Bạch Ngọc Đường cùng với lúc trước có thể nói là vô cùng khác biệt.
Mẫn Tú Lâm hơi nheo mắt, thấy Bạch Ngọc Đường ở bên kia chăm chăm nhìn thiệp mời gã sai vặt đưa tới, khóe miệng nhẹ nhếch lên.
Giống như có chuyện hết sức thú vị sắp xảy ra.
Chẳng qua, nàng vẫn thấy lạ, người khiến Bạch Ngọc Đường thay đổi tới mức này, rốt cuộc là ai?
Chuyện nàng biết được không nhiều, nhưng cũng không ít, mặc dù Mẫn Tú Tú không đặc biệt chạy tới nói chuyện về Bạch Ngọc Đường với nàng, nhưng lời đồn đãi liên quan tới Bạch Ngọc Đường trên giang hồ cũng là vô số, đếm mười ngón tay cũng không hết.
Có người nói, phong lưu thiên hạ Bạch Ngũ gia cuối cùng cũng có một lần bị người ta phong lưu; có người nói, giai nhân trong đầu Bạch Ngũ gia chính là Tô Hồng; cũng có người nói, không chừng Mẫn cô nương vẫn không chịu cùng hắn giao phó cả đời…
Nhưng sự thật đến cùng là sao? Không ai biết.
Bất quá, có thể khẳng định, Bạch Ngũ gia lúc này, đúng là khốn khổ vì tình.
Khổ vì tình a…
Mẫn Tú Lâm nhớ tới phương thức tàn nhẫn hôm đó Bạch Ngọc Đường đối phó với Lạc Phượng Nhi, một câu nói lạnh lẽ còn ở trong tai, cả nàng ngồi bên cạnh nghe thôi cũng cảm thấy lạnh cả người.
Bạch lão ngũ quả nhiên thay đổi, hai năm trước mặc dù hắn được gọi là “Kiệt ngạo bất tuần, tứ ý vọng vị”, nhưng đối xử với cô nương vẫn luôn mang theo chút dịu dàng, nhưng hôm nay, người đứng trước mặt hắn như thể không còn phân chia nam nữ nữa, chỉ có người hắn biết, không biết, quen thuộc, cùng chưa quen thuộc.
Nếu là biết, quen, có lẽ hắn còn nể mặt một hai nhìn một chút, nếu không biết, không quen, sợ là sẽ không để ý, mà thậm chí nếu không hợp ý hắn, có lẽ Họa Ảnh đã trực tiếp đâm qua.
Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn thiệp mời trước mắt hồi lâu, cuối cùng thở dài, đem thiệp mời nhét vào trong tay áo, đứng dậy.
“Đệ muốn đi?”
“Về tình, về lý, cũng nên đi một chuyến…”
“Đệ không muốn đi?”
Nàng thấy mày kiếm xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường vặn chung một chỗ, “Đúng, không muốn đi, vì sao Bạch gia lại muốn tới chỗ đấy?”
Mẫn Tú Lâm nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười, “Bạch Ngọc Đường, đệ cũng có lúc gọi thanh lầu là chỗ ấy? Trời đổ mưa hồng rồi sao?
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, không nói gì, bước ra ngoài cửa.
Nhưng Mẫn Tú Lâm cũng không phải hạng người bình thường, không vì Bạch Ngọc Đường không nói mà nàng không phát hiện được, lúc Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, rõ ràng bàn tay đang cầm Họa Ảnh siết chặt hơn một chút.
Mẫn Tú Lâm chợt cảm thấy, cái tiểu hài tử Bạch Ngọc Đường mà nàng trông chừng từ nhỏ tới tận lúc trưởng thành hôm nay, đã không thể đùa giỡn.
Hoặc là, không thể tùy tiện lôi hắn ra đùa giỡn.
