Tiêu Hòa mơ rất nhiều giấc mộng, có cái nối liền, có cái bị ngắt quãng.
Giấc mộng cuối cùng rất đặc biệt, hắn mơ thấy chính mình biến thành một tên đồ tể bán thịt heo, nhưng mỗi ngày chỉ có thể bán được hai lạng thịt, hắn cực kỳ nôn nóng, sốt ruột vô cùng. Ở trong mộng, hắn vẫn cảm giác mình dường như đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, cảm giác mình không nên là một gã bán thịt heo mà phải là một kẻ có rất nhiều tiền.
Hôm nay, khu chợ không hiện đại cũng không cổ xưa vẫn người đến người đi như trước.
Hắn mới vừa mở quán chưa được bao lâu đã cảm thấy mắc tiểu. Không do dự, hắn lập tức kéo khóa, xoay ra bên ngoài bắt đầu “xả nước”.
Trên đường phố dường như không ai cảm thấy kỳ quái đối với hành vi của hắn, có điều ai đi ngang qua cũng đều liếc hắn một cái.
Hắn giống như không cảm thấy cái gì gọi là đỏ mặt hay ngượng ngùng linh tinh, vẫn tiếp tục hành động “xả nước” dưới ánh mắt của mọi người.
Lúc này, một người đàn ông chân mang giày đá bóng Adidas chạy qua trước mặt hắn.
Sau đó ánh mắt của hắn không tự chủ được bị đôi giày kia hấp dẫn, nhìn người đàn ông kia càng chạy càng xa, nhịn không được lập tức đuổi theo, khóa cũng không kịp kéo lên.
Kết quả phía trước đột nhiên xuất hiện một bậc thang cao cao, cộp, một bước giẫm lên.
Viêm Chuyên nhìn thấy chân phải Tiêu Hòa ra sức đạp một cái, cả người chấn động mạnh.
Mí mắt Tiêu Hòa giật giật, bất thình lình mở ra.
Viêm Chuyên sửng sốt.
Tiêu Hòa vừa dậy đã muốn chạy. Kết quả…
A? Tại sao cơ thể không nhúc nhích được?
Tiếp tục cử động, vẫn là mềm nhũn không dùng được sức.
Tiêu Hòa sốt ruột, mở miệng liền kêu: “Ta bị sao vậy nè? Ta muốn đi WC! Sắp tè ra quần rồi!”
Tiêu Hòa cảm giác mình gào thành tiếng, nhưng ở trong tai ngươi khác chỉ nghe thấy một đoạn y y nha nha.
Thét lên một chữ cuối cùng, chính Tiêu Hòa cũng nhận ra bất thường.
Lắc lắc đầu, cuối cùng kết hợp sự thật với cảnh trong mơ.
Đây là nơi nào?
Tiêu Hòa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Ách, người kia là ai? Thoạt nhìn khá quen mắt.
Viêm Chuyên thấy bộ dạng hắn cố gắng giãy dụa muốn rời giường, liền đưa tay ra đỡ.
Tiêu Hòa đứng thì cũng đã đứng lên, nhưng mà bụng hơi dùng sức….
Tiêu Hòa chậm rãi cúi đầu nhìn về phía giữa hai chân của chính mình.
Tốt rồi, ngay cả một cái quần lót cũng không có, cái này khiến cho hắn thấy rõ ràng.
Tiêu Hòa hắn, tuổi, trong trạng thái thanh tỉnh, đái dầm.
Viêm Chuyên dường như tuyệt không cảm thấy kinh ngạc đối với tình cảnh này.
Bốn ngày, y đã không chỉ một lần nhìn thấy người này đại tiểu tiện không khống chế.
Ngay từ đầu y còn có chút chán ghét, nhưng sau khi xử lý một lần, tiếp theo chính là bình chân như vại.
Xoay người, mát xa, lau người, đổi khăn trải giường, cho ăn, mớm nước, dần dần càng làm càng thuận tay.
Đối với việc chiếu cố người mê man bất tỉnh như thế nào, y hoàn toàn là tay ngang. Nhưng cũng may còn có Mân Côi và Tiêm Đầu ở đây, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Mân Côi chia sẻ kinh nghiệm từ các bạn nhỏ nhân loại về việc cha mẹ chăm sóc người già cả bị bại liệt ở trong nhà như thế nào mà nó từng nghe tới, cùng với một ít kiến thức thông thường mà Tiêm Đầu từng xem TV và hiểu biết được, tiếp tục kết hợp với tri thức của chính mình, cứ như vậy khiến cho y vừa mò mẫm vừa thích ứng, chiếu cố Tiêu Hòa tới tận hôm nay.
