Lúc Thường Tiếu trở về ký túc xá thì chỉ còn nửa tiếng là sẽ cắt mạng.
Nhà trường đã thống nhất mười một giờ sẽ tắt đèn, nhưng cũng không ép phải thực hiện. Cô có thói quen xem phim một chút trước khi tắt đèn, cắt mạng, sau đó thức khuya viết tiểu thuyết.
Lợi dụng nửa tiếng đồng hồ này, lướt Sina, sau đó quỷ thần xui khiến sao lại vào diễn đàn của trường.
Mở ra là những lời bình luận, vì bảy chữ ‘Quý Hiểu Đồng, cũng chỉ thế thôi’ mà sôi trào.
Nhiều nhất là các bình luận trích dẫn câu nói của cô rồi bắt đầu suy đoán, rồi lại trích dẫn, phân tích sâu xa. Những người không thích Quý Hiểu Đồng cũng bắt đầu mò ra, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lần lượt dẫn dắt tới ghen ghét, âm mưu…
Đây vốn không phải là chuyện gì to tát, nhưng đại khái vì cô chỉ mũi dùi vào người của khoa máy tính, trùng hợp sao khoa máy tính của đại học C có không ít dân trâu bò… Qua trang sau, đột nhiên Thường Tiếu phát hiện IP trong trường của mình bị phá, ngay cả khoa, lớp, số thứ tự trong ký túc xá cũng bị moi ra.
Kéo xuống mấy bài ở dưới, không biết ai lục đâu ra tấm hình chụp cô tập thể dục ở kì huấn luyện quân sự, khoanh vòng tròn đỏ, đánh dấu vào cô.
Bài dưới có người bảo đẹp trai quá, người bảo nam à, kẻ nói gay phải không, nói trên trời dưới đất.
Cô tức tối, quyết định lấy tên Thường Tiếu một cách quang minh chính đạo, trích lại câu kia, in đậm nhấn mạnh bốn chữ –
Vốn chỉ có thế.
Có người f liên tục để hiện bài mới, nên vào bình ngay lập tức:
Hoa hoa: [Ối giời, chính chủ ngàn hô vạn hóan xuất hiện kìa, chào mừng, chào mừng!]
Vua xì dầu: [Thật hả? Đến gây phản động hử.]
Ghé ngang: [Thường Tiếu, chậc, thích cái tên này quá.]
Hiểu đông hiểu đông hiểu đông: [Thường Tiếu!! (‵ ′)凸!!(‵ ′)凸! !]
Haha: [‘Quý Hiểu Đồng, cũng chỉ thế thôi.’
Vốn chỉ là thế.
—
Chuẩn chuẩn chuẩn!!!]
…
Thường Tiếu muốn nói cái gì đó, nhưng cảm thấy mớ nước đục này, càng khuấy càng loạn, quyết định tranh thủ chưa tắt đèn, đi đánh răng để bình tĩnh một chút.
Lúc cắt mạng, cô quay lại máy tính, nhận thấy phần mềm nhận tin nhắn của mình đột nhiên nhảy ra một tin mới, cô thường dùng phần mềm này để tải phim nội mạng tốc độ cao, thi thoảng có vài người không biết gửi tin, hỏi về phim ảnh chẳng hạn, cho nên không để ý lắm.
Nhưng sau khi vừa mở ra không lâu, đầu tiên bị ép đóng văn bản, sau đó chuột không di chuyển được, tiếp nữa là màn hình máy tính đột nhiên đen thui, các báo hiệu cho thấy đã rơi vào trạng thái ngủ đông (hibernate).
Cảm thấy việc đầu tiên là rút điện, sau đó khựng lại một chút, biết máy tính đã bị người ta cài virus.
Lại còn không phải là virus thông thường.
Xem ra lần này phải cài lại win, thật ra cài win là chuyện nhỏ, Thường Tiếu có thể tự làm.
Nhưng mà…
Cô sực nhớ tới thói quen lưu toàn bộ truyện của mình vào ổ đĩa C, không có dự phòng.
Híp mắt, điên lắm rồi.
Lần đầu tiên Thường Tiếu bị người chọc tức đến ngủ không yên, nằm trằn trọc trên giường.
Nhất là nghĩ tới bản thảo bốn vạn chữ của mình, cảm thấy toàn bộ thế giới đều thành màu đen, đen hơn cả đêm khuya, đen hơn con mắt của tất cả nam chính trong tiểu thuyết, không có gì đen hơn tâm tình cô lúc này!
Quý Hiểu Đồng! Quý Hiểu Đồng! Quý Hiểu Đồng!
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hòa Thân luôn có bộ dạng tức giận nghiến răng nghiến lợi, vì ông ta làm gì cũng hết lòng. Cô là người không dễ tức giận, không thù vặt, nhưng bây giờ bị chọc điên đến mức ruột rà rối một cục, trước khi ngủ ngồi xổm trong toilet mà chẳng xả được cái rắm nào.