Danh hiệu Ngọc Diện Diêm la của Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, ai cũng biết, mới nãy, nếu không phải vì nàng là người quen của hắn, chỉ sợ hắn thật đã cho một kiếm tới…
Mẫn Tú Lâm chợt hớp một miếng nước trà vào miệng, trấn áp nỗi sợ.
Thiệp mời đưa tới tay Bạch Ngọc Đường, là từ thanh lâu lớn nhất Tùng Giang phủ, Phượng Vũ Lâu đưa tới, người đưa thiếp mời, là hoa khôi hiện tại của Phượng Vũ Lâu, Yêu Nguyệt.
Nhắc tới Yêu Nguyệt, trước kia Bạch Ngọc Đường từng gọi nàng là kỳ nữ.
Nàng đúng thật là tinh thông cầm kỳ thư họa, lưu lạc vào thanh lâu đúng là cực kỳ đáng tiếc, hơn nữa hành động cử chỉ đều vô cùng duyên dáng, không hề có bộ dáng giả tạo, bán nghệ không bán thân, cho dù là đối mặt với Bạch ngũ gia, nàng cũng chỉ giúp trải cuộn giấy, mài mực, hoặc cộng tấu một khúc mà thôi.
Bạch Ngọc Đường xem nàng như tri kỷ.
Hôm nay, nàng cuối cùng đã leo lên cái ghế hoa khôi của Phượng Vũ Lâu, về tình về lý, hắn cũng nên tới chúc mừng, nhưng hắn thật không muốn vào Phượng Vũ Lâu nữa.
Tần âu sở quán, loại địa phương này, trước đó hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, đến đó làm cả người hắn không được tự nhiên, trong thanh lâu đều là nữ nhân quen thói hầu hạ đàn ông, giơ tay nhấc chân đều mang theo mùi câu dẫn, ngày xưa hắn có thể không để ý tới những chuyện đó, trước giờ hắn tới thanh lâu đều không vì những thứ này, nhưng bây giờ, khi nhìn lại, chính là cảm thấy mất tự nhiên.
Trong thanh lâu có bao nhiêu người có thể giống Yêu Nguyệt gần bùn mà không tanh, tới giờ vẫn duy trì khí chất của mình?
“Chà, Bạch Ngũ gia, ngài có một thời gian không tới đây rồi, mau mau vào, Thiên Tư, Ngưng nhi, mau…”
Mụ mụ của Phượng Vũ Lâu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã không chịu được, lạnh lùng, “Không cần, Yêu Nguyệt cô nương đâu?”
Yêu Nguyệt cô nương?
Bà chủ của Phượng Vũ Lâu lập tức hiểu ra, Yêu Nguyệt với Bạch Ngũ gia quan hệ không bình thường, bất quá Ngũ gia đã lâu không tới nơi yên hoa rồi, không ngờ nàng thật có thể mời tới.
“A, Yêu Nguyệt cô nương đang ở trong phòng, nếu không chê, Ngũ gia vào nhã gian chờ một lát, Yêu Nguyệt sẽ tới ngay…”
Bạch Ngọc Đường gật, không nói gì, siết chặt tay cầm Họa Ảnh một chút, nhanh chóng bước lên lầu hai.
Miêu nhi, Triển Chiêu, Chiêu…
“Ngũ gia, vẫn uống Nữ nhi hồng năm sao?”
Bạch Ngọc Đường nghe tiểu tư hỏi, mím môi, động tác rót trà dưới tay cũng hơi dừng một chút, sau đó thở dài, “Không cần, trong Phong Vũ Lầu, chắc cũng có Trúc Diệp Thanh chứ…”
“Ngũ gia nói đùa, Trúc Diệp Thanh cũng không phải rượu gì hiếm có, dĩ nhiên là có, Ngũ gia chờ, lập tức mang lên.”
