Trans: Chí mạng
________________________
Sáng hôm sau── Kaishu thức dậy và thấy mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ.
Nhìn quanh một lượt, không có dấu hiệu của ai khác. Chỉ có chỗ ngủ của Kaishu là đã trải, còn chỗ của người khác thì gọn gàng được gấp lại.
"Hả... Sao mình lại ở đây?"
Kaishu cố gắng sắp xếp lại ký ức của mình, nhưng không thể nhớ rõ tại sao mình lại ở đây.
Chắc chắn hôm qua là lễ bế giảng. Tuy nhiên, khi đang đi học, cậu gặp phải chuyện gì đó khó chịu nên không dự lễ và quay về nhà. Sau khi về nhà, Kaishu cảm thấy bực bội với Haruko, rồi rời khỏi nhà và đến ngôi nhà gỗ này── điều đó cậu nhớ rõ.
Nhưng phần quan trọng thì không thể nhớ lại được.
(Chờ đã... Mình đã tức giận điều gì?)
Kaishu luôn là một học sinh gương mẫu. Không thể nào chỉ vì chút chuyện không vui mà nghỉ học chứ đừng nói đến việc tức giận với Haruko.
Nhưng bất chấp điều này, cậu không thể nhớ được phần quan trọng── điều gì đã khiến cậu tức giận. Tuy nhiên, cậu vẫn nhớ rõ mình đã bỏ nhà ra đi, lên tàu về hướng ngoại ô và đến khu cắm trại này.
Ở khu cắm trại này, Kaishu đã khám phá và ngắm bầu trời đêm, và có những kỷ niệm rất vui vẻ. Sau đó, cậu cảm thấy rất buồn.
Nhưng── cậu không thể nhớ được đã cảm thấy như thế vì điều gì, vì ai.
Kaishu đứng dậy trong trạng thái bối rối, gấp futon lại và đặt cạnh futon ở góc phòng.
Sau đó, cậu một lần nữa nhìn quanh nhà gỗ để cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức.
Trong phòng được dọn dẹp rất gọn gàng, như thể ai đó đã dọn dẹp giúp. Tất nhiên, Kaishu không có ký ức về việc dọn dẹp này.
Cậu liền nhìn vào thùng rác để kiểm tra, chỉ thấy có vỏ bánh snack và cốc mì ăn liền từ tối qua.
(Hả...?)
Kaishu cảm thấy có điều gì đó lạ lùng trong thùng rác và lôi ra xem.
Có rất nhiều vỏ bánh snack, hai cốc mì ăn liền và đôi đũa dùng một lần. Cũng có những loại kẹo ngọt mà Kaishu không thích.
"Mình đã ăn cái này à? Mình...?"
Nhìn thấy túi kẹo ngọt mà mình tránh từ lâu, Kaishu sững sờ.
Đối với Kaishu, những loại kẹo này chỉ có thể là hình phạt khi thua trong một trò chơi. Tuy nhiên, trong ký ức mờ mịt của mình, cậu nhớ mang máng rằng mình đã ăn kẹo và mì cốc. Có lẽ, cậu cũng đã ăn cả những kẹo ngọt này.
"Trời đất, đừng đùa với mình... Ở tuổi này mà bị mất trí nhớ thì thật không chịu nổi."
Kaishu lẩm bẩm và đi tới bồn rửa mặt, nơi có hai chiếc bàn chải đánh răng. Cả hai đều đã qua sử dụng, và chắc chắn một trong số đó là của cậu đã dùng tối qua. Nhưng còn chiếc kia...?
Từ nãy đến giờ, có điều gì đó kỳ lạ xung quanh. Điều đó khiến cậu nghĩ rằng có ai khác ngoài Kaishu đã ở đây.
Nhưng trong ký ức của cậu chỉ có việc mình đến ngôi nhà gỗ này một mình và ở một mình.
Một cảm giác khó chịu bao trùm cậu. Không phải là cảm giác sợ hãi mà là một cảm giác mơ hồ "thiếu thiếu điều gì đó". Kaishu cảm thấy như mình đang thiếu một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống.
Khi cố gắng kiểm tra lại các thông tin trong điện thoại di động, Kaishu nhận ra pin đã hết và không thể làm gì được. Sạc pin thì cậu đã để lại trong cặp ở cửa nhà, nên không thể sạc được.
Không còn cách nào khác, Kaishu thu dọn đồ đạc và rời khỏi ngôi nhà gỗ. Phí đã trả từ hôm qua, giờ chỉ cần về nhà.
May mắn thay, có chiếc xe buýt đang đợi để đưa cậu đến ga.
Phong cảnh từ cửa sổ xe buýt trông thật trống trải. Cảm giác cô đơn làm tim Kaishu đau nhói. Nhưng cậu không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
Lúc đi đến đây bằng xe buýt, cậu nhớ rằng mình đã rất vui vẻ. Cậu có ký ức rằng mình đã "cười nói thoải mái" mà không cần lo lắng về ánh mắt của người khác.
(Chờ đã... Mình đã cười nói với ai?)
Kaishu có cảm giác rằng hôm qua mình đã đi cùng ai đó trên xe buýt. Nhưng cậu không thể nhớ đó là ai.
(Chắc là mình đã kết bạn với ai đó ở địa phương? Và sau đó cùng chơi ở nhà gỗ?)
Nghĩ đến đây, cậu lắc đầu tự phủ nhận.
Đúng là trong ký ức của cậu, cậu đã ở một mình suốt ngày hôm qua. Nhưng những ký ức đó rất mờ mịt, khiến cậu cảm thấy như bị lừa.
Dù không có ký ức, Kaishu vẫn có cảm giác rằng cậu đã ở cùng ai đó, và dấu vết của người đó vẫn còn lại xung quanh cậu.
(Cảm giác bị lạc vào thế giới thần bí có lẽ giống thế này nhỉ?)
Dù ngắm cảnh từ cửa sổ xe buýt, Kaishu vẫn không tìm được manh mối nào về ký ức của mình. Chỉ còn lại trong cậu cảm giác trống rỗng và mất mát, cùng với một sự mơ hồ không rõ ràng.
Cảm giác đó vẫn còn khi cậu ngồi trên tàu về nhà. Chỉ có cảm giác như thiếu hụt điều gì đó và một nỗi buồn không rõ nguyên nhân làm tim cậu nhói đau.
"Kìa, sao con lại về một mình vậy?"
Trưa hôm đó, khi Kaishu về đến nhà và mở cửa, Haruko đang chuẩn bị đi làm thì giọng ngạc nhiên của bà vang lên.
"Hả? Vâng, con đi một mình mà…?"
"Nhưng con đã nhắn tin bảo sẽ đi chơi qua đêm với ai đó mà. Điện thoại thì không liên lạc được, làm mẹ lo lắng muốn chết."
Haruko nói, tay cầm chiếc điện thoại, có chút giận dữ. Đúng rồi, Kaishu nhớ lại rằng mình đã nhắn tin để mẹ không lo lắng.
Có thể trong tin nhắn đó có câu trả lời cho cảm giác kỳ lạ mà cậu đã có từ sáng nay.
"Tin nhắn đó! Trong đó viết gì vậy!?"
"Khoan đã… chuyện gì vậy, thật sự…"
Thấy con trai thay đổi sắc mặt và tiến lại gần, Haruko vô thức lùi lại và kéo chiếc điện thoại ra xa.
"Hôm qua con đã nhắn gì?"
"Con đã gửi gì cho mẹ... con có thể tự xem trên điện thoại của con mà."
Haruko mở khóa điện thoại và đưa tin nhắn cho Kaishu xem, với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Trong tin nhắn, có ghi rằng "Hôm nay con sẽ ở lại bên ngoài. ●▲ cũng ở cùng nên mẹ đừng lo lắng". Đúng là Kaishu đã gửi tin nhắn đó, và cậu nhớ mơ hồ việc mình đã gửi nó.
Nhưng tên người bạn lại bị lỗi font và không thể đọc được.
"Sáng nay khi mẹ xem, tên người đó bị lỗi nên mẹ càng lo hơn. Nhưng hôm qua, khi đọc tin nhắn, mẹ đã không nghĩ gì cả. Sao vậy nhỉ?"
Haruko nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Có lẽ cô cũng cảm thấy sự bất thường giống như cảm giác mà Kaishu đã có. Khi nghĩ về điều đó──
"Meow meow~~"
Từ phía phòng khách, một tiếng kêu dễ thương của con vật nuôi vang lên, và nó bước đi về phía Kaishu.
Đó là "Kyuu", chú mèo con mà cậu mới nuôi từ tháng này.
"À, Kyuu. Có chuyện gì thế? Muốn ăn à?"
Kaishu cúi xuống và đưa tay ra để vuốt ve Kyuu── nhưng Kyuu lại lướt qua cậu và cọ vào khoảng không phía sau cậu.
"Thật là... Nhóc ấy chẳng bao giờ thân thiết với con cả."
Kaishu thở dài khi nhìn Kyuu liếm không khí một cách bất thường.
