"Ăn ngon không?"
Ánh trăng như nước, từ từ chiếu qua cả vùng đất, gió mùa hè phất ở trên mặt, làm người ta cảm thấy mát mẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trong vườn hoa, cô gái trẻ và anh thanh niên ngồi đối diện nhau, anh thanh niên cầm một hộp thức ăn trong tay, ăn ngon lành.
"Món khổ qua xào trứng muối này ngon không?" Cô gái trẻ hỏi.
Anh thanh niên gật đầu.
"Tài nấu nướng của em có tiến bộ không?"
"Ừ." Tiến bộ rất nhiều. Anh thanh niên giơ ngón tay cái lên, cho lời khen.
Cô gái trẻ cười, giống như chuông gió treo trên mái hiên ngày hè, sự trong sáng lay động buồng tim của anh thanh niên. "Món ăn này là món thứ nhất em học được, là món anh thích, em cũng rất thích, cho nên em muốn dùng nó làm món ăn đính ước của chúng ta."
"Món ăn đính ước là gì?"
"Người yêu không phải đều có vòng tay đính ước, dây chuyền đính ước... Sao? Chúng ta sẽ dùng món khổ qua xào trứng muối này đính ước."
Nên khen cô quá lãng mạn? Hay là chê cô quá ngốc nghếch? Lại dùng một món ăn để đính ước!
Anh không khỏi buồn cười.
"Cười cái gì?" Cô nũng nịu. "Em nghiêm túc!"
"Uh, em rất nghiêm túc." Anh nín cười.
"Em nói thật!" Cô tức giận trừng anh. "Anh cũng biết. . . . Khụ khụ, tóm lại, tính khí em không tốt lắm, cũng có thể do người trong nhà đã cưng chiều em từ nhỏ? Tất cả mọi người đều cho em mọi thứ em muốn, không được thứ mình muốn, em liền tức giận, náo loạn tùm lum."
"Thì ra chính em cũng biết à." Anh thở dài như có chuyện lạ.
Cô chu mỏ. "Đúng rồi, em rất tùy hứng. Như thế nào?"
"Không ra hồn." Anh cười cười.
Cô không có cách với anh, càng cong môi đáng yêu hơn. "Dù sao chúng ta đã nói từ đầu rồi, về sau nếu như trên bàn ăn xuất hiện món ăn này, chính là đại biểu. . . . Ừ, bày tỏ em có ý cầu hòa với anh, cho nên mặc kệ lúc đó em làm gì sai, náo loạn cái gì với anh, hoặc là chúng ta đang gây gổ, anh đều phải. . . . Tha thứ em đó, biết không? Không cho phép không để ý tới em."
"Suỵt, chỉ dùng một món ăn mà muốn anh phải nghe? Quá lời rồi!"
"Không thể được sao? Nếu không anh muốn cái gì mới chịu?"
Anh nhún nhún vai, chỉ cười không nói.
Anh không nói lời nào, cô xem như anh đồng ý. "Đồng ý với em chứ? Hứa đó nhé! Đâu, chúng ta móc ngoéo đi, không cho phép đổi ý, không làm được thì anh là con chó con!"
Dưới ánh trăng, ngón út của cô và anh móc vào nhau, cam kết một phần tình ý, một ước định hiểu nhau.
Hạ Hải Âm hoảng hốt nhìn chằm chằm thức ăn người phục vụ mang lên.
Cô vừa vào phòng ăn, cầm thực đơn lên liền gọi thật nhiều, còn dặn dò phải làm bằng tốc độ nhanh nhất, không tới ', trên bàn ăn đã bày mười mấy đĩa thức ăn, mỗi món đều do đầu bếp nổi tiếng làm, trong đó có một món là món ăn đặc biệt ở tiệm này, khổ qua xào trứng muối.
"Gọi nhiều như vậy, cô ăn hết được sao?" Chu Tại Vũ giật mình nhìn một bàn đầy thức ăn.
Cô gái này, muốn thì không ăn, vừa giải cấm liền không hề tiết chế, chỉ hai người, lại gọi mười mấy món, phục vụ bị sợ đến thiếu chút nữa cằm rớt xuống.
