Thường Tiếu nằm liệt trên giường, không muốn động đậy xíu nào.
Dù rằng gắng gượng suốt quá trình, có căn bản tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy như thể chân mình bị phế rồi, cả người nặng trình trịch, thật khó chịu.
Nước…
Khát nước…
Lăn lăn, không muốn di chuyển…
Nước…
“Theo như người biết chuyện để lộ, máy tính của Quý Hiểu Đồng của khoa máy tính… vừa bị hack hồi tối….” Đột nhiên có một đoạn văn xuất hiện trên màn hình máy tính của Thiến Thiến. “Máy tính của Quý Hiểu Đồng vừa bị hack tối nay?!” Cô nhấn mạnh lần nữa, giọng nói bày tỏ sự kinh hoàng, nếu Quý Hiểu Đồng đã được gọi là tài tử của đại học C, đương nhiên có chỗ hơn người, cô nàng đứng bật dậy chỉ vào máy tính thét chói tai: “Mau nhìn bài viết vừa xuất hiện trên diễn dàn này!!”
Dung Lan nghe nói xong, hai tay đang ấn mặt nạ dưỡng da, đột nhiên nhảy qua từ giường bên, nhìn Thường Tiếu, vì không thể mở miệng lớn nên giọng nói không rõ lắm: “Cậu có bản lĩnh này thật à?”
Bản lĩnh cái rắm, máy tính của cô còn chưa sửa xong.
Nhưng Thường Tiếu đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, kẻ đê tiện sẽ có ngày bị trời phạt, thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi…
Vất vả bò dậy uống ngụm nước, nâng chén: “Anh hùng.”
Thiến Thiến nhìn màn hình, mãi lâu sau mới nói: “Mình cảm thấy sắp có một trận mưa gió rồi đây…”
Thường Tiếu nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy xuống giường, hai chân vẫn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua cô gây chuyện với Quý Hiểu Đồng, hồi đầu còn giữ sức, đợt sau thì liều mạng, màn diễn cường độ cao thế không phải là chuyện người thường hay làm, bây giờ mỗi sợi gân đang bị người ta kéo dài như bông vải, chân cũng run run.
Đúng lúc di động reo lên không dứt, cô rít lên một tiếng “tsk—”, tìm ghế ngồi rồi mới nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia, Dư Phi bình thản mở miệng: “Ra ngoài rèn luyện sức khỏe đi.”
Sặc—Suýt nữa Thường Tiếu hộc máu, hít sâu hai hơi, quát: “Ra ra cái đầu cậu!”
Dư Phi khẽ bật cười, làm như không nghe câu gắt gỏng của cô: “Xuống lầu trước đã.”
“Không!”
“Người đẹp ơi.” Đột nhiên anh gọi.
“…”
“Người đẹp à, xuống đi.”
“…” Thường Tiếu không thể chịu nổi khi Dư Phi gọi mình là người đẹp nhất đời, nghe như mỉa mai vậy, nhưng mà giọng nói của anh rất nghiêm túc, lại mang vẻ trêu chọc, thi thoảng có phần đùa giỡn, cứ mỗi lần thế là hại cô tê dại ba phần, hơi mặt đỏ tai hồng, ỉu xìu như gà rán vừa được cho lồng hấp.
Ôi, không chịu nổi, cô cắn môi: “Câm đi!”
“Ba phút nhé.” Như biết chắc cô đã thỏa hiệp, giọng nói anh dịu dàng, lại cười.
Vì thế Thường Tiếu cau có đi đánh răng rửa mặt, không biết vì sao chạy bộ mà tay cũng thấy đau, thắt lưng và mông cũng nhức mỏi. Mà chẳng biết vì sao cô lại thỏa hiệp với Dư Phi, nếu ví như miệng và miếng gà rán thì chắc chắn cô sẽ thuộc vào nhóm bị cắn.
Thay quần áo xong xuôi thì cũng hơn mười phút, thoáng thấy Dư Phi vẫn đứng ở chỗ cũ…
Ánh mặt trời rực rỡ đến nao lòng, xuyên qua kẽ lá, chiếu loang lổ lên người anh, khuôn mặt an tĩnh, có vẻ an nhàn lãnh đạm từ trong xương cốt.
Cô ngẩn ra nhìn, mãi đến khi hoàn hồn mới bặm môi gọi: “Dư Phi.”
Dư Phi.
Đột nhiên cảm thấy một dòng chảy ấm áp tự trong lòng… Thật ra, thay vì nói anh kì quái, không bằng nói anh thật đặc biệt, nhưng nói anh đặc biệt, thì chẳng thà bảo anh độc đáo.
Ít ra ở trong lòng cô, anh là như thế.
Dư Phi quay đầu nhìn cô, khóe miệng cong cong như cười như không. Sau đó, anh bỏ tay vào trong túi quần, chầm chậm bước đi, như cố tình không để ý tới cô.
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, nhưng vẫn bước theo.
Anh đi rất chậm, bước rì rì, thong thả nở nụ cười, cứ giải quyết tuần tự, làm từng việc từng việc một. Mãi lát sau anh mới mở lời: “Hôm qua cậu không thắng.”
“Tớ không thua.” Thường Tiếu bực tức, dầu gì tên kia cũng đã chạy bốn mươi tám vòng, hôm nay không liệt cũng nửa tàn phế, không phải ai cũng có sức khỏe tốt như cô, lại còn rảnh rỗi đi dạo với anh nữa chứ.
Xong rồi nghĩ một chút lại hỏi: “Ể, cậu biết chuyện ngày hôm qua sao?”
“Đồ ngốc.”