Viêm Chuyên rất thuần thục ôm lấy Tiêu Hòa, dùng chân đá cửa phòng tắm, bỏ hắn vào trong bồn, sau đó điều chỉnh nước ấm, tắm gội cho hắn.
Tiêu Hòa ngơ ngẩn. Hắn hiện tại chỉ sợ ngay cả ngồi cũng cảm thấy khó khăn, nếu không phải người trước mặt đỡ lấy hắn, hắn đại khái đã sớm chìm nghỉm trong bồn tắm.
Động tác của người nọ không thể nói là dịu dàng, nhưng mà cũng không đến nỗi thô bạo. Hai ba lượt đã tắm rửa sạch sẽ cho hắn, đóng vòi nước, tìm cái khăn bông lớn cuộn hắn lại, bế từ trong bồn tắm bế ra.
Sau đó hắn bị đặt ở trên ghế salon trong phòng khách, người kia đi vào đổi khăn trải giường, chắc thế.
Tiêu Hòa mệt mỏi ngồi dựa vào ghế salon, híp mắt đánh giá cảnh vật chung quanh
Phòng khách rộng ước chừng hơn hai mươi mét vuông, thoạt nhìn trang trí cũng không tệ lắm. Thiết kế tổng thể có vẻ đơn giản, phóng khoáng, liếc qua là thấy ngay, màu trắng là màu chủ đạo.
Trên tường đối diện là một chiếc TV LCD inch, phía dưới là một bộ tủ TV bằng thủy tinh màu đen, kế bên ban công là một cái bàn đặt điện thoại có tác dụng chiếu sáng, bên dưới đặt một bộ sô pha. Hình thức sắp xếp phòng khách tương đối hiện đại.
Bên tay phải của phòng khách là nhà ăn và phòng bếp, giữa nhà ăn và phòng khách có một cái hàng lang, đầu kia của hành lang dẫn tới phòng tắm vừa rồi hắn đã dùng qua; hai bên hành lang, về phía hướng nam chính là phòng ngủ chính; cạnh phòng ngủ chính là thư phòng, cửa không khóa, hắn thấy được bàn học bên trong; đối diện phòng ngủ chính dường như còn có một gian phụ.
Kết cấu căn nhà nhày rất giống căn nhà mà hắn mua ở cố hương kia. Cũng là ba phòng hai buồng hai ban công, hai nhà vệ sinh, có điều của hắn có thêm một cái nhà kho.
“Chi chi.”
“Một con chuột tuyệt đối không nên xuất hiện ở trong căn nhà sạch sẽ như thế này nhảy đến trên ghế sa lon, giơ móng vuốt lên dường như đang chảo hỏi Tiêu Hòa.
“Tiêm…Đầu.” Giọng nói của Tiêu Hòa vẫn còn khàn khàn, phát âm từng chữ một cũng không rõ ràng.
Nhưng mà con chuột bị gọi là Tiêm Đầu lại có vẻ rất kích động, nhoáng cái đã nhảy lên đùi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nhíu mày, trên người hắn chỉ có một cái khăn tắm, ngoại trừ bộ phận quan trọng từ thắt lưng tới mông ra, còn lại đều không có gì che chắn.
Móng vuốt của Tiêm Đầu tuy rằng không có hại, nhưng trực tiếp tiếp xúc với da thịt trần trụi, vẫn là có cảm giác rất quái dị.
Chân Tiêu Hòa khẽ run run.
“Chi chi, anh cuối cùng cũng tỉnh! Thật tốt quá, tui hiện tại đã cảm nhận sâu sắc cuộc sống có anh thật là tốt đẹp. Tuy rằng Mân Côi vẫn nói anh là nhân loại giảo hoạt nhất, vẫn nói mục đích của anh chính là muốn nô dịch bọn tui, nhưng… Mấy ngày nay tui thật sự rất tưởng niệm anh đó! Anh không biết, vị kia càng ngày càng… đáng sợ… Ô ô!”
Tiêm Đầu khóc lóc kể lể, dường như còn muốn trèo lên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa chỉ nghe thấy nó không ngừng chi chi, chân sau kiễng lên, móng vuốt nho nhỏ trên hai chân trước giống hệ như người, làm ra một ít động tác kỳ quặc.
