Dù thế giới có chối bỏ em, anh sẽ không bao giờ quên mùa hè mà ta đã trải qua cùng nhau

epilogue

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Chí mạng

___________________________

Cô đã mơ thấy một giấc mơ.

Đó là một giấc mộng mơ hồ, trắng xóa và mờ ảo.

Và không phải là điều mới mẻ. Cô gái đã luôn luôn nhìn thấy những giấc mơ như vậy.

Đôi khi, cô cảm thấy giấc mơ và hiện thực trộn lẫn vào nhau, đến mức không thể phân biệt được đâu là giấc mơ và đâu là hiện thực.

Chỉ có một điều duy nhất mà cô có thể nói.

Đó là, cô đã mơ thấy một giấc mơ rất hạnh phúc.

Cô gái đã yêu trong giấc mơ của mình.

Ở một thế giới tiến bộ hơn vài năm so với thế giới mà cô gái biết, cô đã phải lòng một người bạn cùng lớp.

Trong giấc mơ đó, mỗi ngày cô đi học cùng cậu bé, ăn trưa, trở về cùng một ngôi nhà, ăn tối cùng nhau. Họ cũng đã hẹn hò, và khi cả hai ở lại qua đêm, họ đã ngước nhìn bầu trời đầy sao và hôn nhau. Và cuối cùng, họ đã chia tay khi xem pháo hoa cùng nhau.

Chỉ là một sự kiện xảy ra trong vài tuần ngắn ngủi. Nhưng nó đủ để bù đắp cho những năm tháng mà cô đã đánh mất, đó là một khoảng thời gian cô đắm mình trong thanh xuân mà cô ao ước.

Dù chỉ là trong mơ, cô mạnh mẽ khao khát không quên được thanh xuân và tình yêu đó. Dù màn sương trắng mờ ảo đang bao phủ ý thức của cô, nhưng cô đã cẩn thận cất giữ giấc mơ tình yêu đó trong ngăn kéo ký ức của mình để không bao giờ quên.

Cô cảm nhận được làn da của mình hơi nóng và lạnh.

Chắc chắn, mùa đã thay đổi── cô nghĩ như vậy trong màn sương trắng.

Chỉ đến khi cơn lạnh đã qua, có một sự thay đổi nhỏ xảy ra.

Ai đó đã nắm lấy tay cô. Đó là một bàn tay khác so với bàn tay thường chạm vào cơ thể cô.

Một bàn tay dịu dàng, ấm áp, và rất thân thương.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được bằng "cơ thể này". Nhưng kỳ lạ là bàn tay đó lại quen thuộc. Lý do chắc chắn nằm ở cảm giác và sự ấm áp của bàn tay đó.

Đó chính là bàn tay mà cô đã chạm vào trong giấc mơ.

Thông qua bàn tay đó, nhiều cảm xúc khác nhau đã tràn ngập trong cô. Sự buồn bã, sự xin lỗi, và thậm chí là hạnh phúc... Khi những cảm xúc đó truyền qua bàn tay, màn sương trắng mờ ảo dường như mờ đi một chút, và cô cảm nhận được cảm xúc chân thật của mình.

Đó là niềm vui.

Cảm giác như gặp lại người mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại được. Hoặc có lẽ, đó là cảm giác khi lần đầu tiên cô gặp mặt người mà mình hằng ao ước.

Cô không thể chắc chắn đó là cảm giác nào. Nhưng từ cảm xúc truyền qua lòng bàn tay ấy, cô cảm thấy niềm vui đến run rẩy trong tim.

Kể từ đó, hơi ấm của bàn tay ấy thỉnh thoảng vẫn bao phủ lòng bàn tay cô.

Rồi dần dần... dần dần màn sương đó mờ đi, và cuối cùng cô đã có thể nghe thấy giọng nói bên tai mình.

Giọng của mẹ và một giọng đàn ông vang lên từ xa. Cô không thể hiểu được nội dung.

Nhưng cô biết giọng nói của người đàn ông đó. Đó là giọng nói mà lẽ ra cô không thể nào biết được, nhưng cô lại biết.

Đó là giọng nói của người đàn ông cô đã yêu trong giấc mơ. Giọng nói mà hàng ngày nói chuyện với cô trong giấc mơ và bày tỏ tình cảm của mình.

Mỗi khi giọng nói đó tiến gần hơn, màn sương trắng trong ý thức của cô lại mờ đi, và "ký ức trong giấc mơ" của cô cũng trở nên rõ ràng hơn.

Gương mặt và biểu cảm của người đàn ông đó, cùng những sự kiện trong giấc mơ mà cô đã từng mờ nhạt, giờ đây đã hiện rõ ràng trước mắt.

Tên của người đàn ông đó là Takigawa Kaishu. Anh ấy là bạn học cùng lớp với cô tại trường cao trung.

Thời đó, cô không biết đến Kaishu. Nhưng qua những trải nghiệm kỳ lạ, cô đã dần trở nên thân thiết với anh "trong giấc mơ".

(Mình muốn gặp...! Mình muốn gặp Kaishu-kun...!)

Khi ý thức dần trở lại, cô có thể nhớ rõ mong muốn và ước vọng của mình. Khi cô nhận thức rõ ràng được cảm giác đó, màn sương trắng dường như mờ đi hơn nữa. Trước đây, cô không thể nhìn thấy gì, thậm chí cả cơ thể mình cũng bị màn sương bao phủ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Cô có thể nhìn thấy phía trước.