"Anh quản tôi làm gì! Muốn ăn thì gọi." Hạ Hải Âm liếc anh một cái, giơ đũa gắp đồ ăn.
Đũa thứ nhất chính là gắp tôm viên xào thơm, sau đó là rau câu chỉ vàng xào, gà xé cay, rau xanh xào bắp cải, miến xào. . . . Mỗi món cô đều gắp, mỗi món cô đều nếm một chút.
Thấy cô ăn không ngừng miệng, anh liền đặt ly trà trước mặt cô. "Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đó."
Cô không để ý tới anh, tiếp tục ăn món ăn, rốt cuộc đã đến món khổ qua xào trứng muối cuối cùng, cô đưa đôi đũa ra, tay khẽ run.
"Sao anh không ăn?" Cô phát hiện anh vẫn còn đang nhìn mình chăm chú, nâng lông mi hơn run lên.
"Sẽ ăn." Chu Tại Vũ cầm đũa lên, chợt cảnh giác gần đó có một tầm mắt nóng bỏng truyền đến, anh không biến sắc quét nhìn quanh mình, nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện.
Người thanh niên đeo một cái mắt kính gọng bạc, bề ngoài có vẻ nho nhã, ngồi cùng bàn còn có mấy nam nữ, đang trò chuyện về điều gì đó, chỉ có anh ta nhìn bên này.
Tiêu điểm ánh mắt của anh ta, đương nhiên là ở trên người Hạ Hải Âm.
Là người ái mộ của cô sao? Hay là Stalker theo đuôi cô để chụp ảnh?
Chu Tại Vũ sắc bén quan sát thanh niên kia, theo nghề nghiệp nhạy cảm của anh, không cảm thấy thanh niên kia có nhiệt tình quá đáng với Hạ Hải Âm, tựa hồ chỉ là một người mê nhạc bình thường.
Chốc lát, người thanh niên nghiêng đầu nói gì đó với bạn bè bên cạnh, hai người đồng thời nhìn về phía này, chỉ chỉ chõ chõ, cười.
Có lẽ là đang bàn tán mình có nhận lầm người hay không? Cũng đúng, anh có thể đi ăn tối với Hạ Hải Âm ỡing cảm thấy hơi tò mò mà.
"Anh đang xem cái gì?" Hạ Hải Âm bỗng dưng hỏi, giọng hơi khàn.
"Không có việc gì." Chu Tại Vũ xác định thanh niên kia không hề có uy hiếp gì, thu hồi tầm mắt, nhấc đũa tùy tiện gắp một món ăn đưa vào trong miệng, cũng bới một muỗng cơm.
Hạ Hải Âm thấy anh ăn cơm. Người lớn, tốc độ ăn cơm cũng rất mau, nhưng tại sao cô tuyệt không cảm thấy tướng ăn của anh thô lỗ? Lúc anh im lặng nhai, nửa bên gò má phình phình, nửa bên khác lại ẩn hiện lúm đồng tiền, xem ra. . . . Có vẻ đáng yêu của một bé trai.
Cô trộm dò xét anh một lúc lâu, ánh mắt trở lại trên dĩa khổ qua xào trứng muối trước mặt. Chỉ có món ăn này là cô chưa ăn miếng nào cả, anh đã chú ý tới chưa?
"Sao lại không ăn? No chưa?" Anh kỳ quái hỏi.
Cô vùi lấp nắm lòng bàn tay. "Ai nói? Tôi vừa mới bắt đầu !" Lại mãnh liệt gắp đồ ăn.
"Quay quảng cáo xong thì không cần ăn uống điều độ nữa à?" Anh mỉm cười. "Hôm nay ăn quá nhiều, chẳng lẽ muốn làm dạ dày no căng?"
"Dạ dày tôi lớn, không cần các hạ quan tâm." Cô hừ lạnh."Thời gian này luôn ăn thịt ức gà, sắp ngán chết rồi, hôm nay tôi nhất định phải ăn một bữa!"
"Thì ra cô cũng biết ngán à." Anh chế nhạo. "Tôi nghĩ cô ăn rất vui vẻ chứ."