Tiểu tư chỉ vừa đi xuống, rèm kia lại bị nhấc lên, màn lụa, đá ngọc, nhẹ nhàng ma sát, vang lên tiếng leng keng, thường ngày đều cảm thấy không có gì, có êm tai hơn nữa cũng không bằng được tiếng cầm, mà giờ, cứ luôn cảm thấy chói tai. “Ngũ gia, sao lại đổi khẩu vị? Năm ngoái vẫn còn uống Nữ nhi hồng năm a…”
Người tới, chính là Yêu Nguyệt hẹn hắn đến.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nàng, “Đúng, đổi rồi, không uống Nữ nhi hồng nữa, có điều, hình như cũng không còn kịp…”
“Ngũ gia, ngài nói gì?” Yêu Nguyệt sửng sốt một hồi, chỉ cảm thấy kỳ quái, “Xem ra Yêu Nguyệt mới ngài tới không đúng lúc, hôm nay tâm trạng ngài rõ ràng không tốt, như đã nói, Ngũ gia vì sao an phận thủ thường suốt hai năm? Lại nói, nếu không phải nghe được tin tức Ngũ gia sắp thành thân, Yêu Nguyệt cũng sẽ không mới ngài tới đây lần cuối…”
“Bạch gia nói muốn thành hôn khi nào?”
“ý?”
“Đời ta, có lẽ sẽ không lấy vợ sanh con…”
“Vì sao?”
“Bởi vì, không còn kịp nữa…”
Không còn kịp nữa, cái gì cũng không kịp nữa.
“Nơi khác Yêu Nguyệt không rõ, bất quá bên trong phủ Tùng Giang cũng không nghe thấy vậy, trước đó mấy ngày, nhóm ca ca tẩu tẩu của Ngũ gia cũng làm ra một trần, không phải nói tìm vợ cho ngài sao, hôm nay đột nhiên không nói nữa, cho nên ở đây mới bàn tán rất nhiều, đoán là ngài đã tìm được cô nương mình muốn cưới rồi, bất quá cô nương này là con gái nhà ai, vẫn làm người ta tò mò hết sức, vì thế rất nhiều người đều bảo…”
“À, bọn họ bảo là ai?” Bạch Ngọc Đường đối với những tin đồn về mình không hứng thú lắm, loại tin đồn này, chỉ cần đến lúc không thấy chuyện xảy ra, sẽ tự động biến mất, có gì phải lo lắng.
“Người được đồn đại tương đối nhiều hiện giờ, là Nhị tiểu thư của Lạc gia, gọi là Lạc Phượng nhi…”
Lạc Phượng Nhi…
Lúc Bạch Ngọc Đường nghe tới cái tên này, hai đôi mắt hoa đào hẹp dài không tự chủ mà híp lại.
Mặc dù hắn bảo, sẽ không nhớ đến ả, nhưng bất quá đó là chuyện chỉ mới mấy ngày trước, trí nhớ của Bạch ngũ gia hắn còn chưa kém tới mức này.
Hắn nhớ đã từng cảnh cáo ả.
Bất quá, cũng được, chỉ cần nữ nhân kia không cần chạy tới trước mặt hắn nữa, hắn cũng lười quản chuyện này, huống chi…
Hôm này đã là một tháng cuối, chưa tới nửa tháng nữa, là tháng rồi…
tháng …
Ngày tháng hai năm trước, Tống Hạ đang khai chiến, mà hắn vẫn cứ ở Biện Kinh vô sự ngồi trong nhã gian của Quân Mẫn Lâu, cùng A Mẫn mặt đối mặt, tán gẫu.
Tán gẫu chuyện gì, phần lớn đã quên, lại có một câu tới giờ còn khắc trong tâm khảm, “Xú mèo kia sao vận chưa về? Thật là quá vô ý.”
Hắn chỉ nhớ, mấy ngày đó hắn rất bất an, cứ cảm thấy sắp có đại sự phát sinh, nên thường chạy tới Quân Mẫn lâu, nhìn A Mẫn mở cửa làm ăn như thường lệ, mặc dù Tống Hạ khai chiến, nhưng biên cảnh có Bàng đại tướng quân canh giữ, không sợ xảy ra chuyện gì, người bên trong thành Biện Kinh vẫn hết sức nhàn nhã, thậm chí thấy không ít nam tử đang nhìn hoa thưởng rượu.