Quý Hiểu Đồng Quý Hiểu Đồng, nếu không phải dì quản lí đã đóng cửa, cô đã chắp cánh mang dao qua xử!
Thật ra Thiến Thiến và Dung Lan không hiểu nỗi khổ của cô, chỉ cảm thấy bốn vạn chữ rất ghê gớm, bình thường muốn viết luận văn ba ngàn chữ đã phải vắt hết cả óc…
Nhưng bọn họ cũng bất lực, chỉ có thể vỗ vai cô, an ủi.
Sau lần xoay người một nghìn lẻ một, nghe tiếng khò khè khe khẽ của Thiến Thiến, tiếng nghiến răng ken két của Dung Lan, càng nghĩ càng giận, càng thấy thù này không báo thề không làm người!
Sáng hôm sau, vành mắt Thường Tiếu đen thui, bò dậy từ trên giường, thử mở lại máy tính, kết quả làm thế nào cũng không vào được màn hình chính, vừa khởi động máy liền phát ra một tiếng ‘bíp —-’ chói tai, ấn nút gì cũng không tắt được.
Cô suy sụp cả buổi tối, trút hết bức bối, coi như bây giờ đã bình tĩnh.
Cô rút dây điện, mặt không đổi đi ra ngoài.
Dung Lan thấy sắc mặt cô không ổn, mới nhận thức chuyện hôm qua rất lớn, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Thiến Thiến, bất thình lình một trái một phải ôm tay, ngăn cô bước ra ngoài.
Dung Lan cười tươi, lấy lòng nói: “Tiếu Tiếu, tớ mời cậu ăn mì thịt bò được không?”
“Không đi.”
Thiến Thiến cũng lật đật nói: “Vậy đi ăn món bún Quá Kiều tớ thích nhất nhé?
“Không đi.”
“… Thường Tiếu…” Giọng nói của Dung Lan bỗng mềm nhũn, đầy lo lắng.
Thường Tiếu dừng một chút, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giãy khỏi tay của bọn họ, xoay người nhìn cả hai cười nhạt: “Không sao, bây giờ tớ đang rất bình tĩnh.”
“A…” Giọng nói Thiến Thiến mang đầy vẻ không tin tưởng.
Cô lại hít một hơi, cười thêm sâu: “Cam đoan không dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.”
Dung Lan cau mày hỏi: “Không phải cậu đi tìm Quý Hiểu Đồng thật đấy chứ?”
Nụ cười của Thường Tiếu biến mất, nghiêm mặt.
Đột nhiên Dung Lan ý thức được chuyện gì đó, tưởng cô khó chịu vì chuyện lộ ảnh, chép miệng nói: “Không sao đâu không sao đâu, tuy không đẹp, nhưng dáng đứng, sườn mặt, khí chất trong tấm hình đó là tư thế oai phong hiên ngang số dzách đó!”
“…”
Thiến Thiến dùng ánh mắt ‘Đồ ngốc, an ủi như thế mà cũng gọi là an ủi hả’ trừng Dung Lan, quay đầu nhìn Thường Tiếu thở dài. Hiếm khi cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, có thể thấy Thường Tiếu đang rất đáng sợ, hơi chần chừ rồi nói: “Cũng không có chứng cớ chứng minh cậu ta làm…”
Thường Tiếu vỗ vai bọn họ, cười thật tươi: “Xin phép nghỉ tiết sáng nay giúp mình.” Sau đó nheo nheo mắt.
Trong lòng Dung Lan và Thiến Thiến chỉ biết 囧囧.
Quý Hiểu Đồng học khoa máy tính, đây là chuyện công khai.
Thường Tiếu mang vẻ ‘không biết gì’ đến văn phòng khoa hỏi bạn Quý học lớp nào, may mà anh nổi tiếng, cô tìm được tin cần biết dễ như bỡn. Sau đó tốn nửa tiếng đi khảo sát, hỏi thăm vài người, biết sáng thứ tư anh không có lớp, rồi lại qua nhiều người khác để tìm tòa ký túc chỗ anh, đứng dưới hét to một cách quang minh chính đại:
“Quý Hiểu Đồng, cậu xuống đây!”
Cậu lăn cmn xuống đây cho tôi!
Phòng của Quý Hiểu Đồng ở lầu hai, Thường Tiếu nghĩ bằng giọng của mình, không thể không nghe, dù điếc cũng phải đánh thức anh dậy. Nhưng không thể không bội phục chất lượng giấc ngủ của cả tòa nhà, cô đứng dưới hét to một lúc lâu thì mới có động tĩnh ở tầng mình nhắm tới.