Ngốc nên mới chạy theo cậu ta đó. Cô tự động chuyển hai chữ anh nói theo ý mình muốn, chu miệng bảo: “Không chạy thì cậu ta tưởng mình ăn rau mà lớn!” Sau đó đi về phía băng ghế gỗ ven đường, đặt mông ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, chầm chậm ép người xuống, sau đó nhăn nhó hít thở, xuýt xoa… chân mỏi nhừ.
Dư Phi đứng một bên nhìn tư thế chẳng nữ tính tẹo nào của cô, không tỏ ra phản đối gì, thong thả ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên đổi chủ đề: “Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác gì?” Thường Tiếu dang hai tay, gác lên thành ghế, dựa ra sau, thở một hơi nhìn anh, vì không hiểu gì nên trông có vẻ buồn bực.
Anh nhìn cô, con ngươi trong vắt, trắng đen rõ ràng.
Chỉ thấy đột nhiên, anh chầm chậm cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má cô, sau đó từ từ rời khỏi, thong thả nói: “Bị hôn một cái, có cảm giác gì?”
… À, nụ hôn thoáng chốc của Quý Hiểu Đồng.
Cô trừng mắt nhìn, nhún vai, bình tĩnh trả lời: “Chẳng có cảm giác gì cả.”
… Từ đầu đến cuối cũng không nhìn sang anh lần nào nữa.
Lại ngồi một lúc.
Trong đầu Thường Tiếu bắt đầu nhớ lại cảm giác ‘thoáng qua’ kia một cách bất tự giác.
Rõ ràng là thật khẽ, vậy mà lại có thể phác họa hình dáng đôi môi của anh rất rõ… nhớ sự mềm mại, sự ấm áp kia…
…
Dần dần từ chẳng cảm thấy gì trở thành hình như có cảm giác gì đó, sau đó thay đổi từng chút một, đột nhiên lưng tách khỏi ghế tựa, vì cơ bắp đau nhức nên động tác hơi vặn vẹo…
Mệ nó, cô chiên gà lâu như vậy, không dè lại là vị cay.()
() Món ‘gà rán’ này là một món ăn vặt của Đài Loan, thường có vị ngọt, không có vị cay. Ý đây muốn bảo sự bất thường, kì lạ, sửng sốt.
“Đau đau đau…” Cô nhếch miệng rên rỉ mấy câu, vẫn không dám nhìn Dư Phi như trước, vân vê hai bắp đùi thon, ôm đầu chạy mất.
Hèn chi ban đầu anh hẹn cô ra để rèn luyện thân thể. Đến cả trái tim cũng bị dày vò thế này.
Dư Phi không đuổi theo.
Anh thản nhiên nhìn bóng cô chạy xa dần, tựa vào lưng ghế nhắm mắt, khẽ nói: “Đáng đời…”
Nuôi lâu như vậy, thế mà lại bị kẻ khác hôn mất.
Buổi tối thứ hai Thường Tiếu ngủ không yên, trằn trọc trên giường mãi.
Trong đầu đều là hình ảnh của Dư Phi.
Ngày xưa viết tiểu thuyết, cô chỉ viết cùng lắm tới một giờ, sau đó lên giường là ngủ say, đánh một giấc tới sáng. Bây giờ đích thân trải qua mới biết nằm mà không ngủ được là một chuyện vô cùng đau khổ, nhất là trong đầu lại đầy ắp nụ hôn kia.
Vì cau có, máy tính chưa sửa, vốn không muốn nghe chuyện thiên hạ, bây giờ lại không có gì để giết thời gian. Trằn trọc một hồi, đột nhiên màn hình di động phát sáng, báo có tin nhắn mới.
A… là Dư Phi. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi.
Bình thường buổi tối cô để chế động rung, lại sợ quấy rầy Dung Lan và Thiến Thiến nên đổi sang im lặng, mở tin nhắn ra:
[Không ngủ được à?]
Đầu sỏ gây chuyện mà còn dám khiêu khích… Gần như Thường Tiếu có thể chắc chắn rằng anh biết cô đang canh cánh trong lòng nên mới cố tình chọc ghẹo đây mà.
Đầu tiên vẫn tức giận bất bình, sau đấy sờ mặt, không tự chủ lại nhớ đến cái đó… Ôi, cô nhíu mày suy nghĩ, không biết nên xử lí chuyện này thế nào, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tóc người ngoại quốc không vàng cũng bạc, hẳn là do xem chuyện hôn hít là thói quen, phiền não ra ngoài hết rồi.
Quên đi, cũng không có gì to tát, Dư Phi vẫn thường làm những chuyện cô khó ngờ, không có ai, lại tìm cô làm vui. Cho nên cách giải quyết tốt nhất là giả vờ không biết, chuyển sang chế độ tự nhiên…
Gật đầu hạ quyết tâm, trả lời: [Cô ấy ngủ bất tỉnh nhân sự rồi.]
[Cổ ngủ rồi, vậy còn bạn?]
[Dư Phi Dư Phi, mình là Ngư Phi ().] Cô gửi tin nhắn khó hiểu, sau đó lại lập tức gửi thêm một tin khác: [Cậu cũng chưa ngủ à?]
() Ngư Phi và Dư Phi đều là đồng âm khác nghĩa, ‘ngư phi’ nghĩa là cá chuồn.
[Hỏi thừa.] Cô còn chưa trả lời, lập tức nhận một tin khác, [Nhớ cậu.]
Thường Tiếu không nhịn được hét ‘Hả’ một tiếng, tắt di động, cũng rút cả pin.
Nguy rồi! Hôm nay Dư Phi điên mất rồi o(>_