Chú mèo này không mấy khi thân thiết với con trai. Khi nào đói thì Kyuu mới đến gần Kaishu.
"À mà, tại sao con lại nuôi mèo nhỉ?"
Kaishu chợt nghĩ và hỏi Haruko.
Cậu biết gần đây Haruko muốn nuôi mèo, nên có thể cậu đã nhặt Kyuu về nhà vì lý do đó. Tuy nhiên, ký ức về việc bắt đầu nuôi Kyuu cũng rất mơ hồ.
"Hả? Con nói đã nhặt một con mèo bị bỏ rơi về mà. Vào một ngày mưa, nó suýt bị cuốn trôi xuống sông.".
"Hả? À, đúng rồi, con nhớ rồi."
Lời nói của Haruko giúp Kaishu nhớ lại sự kiện ngày hôm đó. Đúng là vào một ngày mà cơn bão đang đến, Kaishu đã nhảy xuống sông để cứu chú mèo con đang bị cuốn trôi.
(Nhưng... Đúng là vậy sao?)
Khi nhớ lại khung cảnh lúc đó, Kaishu cảm thấy như có một người khác cũng ở đó.
Thực tế, cậu sẽ không bao giờ nhảy xuống sông khi mực nước dâng cao do bão. Phải có lý do nào đó khiến cậu hành động như vậy.
(...Không được, mình không thể nhớ nổi.)
Ký ức của Kaishu vẫn mờ mịt và cậu không thể nhớ được chi tiết quan trọng.
Dù cảm thấy như mình sắp nhớ ra điều gì đó, nhưng ký ức lại trượt khỏi tay cậu. Từ sáng đến giờ, cậu cứ lặp đi lặp lại việc này và bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Kaishu định đi rửa mặt và tay, nhưng khi đến bồn rửa mặt, cậu thấy có những chiếc bàn chải và cốc không quen thuộc. Rõ ràng chúng thuộc về một cô gái trẻ, với thiết kế rất dễ thương.
Không chỉ vậy, trong phòng còn có nhiều vật dụng nhỏ mà cậu không nhớ mình hoặc Haruko từng dùng. Những vật dụng này có vẻ như thuộc về một cô gái tuổi teen.
"Này, mẹ thay đổi sở thích rồi à? Thực sự có hơi quá trẻ con đấy chứ?"
Kaishu cầm chiếc cốc nhựa dùng để súc miệng đặt trên bồn rửa mặt và hỏi.
Chiếc cốc có họa tiết dễ thương, cậu cảm thấy hơi ngượng khi nghĩ rằng mẹ mình sẽ dùng nó.
"Ơ, không phải của con à? Mẹ đâu còn tuổi để dùng cái đó."
Haruko nhìn Kaishu ngạc nhiên. Từ biểu cảm của bà, rõ ràng đó không phải là lời nói dối hay trêu chọc.
"… Đúng rồi."
Kaishu vừa chấp nhận vừa cảm thấy khó chịu với cảm giác kỳ lạ đã trải qua nhiều lần trong ngày hôm nay.
(Đây là lần thứ mấy rồi?)
Căn nhà như có ai đó đã ở, những chiếc bánh mà cậu chắc chắn không ăn, những tin nhắn bí ẩn mà cậu đã gửi, và những món đồ nhỏ hay mèo con trong nhà... tất cả đều có dấu vết của người khác ngoài mình.
Nhưng tất cả đều mờ nhạt, và cả Haruko lẫn Kaishu không thể nhớ ra. Khi nhìn thấy những món đồ đó, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng ngực và buồn bã.
Chỉ có sự khó chịu lấp đầy lòng ngực Kaishu. Khi định đi lên phòng riêng ở tầng hai để gạt bỏ sự mơ hồ này, chuông cửa reo lên báo có khách đến.
"À, xin lỗi Kaishu. Mẹ đang bận tay, con ra mở cửa giùm mẹ nhé."
"...Dạ, vâng..."
Khi mở cửa theo lời mẹ đang trang điểm trước gương, Kaishu thấy người giao hàng đứng đó.
Kaishu nhận hàng từ người giao và cau mày.
(...Yukata?)
Đó là yukata. Ban đầu cậu nghĩ rằng có sự nhầm lẫn trong giao hàng, nhưng tên người nhận là Takigawa Haruko. Rõ ràng Haruko đã gửi yukata đi giặt.
Cậu cũng nhận ra chiếc yukata này. Đây là chiếc mà mẹ cậu mặc khi còn trẻ, cậu chỉ thấy nó vài lần. Do được bảo quản tốt và ít khi được mặc, nên nó trở về trông như mới.
"Này, mẹ. Sao lại là yukata vậy?
Kaishu cầm bộ yukata nhận từ người giao hàng và hỏi mẹ đang bôi kem che khuyết điểm.
Haruko ngạc nhiên quay lại nhìn bộ yukata trên tay Kaishu.
"À… đúng là yukata của mẹ. Sao lại đem yukata đi giặt ủi nhỉ? Mẹ đâu còn tuổi để mặc nó nữa."
Haruko mỉm cười gượng gạo và lắc đầu, tự hỏi liệu có định tặng nó cho ai đó không.
Rõ ràng, ngay cả người đã gửi đi giặt cũng không nhớ.
"Xin lỗi con, mẹ sẽ cất nó sau khi về từ công việc. Con đặt nó trên bàn, chỗ Kyuu không với tới nhé."
Kaishu gật đầu và đặt yukata lên bàn như lời mẹ dặn.
Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy thế này?
Sự thật là có một phần nào đó của cậu rất mong chờ sự xuất hiện của yukata này. Như thể có ai đó đã từng rất háo hức được mặc nó.
(…A, thật là bực bội.)
Kaishu thở dài và cố gắng bình tĩnh bằng cách uống một ngụm lớn trà lúa mạch từ tủ lạnh.
Một lúc sau, Haruko rời nhà đi làm.
Sau khi tiễn mẹ, Kaishu lấy cơm chiên từ ngăn đá, rã đông bằng lò vi sóng và ăn trước khi trở về phòng mình.
Cậu mở cửa sổ để không khí trong lành vào phòng, làm dịu đi cái nóng. Sau khi thay đổi không khí, bật máy lạnh lên thì phòng sẽ trở nên thoải mái ngay.
Dù có nhiều điều khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Có nhiều việc phải làm như ôn thi, nhưng cậu quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút.
Vừa ngã mình lên giường, một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, làm một tờ giấy trên bàn học rơi xuống sàn.
(Hửm...?)
Kaishu bị thu hút bởi tờ giấy màu sắc rực rỡ không quen thuộc.
Cậu nhấc người lên và cầm lấy tờ giấy. Đó là tờ rơi về lễ hội pháo hoa diễn ra vào tối nay.
(Ơ, cái gì…?)
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ rơi, cậu nghe thấy tiếng ai đó.
"Ừm, vậy thì…"
Ai đó đã hạ Kyuu xuống và mang tờ rơi này đến, nói với cậu như thế.
"Em muốn đi đến đây."
Khi những từ ngữ và giọng nói đó lướt qua tâm trí, các mảnh ghép bị mất trong đầu Kaishu bắt đầu khớp lại. Những kỷ niệm và hình bóng của "một cô gái" hiện rõ trong đầu cậu. Ngay lúc đó, cậu nhớ ra tên cô ấy.
"──Kotoha!"
Gọi tên "người mình yêu" và quay lại nhìn về phía cửa, Kaishu thấy Kotoha đang đứng đó, mỉm cười buồn bã. Đó là một nụ cười như thể cô đã từ bỏ điều gì đó, nhưng cũng chấp nhận nó.
Kyuu đang dụi vào chân Kotoha. Cô ấy đã luôn ở phía sau Kaishu.
"Em… đã luôn ở bên anh sao?"
Kaishu khó khăn thốt ra, và Kotoha vẫn mỉm cười gật đầu.
Ngay lúc đó, Kaishu cảm thấy tự ghê tởm bản thân mình. Lời thề tối qua, thậm chí là những ngày gần đây khi cậu nhớ đến cô, cậu cảm thấy như mình đã phủ nhận tất cả. Nếu có thể, cậu muốn tự đấm mình thật mạnh.
"Anh xin lỗi… anh xin lỗi Kotoha! Anh đã thề sẽ không quên em… chỉ mới tối qua thôi!"
Kaishu ôm Kotoha và rơi nước mắt xin lỗi.
Cậu cảm thấy mình tệ hại không chịu nổi. Cậu muốn cô mắng mỏ mình thậm tệ. Nhưng Kotoha chỉ mỉm cười dịu dàng và lắc đầu.
"Không sao đâu... đây là điều tự nhiên thôi."
Nhưng rồi, sau khi nói như vậy, Kotoha cất tiếng nấc và vùi mặt vào ngực Kaishu.
Cảm ơn anh... vì đã nhớ ra em."
Cô ấy nói trong tiếng nức nở, giọng nghẹn ngào.
Tất cả những gì Kaishu có thể làm là ôm cô thật chặt và tự mình rơi nước mắt.