"Anh đang cười nhạo tôi à?" Cô tức giận liếc anh, cái nhìn này, sóng nước lưu chuyển, bao hàm bao nhiêu buồn bã sân si.
Tim anh bị kích thích, đang muốn nói gì, chuông điện thoại di động đột nhiên vang dội theo quy luật.
Anh liếc nhìn tên người gọi tới, nghe điện thoại. "Học muội à, có chuyện gì sao?"
Học muội? Hạ Hải Âm ngừng gắp đồ ăn.
"Học trưởng, gần đây khỏe không?" Thanh âm thanh thúy của Vương Tử Huyên truyền đến. "Lần trước anh nói muốn làm bảo vệ riêng, làm thật à?"
"Ừ." Chu Tại Vũ gật đầu, theo bản năng nhìn Hạ Hải Âm một cái, sắc mặt của cô không biết tại sao lại hơi lạnh.
"Ba học trưởng biết chuyện này không?"
"Ông ấy không biết."
"Như vậy à. . . ." Vương Tử Huyên muốn nói lại thôi.
Anh nghe ra sự chần chờ của cô. "Có lời gì em cứ việc nói thẳng đi."
"Là như vậy, học trưởng, buổi chiều bác Chu đã tới đây, hình như là tới hỏi thăm nguyên nhân anh bị ghi lỗi."
"Vậy sao?" Chu Tại Vũ cũng không mấy để ý, anh sớm đoán được cha nhất định sẽ tự mình đi điều tra chân tướng.
"Ông ấy hình như không vui lắm! Nghe nói còn nổi giận nữa." Vương Tử Huyên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Học trưởng, anh không giải thích rõ với cha anh sao?"
Giải thích thế nào đi nữa, ông ấy cũng sẽ không nghe, cha có logic suy tư riêng.
Chu Tại Vũ mỉa mai suy nghĩ. "Anh biết rõ rồi, cám ơn em gọi điện thoại tới nói cho anh biết."
"Không có gì, học trưởng." Vương Tử Huyên dừng một lát. "Lúc nào rãnh rỗi gặp mặt đây?"
"Chuyện này. . . ." Chu Tại Vũ khó xử. "Gần đây công việc bận rộn, có thể không có thời gian." Bởi vì mọi thời gian của anh đều bị một cô gái nào đó mua đứt.
"Vậy. . . . Được rồi." Vương Tử Huyên không giấu được thất vọng. "Bye bye."
"Hẹn gặp lại." Anh cúp điện thoại.
"Ai gọi tới?" Hạ Hải Âm hỏi.
"Một đàn em nữ ở trung tâm học cần." Anh trả lời, vẫn nắm điện thoại di động trong tay vuốt vuốt.
"Đang ngẩn người sao?" Giọng điệu cô sắc bén.
"Cái gì?" Anh lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn cô.
Cô không để ý tới anh, cắm đầu cắm cổ dùng bữa, đột nhiên bị nghẹn, ho khan một hồi.
"Đã bảo cô đừng ăn quá nhanh mà!" Anh vội vã đưa trà lên. "Uống nước nhanh đi."
Cô nhận lấy uống hơn phân nửa ly, đột nhiên đứng dậy. "Tôi vào phòng vệ sinh một lát!"
Anh đã quên!
Hạ Hải Âm vội vã chạy vào phòng vệ sinh, tùy tiện vào một phòng nhỏ, đóng cửa lại, đứng yên suy nghĩ sâu xa.
Không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, tim của mình bị thương, trái tim kiêu ngạo lại khô héo, mơ hồ đau.
Về sau nếu như trên bàn ăn xuất hiện món ăn này, chính là bày tỏ em có ý cầu hòa với anh,cho nên mặc kệ lúc đó em làm gì sai, náo loạn cái gì với anh, hoặc là chúng ta đang gây gổ, anh đều phải tha thứ cho em đó! Biết không? Không cho phép không để ý tới em.
"Thật không nhớ sao? Đồ bại hoại, con chó ngốc. . . . Khụ, khụ!"