Khóe môi Tiêu Hòa hơi hơi cong lên.
Đây mới là cuộc sống bất thường thực tại của hắn, mơ hồ gặp nhiều giấc mộng như vậy, khi tỉnh lại còn nhớ rõ một số cảnh tượng, nhưng bây giờ đều mờ nhạt tới mức không thể nhớ nổi một cái.
Kỳ thật đầu óc vẫn rất mơ hồ. Cảm thấy nghĩ cái gì, nhìn cái gì cũng đều chậm chạp hơn. Lạ lùng là lại không hề cảm thấy đói khát.
Lè lưỡi liếm liếm môi, Tiêu Hòa suy nghĩ xem mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu.
Tại sao tâm lý có cảm giác giống như hắn đã ngủ nhiều năm rồi, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, hắn dường như mới chỉ ngủ một thời gian ngắn?
Tiêm Đầu dùng móng vuốt bám lấy khăn bông, bắt đầu trèo lên trên.
Tiêu Hòa lười động đậy, mặc kệ cho nó kéo khăn bông tới xộc xệch.
Một cái bóng đen khổng lồ bao phủ lên trên đầu một người một chuột.
Tiêu Hòa không ngẩng đầu.
Tiêm Đầu muốn chạy, bị hai ngón tay kẹp lấy cổ, tiện thể quăng đi.
“Chi ——!”
Tiêm Đầu đáng thương, Tiêm Đầu may mắn, tứ chi dang rộng chậm rãi trượt xuống từ trên bức màn giữa phòng khách và ban công.
Tiêu Hòa liếc mắt, “Phì” một cái cười thành tiếng.
Một chén nước đưa đến bên môi hắn.
Tiêu Hòa lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Ách…, cậu là… Ai?”
Giọng nói mơ hồ, nhưng đại khái có thể nghe ra được hắn đang nói cái gì.
Vẻ mặt Viêm Chuyên không đổi mà nhìn hắn, lại đẩy đẩy chén nước về phía trước.
Tiêu Hòa muốn tiếp nhận chén nước, nhưng hai tay mềm nhũn nâng không nổi.
Một bàn tay lớn đưa qua nâng đầu của hắn lên, đặt chén nước tới cạnh môi của hắn.
Tiêu lão đại vui vẻ khi có người hầu hạ, đầu hơi hơi ngửa ra sau, đối phương thuận theo góc độ của hắn, dán vào bờ môi trút hết nước trong chén vào miệng hắn.
“Ừng ực, ừng ực.” Một chén nước chỉ hai ngụm đã hết một nửa.
Lắc lắc đầu một cách cực kỳ thong thả, Tiêu Hòa ý bảo hắn không cần nữa. Hắn thật sự không cảm thấy khát đến vậy.
“Khụ,” Hắng hắng giọng, Tiêu Hòa nói: “Nếu cậu là … Tiểu Viêm, xin hỏi tôi… ngủ mấy năm rồi?”
Vẻ mặt Viêm Chuyên cuối cùng cũng có chút biến hóa. Người này có ý gì?
“Nếu cậu không phải … Tiểu Viêm, ách, như vậy xin hỏi… Cậu là cha của nó… hay là anh trai?”
Viêm Chuyên nhíu nhíu mày, y thoạt nhìn già như vậy sao? Tuy rằng cha của y nhìn qua tuyệt đối không già.
Biểu cảm của Tiêu Hòa thực chân thành tha thiết. Hắn cảm thấy mơ hồ như vậy, chủ yếu là bởi vì do người trước mặt này gây nên.
Nói hắn là Tiểu Viêm, thoạt nhìn cũng có bảy tám phần giống, nhưng mà cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều so với Viêm tiểu tử. Người trước mặt bất kể nhìn từ góc độ nào, đều chỉ có ba chữ hình dung: đàn ông nha!
Nói hắn không phải Tiểu Viêm, nhưng mà góc độ hơi hơi nhướng mi kia, còn có sức lực giúp hắn tắm rửa, cảm giác bàn tay đụng vào người hắn, cũng không giống người xa lạ.
Cho nên trải qua sự thật kể trên, Tiêu Hòa sẽ đoán chính mình đã ngủ nhiều năm rồi, có cảm giác ngủ tới khi Tiểu Viêm trưởng thành cũng không kỳ quái.