Mà động tĩnh này cũng ghê gớm, nghe bảo sinh viên khoa máy tính ngày đêm đảo ngược, không ít người ngồi máy cả đêm, như thế rành rành đã chọc phải một đám thức thâu đêm, vừa mới ngủ một chút, có vài người trong ký túc xá lục tục tức giận gào lên hét cái gì mà hét.
Từ lầu hai đến đến tuốt lầu sáu.
Sau đó có người mặc quần đùi, ở trần, chạy từ đâu đó trong phòng ngó xem tình hình, mãi đến khi nhìn cô rồi mới cào cào cái đầu rối bù, quay về phòng gào toáng: “Quý Hiểu Đồng, tìm cậu kìa!”
Lại bổ sung thêm một chữ: “Nam!”
“…”
Nhất thời Thường Tiếu không biết nói gì, chỉ gân cổ gào lên: “Quý Hiểu Đồng cậu là con rùa đen rút đầu nhát cáy, gan heo đánh rắm thiệt to, cậu xuống đây!”
Lại im lặng, cô hắng giọng một cái, dồn khí xuống bụng, định gào thêm, đột nhiên –
“Mẹ kiếp còn dám gào nữa, tôi đập chết!” Cửa ký túc xá bị đạp văng mạnh ra!? Một nam sinh mặc áo thun rộng, hung hăng lao ra khỏi ký túc, xông tới chỉ vào cô rồi gầm lên.
Thái độ như mây đen ùn ùn kéo tới.
Lần đầu tiên Thường Tiếu nhìn thẳng khuôn mặt này một cách trực tiếp, trên diễn đàn có vài tấm chụp anh cũng đẹp lắm, nhưng gặp thật rồi, mới biết thì ra không hề vay mượn công nghệ chỉnh ảnh nào, anh…
Đẹp đến vậy.
Nghe bảo bốn phần nhờ dòng máu lai, thế nên ngũ quan của anh rõ nét hơn người bình thường, mũi cao thẳng, lông mày dày rậm, lộ ra vẻ tuấn vĩ mạnh mẽ, sợi tóc mỏng quăn tự nhiên, rũ ngang trán, khiến người không tự chủ nhìn vào đôi mắt sâu màu nâu quyến rũ.
Thường Tiếu dừng lại, đẹp trai thì đẹp, nhưng cô không thích người quá đẹp trai. Lắc đầu, cuối cùng cũng thong thả nói: “Cậu xuống rồi đấy à.”
“Cậu –” Quý Hiểu Đồng muốn chửi um lên, nhìn kĩ rồi, yên lặng vài giây ngoài ý muốn, nhưng vẫn không thể kiên nhẫn, sau đó cười giễu: “Là cậu.”
Cô gật gật đầu, nói: “Là tôi.”
Anh hơi nhíu mày: “Cậu là nữ thật à?”
“Không giả được.”
Hai người im lặng một lúc, sau đó cô vén mái tóc ngắn: “Tôi chờ cậu ở bãi tập. Không đến…” Nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Mỗi sáng sớm tôi đến gào tên cậu.”
Quý Hiểu Đồng hơi khựng lại, bỗng quát lớn: “… đồ dở hơi!” Quay người đá văng cửa ký túc lần nữa, quay vào.
Quả nhiên Quý Hiểu Đồng tới thật, Thường Tiếu cười hài lòng.
Cách giải quyết của cô rất đơn giản, ném đồng xu lên trời, rơi xuống đất xem trái hay phải. nếu là mặt chữ thì Quý Hiểu Đồng phải chạy năm mươi vòng quanh bãi tập, phải xin lỗi cô.
Đường băng tiêu chuẩn bốn trăm mét, tính ra là hai mươi ngàn mét.
Cô cảm thấy, nếu nguyên nhân của mọi chuyện do trận cá cược – vậy thì, lại đánh cược lần nữa, để ông trời quyết định kết cục.
Chẳng những Quý Hiểu Đồng tới, mà mọi người trong phòng của anh cũng tới, còn kéo rất nhiều kẻ tới xem náo nhiệt, đội ngũ hùng hậu. Nghe Thường Tiếu nói xong, Quý Hiểu Đồng cau mày hỏi: “Vậy nếu mặt hình thì sao?”
Đằng sau bàn tán xôn xao, bị tiền cược hù dọa.
Cô vén để mái tóc không bị gió thổi tung, nở nụ cười như của nàng Mona Lisa: “Không thể đâu, vì cậu là người sai.”
“…” Đương nhiên những câu ấy đã kích thích Quý Hiểu Đồng, vốn không có ý chơi trò này, nhưng lại ngẩng đầu nheo mắt nói: “Để tôi cho cậu biết cái gì là đúng!” Đoạt lấy đồng xu, ném lên trời – tư thế vẫn rất đẹp.
