“Lão Ngũ, đệ nhìn tranh cũng lâu như thế rồi, có trúng ý cô nương nhà nào không? Đừng lo, bất kể là cô nương nhà nào, các ca ca tẩu tẩu đều sẽ không nói gì đệ…” chỉ cần Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuần kia có thể trở lại, cưới cô nương thế nào, lại có quan hệ gì chứ?
Nhưng, Mẫn Tú Tú biết, muốn Bạch Ngọc Đường năm đó trở về, chỉ sợ không phải chỉ cần đơn giản cho nó cưới một cô nương đâu, người lão Ngũ nhà nàng đã nhận định, đều rất ít khi thay đổi, Triển Chiêu là biến số trong đó. Vậy mà, biến số này cũng chỉ có mỗi Triển Chiêu mà thôi.
Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn đại tẩu mình, một đôi mắt hoa đào không chút sợ hãi, chắc là một chút bất ngờ cũng không.
Tình huống này dĩ nhiên nằm trong dự liệu của hắn, giống như thôn Mạt Hoa cách Hãm Không đảo một bờ, tam tiểu thư của Đinh gia bây giờ còn không phải như vậy sao? Bị hai ca ca của mình lấy đủ dạng lý do để đi gặp những nam tử muốn làm đám với người Đinh gia, trong lòng vô cùng chán ghét, suýt nữa gây chuyện với ca ca mình, thậm chí còn dám thốt ra câu “Đi tìm Triển Chiêu”, Đinh lão thái cả kinh, mém chút nữa cũng ngất.
Song hiệp họ Đinh cuối cùng không còn ép Đinh Nguyệt Hoa đi tương kiến với đám công tử phủ Tùng Giang nữa, chỉ là vẫn lo lắng, sợ muội muội thương yêu của mình còn chưa nghĩ thông, lựa một ngày hai người họ không để ý, tự vẫn, đi gặp Triển Chiêu.
Triển Chiêu đúng là một người hết sức tốt, nếu không sẽ không để em gái tâm cao hơn trời nhà mình nhớ kỹ như vậy!
Nhưng chính vì như thế, Đinh Điềm Lan với Đinh Điềm Huệ mới càng phải chú ý, Đinh Nguyệt Hoa liệu có vì bởi Triển Chiêu mà…
“Ca, xin hãy yên tâm, Nguyệt Hoa sẽ không thật theo Triển đại ca đi, nếu Triển đại ca biết Nguyệt Hoa làm vậy, nhất định sẽ đau lòng…” Đinh Nguyệt Hoa nói, nhìn phương Bắc xa xôi, khóe miệng vẫn còn nụ cười như xưa, có điều cuối cùng cũng không còn giọt lệ vẫn luôn rơi xuống, “Yên tâm, nhân duyên có trời định, nếu Nguyệt Hoa với Triển đại ca vô duyên, Nguyệt Hoa sẽ không cưỡng cầu nữa, chẳng qua, loại chuyện này, sẽ không thể tùy tiện định đoạt.”
Đinh thị song hiệp cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, Đinh Nguyệt Hoa thật sự đã hiểu, nếu như một ngày có thể gặp được người khiến Đinh gia cô nương động lòng, nàng sẽ còn gả.
Chẳng qua, người từng ở bên quá tốt, có phải sẽ còn đem người đó ra so sánh không, cho dù là hai huynh đệ của Đinh gia cũng cảm thấy lo lắng, phẩm hạnh, tướng mạo của Triển Chiêu đều là nhất lưu, đối xử với cô nương cũng là thập phần ôn nhu, mọi chuyện đều đặt lên người mình, người như thế, trên đời này cuối cùng còn lại bao nhiêu?
Nguyệt Hoa sau khi biết được lo lắng của họ, cũng chỉ cười một tiếng, “Không ai có thể so sánh với Triển đại ca, cho dù thật sự có người tốt hơn Triển đại ca đi nữa, trong lòng Nguyệt Hoa, cũng trở nên tầm thường, tìm một người chung sống cả đời rất dễ, muốn để người nọ thay thế Triển đại ca, là không thể nào.”
Cuối cùng vẫn là một si nữ.
Vậy hắn thì sao?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn dĩ nhiên không thể nào chỉ mang Triển Chiêu đặt trong lòng, quay người đi xem người khác, còn lấy mục đích là “chung sống cả đời”, chuyện như vậy Đinh Nguyệt Hoa có thể làm vì muốn các ca ca của mình yên tâm, nhưng hắn lại không thể chỉ vì làm người trong nhà yên tâm, liền mang Triển Chiêu đặt lại trong lòng.
Như vậy, hắn sẽ chết.
Nếu vậy, hắn thật sẽ chết mất, bọn họ sẽ vĩnh viễn vô duyên tương kiến, kiếp sau, kiếp sau nữa, mỗi đời mỗi kiếp sau này, bọn họ chỉ có thể làm người qua đường, những thứ hắn đã từng tiếc nuối, từng chú ý, đều không bắt lại được nữa.