Giọng nói, cơ thể và hơi ấm của người không nên tồn tại… Kaishu biết rõ rằng trong tương lai không xa, sự việc sẽ lại lặp lại như sáng nay. Khi đó, giống như Yuki và Haruko, Kaishu cũng sẽ quên sạch về Kotoha. Điều này như một thực tế rõ ràng trước mắt cậu.
"Hôm nay là ngày hẹn hò của chúng ta... của anh với Kotoha. Làm sao anh có thể quên được... chúng ta đã hứa sẽ đi xem pháo hoa cùng nhau mà...!"
Kotoha nghẹn ngào và liên tục cảm ơn Kaishu.
Nhưng thực ra, chẳng có gì đáng để cảm ơn cả. Khi một người mình yêu muốn đi xem lễ hội pháo hoa, việc đồng ý đi cùng là điều tự nhiên. Đó chỉ là lời hứa thông thường giữa hai người yêu nhau, giống như bao cặp đôi khác sẽ đến lễ hội pháo hoa tối nay. Chỉ có quá trình và kết quả sau đó là khác nhau mà thôi.
Trước khi đến lễ hội pháo hoa tối nay, hai người dành thời gian bên nhau, luôn nắm chặt tay không để lạc mất nhau. Họ ngồi trong phòng Kaishu, tựa vào nhau trong yên lặng.
Câu hỏi "Nếu ngày mai thế giới tận thế, bạn sẽ làm gì?" là một chủ đề thường gặp trong các câu chuyện, chương trình truyền hình hay những cuộc trò chuyện thường ngày. Nó dường như là một câu hỏi muôn thuở của loài người.Ăn những món ngon, tiêu hết tiền, xem hết phim và nghe nhạc, đắm mình vào sở thích, ở bên gia đình, ở bên người yêu... có vô vàn câu trả lời khác nhau.
Nhưng liệu mọi người có thực hiện những điều họ nghĩ ra "vào ngày đó" hay không thì không ai biết được.
Trong lúc này, Kaishu nhận ra câu trả lời của mình.
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của thế giới, cậu sẽ muốn ở bên Kotoha, nắm tay cô ấy. Không cần phải nói gì, không cần phải làm gì, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau và ở bên nhau đến giây phút cuối cùng.
Bởi vì… hiện giờ, họ đang trải qua sự kết thúc của thế giới.
Thế giới của Kaishu và Kotoha sắp kết thúc. Cả hai đều cảm nhận rõ điều đó.
Nếu sự tồn tại của Kotoha biến mất ở đây, Kaishu cũng sẽ quên cô ấy. Và nếu ý thức của cô hoàn toàn tan biến, điều đó tương đương với việc không còn nhớ gì cả. Nếu ký ức về nhau biến mất khỏi tâm trí họ, đó chẳng phải tương đương với cái chết sao?
"Danh tính của con người nằm ở đâu?"
Cũng giống như câu hỏi về ngày cuối cùng của thế giới, đây là một chủ đề thường gặp. Kaishu nhận ra rằng mình cũng đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này.
Danh tính của con người... đó là ký ức.
Con người có thể nhận thức được sự tồn tại của mình nhờ ký ức. Nhờ còn lưu lại trong ký ức của ai đó, con người mới có thể tìm thấy danh tính của mình.
Nếu ai đó biến mất khỏi mọi ký ức, đó chính là cái chết thực sự. Khi biến mất khỏi ký ức của tất cả mọi người, sự tồn tại của người đó cũng biến mất.
Và bây giờ, thế giới đang cố gắng xóa đi ký ức về Kotoha. Cố gắng xóa đi sự tồn tại của cô ấy.
Đó chính là điều mà thế giới này đang cố gắng phủ nhận cô gái tên Kotoha mà Kaishu đã gặp.
(Đừng đùa nữa, chết tiệt!)
Kaishu siết chặt tay Kotoha, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cô và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
(Dù thế giới có từ chối Kotoha... thì mình sẽ không bao giờ quên. Mình không thể để sự tồn tại của cô ấy biến mất. Kotoha là người quan trọng nhất đối với mình... không thể để cô ấy bị xóa bỏ!)
Cậu buông tay một lúc, rồi ôm chặt đầu nhỏ bé của Kotoha vào lòng mình.
Cậu vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, khắc sâu cảm giác đó vào tâm trí mình, hít thở để ghi nhớ mùi hương của cô.
Kotoha có vẻ hơi nhột, nhưng cô đáp lại tình cảm của Kaishu bằng cách rúc vào người cậu.
Hai người dành cả buổi chiều để cảm nhận sự hiện diện của nhau.
"... Trông em có đẹp không?"
Kotoha hỏi Kaishu trong khi ngắm mình trong tấm gương dài.
Cô mặc bộ yukata của Haruko. Đó là một bộ yukata màu xanh nhạt, có họa tiết bong bóng xà phòng.
Dù có hình bong bóng xà phòng nhưng thiết kế không hề trẻ con mà rất trưởng thành. Có lẽ nó hơi quá chững chạc đối với một nữ sinh cao trung như Kotoha, nhưng khi cô buộc tóc lên và để lộ gáy, sự quyến rũ toát ra làm Kaishu không thể rời mắt.
"Thôi nào. Đừng ngẩn ngơ mà nói gì đó đi chứ."
Kotoha nói với vẻ thất vọng khi thấy Kaishu đang ngẩn ngơ nhìn cô.
"Xin lỗi... em dễ thương quá làm anh không nói nên lời..."
"Thật không?"
"Anh xin thề với cả thế giới."
"Ôi trời, Kaishu-kun, anh nói nghe sến quá."
Mặc dù trêu chọc, nhưng Kotoha khẽ đỏ mặt và mỉm cười hạnh phúc. Có vẻ như cô ấy thích cách nói sến sẩm đó.
Vậy thì, đi thôi. Chỗ ngắm pháo hoa khá xa, nên chúng ta phải đi sớm."
Kaishu nói trong khi nhìn đồng hồ trên tường.
Còn một ít thời gian trước khi pháo hoa bắn, nhưng họ cần phải đi đến chỗ đó mất gần một tiếng đồng hồ.
"Em đã mang đầy đủ chưa?"
"Đủ rồi."
Kotoha vui vẻ gật đầu và cho thấy chiếc túi dâynhỏ cô cầm trong tay.
Chiếc túi dây này cũng là một phần trong bộ yukata của Haruko. Cô chỉ cần mang đôi guốc phù hợp với yukata là xong.
Trước khi ra khỏi nhà, Kyuu đến cửa để tiễn họ. Nó kêu meo meo có vẻ buồn bã và cô đơn.
Kotoha gần như bật khóc, nhưng cô ôm Kyuu lên và cọ má vào nó để che giấu cảm xúc.
"Ở lại ngoan nhé, Kyuu-chan. Hãy đối xử tốt với Kaishu-kun nhé?"
Cô nói trong tiếng nức nở, như thể đây là lời chia tay vĩnh viễn.
Kaishu nhận ra ý nghĩa của lời nói đó, nhưng không nói gì. Cậu không muốn chấp nhận rằng thế giới của họ sắp kết thúc.
Sau khi tạm biệt Kyuu, Kotoha đặt nó vào lồng và nhẹ nhàng nắm tay Kaishu. Cả hai nắm tay nhau và bắt đầu đi đến địa điểm ngắm pháo hoa.
Suốt chặng đường, họ không nói gì.
Chỉ lặng lẽ chờ đợi cái kết của thế giới, như đang chờ đợi cái chết.
Kaishu không biết họ sẽ còn được nắm tay nhau bao lâu nữa. Một giờ? Hay thậm chí ít hơn?
Nhưng Kotoha có lẽ biết rõ hơn về tình trạng của mình. Bàn tay cô nắm chặt tay Kaishu hơn trước.
Chỗ ngắm pháo hoa thực sự là một nơi ít người biết đến, nằm ở một vị trí khó tiếp cận. Xe không thể vào, và họ phải leo một đoạn đường núi, điều này khá khó khăn đối với Kotoha khi mặc yukata.
"Chân em ổn chứ?"
"Ừ. Nhờ có guốc gỗ mà giúp được nhiều đấy."
Kaishu cẩn thận để ý bước chân của Kotoha khi họ leo lên con đường núi.
Sau khoảng hai mươi phút, điện thoại của Kaishu báo rằng họ đã đến nơi.
Đó là một điểm ngắm pháo hoa tuyệt vời, nằm trên một đỉnh đồi với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Từ giữa những cây cối, họ có thể thấy toàn cảnh pháo hoa. Vì đây là một nơi khó đến, xung quanh không có ai khác. Đây thực sự là nơi dành riêng cho hai người.
"Chúng ta đến rồi."
"Ừ, vừa kịp luôn."
Kaishu nhìn đồng hồ điện thoại, chỉ còn năm phút trước khi pháo hoa bắt đầu.
Khi Kaishu dùng áo để lau mồ hôi, Kotoha lấy khăn tay từ túi và đặt lên cổ cậu.