Lại bắt đầu ho khan rồi.
Cô xoay người lại, cái trán chống vào cánh cửa lạnh lẽo, một tay cầm chặt nắm cửa, một tay kia nắm quyền đấm vào trái tim buồn bực của mình, rất nặng, rất dùng sức đấm, một cái lại một cáo, giống như muốn giảm đi đau đớn nào đó
"Tên vô lại! Anh thật hư quá đi, hư quá đi ——"
"Tốt hơn nhiều chưa?"
Hạ Hải Âm đi ra phòng vệ sinh thì Chu Tại Vũ đang lo âu canh ở ngoài cửa, vừa thấy cô liền chào đón.
Cô quay đi không hề nhìn anh. "Chúng ta đi thôi!"
"Hiện tại liền đi?" Anh kinh ngạc. "Cô không ăn nữa?"
"Không ăn, tôi muốn đi tìm bạn."
"Bạn gì?"
Cô ngoái đầu nhìn lại, vứt cho anh một ánh mắt khinh thường lạnh nhạt. "Tôi muốn gặp người bạn nào, còn phải báo cáo với anh sao?"
Anh biết rõ cô đang gây hấn với mình, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như cũ. "Cô đã mướn tôi làm bảo vệ, tốt nhất có thể nói cho tôi biết cô muốn đi đâu, gặp người nào, tôi mới quyết định được trình độ cảnh giới."
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Là đi gặp bạn, anh không cần quá khẩn trương đề phòng."
"Là bạn bè thế nào? Gặp mặt ở chỗ nào?"
"Anh đi theo tôi chẳng phải sẽ biết sao?" Cô quật cường không trả lời. "Đi thôi!"
Nửa giờ sau, bọn họ đi tới một quán ăn đêm ở trung tâm thành phố, nằm ở dưới lòng đất, rất là kín đáo, cửa có cảnh vệ kiểm tra thân phận, vào cửa rồi còn phải đi qua cửa kiểm tra.
Sao lại hẹn ở loại địa phương này?
Chu Tại Vũ cau mày, ấn tượng đầu tiên là không có hảo cảm, chỗ này quá tư mật, nhìn một cái cũng biết không phải chỗ có thể công khai ra ánh sáng, ánh đèn lam rất mập mờ, mờ mịt mông lung, âm nhạc DJ mở cũng mang theo chút không khí mê mang.
Hạ Hải Âm đến trước mặt phục vụ nói gì đó, đối phương hiểu ý gật đầu, dắt hai người đến một căn phòng vắng vẻ.
Mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, tóc húi cua giữ ở ngoài cửa, thần thái cảnh tỉnh, Chu Tại Vũ nhìn một cái liền nhận ra bọn họ cùng nghề với mình.
Trong phòng, chắc là có một nhân vật quan trọng?
Một tùy tùng trong đó mở cửa thay Hạ Hải Âm.
"Anh không cần đi vào." Cô quay đầu lại ra lệnh.
Anh làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng đi theo phía sau cô tiến vào trong phòng.
"Không phải tôi đã nói anh không cần theo vào sao?" Cô cau mày trách cứ anh.
"Tôi phải xác nhận an toàn của cô không có gì lo ngại." Anh lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén như radar, càn quét bốn phía.
Không gian trong phòng rộng rãi, đặt một bộ ghế sa lon hình chữ quynh (冂) đắt giá, có một sân khấu cao, lóe ra ánh đèn đủ màu, mười nam nữ trẻ tuổi hoặc ngồi hoặc đứng, có người đang hát, có người khiêu vũ, cũng có người uống rượu tán gẫu.
"Vanesa! Nơi này." Một người đàn ông giơ tay gọi, anh ta cũng là người bắt mắt nhất trong đám người kia, quần áo thời trang, phong cách lang thang, lười biếng ngồi ngay chính giữa ghế sa lon.
Thần trí Chu Tại Vũ rét.
Người này là Từ Tuấn Kỳ, con trai trưởng của Tổng Thống hiện tại.
Anh chuyển sang Hạ Hải Âm. "Người bạn cô biết, chính là anh ta?"