Mặt cỏ làm mất tiếng leng keng của đồng xu khi rơi xuống…
Lăn lông lốc…
…
Sau khi rơi xuống đất mọi người chạy tới vây quanh nhìn, chậc…
Quả nhiên, giờ khắc này trời cao đã chọn Thường Tiếu – thi thoảng trực giác nữ tính của cô rất chính xác.
Quý Hiểu Đồng khựng lại, đột nhiên đá văng đồng xu, nheo mắt nhìn Thường Tiếu, bỗng dưng nhếch miệng.
Khuôn mặt Thường Tiếu rất gợi đòn, ngữ điệu sâu xa: “Nói, cậu đã sai.” Sau đó, nghiêm túc nhìn anh: “Chỉ năm mươi vòng thôi mà.”
Rõ ràng là khiêu khích…
Ánh mắt mọi người rối rít dời qua Quý Hiểu Đồng, anh hít thật sâu, chỉ ngón trỏ vào cô, bình ổn cảm xúc, cuối cùng gật đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu giỏi lắm!” Sau đó giống như giận dỗi chạy về phía đường băng.
Thường Tiếu nhìn đám người tới xem náo nhiệt, chầm chậm xăn tay áo lên vai, đầu càng nóng, ánh mắt nhìn bọn họ kiên nghị, chậm rãi nói: “Để tôi các người nhìn thấy cái gì gọi là ‘chỉ có như thế’.”
Sau đó cũng đuổi theo Quý Hiểu Đồng, bắt đầu chạy.
Cảm thấy đằng sau xôn xao hẳn lên… Chà, bóng lưng cô cho thấy cái gì gọi là ‘cùng nghìn quân vạn ngựa, hung hãn quay đầu quát lui chư hầu’, lại vừa ‘giết sạch vạn ngựa nghìn quân, ngoảnh đầu dọa lui trăm vạn binh hùng’…
Thế mới nói, cô rất thích tâm trạng xoay chuyển tình thế thế này.
Cô luôn chạy ngay sau Quý Hiểu Đồng, nhìn gáy của anh nghĩ thầm, nếu nói về tài năng, bàn về chữ ‘toàn’, cô tự tin không thua ai.
Trên cô có ba người anh trai cực kì mạnh bạo, từ nhỏ sợ cô bị bắt nạt, vẫn luôn hăng hái truyền dạy bản lĩnh đến bây giờ.
Trong một thời gian dài, Thường Hoan chạy cự li dài mỗi ngày, lúc nào đều mang cô theo, thế nên qua bao nhiêu năm, thân thể xương cốt cô rất khỏe mạnh. Từ trước tới nay luôn ‘không cần ăn táo, bác sĩ vẫn tránh xa’. Vì vậy những vất vả nho nhỏ trong huấn luyện quân sự cũng bình thường thôi.
Chạy bộ mỗi sáng đến bây giờ, cô chưa bao giờ quên những lời dặn dò ân cần của anh hai. Thay mặt tân sinh viên tuyên thệ trong huấn luyện quân sự thì có gì ghê gớm đâu.
Năm mươi vòng thật vất vả, mặt trời lên cao chói chang, mồ hôi tuôn rơi xuống đất.
Cô cắn răng, cuối cùng cũng lê chân bước qua vạch đích, toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Thường Tiếu thở hổn hển, dù mệt đến mức chỉ muốn nằm, nhưng vẫn ngoan cường đứng vững không ngã xuống, quay đầu nhìn Quý Hiểu Đồng vẫn còn giãy dụa ở vòng bốn mươi tám, lau mồ hôi, nở nụ cười chiến thắng.
Ban nãy anh chạy trước một vòng, thế mà Thường Tiếu vẫn nhanh hơn. Liếc mắt nhìn anh, sắc mặt như màu gan heo, dường như không cam lòng muốn dốc hết sức nhưng lại không thể, khỏi phải nói trong lòng cảm thấy sảng khoái hăng hái thế nào.
Liếc sang Quý Hiểu Đồng ở xa cũng đang nhìn sang, tức thì cô kiêu ngạo nghểnh đầu, ưỡn ngực.
Trên đường chạy có mấy người đi theo, có lẽ là cổ vũ, có lẽ là khuyên lơn gì đó, dòm lại lần nữa – tên Quý Hiểu Đồng kia lại làm trái giao ước, chạy khỏi đường băng…
Chạy chạy…
Chạy chạy…
Chạy mất rồi.
Thường Tiếu thừ người trong gió ba giây, gắng sức thở hổn hển, liếc đám người vây quanh, căm phẫn muốn tìm nhân chứng, không ngờ…
Người cũng không có.
…
Thường Tiếu hóa đá.
Vài giây sau cô mới khổ sở nhấc tứ chi mềm oặt tê dại, chán nản ngã xuống cỏ… Không nhịn được mà chửi đồ khốn khiếp, cay cú nghĩ, anh không xin lỗi, chuyện này chưa xong.