Cậu định nói "Đừng lo cho anh, hãy lo cho em" nhưng khi nhìn cô, cậu nuốt lời lại.
Kotoha thậm chí không đổ mồ hôi chút nào.
Thời tiết cuối tháng bảy rất nóng, đặc biệt khi vừa leo núi. Việc không đổ mồ hôi là không bình thường, điều này chỉ ra rằng cô ấy không còn thuộc về thế giới này nữa.
"Anh có muốn uống nước không?"
Kotoha lấy một chai nước nhỏ từ túi và hỏi.
Kaishu cảm ơn và uống một nửa trước khi trả lại. Kotoha cũng uống một cách điềm tĩnh.
Sau khi uống xong, cô cất chai vào túi và nắm tay Kaishu lần nữa.
"Nóng thật đấy..."
Cô thì thầm. Kaishu không biết liệu cô có cảm nhận được cái nóng này không.
Khuôn mặt điềm tĩnh của cô không cho biết điều gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của cô.
Cô vẫn ở đây, điều đó là chắc chắn.
"Thật ra, em không thích mùa hè lắm."
Khi tiếng thông báo bắt đầu pháo hoa vang lên từ xa, Kotoha bắt đầu nói.
"Hả, sao lại thế? Em giỏi bơi lội mà, đúng không?"
"Chỉ vì giỏi bơi lội không có nghĩa là em thích mùa hè đâu."
Kotoha trông có vẻ chán nản và nhíu mày xuống.
"Hơn nữa, chỉ vì giỏi bơi thôi mà bảo thích môn bơi lội thì em cũng không chắc lắm."
Cô ấy nói thêm rằng, đó là lý do cô ấy đã chọn vào trường cao trung không có câu lạc bộ bơi lội.
Trường mà Kaishu và những người khác theo học không có hồ bơi nên không có câu lạc bộ bơi lội hay thậm chí là lớp học bơi. Cô ấy có lẽ không có ý định tiếp tục bơi lội ở cao trung.
"Vậy tại sao em không thích mùa hè đến vậy?"
"Tại vì nóng quá mà."
Lý do đơn giản quá làm Kaishu bật cười, Kotoha cũng cười khúc khích.
"Nhưng... bây giờ thì em thích mùa hè. Cảm nhận được cái nóng như thế này, nghĩ rằng nóng như vậy... tất cả đều vì em còn nhận thức được. Thật ra thì bây giờ em không còn cảm nhận được cái nóng hay cái lạnh nữa rồi."
Khi Kaishu định gọi tên cô, pháo hoa bắt đầu bắn lên trời.
Trên bầu trời đêm mùa hè, những đóa hoa lửa nở rộ, "Wow, bắt đầu rồi," cô ấy thốt lên kinh ngạc và quay về phía Kaishu. Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, thể hiện rằng cô thực sự đã thích mùa hè.
"Hơn nữa... mùa hè mà em được trải qua cùng người mình yêu thật sự tuyệt vời. Nếu mà còn kêu nóng thì... thật là tội lỗi."
Kotoha mỉm cười nhẹ nhàng rồi cúi đầu, vòng tay mình qua tay Kaishu.
"Kaishu-kun à... anh là người đã cứu rỗi em."
"Em nói quá rồi. Ạnh chỉ là một học sinh cao trung thôi mà."
Kotoha khẽ lắc đầu, "Không phải thế đâu," cô nói khi ánh mắt cô phản chiếu những chùm pháo hoa.
"Không một lời giải thích, khi em bị vứt ra thế giới này và hoang mang không biết phải làm sao, anh đã đưa tay ra giúp đỡ. Sau đó anh luôn đối xử tốt với em và khi em gặp khó khăn anh luôn giúp đỡ... bảo em không yêu anh, điều đó là không thể."
"Ngay cả mình... cũng không phải hoàn toàn vô tư khi đưa tay ra giúp cậu đâu."
Khi Kaishu nói vậy, Kotoha có chút ngạc nhiên rồi bẽn lẽn nói, "Thật sao? Điều đó... khiến em thấy rất vui đấy."
"Lần đầu tiên em đến nhà anh... thật ra em đã rất lo lắng. Đó là lần đầu tiên em vào nhà của một người con trai, không biết phải giải thích thế nào với bác gái, em cũng lo lắng liệu người khác có nhìn thấy mình không... nhưng bác gái cũng rất thân thiện và ấm áp..."
Lời nói của cô ấy ngắt quãng trong chốc lát, và cô khẽ khịt mũi.
"Rồi mỗi ngày cùng nhau đi học, em thật sự không quen chút nào. Mỗi ngày, tim em đều đập rộn ràng. Nghĩ rằng nếu gặp Kaishu-kun, cùng sống đời học sinh cao trung với anh, cùng nhau nói chuyện về những cuốn sách yêu thích, em rất hạnh phúc. Nhưng đồng thời, em cũng nhận ra rằng tương lai đó sẽ không bao giờ đến... em thật sự rất buồn."
Pháo hoa vẫn tiếp tục nở rộ trên bầu trời đêm.
Tiếng nổ trầm vang dội không khí, rung động đến cả tim gan.
Kaishu không thể nói lời nào. Thật ra, cậu không thể. Nếu nói ra điều gì, có lẽ cậu sẽ khóc mất.
Kotoha đã cố gắng chịu đựng, cậu không thể khóc trước mặt cô ấy. Điều đó thật không giống đàn ông. Kaishu cố gắng tự nhủ, lắng nghe từng lời của cô.
"Mỗi ngày ra khỏi nhà cùng nhau, về nhà cùng nhau, cùng đi mua sắm và nghĩ về thực đơn... em cảm thấy hai ta như một cặp đôi sống chung vậy. Nhưng em đoán là Kaishu-kun không nhận ra điều đó, phải không?"
"Ừ... đúng vậy."
"Anh đúng là ngốc mà, Kaishu-kun."
"Xin lỗi."
Thật lòng mà nói, Kaishu cũng cảm thấy như vậy.
Ai có thể ngờ rằng sẽ sống cùng một cô gái lớp dưới xuất hiện đột ngột mỗi ngày? Nhưng thực tế là cuộc sống đó mang đến cho Kaishu cảm giác hồi hộp xen lẫn sự đầy đủ.
Từ khi sinh ra, cậu chỉ sống với Haruko, nhưng giờ đây lần đầu tiên cuộc sống của cậu có thêm màu sắc.
"Buổi hẹn hò đầu tiên với Kaishu-kun... thật sự rất vui. Anh đã lên kế hoạch kỹ càng, thậm chí còn đi khảo sát trước... em cảm nhận được sự chăm chỉ của anh, khi lần đầu tiên nắm tay nhau, em thật sự hạnh phúc."
Kotoha bắt đầu khóc, giọng cô nghẹn ngào.
Mũi cô sụt sịt, chắc chắn cô đang khóc. Nhìn thấy cô như vậy, Kaishu cũng không thể kìm nén được, cậu cố gắng nhìn vào pháo hoa để tránh khóc.
Nhưng pháo hoa cũng bắt đầu mờ dần, khó mà tận hưởng vẻ đẹp của chúng trên bầu trời đêm.
"Việc anh nhảy xuống sông để cứu Kyuu-chan, và giả vờ như không biết sau khi biết sự thật về em, tất cả đều làm em cảm thấy hạnh phúc. Từ khi gặp Kaishu-kun, mỗi ngày đều là niềm vui... vì vui nên em không muốn nó kết thúc. Em muốn dành nhiều thời gian hơn với Kaishu-kun..."
Vai của Kotoha run lên, cô cúi đầu che mặt bằng bàn tay không nắm tay Kaishu. Khi nhìn thấy cảnh đó, nước mắt mà Kaishu đã kìm nén bấy lâu cũng rơi xuống. Chắc chắn là thời gian của họ không còn nhiều. Điều này Kotoha biết rõ nhất, nó truyền đến Kaishu qua bàn tay của cô, làm cậu cảm thấy đau lòng hơn bất cứ điều gì.
"Em muốn đi biển cùng với Kaishu-kun. Muốn đốt pháo hoa cùng anh. Muốn cổ vũ anh trong hội thao. Muốn đi cùng anh trong lễ hội văn hóa. Muốn ngắm lá mùa thu cùng anh, cùng hóa trang trong lễ Halloween. Khi tuyết rơi, em muốn chơi cùng anh, cùng chọn quà và ăn bánh vào dịp Giáng sinh... còn rất nhiều thứ khác, như lễ Valentine, ngắm hoa anh đào... còn rất nhiều điều em muốn làm cùng anh! Em muốn nhiều hơn nữa!"
"Kotoha!"
Kaishu quay lại đối diện với cô, ôm chặt cô và gọi tên cô thật to.
Cậu không thể kìm nén được nữa. Cậu khóc và ôm chặt cô, chỉ biết cảm nhận sự hiện diện của cô.
"Anh cũng cảm thấy như vậy...! Anh cũng có cùng cảm giác. Nếu liệt kê những điều anh muốn làm cùng em, thì không có điểm dừng mất."
