng dậy, đặt lại bàn ghế mà cô ấy đã làm đổ, rồi lại đối mặt với tôi—
“V-Vậy thì! Hân hạnh được làm quen với cậu!”
“Tôi không nghĩ cậu nên bắt đầu lại từ khúc đó…”
“Uu…đó là ‘gap’!”
“’Gap?’”
“Đúng! Thay vì một cô gái không có khuyết điểm, có sắc đẹp và tài năng hoàn hảo, một người dễ sợ hãi một chút sẽ moe hơn đúng không! ‘gap’ đó!”
Mặc dù đúng là điểm yếu của một người hoàn hảo có thể là yếu tố hấp dẫn…Tôi không biết nữa, đối với tôi điều này không giống như vậy.
“Này Mihaneya.”
“V-Vâng?”
“Cậu thực sự là [Thập Tài] phải không?”
“Guh!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người thực sự nói như vậy…
“T-Thật thô lỗ…cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Chà, không có nhiều cơ sở để dám chắc có gì đó không ổn nhưng…không thể nào, cậu thực sự tệ ở khoản này à?”
“K-Không phải thế đâu! Xin đừng nói những điều vô căn cứ như vậy! Tớ cầu xin cậu, dừng lại đi!”
Đôi mắt của Mihaneya đảo quanh và cô ấy bắt đầu kêu hyuu hyuu, mím môi. Có lẽ cô ấy đang cố huýt sáo nhưng thật đáng buồn là không một nốt nhạc nào phát ra.
“…Chỉ một chút thôi, cậu có thể thể hiện tài năng của mình cho tôi xem được không?”
“T-Tài năng?”
“Đúng vậy, cậu là [Thập Tài] nên chắc chắn bạn phải xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó phải không?”
“Ồ thế hả. Fufun…Tôi là một thiên tài.”
“Ở lĩnh vực gì?”
“Cá-sao… thiên tài vẫn là thiên tài. Nó không phải là thứ bị giới hạn ở một số lĩnh vực.”
…..Khả nghi.
“Sự khác biệt giữa phép tính vi phân và tích phân là gì?”
“S-Sao đột ngột thế…”
“Đừng bận tâm quá chi tiết, chỉ cần giải thích ngắn gọn thôi.”
“Ừm, ừ…”
Mồ hôi lấm tấm trên trán Mihaneya.“Chà…vi phân giống như họ hàng của x…tích phân bị biến đổi y…và tôi tin rằng người tính toán Takashi-kun, người đi làm việc vặt, có liên quan chặt chẽ.”
“Ai được cho là ba đại mỹ nhân của thế giới?”
“Ừm… Dương Quý Phi của Vương Đại, Ono no Komachi, và tôi nghĩ đó là… Công chúa PG của Katakana?”
“Yếu tố hóa học nào được thể hiện bằng chữ He trong bảng chữ cái?”
“He… thoát vị.” [note56656]
“Cô đúng là một con ngốc!”
Không thể nào, cô ấy chắc chắn đang nói đùa…không thể nào cô ấy có thể vào Thập Tài với điểm số như thế này.
“K-Không! Nghe này, nó giống như kiểu…những thiên tài đều bỏ qua quá trình và đi đến giải pháp, vì vậy họ không thể truyền đạt nó cho người thường và…”
“Vấn đề là bản thân giải pháp của cô đã sai.”
“Ugh…nhưng việc học ở trường hoàn toàn không có tác dụng gì một khi cậu bước vào xã hội phải không!?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó thực sự nói điều đó…..
“Tôi không thể thấy ai đó nghĩ [trạng thái thoát vị đĩa đệm] là một yếu tố hữu ích trong xã hội.”
“Uu…ồ, tôi hiểu bạn là người như thế nào…v-vậy đừng để bị lừa. Cậu có hiểu lầm khi nghĩ rằng tài năng của tôi là ở học thuật? Chậc chậc chậc chậc. Cậu nhầm rồi đấy. Đó là thể thao! Tài năng của tôi nằm ở khả năng phản xạ cực đỉnh trong các môn thể thao.”
Có vẻ như cô ấy đã quyết tâm thừa nhận sự ngu ngốc của mình.