F tha thiết nhìn cái xe đẩy thức ăn bên ngoài tấm thủy tinh trong suốt. (Chú ý, em ấy nhìn cái xe chứ không phải thức ăn)
Cái xe đẩy kia thoạt nhìn thật sự vô cùng vô cùng ngon miệng, nếu như có thể để cho hắn cắn một ngụm thì tốt rồi.
Nhưng mà ông lão mặt vàng chưa bao giờ để cho hắn ăn, hơn nữa còn nghiêm khắc phân phó người khác không được phép cho hắn ăn.
Ô ô, ông lão mặt vàng đáng ghét! Bọn người mặc đồ trắng đáng ghét!
Hắn không thích tiêm, bọn họ không nên ép hắn tiêm.
Hắn không thích ngủ, bọn họ không nên ép hắn ngủ.
Hắn không thích học võ thuật Trung Quốc gì gì đó, bọn họ không nên ép hắn học.
Hắn rất rất rất không thích người khác chạm vào kê kê của hắn, nhưng mà bọn họ lại để cho vài con quái vật có hai khối thịt trước ngực đến cắn kê kê của hắn. Ô, khi đó kê kê của hắn đều bị đau quá mà phun ra một ít sữa trăng trắng.
Bắt đầu từ lần phun đầu tiên, F liền cho rằng mình là một con bò sữa biến chủng. Tuy rằng hắn biết bí mật của mình, nhưng không có nói với bất luận kẻ nào. Bò sữa thì bò sữa, dù sao cũng tốt hơn là con nhện đực có bốn cặp chân dài ngoằng.
F giơ ngón tay lên đếm, chuyện hắn không thích còn rất nhiều, ví dụ như:
Hắn không thích tắm rửa, không thích viết chữ, không thích làm đề toán, không thích ăn bánh trứng, không thích đánh nhau, không thích bị buộc nhiều dây điện và ống trên người, không thích rất nhiều rất nhiều…
A, hắn còn không thích cô đơn một mình.
F gõ gõ tường thủy tinh, hy vọng có thể khiến cho những người mặc áo trắng này chú ý.
Tuy rằng chán ghét những kẻ này, nhưng bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ kể chuyện cho hắn nghe.
Hắn thích nghe kể chuyện, đặc biệt là mấy dạng chuyện phiếm này nọ trong nhà như hôm nay nhà Smith bị trộm thăm viếng, ngày mốt Amanda quăng rớt bạn trai thứ mười một của mình linh tinh…
Lần trước nghe nói E và E bị một con quái thú Trung Quốc giết chết, còn có tám con đại cẩu đáng giận ở tổ D cũng chết bốn, hắn cao hứng vài ngày.
Hắn không thích bọn E cùng mấy con đại cẩu này. Bởi vì đám người áo trắng đôi khi sẽ để cho mấy con đại cẩu tới cắn hắn, nếu hắn không giết hết được tụi nó, bọn họ liền nhốt hắn cùng đám đại cẩu đáng giận này chung vào một căn phòng tối om, còn không cho hắn ăn cơm!
E mỗi lần nhìn thấy hắn đều cười nhạo hắn là đần độn, hắn mới không phải ngu ngốc! Hắn là một con bò sữa biến chủng! E không nhìn ra được nguyên hình của hắn mới là ngu ngốc.
E lần nào cũng đều chơi trò đánh lén, mấy vết thương trên người hắn đều là do nó gây ra. Đúng là một tên bại hoại vô cùng vô cùng xấu xa!
Hắn rất muốn gặp được con quái thú đã giết chết hai tên bại hoại ngu ngốc cùng đám chó dữ kia, nếu như đối phương tình nguyện nói chuyện với hắn, còn sờ sờ đầu của hắn nữa thì hắn sẵn lòng liều mạng bất chấp nguy hiểm mặc cho mấy người mặc áo trắng dùng điện giật hắn, cướp cái xe đẩy thức ăn kia tới chia sẻ với nó.
F lại gõ gõ tường thủy tinh. Hắn thích người khác sờ đầu của hắn, nhưng mà ngoại trừ ông lão mặt vàng từng sờ qua hắn một lần từ hồi còn rất nhỏ ra, về sau thì không có người nào sờ qua nữa.
Tại sao tất cả mọi người đều không muốn sờ đầu của hắn vậy chứ? Trên đầu của hắn cũng đâu có răng nanh đâu.
Ưm… Không biết con quái thú Trung Quốc kia có phải là gấu mèo biến chủng không?
Nếu là, hắn muốn ôm ôm nó.
Nè! Nói với tui vài câu đi. F tức giận. Đám người mặc áo trắng này cũng không chịu để ý đến hắn.
Ai ai, đừng đem xe đẩy ra ngoài! Không cho tui ăn thì để tui ngắm cũng được mà!
“Tôi không tán thành việc dùng F.” Hoa Phu nâng mắt nhìn về phía phòng thí nghiệm.
Người cao lớn ngồi trên mặt đất bên trong nhìn thấy bọn họ tiến vào đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ.
Người đàn ông da trắng hơi mập – Smith nói: “Nhiều hạng mục năng lực của F còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, nếu để cho nó tùy tiện chống lại đối thủ không rõ lai lịch, tôi sợ…”
“Tôi cũng không phải hi vọng nó chống lại phu nhân.Tôi chỉ muốn mượn năng lực của nó giúp tôi điều tra xem thiếu niên kia đang ở đâu thôi.” Lý giáo sư nói.