Vậy, hắn cùng cái xác biết đi có gì khác nhau?
“Đại tẩu, Ngọc Đường kiếp này sẽ không lấy vợ, ý tưởng mọi người đệ cũng rõ, nhưng, hôm nay, đệ thật không còn sức để đối phó với đám nữ nhân kia, bỏ đi…”
Giống như, nhiệt tình cả kiếp này đã bỏ đi không còn gì nữa.
Mẫn Tú Tú há miệng, giống như muốn nói thêm cái gì, nhưng quả thật không còn gì để nói nữa, Bạch Ngọc Đường đã cự tuyệt hôn sự từ trong tiềm thức, coi như có thật cưới về, thì có thể thế nào?
Lão Ngũ nó đúng là để ý Triển Chiêu.
Mẫn Tú Tú chỉ có thể thở dài, vẫy tay, “Thôi thôi, đệ cũng chui đầu vào ngõ cụt, mấy bức tranh này còn xem cáo gì, nhìn cũng không ra được kết quả, bất quá, tẩu phải nhắc nhở đệ, mấy ngày nữa, Tú Lâm tới, cho dù đệ có khó chịu, cũng phải lộ mặt ra cho tẩu…”
Nghe lời nghiêm khắc như vậy của đại tẩu mình, Bạch Ngọc Đường chỉ đành làm mặt khổ gật đầu đồng ý.
Mẫn Tú Lâm không phải nhi nữ nhà thường, cô là Nhị tiểu thư của cốc chủ thần y cố, chính là em gái ruột của Mẫn Tú Tú, bất quá, Mẫn Tú Lâm không có vận khí tốt như Mẫn Tú Tú, ái nhân là người mà phụ thân mình xem trọng, xuất giá thoái mái nhanh chóng, hoặc nói Mẫn Tú Lâm căn bản cũng không nghĩ đến chuyện thành hôn các loại, lão cốc chủ muốn tìm cho nàng vị hôn phu tốt, nàng lại không muốn, làm lão cốc chủ giận tới mức muốn ép hôn.
Có điều Mẫn Tú Lâm cũng không ở yên, tính tình không hề yếu kém so với lão gia tử nhà nàng, lập tức dọn dẹp hành lý bỏ nhà đi, đến giờ vẫn còn phiêu đãng trên giang hồ, dĩ nhiên cũng không có cưới hỏi sinh đẻ, vẫn một người độc thân.
Chẳng qua, đều tới tuổi làm mẹ rồi, tuy là không muốn cưới, thấy tiểu hài tử lòng cũng có chút nhột, vì vậy mấy năm nay, đại sự Mẫn Tú Lâm trông đợi, chính là đến Hãm Không đảo chơi đùa với tiểu hài nhi của tỷ tỷ mình sanh.
Mà Bạch Ngọc Đường bởi vì do còn nhỏ thường xuyên bị vị tiểu thẩm thẩm nhìn qua hết sức ôn hòa này trêu ghẹo, cho nên sau này vẫn luôn cố hết sức tránh xa.
Lúc này, vị tiểu thẩm thẩm kia tới đây, thật là làm hắn cảm thấy đau đầu, hết lần này tới lần khác đều không lộ diện ở Hãm Không, về tình về lý đều không ổn…
Chuyện Bạch Ngọc Đường không ngờ chính là, vị tiểu thẩm thẩm không chỉ tới một mình, còn mang theo phiền toái lớn cho hắn.
Mẫn Tú Lâm tới Hãm Không, không chỉ có một mình nàng, nàng còn mang theo một cô nương – tuổi.
Lúc Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cô nương kia, ngẩn người, bất quá sửng sốt này quá ngắn, gần như chỉ chớp một cái rồi biến mất, không sợ mấy ca ca tẩu tẩu phát hiện ra.
Mẫn Tú Tú trước đó mấy ngày từng nói chuyện với Bạch Ngọc Đường, thấy rõ dụng tâm của hắn, muốn để Bạch Ngọc Đường dời tình là không thể, nhưng những người khác vẫn còn lưu lại một tia tưởng niệm, nếu có thể hợp mắt với vị cô nương này, ngược lại cũng tốt.
Hiện nay, mấy vị đảo chủ cùng đảo chủ phu nhân của Hãm Không, đã sớm mang chuyện cô nương gì đó vất qua một bên, chỉ mong lòng của Bạch Ngọc Đường có thể chuyển biến tốt.
Chẳng qua, họ vẫn còn xem thường chấp niệm của Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu.
Mẫn Tú Lâm yêu kiều cười nói, rất không khách sáo ngồi trong tụ nghĩa sảnh, bưng Tây Hồ Long Tĩnh thượng hạng nha đầu mang lên, “Nha đầu này muội mang về từ bên đám lau sậy, nàng bảo, nàng tới tìm Bạch lão ngũ, không biết rốt cuộc có gì xảy ra, muội không rõ lắm, bất quá lại nhớ các vị không phải đang an bài hôn sự cho Bạch Ngọc Đường sao, cảm thấy cho gặp nhau cũng không sao, liền tự làm chủ mang nàng tới, nếu Bạch lão ngũ không thích, sai người đưa nàng về cũng được.”