Ôm chặt Kotoha đang khóc nức nở, Kaishu nói thì thầm bên tai cô.
Cậu không cần điều gì đặc biệt, chỉ muốn dành mỗi ngày cùng cô như trước. Gặp cô mỗi ngày, cùng đi học, cùng ăn trưa và đi chơi sau giờ học, đó là tất cả những gì cậu muốn.
Nhưng bây giờ, ngay cả điều đó cũng không thể thực hiện được.
"Kaishu-kun... em thích anh, rất thích anh...! Em không muốn rời xa anh đâu..."
Kotoha cũng ôm chặt Kaishu, cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình trong tuyệt vọng.
Một ước muốn không thể thực hiện. Không chỉ không thể không rời xa, mà ngay cả việc yêu thương nhau cũng không được phép, mối quan hệ của họ như một mối liên kết mỏng manh mà không biết khi nào sẽ tan biến... đó là mối quan hệ giữa Kaishu và Kotoha.
Cả hai đều hiểu điều đó. Vì vậy, họ chỉ có thể ôm nhau và khóc.
Trên bầu trời đêm, pháo hoa vẫn nở rộ. Tiếng nổ trầm và tiếng nổ lách tách của pháo hoa dường như xóa tan những tiếng nức nở của họ.
Sau khoảng ba mươi phút, từ nơi bắn pháo hoa, người ta thông báo về quả pháo hoa cuối cùng.
"Lần này là pháo hoa cuối cùng... cùng ngắm pháo hoa cuối cùng nhé?"
Kotoha nói, cơ thể cô hơi tách ra.
Dù vẫn đang rơi nước mắt nhưng cô ấy dường như đã bình tĩnh lại được một chút.
"Ừ... mà chúng ta gần như chẳng nhìn thấy pháo hoa nhỉ."
"Thật đấy. Chúng ta đã đến tận đây để xem pháo hoa mà."
Cả hai cười với nhau, khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt, rồi họ quay về phía nơi pháo hoa được bắn lên.
Tay họ vẫn nắm chặt, cùng hướng ánh mắt lên bầu trời đêm.
"Lời nói hôm qua, em muốn rút lại."
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Kotoha đột nhiên nói.
Khi Kaishu quay sang nhìn cô định hỏi lại, cậu sững sờ.
Đó là một nụ cười đẹp đến không tưởng.
Nụ cười ấy, có lẽ, đẹp hơn bất kỳ pháo hoa nào, đẹp đến mức mà dù có gom góp tất cả những gì "đẹp đẽ" nhất trên thế giới này cũng không thể so sánh được. Có lẽ vì nó sắp tan biến như pháo hoa nên nó mới đẹp đến thế. Cảm nhận được điều đó một cách bản năng, nước mắt lại bắt đầu trào ra từ mắt Kaishu.
"Bây giờ anh có thể... quên em đi... đừng bận tâm về em nữa."
Kotoha tiếp tục nói, nước mắt rơi xuống từ đôi mắt cô.
"Em yêu anh, Kaishu-kun. Hãy sống hạnh phúc nhé."
Khi cô nói điều đó, quả pháo hoa cuối cùng bắn lên. Và khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ngay khoảnh khắc rực rỡ nhất, bàn tay Kaishu cảm nhận được sự trống rỗng, có gì đó rơi xuống đất.
"Hả...?"
Kaishu vội vàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy chiếc túi dây nhỏ mà "ai đó" đã cầm, nằm cô đơn trên mặt đất.
Dù nhìn quanh, cậu cũng không thấy bóng dáng ai. Kaishu chỉ còn một mình, ngắm pháo hoa trong đêm trên ngọn núi.
"A... à..."
Nhận ra điều đó, Kaishu bất chợt khóc nức nở, ôm chặt chiếc túi vào lòng.
Tất cả những gì cậu có thể mơ hồ nhớ được là có ai đó đang ở bên cạnh mình. Cậu yêu người đó rất nhiều, cậu quan tâm rất nhiều đến người đó, một người rất quan trọng. Cậu nghĩ mình muốn ở bên người đó mãi mãi.
Nhưng ký ức về người đó đã biến mất khỏi tâm trí Kaishu, cậu không thể nhớ khuôn mặt của người đó.
Chỉ còn lại nỗi buồn và cô đơn bao trùm. Những cảm xúc đó cứ tiếp tục hành hạ Kaishu, đến mức cậu không thể hiểu tại sao mình lại khóc.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè đã trở thành "ngày kết thúc của điều gì đó."
Cậu không biết điều gì đã kết thúc. Nhưng đêm đó, Kaishu vẫn ở lại chỗ đó, khóc cho đến khi giọng bản thân khản đi.
"Ha... Từ hôm nay, đây sẽ là nhà của mình."
Kaishu nhìn quanh căn phòng trống rỗng và tự nói với chính mình.
Vừa mới đây thôi, những người chuyển nhà đã mang hết đồ đạc đến nơi ở mới.
Nơi ở mới này không phải là gì quá đặc biệt. Chỉ là một căn hộ một phòng, có gác xép, rộng sáu chiếu tatami như bao nơi khác.
Mặc dù cách ga tàu khoảng mười phút đi bộ, nhưng gần đó có cửa hàng tiện lợi và nằm trong khu dân cư yên tĩnh, không có tiếng ồn ào. Điều này hứa hẹn một cuộc sống thoải mái.
Kaishu đã tốt nghiệp trung học và quyết định sống một mình khi vào đại học. Cậu đã đỗ vào trường đại học quốc gia mong muốn, và từ tháng sau, cuộc sống sinh viên của cậu sẽ bắt đầu.
Trường đại học không xa nhà lắm, nên cậu có thể đi học từ nhà. Tuy nhiên, cậu đã thuyết phục Haruko cho phép cậu sống một mình trong hai năm.
Cậu nói rằng muốn có kinh nghiệm sống một mình và vì năm nhất và năm hai có nhiều môn học bắt buộc vào sáng sớm, nên muốn sống gần trường hơn. Bất ngờ thay, Haruko đồng ý một cách dễ dàng với điều kiện duy nhất là "phải về nhà mỗi tuần một lần."
(Thật ra... mình muốn về nhà ít hơn nữa.)
Kaishu nghĩ thầm, nhưng vì đã được chấp nhận điều kiện, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Lý do thực sự cậu muốn sống một mình không phải vì lo lắng về việc dậy sớm hay để có kinh nghiệm sống.
Cậu chỉ muốn rời xa nhà một chút. Ở trong ngôi nhà mà cậu đã sống suốt mười tám năm qua, đột nhiên trở nên khó chịu đối với cậu.
Lý do là gì cậu không rõ. Cậu không ghét ngôi nhà đó, cũng không thấy mẹ mình phiền phức. Nếu có thể nói, có lẽ lý do là những "đồ vật không rõ nguồn gốc" rải rác trong nhà.
Những món đồ nhỏ xinh xắn mà cậu và mẹ không nhớ đã mua khi nào, những vật dụng dễ thương trong phòng tắm, và con mèo Kyuu mà không biết từ khi nào họ bắt đầu nuôi... Khi nhìn những thứ đó, cậu cảm thấy cô đơn và buồn bã một cách không thể giải thích.
Điều kỳ lạ là cậu không nghĩ đến việc vứt bỏ những món đồ nhỏ đó, và Kyuu đã trở nên quen thuộc với cậu, làm cậu thấy dễ thương.
Nhưng nhìn thấy những thứ đó, cậu thường cảm thấy buồn vô cùng và muốn khóc. Mặc dù không có lý do rõ ràng cho điều đó.
Cậu không có lý do cụ thể nào khiến ngôi nhà trở nên khó chịu. Cậu chỉ nghĩ rằng nếu rời xa ngôi nhà một thời gian, cảm giác đó sẽ biến mất, vì vậy cậu đã đề nghị được sống một mình. Dĩ nhiên, cậu không thể nói những lý do đó với Haruko.
"Thôi nào... Bắt tay vào việc dỡ đồ thôi."
Kaishu nhìn chồng hộp carton chất đống và thở dài lần nữa.
Mặc dù đồ đạc không nhiều lắm, nhưng việc dỡ đồ vẫn rất phiền phức. Cậu phải suy nghĩ xem nên đặt gì ở đâu, điều này còn phiền hơn cả việc đóng gói chỉ cần bỏ đồ vào hộp.
"Lẽ ra mình nên nhờ Yuki và các cậu ấy đến giúp. Dù sao thì bọn họ cũng đang rảnh rỗi trong kỳ nghỉ xuân mà."
Vừa bóc băng keo dán hộp, Kaishu vừa bắt đầu lấy đồ ra. Vì cậu đã đóng gói đồ một cách cẩu thả và vội vã, nên giờ không biết cái gì trong các hộp này.
Nhân tiện, Yuki và những người bạn của cậu cũng đã đậu vào các trường đại học khác nhau và mỗi người đều đang chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình. Hiện tại, họ vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng có lẽ đến tháng sau, tần suất liên lạc sẽ giảm đi nhiều.