"Đúng, có thể yên tâm chứ?" Cô lườm anh một cái. "Có nhiều người nhìn như vậy, Tuấn Kỳ sẽ không có khả năng xuống tay bất lợi với tôi chứ?"
Anh nhíu lông mày không nói, cô đi về phía Từ Tuấn Kỳ, anh cũng đi theo qua, bóng hình xinh đẹp của cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Từ Tuấn Kỳ, đau nhói mắt anh.
"Vị này là ai?" Từ Tuấn Kỳ phát hiện sự hiện hữu của anh, tò mò liếc tới một cái. "Bạn của em?"
"Không phải." Cô lạnh nhạt hưởng ứng. "Là bảo vệ của tôi."
"Bảo vệ?" Từ Tuấn Kỳ càng thêm cẩn thận quan sát anh, ánh mắt lóe lên một cái. "Hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó, aanh là. . . . Đúng rồi, anh là bảo vệ của ba tôi, đúng không?"
Chu Tại Vũ nghiêm mặt, thu lại tất cả tâm tình ở đáy mắt. "Bây giờ không phải nữa, cậu Từ."
"Tại sao? Không phải bị ba tôi đuổi chứ?"
Anh im lặng.
"Cho nên anh thật bị cha tôi đuổi việc?" Từ Tuấn Kỳ mỉm cười. "Nghe nói anh rất ưu tú đó! Sao lại bị như thế?"
"Anh ấy không phải bị đuổi, chỉ tạm thời đình chức mà thôi." Hạ Hải Âm không nhịn được chen miệng. "Nửa năm sau còn có thể trở về nữa."
"Đình chức phân xử và bị khai trừ có gì khác biệt?" Từ Tuấn Kỳ cười. "Nhưng cũng tốt đó, đi theo loại người như ba tôi sớm muộn cũng buồn chết, coi như anh thông minh, dùng phương pháp này để thoát khỏi ông ấy, tôi cũng thật muốn thử một chút."
"Có thể bảo vệ tổng thống là vinh hạnh của tôi." Chu Tại Vũ nghiêm chỉnh giương tiếng nói. "Là tôi phạm lỗi, mới có thể bị phân xử."
"Biết! Nói giỡn mà thôi." Từ Tuấn Kỳ lơ đễnh phất tay một cái. "Sao anh lại giống y trước kia thế, luôn đứng đắn như vậy hay sao?" Anh lắc đầu một cái, cười chuyển sang Hạ Hải Âm. "Sao em lại mời một cây cọc gỗ như thế tới làm bảo vệ? Không cảm thấy không thú vị sao?"
Hạ Hải Âm không trả lời, quét ngang Chu Tại Vũ một cái, cười như không cười.
"Nhưng em yêu, em thật là có biện pháp." Từ Tuấn Kỳ đưa tay đùa bỡn sợi tóc của cô. "Bảo vệ của Tổng Thống mà em cũng có biện pháp lấy đến bên cạnh mình, rất giỏi!"
Chu Tại Vũ chết nhìn chằm chằm bàn tay càn rỡ của Từ Tuấn Kỳ.
Hạ Hải Âm ngửa đầu nhìn anh, hai tay vẫn khoanh trước ngực. "Trong này không có chuyện của anh, anh ra ngoài chờ tôi đi."
Muốn anh bỏ một mình cô ở lại đây sao? Ở lại bên cạnh con sói Từ Tuấn Kỳ này?
Chu Tại Vũ âm thầm cắn chặt hàm răng, cổ họng khô khốc.
"Tôi mời anh làm bảo vệ, là tới giúp tôi, không phải giám thị tôi." Cô lạnh lùng nói. "Bây giờ mời đi ra ngoài, có được không?"
Anh nghe vậy, bỗng dưng hít sâu một cái, dứt khoát đè xuống đầy ngập nghi ngờ, bước nhanh rời đi.
Sau khi anh đi, Từ Tuấn Kỳ lập tức ân cần rót rượu thay Hạ Hải Âm. "Sao đột nhiên lại tới? Ngày hôm qua hẹn em, không phải em bảo không thích trường hợp này sao?"