Nhưng Viêm Chuyên không biết hoạt động tâm lý của Tiêu Hòa, trong đầu y hiện tại chỉ có một ý nghĩ: Người này muốn diễn trò gì đây?
Nhìn người bên cạnh không làm động tác gì tỏ ý trả lời, đã quen với sự im lặng là vàng của Tiểu Viêm, Tiêu Hòa thờ ơ nhún nhún vai —— thuận tiện hoạt động gân cốt một chút, tùy tay cầm lấy điều khiển TV trên ghế sa lon mở TV ra.
Lương Sơn Bá không được gặp Chúc Anh Đài tương tư thành bệnh bi thương hát khúc Việt kịch(một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc), từ trong TV truyền ra âm thanh du dương.
Tiêu Hòa thế nhưng lại không đổi kênh, say sưa hứng thú nghe Việt kịch mà người trẻ tuổi hiện nay không người nào không hoan nghênh.
Nhất thời, bên trong phòng khách ngoại trừ giọng điệu Việt kịch bi thảm du dương uyển chuyển ra, toàn bộ thanh âm đều biến mất.
Tiêm Đầu không dám phát ra tiếng động, cũng không dám tới gần, trốn ở trong lớp rèm cửa sổ dưới chân bàn trộm ngó ra bên ngoài.
Ô ô, vị kia thoạt nhìn thật đáng sợ!
Ô ô, Tiêu lão đại không hổ là Tiêu lão đại, bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mà còn có thể bình tĩnh ngồi xem kịch.
Viêm Chuyên đã từng nghĩ tới rất nhiều tình huống sau khi người này tỉnh lại, cũng đưa ra rất nhiều phương pháp ứng phó. Cuối cùng y quyết định chọn cách lấy bất biến ứng vạn biến, loại phương thức xử lý vạn linh mà từ trước tới nay y vẫn dùng để đối phó với tên tiểu nhân âm hiểm này.
Nhưng nếu như đối phương không có bất cứ phản ứng gì, thoạt nhìn giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, thì phải ứng đối như thế nào đây?
Hơn nữa người này còn giả bộ không biết y, là có ý gì?
Nghĩ một lát, Viêm Chuyên không giỏi về gỡ rối rất nhanh liền xoay người đi làm việc khác.
Tiêu Hòa rốt cuộc sẽ đối phó với y như thế nào, hoặc là nói hắn sẽ có ám chiêu gì, y nhận lấy là được, hiện tại không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Tiêu Hòa giống như quên luôn sự tồn tại của Viêm Chuyên, mặt mang theo nụ cười mỉm nghe đoạn cao trào khi Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài bởi vì tương tư thành bệnh, triền miên nằm trên giường, tranh thủ một khắc cuối cùng bày tỏ nỗi lòng với nhau, mắt thấy sắp hồn về Địa phủ.
Nghe nghe, đầu Tiêu Hòa dần dần nghiêng sang một bên.
Tiêm Đầu lủi nhanh lại đây, nhảy nhảy hai cái, thấy Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích, sợ tới mức nhanh chóng phi như bay đi tìm vị kia.
“Chi chi! Nguy! Nguy! Lão Đại không ổn!”
Kêu Tiêu Hòa là lão Đại, đây cũng là xưng hô mà Tiêm Đầu sầu lo thật lâu mới nghĩ ra được. Mân Côi đang phân vân giữa Tiêu đại ca và Tiêu lão đại, nhìn nhìn sắc mặt vị kia, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý xưng hô Tiêu Hòa là lão Đại.
Tiêu Hòa thật sự không ổn sao?
Qua Viêm Chuyên xem xét, người này chỉ là đang ngủ mà thôi.
Có điều lần này ngủ không lâu, tới giờ cơm chiều, hắn lại tỉnh lại.
Tiêu Hòa vừa tỉnh, bệnh trạng thể hiện ra cũng giống như người bệnh bình thường sau một thời gian dài mê man, cái này cũng không có gì kỳ quái. Nhưng thái độ hắn biểu hiện ra ngoài cũng không khác gì người bình thường, khó tránh khỏi khiến cho các thành viên trong Tiêu gia cảm thấy bất an và kỳ quái.
Không có mắng chửi người, không có bất kỳ dây dưa, dài dòng, không có bất kỳ bình luận nào, cũng không tỏ vẻ mất hứng, còn thường xuyên mỉm cười, lúc Viêm Chuyên chăm sóc hắn thì hắn còn có thể mang theo vẻ mặt cảm kích mà nói cám ơn.