Nhưng, hắn lại thấy trong lòng lạnh lẽo từng cơn, lãnh ý “vút vút” xuyên qua người.
Sau đó nữa, ngày tháng , khoái mã tới thành Biện Lượng, chạy vào trong hoàng thành, lời người cưỡi ngựa đến giớ còn làm lòng hắn đau từng cơn, “Thiên hựu Đại Tống, đại chiến đắc thắng.”
Thiên hựu Đại Tống, đại chiến đắc thắng…
Khi đó, hắn cảm giác tìm mình bị hụt mấy nhịp, đại chiến đắc thắng, vậy Triển Chiêu có phải sẽ về hay không, sau đó thì sao?
Sau đó, bọn họ có thể tiếp tục thử miêu chi tranh còn chưa hoàn tất.
Nhưng, hắn còn không chờ đến lúc đại quân về, thông cáo trên Hoàng bảng ở Biện Lương, đã đập gãy ý niệm của hắn.
Thiên hựu Đại Tống, đại chiến đắc thắng.
Mở đầu vẫn như cũ là tám chữ này.
Vốn dĩ, theo lời hắn, đây cũng chỉ tám chữ làm màu của hoàng đế Đại Tống, vậy mà, lúc hắn tìm thấy ở danh sách tướng sĩ Đại Tống chết trận ở Hảo Thủy Xuyên hai chữ “Triển Chiêu”, nhìn lại tám chữ kia, trong đầu chỉ còn lại mỉa mai.
Mỉa mai dường nào.
Hắn không thể nào quên được, lần Triển Chiêu chết trận, là lần đánh úp cuối cùng của Tây Hạ, ở Hảo Thủy Xuyên, tháng hai, ngày mười bốn.
Chết, y đã chết, Ngự miêu Triển Chiêu chết, nam hiệp Triển Chiêu chết.
Lúc hắn quay lại Mẫn Quân Lâu, cửa lâu đã đóng chặt.
Tâm tư của A Mẫn với Triển Chiêu, Bạch Ngũ gia càng rõ ràng hơn so với người khác, nàng vì Triển Chiêu mà cự tuyệt Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ.
“Yêu Nguyệt, Bạch gia sau này có lẽ không tới nơi này nữa, khi nào muội muốn đi, muốn rời khỏi đất yên hoa này, cứ gửi tin thơ lên Hãm Không đảo, chẳng qua là…”
“A, Ngũ gia rốt cuộc cũng biết thu tâm…”
Bàn tay nắm chén rượu của Bạch Ngọc Đường dùng rất nhiều sức, thậm chí còn run, “Đúng vậy, nếu Bạch gia chịu thu tâm sớm, có lẽ tình hình cũng không ra thế này…”
Nếu như hắn sớm thu tâm, cho dù Triển Chiêu vẫn bất đắc dĩ muốn tới chiến trường, hắn cũng có thể giúp đỡ đi?
Có lẽ, có lẽ, y sẽ không phải chết.
“Thôi không nói nhiều.” Bạch Ngọc Đường mạnh rót một hớp Trúc Diệp Thanh, đứng dậy, “Mai Bạch gia phải lên đường tới Biện Lương, sau này, Yêu Nguyệt, muội… nhớ bảo trọng…”
Tác giả muốn nói:
Khụ, trước hết, trong lịch sử, trận Hảo Thủy Xuyên là Tống triều thua, nhưng thân là sủng miêu, tui không thể tha thứ chuyện “Triển Chiêu đã chết trận mà còn đánh thua” xảy ra, cho nên mới vi phạm tội “chỉnh sửa lịch sử”, lôi ra đánh trượng, xin mọi người ở đây tha thứ, đừng làm ra hành động não tàn.
Tui ở đây bồi tội, cúi đầu.