"Có chút buồn bực, cho nên mới tới."
"Tâm tình không tốt à? Là ai dám can đảm trêu chọc Ma Nữ V của chúng ta mất hứng? Uống một ly!"
Hạ Hải Âm nhận lấy ly rượu, không chậm trễ uống vào.
Anh đợi cô ba giờ.
Khá dài, ba giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong lòng phập phồng, không có một khắc bình tĩnh.
Thì ra chờ đợi gian nan như thế, anh không phải chưa từng chờ, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh vẫn hay đợi nhân vật quan trọng, bất luận là trường hợp công khai hay hẹn nhau lén lút, thường đều phải chờ thật lâu. Nhưng lòng chưa từng loạn.
Chỉ có lúc chờ cô, anh mới rối loạn, nếu như đây là một loại phương thức cô dùng để trừng phạt anh, vậy anh phải chúc mừng cô, cô thành công rồi.
Bảo vệ của công tử tổng thống đều ở đây, nhưng bọn họ đều vừa chờ, vừa thoải mái mà nói chuyện phiếm, chỉ có mình anh là luôn luôn liền nghiêm mặt, thần thái nghiêm túc.
Anh ở trung tâm đặc cần thật là nhiều năm, nhưng chưa từng thấy mấy bảo vệ này, nhìn qua giống như là tay mơ vừa ra đời. Trước đây anh ở bên cạnh tổng thống, cũng từng nghe nói Từ Tuấn Kỳ tính khí nóng nảy, tính tình kiêu căng, sai bảo bảo vệ như người làm, động một chút là yêu cầu bỏ cũ thay mới, này đã đổi qua nhóm thứ mấy rồi?
Sao Hải Âm lại quen biết với người đàn ông như vậy? Bọn họ biết nhau từ khi nào?
Chu Tại Vũ cau mày suy tư, âm thầm quan sát bảo vệ của công tử tổng thống, bọn họ cũng đang hiếu kỳ nhìn anh, bàn luận xôn xao, rốt cuộc một vị dẫn đầu trong đó chủ động tới trò chuyện.
"Anh là. . . . thiếu tá Chu Tại Vũ à?"
Lông mày ngọn núi của anh nhướng lên, không ngờ những người này lại có thể nhận ra mình. "Là tôi."
"Quả nhiên không nhìn lầm! Tôi đã nói rồi, lúc trước tôi từng gặp thiếu tá ở trung tâm đặc cần, anh là nhân vật truyền kỳ đó. Nhiều cấp trên đều khen anh không dứt miệng."
Anh? Truyền kỳ?
Chu Tại Vũ tự giễu cười lạnh. "Tôi đã giải ngũ, không còn là quân nhân."
"Đúng rồi, chúng tôi đều nghe nói." Mấy người bảo vệ đều hiếu kỳ đưa mắt hướng tới anh, bọn họ đều từng nghe nói về đại danh oai hùng của anh, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua chuyện anh bị đình chức, lại còn lời đồn tự động xin giải ngũ nữa. "Tại sao vậy chứ? Có liên quan. . . . Ax, với việc anh bị ghi lỗi không?"
Xem ra chuyện anh giải ngũ sẽ trở thành tin đồn truyền lưu mấy năm.
Chu Tại Vũ suy nghĩ, tránh nặng tìm nhẹ đáp lại. "Tôi giải ngũ, chủ yếu là bởi vì nhân tố người."
Nhưng bảo vệ tay mơ lại hồ đồ hỏi tới. "Nhân tố người gì? Làm bảo vệ tư nhân có thể so với bảo vệ tổng thống sao?"
"Anh ngốc à? Đối xử khẳng định tốt hơn nhiều!" Một người khác chen miệng. "Tôi nghe nói mấy minh tinh đều cho bảo vệ lợi nhuận lớn! Trước kia Chu thiếu gia còn từng được làm đại biểu đến nước Mỹ tham gia khóa huấn luyện ‘ Hắc Thủy ’, giá trị con người nhất định cao hơn so với bảo vệ bình thường."