"Ừm, cái này để ở đây, còn chảo thì..."
Khi đang lấy đồ dùng nấu ăn ra từ hộp, Kaishu chợt dừng lại khi nhìn thấy cái chảo.
"…Hôm nay, mình làm cơm chiên được không nhỉ?"
Và không hiểu sao, cậu lại nghĩ như vậy.
Điều này cũng là một điều kỳ lạ đối với cậu. Kaishu không phải là người nấu ăn giỏi, nhưng khi nói đến việc làm cơm chiên, cậu lại rất thành thạo.
Cậu không nhớ đã học cách làm cơm chiên ở đâu và khi nào, nhưng cậu đã tự nhiên trở thành người nấu món này rất ngon đến mức Haruko cũng khen ngợi. Thậm chí, Kaishu còn nghĩ cơm chiên của mình ngon hơn cả những quán ăn bên ngoài.
(Có vẻ như từ mùa hè đến giờ, có rất nhiều điều kỳ lạ xảy ra.)
Những món đồ nhỏ xinh xuất hiện khắp nơi trong nhà, con mèo Kyuu được nuôi từ lúc nào, và cả việc cậu làm cơm chiên ngon đều bắt đầu từ khoảng thời gian mùa hè.
Và còn một điều kỳ lạ nữa, chính Kaishu cũng có những hành động khó hiểu. Cậu đã đến một địa điểm bí mật để xem pháo hoa một mình và khóc một mình. Theo Haruko, trước đó cậu còn đi đến một nhà nghỉ trong khu cắm trại một mình.
Cậu nhớ đã đến nhà nghỉ đó một mình, nhưng lý do tại sao cậu lại bỏ lễ bế giảng để đi thì hoàn toàn không biết. Nhìn lại, hành động của cậu trong tháng bảy năm ngoái thật sự rất khó hiểu.
(Chắc là mình đã bị áp lực trước kỳ thi rồi.)
Dù không nhớ rằng mình bị áp lực trong thời gian đó, Kaishu không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Thực tế, không phải là cậu bị áp lực mà đúng hơn là cậu bị tấn công bởi một cảm giác trống rỗng, nhưng lý do của cảm giác đó vẫn là một bí ẩn. Để thoát khỏi cảm giác trống rỗng đó, cậu đã chúi mũi vào học, và điều đó giúp cậu đậu đại học một cách dễ dàng (dù rằng không được nhận vào bằng học bổng). Nhưng năm cuối cấp cao trung không để lại cho cậu nhiều kỷ niệm đẹp.
(À… đây là sách. Lại phải sắp xếp lại giá sách, thật phiền phức.)
Kaishu thở dài nhìn vào hộp carton đầy sách.
Giá sách cậu mang từ nhà đến, chỉ cần sắp xếp lại sách vào đó. Tuy nhiên, việc sắp xếp theo thứ tự, lựa chọn sách để đọc lại và để dành không gian cho những cuốn sách sẽ sử dụng trong đại học là một công việc khá phiền phức.
(Không bao giờ muốn chuyển nhà nữa.)
Dù chính cậu là người đề nghị chuyển nhà, nhưng giờ cậu đã hối hận.
Cậu bắt đầu xếp từng cuốn sách từ hộp carton lên kệ, nhìn qua tên tác giả và tựa đề. Đột nhiên, cậu dừng lại khi thấy một cuốn sách, "À, cái này…".
Đó là cuốn tiểu thuyết có tên "Ký ức trong góc khuất," vốn đã được chuyển thể thành phim. Mùa hè năm ngoái, cậu đã đi xem phim này tại rạp chiếu phim.
(Chờ đã… Mình đi xem phim này một mình, đúng không?)
Khi tìm lại ký ức, cậu cảm thấy như có ai đó ngồi bên cạnh. Đồng thời, cậu cũng nhớ lại cảm giác hồi hộp và hạnh phúc.
"Không, mình không có bạn nào muốn xem phim tình cảm với mình cả… Khoan đã?"
Khi cậu tự nhủ và định đặt cuốn sách lên kệ, một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ giữa những trang sách.
Cậu nhặt mảnh giấy lên và thấy trên đó có ghi tên một bệnh viện và số phòng. Chữ viết tay của ai đó, nhưng cậu không nhận ra là của ai. Ít nhất, đó không phải là chữ của Kaishu hay Haruko.
"Bệnh viện Takano chẳng phải gần đây sao?"
Bệnh viện được ghi trong tờ ghi chú là một bệnh viện lớn, chỉ cách căn hộ nơi Kaishu sống chưa đầy 20 phút đi bộ. Dựa vào kích thước, có vẻ như số lượng giường bệnh cũng khá nhiều.
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Đó là bệnh viện không liên quan đến cuộc sống của cậu.
Nhưng từ khi nhìn thấy tờ ghi chú này, Kaishu cảm thấy một sự bất an kỳ lạ trong lồng ngực. Các lỗ chân lông ở sau gáy mở ra và khiến cậu cảm thấy râm ran, lo lắng không tự nhiên.
Đồng thời, cảm giác như quên mất điều gì đó quan trọng ập đến. Đó là cảm giác mà mùa hè năm ngoái cậu thường xuyên gặp phải.
Chẳng mấy chốc, Kaishu đã đặt tờ ghi chú vào ví và lao ra khỏi phòng.
Cậu không biết mình đã quên điều gì, cũng không biết ai đang ở trong phòng bệnh này. Chỉ biết rằng cậu không thể ngồi yên được nữa.
Cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đều ra lệnh cho cậu phải đến đó.
Trước mặt cậu là một bệnh viện lớn sừng sững.
Bệnh viện Takano không phải là nơi điều trị cấp cứu, mà là một bệnh viện dưỡng bệnh. Các bệnh viện dưỡng bệnh nhằm mục đích điều trị dài hạn, và có nhiều người nằm viện nhiều năm. Đây cũng là cơ sở tiếp nhận những bệnh nhân nằm liệt giường.
Kaishu không có người quen nào nằm liệt giường, nên cậu không nghĩ nơi này có liên quan đến mình.
Tuy nhiên, tờ ghi chú lại nằm trong cuốn sách này. Cậu đã mua cuốn sách "Ký ức trong góc khuất" mới tinh, không nhớ đã cho ai mượn, nên khó có thể là ghi chú của người lạ. Có lẽ ai đó liên quan đến cậu đang ở trong bệnh viện này.
Dù không có ký ức về điều đó, nhưng cảm giác hồi hộp trong ngực không ngừng lại. Sự căng thẳng và phấn khích cùng tồn tại, tạo nên cảm giác kỳ lạ. Dường như chính bản thân Kaishu cũng đang mách bảo rằng có ai đó liên quan đến cậu ở đây.
Kaishu hít thở sâu một lần rồi bước vào bệnh viện Takano.
Cậu định hỏi y tá về địa điểm, nhưng nếu bị hỏi đến thăm ai, cậu không biết phải trả lời thế nào. Có nguy cơ bị nghi ngờ và bị đuổi ra ngoài, nên cậu chỉ còn cách tự mình đi tìm.
Nhìn vào biển hướng dẫn trong bệnh viện, Kaishu thấy dù tòa nhà lớn, nhưng không có nhiều khu nhà. Có vẻ chỉ cần đi đến khu dưỡng bệnh và tìm đến phòng bệnh ghi trong ghi chú là xong.
(Nếu đi đến mà gặp người lạ thì phải làm sao?)
Bây giờ cậu mới do dự. Quả thực, đi đến phòng bệnh mà không biết ai đang ở đó thì quá căng thẳng.
Nhưng đã mất công đến tận đây rồi. Chỉ cần nhìn tên trên bảng tên trước cửa phòng bệnh, có lẽ cậu sẽ biết đó có phải là người quen hay không.
Trong ghi chú viết là phòng 503, nên cậu đi thang máy lên tầng năm.
Trong thang máy, cậu đi cùng một bà cụ và một cặp cha con có lẽ đang đi thăm bệnh. Khi bước vào thang máy, mùi hôi hám hỗn hợp đặc trưng của khu điều trị nội trú dày đặc khiến cậu muốn nghẹn thở.
Cậu tự hỏi tại sao khu nội trú lại có mùi không lành mạnh như vậy, rồi nghĩ ngay, nếu là người khỏe mạnh thì đã không phải nằm viện.
Khi đến tầng năm, người cha trong cặp cha con đã nhấn nút "Mở cửa" nên Kaishu cúi đầu cảm ơn và bước ra trước.
Trên hành lang, các bệnh nhân đang đi lại với các ống truyền dịch, và các y tá bận rộn đi đi lại lại. Không gian mang đậm nét đặc trưng của bệnh viện khiến Kaishu không khỏi chùn bước.
Điều này đương nhiên ở bệnh viện, nhưng với cậu, người không có mối quan hệ gần gũi với người thân, cơ hội đến một không gian đậm chất bệnh viện như thế này hầu như không có trong đời.