Đối với Tiêm Đầu, hắn hoà nhã dễ gần; ngay cả đối với Mân Côi rõ ràng xem hắn không vừa mắt, cực kỳ không hòa hợp với hắn, hắn cũng phát huy ra phong độ tuyệt hảo, biểu hiện được vô cùng khoan hồng độ lượng, ung dung cao thượng.
Thời gian dần trôi trong bầu không khí quỷ dị này.
Bởi vì trong lúc mê man được chăm sóc khá tốt, ngày thứ ba không lâu sau khi nếm qua cơm trưa, Tiêu Hòa đã có thể dùng hai chân của chính hắn đi tới đi lui trong phòng.
Một đường đi tới cửa, đẩy đẩy giầy. Lại xoay người chậm rãi quay về sô pha.
Mân Côi cùng Tiêm Đầu đang ngồi ở đằng kia xem tv.
Tiêm Đầu thấy hắn đi tới, lập tức muốn nhường chỗ, còn kéo Mân Côi theo cùng.
Tiêu Hòa nhìn ra ý định của cả hai, cười híp mắt nói: “Ai nha, đúng là trẻ ngoan. Không cần không cần, hai đứa cứ ngồi chỗ của mình đi, tôi ngồi một bên là được rồi.”
Mân Côi nghe vậy liền ngồi im.
Tiêm Đầu do dự một chút, ngay tức thì luyến tiếc góc xem TV tốt nhất, lại thấy Tiêu Hòa đã nằm xuống trên tháp quý phi, cũng an tâm ngồi ở chỗ cũ tiếp tục xem “đầu bếp so tài” của nó.
Mân Côi quay đầu hỏi Tiêu Hòa: “Lão đại có muốn xem kênh khác không?”
Tiêu Hòa lắc đầu, rất hiền từ nói: “Cứ xem kênh hai đứa thích đi, tôi thì sao cũng được.”
Mân Côi cảm thấy một đợt khí lạnh thổi qua toàn thân.
Chẳng lẽ người mê man vài ngày có thể thay đổi tính cách? Hay là…
“Ngươi là từ nơi nào xuyên tới?”
“Phụt! Khụ!” Tiêu Hòa đáng thương mới vừa uống một ngụm nước trà liền phun ra hơn phân nửa.
“Không sao chứ?” Mân Côi ồm ồm địa biểu đạt sự quan tâm của mình.
Da mặt Tiêu Hòa run rẩy một chút, thật sự bày ra một nụ cười: “…Tôi rất khỏe. Cám ơn.”
Mân Côi quay đầu trở lại, nói với Tiêm Đầu đang ngồi xổm bên chân nó: “Đã sớm nói người nọ là xuyên tới mà, thấy chưa?”
Tiêm Đầu u buồn, “Chi chi, vậy lão Đại đâu? Lão Đại đi nơi nào rồi?”
“Không biết.” Mân Côi thuận tay đổi kênh khác, nói: “Có lẽ xuyên tới Tống Triều chăng. Tui vẫn cảm thấy đại gian thần Tần Cối thay đổi rất nhiều sau khi trưởng thành, nói không chừng là do người kia xuyên tới cũng nên.”
(Tần Cối ( – ), là một thừa tướng của nhà Tống ở Trung Quốc, người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh nhà Tống yêu nước muốn bắc phạt khôi phục giang sơn bị nhà Kim xâm chiếm.)
“Mân Côi, ông thật là lợi hại nha! Ông hiểu biết thiệt nhiều.” Tiêm Đầu vỗ tay.
Mân Côi thành thực nói: “Những điều này đều là xem từ trên mạng. Tiêu…Người kia để cho tui tiếp xúc nhiều với máy vi tính, tui cảm thấy trước khi người kia đi chỉ có được chuyện này là khá giống với người tốt.”
“Lão Đại không phải là người xấu.”
“Tui chưa từng nói Lão Đại hư hỏng, chỉ cảm thấy không giống người tốt mà thôi.”
Mân Côi vừa nói vừa chú ý vẻ mặt Tiêu Hòa, phát hiện hắn dường như không nhúc nhích chút nào, một đạo hồng quang rất nhanh hiện lên trên vị trí mắt của Mân Côi.
Chẳng lẽ người nọ thật sự biến mất sao?