"Cao bao nhiêu đây? Chậc, tôi cũng tình nguyện đi theo bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp như Vanessa, vẫn tốt hơn đi theo vị này nhiều."
"Vị này" chỉ Từ Tuấn Kỳ à?
Chu Tại Vũ suy nghĩ trong lòng, lại làm bộ như không chút để ý thuận miệng hỏi. "Công tử của tổng thống vẫn như trước kia, thường ra vào quán bar sao?"
"Há chỉ! Hiện tại anh ta càng khoa trương hơn trước kia, hơn nữa động một chút lại gây gổ với cha anh ta." Bảo vệ tay mơ yêu sách.
Là bảo vệ mà lại tùy ý nói ra việc riêng, hay hành vi thường ngày của chủ hiển nhiên thất bại, nhưng Chu Tại Vũ không muốn xoi mói, trên thực tế anh rất cảm ơn những con chim non ‘ không chuyên nghiệp ’ này.
"Hiện tại anh ta có bạn gái lui tới cố định không?"
"Bạn gái?" Bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, trao đổi ánh mắt. "Vị này của chúng ta không thiếu nhất chính là phụ nữ! Anh ta chưa từng không có phụ nữ bên cạnh, người này tiếp theo người kia. . . . . Không đúng, phải là đồng thời có rất nhiều người, không nggờ cả ma nữ V cũng không chạy thoát khỏi ma chưởng của anh."
"Lại nói chủ của anh thật rất đẹp! Cô ấy bình thường như thế nào? Có xinh đẹp như tivi không? Có một số phụ nữ tẩy trang xong thì xấu kinh, cô ấy. . . ."
Mắt thấy đề tài từ từ chuyển đến việc riêng của Hạ Hải Âm, Chu Tại Vũ ho khan một tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay.
Bải vệ chú ý tới động tác của anh. "Thế nào? Không kiên nhẫn đợi nữa sao? Có muốn hút điếu thuốc hay không? Bọn họ ở trong uống rượu mua vui, tôi thấy trời chưa sáng thì chưa ra đâu."
Chẳng lẽ cô thật muốn ở trong căn phòng đó đến sáng sao?
Tâm tư Chu Tại Vũ lung tung lần nữa, đầu lướt qua nhiều hình ảnh, mỗi một màn anh đều tương đối không thích, anh báo cho mình lần nữa, Hạ Hải Âm ở bên trong không có việc gì, thân là bảo vệ, trách nhiệm của anh là bảo vệ sự an toàn của cô, không phải can thiệp cuộc sống riêng của cô, mà anh luôn luôn chuyên nghiệp tỉnh táo, tuyệt không luống cuống, nhưng ——
Ý nghĩ phức tạp chưa biến mất, anh đã bất chấp tất cả xông vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hải Âm uống đến say lâng lâng, vui mừng bừng bừng hôn người này, ôm người jua, bắt đầu đều là chơi đùa với các cô gái, kế tiếp Từ Tuấn Kỳ thấy cô ngồi ở trên ghế sa lon mệt mỏi thở dốc, cũng ngồi xuống theo, kéo cô qua.
"Vanesa, mệt mỏi sao? Có phải muốn ngủ rồi không?"
"Tôi nào có buồn ngủ?" Cô cười nham nhở, đá lông nheo với Từ Tuấn Kỳ, sóng mắt quyến rũ đến khiến thần kinh Chu Tại Vũ thiếu chút nữa đứt đoạn, bất giác bước nhanh tới, ngăn cánh tay Từ Tuấn Kỳ.
"Anh làm cái gì?" Từ Tuấn Kỳ khiển trách.
"Không được đụng cô ấy." Anh đáp lời ngắn gọn, tư thái kiên định nói rõ anh bảo vệ cô gái này.
Những người khác trong phòng chơi điên rồi, tự mình hô hào điên cuồng, không ai chú ý tới một dân chúng dám can đảm khiêu khích công tử Tổng Thống.
"Chẳng lẽ anh nghĩ tôi muốn làm gì cô ấy?" Từ Tuấn Kỳ vừa tức vừa buồn cười. "Cô ấy uống say rồi, tôi chỉ quan tâm cô ấy thôi."