(Chỉ nhìn bảng tên thôi, chỉ nhìn thôi…)
Cậu tự nhủ với bản thân, dù có phần kỳ quặc, nhưng vẫn tiếp tục tiến vào trong khu nội trú. Phòng 503 ở cuối hành lang, khiến cảm giác căng thẳng kéo dài hơn. Những bà cụ đi ngang qua không hiểu sao lại cúi chào cậu, và các y tá cũng lịch sự nói: "Xin chào", làm cậu không khỏi lo lắng có khi bản thân bị nghi ngờ là người khả nghi.
Mặc dù, với các bệnh nhân khác và các y tá, không ai biết cậu đến thăm ai, nhưng sự căng thẳng vẫn không giảm bớt.
Cuối cùng, cậu cũng đến trước phòng 503. Cậu ngập ngừng nhìn vào bảng tên bên cạnh cửa… và ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình nín thở.
Tên trên bảng là— Yuzuki Kotoha. Đó là tên của một người phụ nữ.
(Phụ nữ sao…? Nhưng tại sao cái tên này lại quen thuộc như vậy? Và cảm giác này là sao đây?)
Kaishu không nhớ về một người phụ nữ tên Yuzuki Kotoha. Đó chắc chắn là cái tên cậu thấy lần đầu tiên.
Nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần nhìn cái tên đó, cậu đã cảm thấy muốn khóc. Lồng ngực cậu trở nên nóng bừng, và miệng cậu run rẩy.
Khi cậu còn đang đứng ngây ra nhìn vào bảng tên, một bóng người tiến lại gần cửa kính mờ ở lối vào phòng bệnh, và cánh cửa trượt mở ra.
Một người phụ nữ trạc tuổi Haruko bước ra từ phòng bệnh. Bà là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt gầy gò và có vẻ mệt mỏi.
Có lẽ bà đã thấy cậu đứng lặng trước cửa phòng từ bên trong nên ra kiểm tra.
"À, có chuyện gì không—? Ồ!"
Ngay khoảnh khắc cánh cửa trượt mở và họ chạm mắt, trước khi Kaishu kịp nghĩ ra lý do bào chữa, gương mặt người phụ nữ đó đã sáng lên.
Màu sắc nhợt nhạt trên gương mặt cô dường như đã có chút sức sống trở lại.
"Takigawa-san, phải không? Cháu đến thăm bệnh sao...!"
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng và mời cậu vào phòng.
Kaiju cảm thấy có gì đó không ổn. Theo quan điểm của Kaishu, đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu gặp người phụ nữ này.
Kaishu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đối với cậu, người phụ nữ này là lần đầu gặp mặt. Tuy nhiên, bà lại biết cậu. Và bà tiếp đãi cậu như thể cậu biết rõ nơi này và người bên trong phòng bệnh.
"À, ừm..."
"Ồ, không sao đâu. Cháu không cần phải ngại. Chỉ cần cháu đến thăm thôi là cô đã rất vui rồi. Thật ra, cũng lâu rồi từ mùa hè năm ngoái nhỉ."
Bỏ qua sự bối rối của Kaishu, người phụ nữ tiếp tục nói chuyện. Sự thân thiện và số lượng lời nói nhiều hơn mong đợi khiến cậu không thể che giấu sự ngạc nhiên.
Tuy nhiên, ít nhất một điều cậu đã hiểu ra: cậu và bà ấy đã từng nói chuyện. Và đó là một mối quan hệ khá thân thiết.
Ít nhất bà thực sự rất vui khi thấy cậu đến đây. Điều đó là chắc chắn.
"A, lễ tốt nghiệp đã diễn ra rồi phải không? Nếu con gái cô cũng tốt nghiệp cao trung cùng ngày thì tốt biết mấy."
"Con... gái...?"
Những lời đó khiến tim Kaishu đập mạnh và ngay sau đó cậu sực tỉnh. Ở một góc ký ức, hình ảnh của một cô gái dễ thương với nụ cười rạng rỡ thoáng hiện lên. Đôi mắt cô ấy có màu xanh giống hệt người phụ nữ này, và cô có mái tóc đen dễ thương. Cậu cảm giác như cô ấy đang gọi tên mình.
"Hãy gặp mặt con bé. Vừa nãy con bé mới được gội đầu và lau mặt, nên chắc không ngại bị một chàng trai nhìn thấy đâu. Dù có lẽ bây giờ con bé trông khác một chút so với khi Takigawa-san gặp lần cuối."
Người phụ nữ mỉm cười và nói thêm rằng, "con bé khi ngủ trông rất dễ thương".
Được thúc giục, Kaishu bước vào phòng bệnh và tiến sâu vào trong.
Trước mắt cậu là một cô gái đang nằm trên giường bệnh. Cô ấy có mái tóc đen dài, đang thở đều đặn trong giấc ngủ.
"A... a..."
Những tiếng không thành lời thoát ra từ miệng Kaishu.
Dù lần đầu gặp cô ấy, nhưng cơ thể cậu cảm thấy như đã quen từ lâu.
Từ mùa hè năm ngoái, cậu đã cảm thấy thiếu vắng điều gì đó trong cuộc sống. Cảm giác trống rỗng gần như là hư vô. Và chính cô ấy là nguyên nhân.
Khi cô ấy không còn trong cuộc đời cậu, cậu không thể cảm thấy hài lòng dù làm gì đi nữa. Nhìn thấy cô ấy, cậu chắc chắn về điều đó.
Với những bước đi loạng choạng, Kaishu tiến đến gần chiếc giường. Và ngay khoảnh khắc cậu nhìn vào khuôn mặt cô ấy, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cậu.
"Anh… có thể quên em đi…"
Những lời cuối cùng của cô ấy vang lên trong nước mắt, và ký ức bị mất của cậu ùa về như một đoạn phim tua nhanh. Những kỷ niệm về cô ấy lướt qua đầu cậu như cảnh hồi tưởng trong một bộ phim.
Cô gái đó đang đứng lặng lẽ trong công viên vào một ngày mưa, và cậu không thể bỏ mặc cô, nên đưa cô về nhà. Hai người sống cùng nhau vài tuần, cùng đi hẹn hò, cứu một chú mèo con bị mắc kẹt trong cơn bão. Họ qua đêm cùng nhau dưới bầu trời sao và trao nhau nụ hôn đầu tiên. Và cuối cùng, cùng ngắm pháo hoa.
Những kỷ niệm đó tràn ngập trong tâm trí cậu. Cậu hiểu tại sao trong nhà lại có nhiều món đồ lạ, tại sao nhìn chúng lại buồn, và tại sao cậu lại trở nên giỏi làm món cơm chiên. Tất cả đều là vì những kỷ niệm với cô ấy.
Cô gái này, dù mới gặp lần đầu, Kaishu đã biết.
Và tất nhiên là biết, bởi vì cô ấy là người cậu yêu thương nhất, người đầu tiên trong cuộc đời khiến cậu cảm thấy yêu nhiều đến vậy.
"Kotoha...Kotoha!"
Vừa thốt lên tên cô, Kaishu đã khóc nức nở.
"Kotoha, xin lỗi... Xin lỗi!''
Cậu cầm tay cô trong khi cô vẫn ngủ và chỉ có thể gọi tên cô và xin lỗi.
"Mình đã thề sẽ không quên... Kotoha!"
Cậu đã thề sẽ không quên. Nhưng ngay khoảnh khắc cô nói "Anh có thể quên em đi", cậu đã quên hết mọi thứ..
Có lẽ điều đó vì sự hiện diện của cô và những ngày tháng bên cô vốn dĩ không tồn tại.
Nhưng cậu vẫn không muốn quên, dù chỉ là ảo ảnh, tình yêu cậu dành cho Kotoha vẫn không thay đổi.
"Eh, Takigawa-san!? Có chuyện gì..."
Mẹ của Kotoha, Akiho, hẳn là đã hoảng sợ khi thấy cậu bạn học của con gái đột ngột khóc nức nở. Nhưng khi Akiho chạy đến chỗ Kaishu, bà ngừng lại với vẻ sửng sốt.
"Không thể nào...!?"
Akiho lẩm bẩm trong sự ngỡ ngàng, khiến Kaishu nhìn lên với sự bối rối.
"Kotoha... đang khóc!"
Akiho chỉ tay về phía Kotoha, tay bà run rẩy.
Kaishu nhìn theo và thấy nước mắt đang lăn dài trên má Kotoha dù cô vẫn đang ngủ. Dù cô chưa tỉnh lại, nhưng có điều gì đó từ Kaishu đã chạm đến cô, và cô cũng cảm nhận được như cậu.
"Kotoha! Kotoha!"
Akiho ôm chầm lấy con gái đang nằm trên giường và khóc nức nở.
Đó là khoảnh khắc mà sự kiên trì và hy vọng của Akiho được đền đáp, không bao giờ từ bỏ niềm tin vào sự hồi phục của con gái.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cảm động ấy… không kéo dài. Tiếng khóc lớn từ phòng bệnh khiến y tá chạy vào. Thấy nước mắt của Kotoha, y tá ngay lập tức gọi bác sĩ, và Kotoha nhanh chóng được đưa đi kiểm tra khẩn cấp.