Cô gái quyết tâm bắt đầu bước đi.

Cô đi về phía ánh sáng. Về phía mà màn sương trở nên mờ nhạt hơn.

Cô không biết mình đã đi bao nhiêu ngày.

Bao nhiêu ngày nhỉ? Bao nhiêu tuần? Bao nhiêu tháng? Cô không biết, nhưng cô chỉ cảm nhận được mình đang tiến về phía trước.

Dần dần, cô cảm nhận được nhiệt độ trên da, làm cô nhớ lại cái nóng của một thời nào đó. Đó là mùa mà cô đã trải qua cùng anh.

Giọng nói vang lên bên tai cô cũng trở nên gần hơn. Đó là giọng nói của người mà cô thực sự yêu thương. Giọng nói đó đã gọi tên cô.

Khi cô có thể cảm nhận được giọng nói đó ở bên tai, màn sương trắng đã biến mất.

*

Tiếng ve kêu râm ran vọng lại từ xa.

Mặc dù tiếng ve kêu từ xa, nhưng đối với cô bây giờ, nó dường như rất gần. Lâu lắm rồi cô mới có thể nghe rõ ràng một âm thanh nào đó.

Đồng thời, cô cảm thấy cái nóng hầm hập trên cơ thể mình. Dù có điều hòa nhưng vẫn nóng. Cô cảm thấy hơi nóng từ bên phải cơ thể mình. Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được cái nóng như thế này trên da mình.

"Ưm... ưm..."

Tiếng rên thoát ra. Đó là giọng nói phát ra từ cổ họng của cô. Chỉ là một tiếng rên ngắn, nhưng lại rất khó khăn. Cổ họng cô khô khốc.

"──Hả? Này, Kotoha!"

Ai đó đang gọi tên cô.

Đó là giọng của một người đàn ông. Người đàn ông đó đang nắm chặt tay cô.

(À... là bàn tay này.)

Cô chắc chắn.

Chính nhờ bàn tay này mà cô đang ở đây. Nhờ sự ấm áp của bàn tay này chỉ đường cho cô, cô mới có thể đến được đây.

Cô muốn gặp anh. Muốn gặp anh ngay lập tức.

Dù nghĩ vậy, nhưng mí mắt cô đã đóng kín trong một thời gian dài, giờ đây nặng trĩu và không chịu mở ra. Cô cảm thấy bực mình vì cơ bắp của mình yếu đến mức này.

Mí mắt nặng trĩu của cô dần dần mở ra.

Tầm nhìn của cô mờ mịt và không rõ nét. Nhưng trong tầm nhìn mờ ảo đó, có một chàng trai.

Dù tầm nhìn chưa rõ ràng, nhưng chỉ với hình bóng đó, cô đã biết đó là ai. Vì đó là người mà cô khao khát được gặp.

Khi tầm nhìn của cô hoàn toàn rõ ràng, cô nhìn thấy anh.

Anh trông có vẻ trưởng thành hơn so với người cô từng biết. Không phải là bộ đồ đồng phục học sinh cao trung, mà trông giống như một sinh viên đại học.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là anh. Người đang đứng trước cô là người mà cô đã cùng trải qua trong giấc mơ.

Anh nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi, mắt đẫm lệ. Trông anh có vẻ lo lắng, nhưng cũng có chút bất an, và trên hết là hạnh phúc.

Chắc chắn anh đang lo lắng không biết cô có nhớ mình không. Nhưng hơn cả, anh có vẻ rất vui khi thấy cô tỉnh lại.

Nhìn anh như vậy, cô nhận ra rằng đó không phải là giấc mơ. Chàng trai này chính là người đã cùng chia sẻ giấc mơ với cô và cũng là người mà cô yêu thương từ tận đáy lòng.

Ngay khoảnh khắc cô hiểu ra điều đó, nước mắt tràn ra từ mắt cô, làm tầm nhìn của cô lại trở nên mờ mịt.

"Tại sao... tại sao anh lại ở đây?"

Giọng nói và đôi vai run rẩy, cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi với người mà cô đã mong muốn gặp lại.

"Mặc dù em đã nói rằng anh có thể quên đi..."

Khi cô vừa nói xong câu đó, anh đã ôm chầm lấy cô.

Cô cố gắng nâng đôi tay nặng trĩu như chì của mình lên khỏi tấm chăn mỏng, vòng tay qua lưng anh đang khóc nức nở.

Ấm áp. Cô cảm nhận được sự ấm áp mà cô từng cảm nhận trong giấc mơ, giờ đây đã thật sự chạm vào cô.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy bầu trời xanh mùa hè trải rộng.

Đó là mùa mà cô đã gặp anh và vun đắp tình yêu.

Cô không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Cơ thể đã ngủ suốt bao năm nay sẽ cần rất nhiều thời gian để trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng cô tin rằng, nếu có anh bên cạnh, cô có thể vượt qua tất cả. Vì họ đã cùng nhau vượt qua màn sương trắng mà cô từng nghĩ không thể thoát ra.

Với niềm tin ấy, cô nói:

"Em yêu anh, Kaishu-kun. Từ bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc nhé..."

(Hết)

Truyện Chữ Hay