Mở mắt nói mò, rõ ràng muốn thừa cơ chiếm tiện nghi!
Chu Tại Vũ xem Hạ Hải Âm say đến thần trí mơ màng. "Cô ấy rốt cuộc uống bao nhiêu?"
"Cũng không bao nhiêu, vẫn chưa tới nửa bình Whisky thôi. Tửu lượng của cô ấy không tốt."
Biết tửu lượng cô ấy không tốt còn để cho cô ấy uống? Chu Tại Vũ căm tức nhìn Từ Tuấn Kỳ.
"Anh dám dùng ánh mắt đó nhìn tôi?" Từ Tuấn Kỳ híp mắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn anh rất không chấp nhận.
Chu Tại Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn về Hạ Hải Âm, cô nằm trên ghế sa lon, híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhẹ nhàng lay cô. "Hải Âm, dậy, tôi đưa cô trở về."
"Ai nói anh có thể dẫn cô ấy đi?" Từ Tuấn Kỳ lành lạnh giương tiếng nói.
Anh ngưng lại động tác, ngẩng đầu.
"Vanesa uống tới như vậy, tôi không yên tâm giao cô ấy cho người đàn ông khác, ai biết anh có thể biến thân thành một con cầm thú hay không?"
Lãng tử này lại dám hoài nghi nhân cách của anh?
Chu Tại Vũ thu lại vẻ tức giận "Hạ tiểu thư thuê tôi, cũng là bởi vì cô ấy tuyệt đối tin tưởng phẩm hạnh của tôi, tôi sẽ không làm gì cô ấy."
"Thật sẽ không?" Từ Tuấn Kỳ giễu cợt nhìn anh.
Anh dùng một ánh mắt kiên định lạnh nhạt hưởng ứng.
Từ Tuấn Kỳ lạnh lùng nhếch môi, đang muốn lên tiếng, Hạ Hải Âm bỗng dưng giật giật, môi anh đào bật ra tiếng rên y hệt mèo.
Từ Tuấn Kỳ nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng. "Vanesa, tỉnh rồi?"
Cô nháy mắt mấy cái, tròng mắt mê mang, thần trí vẫn rơi vào trạng thái ngu muội. "Thế nào?"
"Người bảo vệ của em nói muốn dẫn em về."
Cô nghe vậy, kinh hãi, giương mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Cô say, cùng tôi trở về." Chu Tại Vũ lạnh lùng nói nhỏ, giọng điệu gần như trách cứ.
Từ Tuấn Kỳ kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển sang Hạ Hải Âm, cho là tính tình cô cao ngạo nghe rồi khẳng định mất hứng phát tác, nhưng cô chỉ nhắm mắt, khe khẽ cắn môi dưới.
Là mệt mỏi sao?
Từ Tuấn Kỳ không khỏi đưa tay vuốt ve gương mặt hơi nóng của cô. "Em thật giống như rất muốn ngủ, Vanesa, anh đưa em trở về nhé!"
"Không cần." Cô nhã nhặn từ chối ý tốt của anh. "Bảo vệ của tôi sẽ đưa tôi về."
Thật muốn tên kia đưa? Từ Tuấn Kỳ không vui vặn lông mày, cảm thấy mình hình như đã bị thua trong cuộc đấu dành cho đàn ông "Em uống say rồi, ở riêng với người đàn ông khác quá nguy hiểm, hay là tôi ——"
"Yên tâm đi." Cô ngăn anh. "Anh ấy sẽ không làm gì tôi."
Từ Tuấn Kỳ hừ lạnh. "Em dám khẳng định?"
"Tôi khẳng định." Hạ Hải Âm cười cười, khóe môi chứa đựng một tia châm chọc. "Dù cho anh ấy mượn gan trời, anh ấy cũng sẽ không đụng đến một cọng tóc gáy của tôi." Cô dừng một lát, nâng đôi mắt long lanh lên, sóng mắt nhẹ nhàng nhộn nhạo. "Đúng không? Chu Tại Vũ tiên sinh."
Anh không có trả lời.