Trong sự hỗn loạn đó, Kotoha bị đưa vào phòng kiểm tra, và cuộc đoàn tụ đầy cảm xúc không kéo dài được lâu. Tuy nhiên, còn có một điều tốt hơn đã xảy ra. Một cô gái mà ai cũng nghĩ là không còn hy vọng về tương lai, nay đã có dấu hiệu phục hồi.
Kaishu cùng Akiho chờ đợi kết quả kiểm tra bên ngoài phòng. Trong thời gian chờ đợi, Akiho kể lại những gì đã xảy ra năm ngoái.
Sóng não của Kotoha đã không còn phản ứng kể từ mùa hè năm ngoái và bác sĩ nói rằng cơ hội hồi phục là vô vọng. Vì vấn đề chi phí y tế, họ đã khuyên Akiho nên xác nhận tình trạng chết não và ngừng các biện pháp kéo dài sự sống. Điều đó trớ trêu thay, lại diễn ra vào ngày có lễ hội pháo hoa mùa hè.
Tuy nhiên, Akiho không thể từ bỏ hy vọng về sự hồi phục của con gái mình. Bà không muốn từ bỏ vì người bạn học đã đến thăm nhà vào mùa hè và nói rằng cậu ta đã yêu cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bà cũng không muốn chấp nhận rằng tương lai của con gái mình sẽ hoàn toàn khép lại vì một tai nạn không mong muốn.
Như lời bác sĩ nói, chi phí y tế là một vấn đề, và họ không thể tiếp tục nằm viện mãi mãi. Nhưng Akiho đã quyết định tin tưởng vào sự hồi phục của con gái cho đến giây phút cuối cùng, cho đến khi không còn cách nào khác.
"Chẳng lẽ… hai con đã từng gặp nhau ở đâu đó, không phải ở đây?"
Khi câu chuyện kết thúc, Akiho lẩm bẩm.
Đó là những lời không thực tế chút nào. Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy chắc chắn về điều đó.
"…Vâng."
Kaishu hơi do dự một chút, nhưng rồi quyết định nói ra, vì không còn cần phải giấu giếm nữa.
Chắc chắn rằng dù kể với ai khác cũng không ai tin, thậm chí có thể lo lắng về tinh thần của Kaishu. Nhưng cậu nghĩ rằng Akiho, người đã chứng kiến điều kỳ diệu này, sẽ không nghi ngờ.
"Dù chỉ vài tuần, nhưng cháu đã cùng cô ấy trải qua một khoảng thời gian. Bọn cháu đã cùng nhau đi học, hẹn hò, và đi xem pháo hoa... Mùa hè năm ngoái, cháu đã tạo ra nhiều kỷ niệm với cô ấy."
"Thì ra là vậy. Cô hiểu rồi."
Akiho mỉm cười, rồi gật đầu nhẹ.
Đúng như dự đoán, bà không nghi ngờ lời của Kaishu. Trước điều kỳ diệu này, bà không thể không tin. Có lẽ, bà ấy nghĩ rằng chính thời gian mà hai người đã trải qua cùng nhau đã tạo ra điều kỳ diệu này.
"Nếu không phiền, cháu có thể kể cho cô nghe về con bé không? Tất nhiên, trong phạm vi cháu có thể nói được thôi."
"Vâng… Tất nhiên rồi!"
Rồi Kaishu bắt đầu kể về những kỷ niệm với Kotoha trong lúc chờ kết thúc kiểm tra. Akiho lắng nghe câu chuyện một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, ngạc nhiên, cười và có lúc rơi nước mắt.
Kotoha mà Kaishu biết dường như tích cực hơn so với Kotoha mà Akiho biết, điều này làm bà ngạc nhiên.
Có lẽ Kotoha đã cảm nhận được rằng thời gian còn lại của mình không nhiều và muốn sống mà không hối tiếc. Thật vậy, cho đến cuối cùng, cô không bao giờ từ bỏ việc "sống". Vì thế, dù ký ức đã phai nhạt, Kotoha vẫn sống mãi trong lòng Kaishu và tạo ra điều kỳ diệu này hôm nay.
Vài giờ sau, kết quả kiểm tra đã có.
Kết quả xét nghiệm cho thấy "có khả năng hồi phục từ trạng thái thực vật". Ngay khi nghe điều này, Kaishu và Akiho đã bật khóc lần nữa.
"Đây thực sự là một điều kỳ diệu… Thật vậy, não bộ con người vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta. Chúng tôi vẫn còn nhiều điều phải học."
Bác sĩ phụ trách vừa cười vừa nói, nhưng ông thực sự vui mừng về sự hồi phục này. Đồng thời, ông cũng hối hận vì đã khuyên dừng điều trị kéo dài sự sống và đã xin lỗi Akiho nhiều lần.
Khi Kotoha trở lại từ phòng kiểm tra, nước mắt đã khô, lại tiếp tục giấc ngủ yên bình. Dù vẫn đang ngủ, nhưng Akigo nói rằng sắc mặt cô ấy tốt hơn bình thường, cho thấy dấu hiệu hồi phục thực sự. Điều này cũng mang lại sự chắc chắn cho Kaishu.
"Ừm… Cháu có thể tiếp tục đến thăm cô ấy không? Cháu muốn đến thăm cô ấy hàng ngày cho đến khi cô ấy tỉnh lại. Nếu có điều gì cháu có thể giúp, cháu sẽ làm mọi thứ có thể."
"Takigawa-san... Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn cháu rất nhiều."
Akiho không ngần ngại chấp nhận mong muốn của Kaishu.
Có lẽ bà cũng vui mừng vì đã gặp được người có cùng mong muốn như mình. Biểu hiện mệt mỏi và u ám trên khuôn mặt của bà ấy dường như đã sáng lên trở lại.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống mới của Kaishu bắt đầu theo một cách không thể ngờ tới.
Cậu sẽ nhớ lại những ngày bên cô gái đã biến mất và bắt đầu tạo ra những kỷ niệm mới với cô ấy.
Không ai biết được khi nào Kotoha sẽ tỉnh dậy. Có thể là sáu tháng, một năm, ba năm hay thậm chí là năm năm? Chắc chắn đó sẽ là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Dù vậy, Kaishu vẫn quyết định chờ đợi đến khi Kotoha tỉnh dậy. Nếu không, thì việc nhớ lại những ngày tháng đã qua cùng cô ấy sẽ không có ý nghĩa gì cả.
Kaishu đã tìm đến bệnh viện này nhờ tờ ghi chú mà Akiho đã đưa cho cậu. Như thể cậu bị hút vào đây bởi một lực vô hình, giống như được Kotoha dẫn dắt.
Không, có lẽ chính Kaishu đã mong muốn điều đó từ một nơi nào đó trong ký ức của mình.
Đó là một ý chí và lời thề mạnh mẽ rằng, "Dù thế giới có chối bỏ em, anh sẽ không bao giờ quên mùa hè mà ta đã trải qua cùng nhau." Chính ý chí và lời thề đó đã tạo nên điều kỳ diệu này.
Nhìn lại, những điều kỳ diệu đã xảy ra không ít lần trong quá khứ. Mùa hè mà cậu đã trải qua với Kotoha chính là một kỳ diệu không thể phủ nhận.
Nếu đã có thể đi xa đến mức này, Kaishu cảm thấy rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Và cậu cũng có niềm tin rằng Kotoha sẽ tỉnh dậy. Khi nắm tay Kotoha đang ngủ, cậu có thể cảm nhận được tương lai từ lòng bàn tay của cô ấy.
Khi Kaishu nắm chặt tay cô ấy hơn một chút, những ngón tay của Kotoha khẽ động đậy, như thể cô ấy đang cố gắng đáp lại quyết tâm của cậu. Điều đó làm Kaishu cảm thấy rất vui mừng.
"Này, Kotoha. Anh sẽ đợi em. Khi em tỉnh lại và khỏe mạnh, chúng ta sẽ lại tạo ra thật nhiều kỷ niệm vui vẻ nữa nhé."
Cậu nói chuyện với gương mặt đang ngủ của Kotoha.
Và trong khoảnh khắc đó, gương mặt ngủ của cô ấy như thể đang mỉm cười nhẹ.
Trước đây, họ đã dựa vào những điều kỳ diệu.
Không biết điều kỳ diệu này do Kotoha tạo ra hay do một thế lực siêu nhiên nào khác.
Nhưng giờ đây, khi họ đã có thể gặp lại nhau và ký ức đã quay về… thì mọi chuyện còn lại phụ thuộc vào Kaishu và Kotoha.
Kaishu chỉ có thể làm những gì ít ỏi mà cậu có thể và tin tưởng vào sự phục hồi của Kotoha. Chắc chắn cô ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp lại cậu.
Dù ngày đó có đến sau bao nhiêu ngày, tháng, hay năm, Kaishu sẽ vẫn đợi.
Kaishu đã thề với gương mặt đang yên bình ngủ của cô ấy rằng, cậu sẽ chờ đợi cho đến khi cô tỉnh dậy──.