Lô Phương cảm thấy thú vị, cô nương – tuổi này ngoại hình rất tốt, đặc biệt là đôi mắt, thật lớn, còn trong veo như nước, nhìn liền thích, bất quá cứ cảm thấy quen quen.
Chẳng qua, gia trưởng cô gái này thế nào, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mới này Ngũ đệ mình nhìn thấy cô nương này, có chút kinh ngạc.
Tiểu cô nương duyên dáng, cúi chào mấy vị đảo chủ cùng đảo chủ phu nhân, “Tiểu nữ là Lạc Phượng Nhi, chính là nữ nhi nhà Lạc viên ngoại phủ Tùng Giang, năm nay , nghe nói gần đây Bạch ngũ gia dường như muốn lấy vợ…”
Sau đó, không cần nói cũng biết.
Lạc Phượng Nhi quả thật rất dễ nhìn, cũng rất kiểu cách, không giống khuê tú đại gia, đại môn không xuất nhị môn không gần, hình như cũng không có tính cách như đại tiểu thư, trên người còn có một luồng ngạo khí, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài, cùng Bạch Ngọc Đường đúng là trai tài gái sắc.
Nhưng, cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Lạc Phượng Nhi nhìn về phía ánh mắt Bạch Ngọc Đường, như có một loại tự tin chắc chắn, lại giống như có chút ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường lạnh mặt, thần sắc khi nhìn về phía Lạc Phượng Nhi, đã không còn ngẩn ra như lúc mới gặp, hiện giờ là một cỗ lãnh ý, thậm chí còn mang theo sát khí, tay phải nắm chặt tay vịn ghế Thái Sư, giống như nhẫn nại chuyện gì.
Mặc dù không hiểu rõ sự thay đổi của Bạch Ngọc Đường là vì cái gì, nhưng đám Lô Phương ai cũng biết, hôn sự này không xong.
Chẳng qua, tột cùng là vì sao, lại để Bạch lão ngũ trở thành như thế?
“Ngũ gia…” Tiếng gọi của Lạc Phượng Nhi rất mềm rất mềm, giống như đang gọi người thương quen biết đã lâu, còn mang theo mùi tình thế bắt buộc.
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, lại nhẹ thở ra, lời nói sau đó, để Lạc Phương Nhi vô cùng kiên định kinh ngạc không thôi, “Lạc cô nương, tranh thủ lúc ta còn chưa đại khai sát giới, ngươi mau đi nhanh đi, bằng không, muốn giữ lại cái mạng từ tay Bạch Ngọc Đường ta, chỉ bằng ngươi, tuyệt đối không thể.”
Lạc Phượng Nhi trợn to hai mắt, không dám tin, Bạch Ngũ gia lại thẳng thắn đuổi người như vậy?
“Ngũ gia, Phượng nhi có làm sai chỗ nào…”
“Một thân một mình chạy tới nhà đàn ông, ngươi cảm thấy chỗ nào làm đúng?” Bạch Ngũ gia mất tính nhẫn nại, tay nắm ghế Thái sư siết chặt, “Huống gì, nhìn bộ dáng của người, làm Bạch gia làm sao cũng không vừa mắt.”
Lạc Phượng Nhi há miệng, giống như muốn cãi lại, lại bị Bạch Ngọc Đường cướp lời, “Lạc cô nương, ta cho cô hai chọn lựa, thứ nhất, lập tức cút đi, sau này không được xuất hiện trước mặt Bạch gia gia nữa, ta không có hứng đặc biệt nhớ cô, cho nên, sau này còn gặp, không cần nghĩ chính là đao kiếm tương hướng, thứ hai, nếu cô nhất định muốn ở lại, cũng không sao…”
Lạc Phượng Nhi nghe tới đó, vốn mừng rơn, mà lời tiếp theo của Bạch Ngọc Đường chính là tạt cho ả một chậu nước lạnh, “Bất quá, Bạch gia bây giờ sẽ cho người móc hai con mắt của ngươi ra…”
Giọng nói lạnh lùng, khiến người Lạc Phượng Nhi không ngừng run lên.
“Tại sao…”
“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường hình như cảm thấy có chút buồn cười, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ả một lúc lâu, “Nếu không phải Bạch gia sợ sau này không thể giao phó với y, ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn còn sống à?”
Mẫn Tú Tú chợt nhớ, hôm đó Bạch Ngọc Đường nói một câu, “Hôm nay, đệ thật không còn sức để đối phó với đám nữ nhân kia, bỏ đi…”
Thật là, cả đối phó cũng lười, cho nên, trên giang hồ khi cái tên Bạch Ngọc Đường được kêu lên, ai cũng sẽ nhớ đến “Lãnh huyết vô tình”.
Vì sao vô tình?
Vì người khiến hẵn hữu tình, đi…