“Thiếu niên kia, có phải là thú nhân đột nhiên biến thân trong cao ốc ở chi nhánh của công ty tại Trung Quốc không?” Smith tuy rằng đã nghe Amanda nói qua, nhưng vẫn hết sức tò mò.
“Cậu ta không phải Thú Nhân. Là thần tử.” Lý giáo sư nghiêm túc nói.
Smith nhún nhún vai, đối với “Thần tử” vừa nói, hắn từ trước đến nay chỉ coi nó như là một trong những nút thắt của gia tộc Lý giáo sư mà thôi. Thần tử? Nhìn tòa cao ốc tọa tại nơi này, nhìn căn phòng nghiên cứu ngầm ở độ sâu tận năm mươi mét này, nhìn thành quả trong phòng nghiên cứu, ngươi sẽ cảm thấy thần ở nơi đây chẳng qua cũng chỉ là một loại xưng hô mà thôi.
“Căn cứ theo báo cáo, phần cửa chính bằng thép tinh chế của công ty dường như là hoá khí trong nháy mắt. Ngài nghĩ phu nhân bên kia có thể làm được loại trình độ này?” Hoa Phu mỉm cười, hắn ngược lại cảm thấy rất hứng thú với thần tử kia. Ít nhất là hứng thú hơn nhiều so với lúc đầu khi Lý giáo sư nói với hắn.
“Tuy rằng tôi không biết phu nhân bên kia làm sao làm được như vậy, nhưng tôi vẫn hoài nghi thần tử ở trên tay của bọn họ.” Lý giáo sư kiên trì.
“Gã người thường kia còn sống không?” Hoa Phu hỏi.
Lý giáo sư không thể trả lời vấn đề này.
“Lý giáo sư, ngài nên biết tôn chỉ của công ty. Muốn mượn F để dùng cũng được, nhưng nhất định phải để chỉ ra cho công ty thấy được hành động này phù hợp với ích lợi của công ty. Ngài hiểu được ý của tôi, đúng không?” Hoa Phu vẫy tay, ý bảo nghiên cứu viên đưa số liệu gần nhất của F cho hắn xem.
“Đương nhiên.” Lý Trí Phong nhắm hai mắt lại, mở ra nói: “Nếu tìm được thần tử, tôi tình nguyện để cho phòng thí nghiệm của công ty bên này nghiên cứu trước một tháng.”
Hoa Phu lắc đầu, “Thế này còn chưa đủ. Phải đưa ra chứng cớ chứng minh được giá trị của thần tử.”
Lý giáo sư không nói, quay đầu nhìn về phía F trong phòng thí nghiệm, trong mắt toát ra cảm xúc phức tạp.
Smith vỗ vỗ lưng của hắn, đi qua nghiên cứu đống số liệu cùng với Hoa Phu.
Lý giáo sư chậm rãi đi tới bên cạnh phòng thí nghiệm, nhẹ nhàng gõ gõ tường thủy tinh.
F nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Lý giáo sư ấn nút trò chuyện trên tường thủy tinh.
“F, là tôi.”
F trở mình khinh thường. Tui biết thừa là ông, ông cũng đâu có lột da từ vàng thành trắng đâu.
“Có nhớ tôi không? Chúng ta đã hơn hai tháng rồi chưa gặp.” Lý giáo sư cười hòa nhã.
Ông nếu vĩnh viễn không đến, có lẽ tui sẽ nhớ ông. F bắt đầu chơi ngón tay của mình.
“Tôi vừa mới xem video toàn bộ quá trình lột xác của cậu lần này. Không tồi, lần lột xác này vô cùng thành công. Cậu xem, da của cậu đã không còn nhăn nheo khô ráp như lần trước nữa rồi. Cậu thoạt nhìn… Càng giống một con người.” Lý giáo sư dường như thật sự rất cao hứng.
Giống người làm gì chứ? Tui rõ ràng là một con bò. Tại sao không thể dứt khoát biến thành một con bò luôn? F phẫn nộ.
“Cậu có muốn đi ra ngoài không?” Lý giáo sư dùng thanh âm dụ dỗ nói: “Cậu không phải luôn muốn đi ra ngoài sao? Muốn đi nhìn trời xanh, hoa cỏ, nhà cao tầng, núi lớn, ách, còn có bò sữa…”
Lý giáo sư rất hoang mang, hắn không rõ F tại sao lại thích bò sữa, rõ ràng nó không thích uống sữa tươi.
F không nghịch ngón tay nữa, hắn mở to hai mắt nhìn nhìn ông lão mặt vàng.
Nếu ông ta nói thật, nếu ông ta thức sự dẫn hắn ra ngoài chơi, hôm nay hắn có để biểu diễn đến mức làm cho bọn họ hài lòng mới thôi.
“Chờ một thời gian nữa. Đợi khi tìm được chứng cớ thần tử bất đồng với phàm nhân là tôi có thể mang cậu ra ngoài rồi.”
Thần tử? Đó là cái gì? Có thể ăn được không?
Ánh mắt của F rơi xuống chiếc đồng hồ bằng thép tinh chế trên cổ tay trái của ông lão da vàng, hút một ngụm nước miếng lớn.
Cái đồng hồ kia thoạt nhìn có vẻ rất ngon…