Sau khi tiết mục ghi hình kết thúc, Chu Tại Vũ hộ tống Hạ Hải Âm rời khỏi đài truyền hình, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Xe cô ngồi là một chiếc xe RV màu trắng.
"Anh lái đi." Cô đưa chìa khóa xe cho anh, mình ngồi lên ghế lái phụ, Tiểu Hương thì xách theo bao lớn bao nhỏ, chui vào chỗ ngồi phía sau buồng xe.
Chu Tại Vũ phát động động cơ, lưu loát gia tốc, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, hành khách cơ hồ không cảm thấy lắc lư chút nào.
"Trực tiếp đưa cô về nhà sao?"
"Ừ." Hạ Hải Âm gật đầu.
Anh liếc cô một cái, có lẽ là mệt mỏi, sắc mặt cô hơi tái nhợt.
Tiểu Hương ở ghế sau vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện, type hành trình, anh nghe thấy hành trình tràn đầy của cô mấy hôm sau, bất giác cau mày, muốn nói gì đó với cô, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Vừa rồi cô biểu diễn rất khá." Rốt cuộc, anh tìm được chủ đề hàn huyên.
Cô không có trả lời ngay, quay mặt lại, như có điều suy nghĩ nhìn anh. "Tôi không ngờ Chu tiên sinh cũng hiểu được nhạc cổ điển, ta cho rằng đàn ông như anh thì không thích nghe nhạc."
"Tôi. . ." Tay cầm tay lái của anh nắm thật chặt. "Rất ít nghe."
"Vậy sao anh biết là hay hay dở?" Lời của cô có gai.
Anh trào phúng nhếch môi. "Dù không có kiến thức, cũng có chút cảm nhận."
Anh không phải ngu ngốc, không thể không hiểu kỹ xảo thuần thục cỡ nào mới có thể kéo ra giai điệu kỳ diệu uyển chuyển thế, cũng không thể không hiểu thần thái giương mắt mà nhìn của mọi người ở hiện trường sau khi cô trình diễn xong.
"Như vậy, tôi nên cảm thấy hân hạnh khi lấy được lời khen của Chu tiên sinh rồi."
Đây là châm chọc chứ?
"Tôi tin tưởng cô đã sớm nghe quen những lời khen này." Anh liếc về dung nhan cười như không cười của cô. "Những người ái mộ của cô nhất định là rất thích cô."
Cô nghe vậy, trầm mặc hai giây, hất mặt. "Thật sự tôi được rất nhiều người yêu thích, chẳng qua nếu như có thể, tôi lại tình nguyện dùng tất cả những thứ này đổi lấy tình yêu của một người."
Là ai đây?
Những lời này đặc biệt chỉ đối tượng nào sao? Hay chỉ là thuận miệng nói thôi?
Nhịp tim của Chu Tại Vũ chợt ngừng, theo bản năng liếc về phía Hạ Hải Âm, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, anh chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cô, thật lạnh lẽo, không lộ vẻ gì.
Không biết có phải cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh không, cô đeo mắt kính lên, áp sống lưng vào thành ghế. "Tôi muốn nghỉ ngơi một hồi."
Nửa giờ sau, bọn họ về đến nhà, Tiểu Hương báo cáo với cô hành trình ngày mai, liền vội vội vàng vàng rời đi, trong nhà chỉ còn lại anh và cô.
Cô lấy một phần hợp đồng đã soạn tốt trước đó ra từ thư phòng, nhét vào trên khay trà trong phòng khách.
"Đây là hợp đồng làm việc, bên trong đã viết rõ điều kiện, anh xem một chút, chỗ nào không hài lòng chúng ta có thể bàn bạc lại."
Cả hợp đồng cô ấy cũng chuẩn bị rồi?
Chu Tại Vũ không ngờ cô lại đàng hoàng như thế, nhướng mày kiếm lên, nhận lấy hợp đồng xem xét.
Trên hợp đồng ghi chú rõ cô thuê anh làm bảo vệ riêng, thời hạn làm việc tạm định trong nửa năm, bây giờ bắt đầu có hiệu lực, thù lao trừ tiền lương cố định mỗi tháng, còn có rất nhiều hạng mục trợ cấp, hỗ trợ và tiền thưởng.
Anh nhìn chằm chằm mấy con số rõ ràng trên văn bán, không thể tưởng tượng nổi. Đây là cho hộ vệ tiền lương sao? Số tiền cũng quá cao rồi! Quả thực là đối xử cấp minh tinh.
"Tiền lương đó, anh có vừa lòng không?" Cô ngồi ở trên ghế sofa, đôi tay vẫn khoanh trước ngực, tư thái cao nhã, nhưng cũng mang theo sự ngạo mạn y hệt quý tộc.
"Quá cao." Anh thành thật nói. "Sợ rằng Hạ tiểu thư không rõ giá thị trường lắm?"
"Tôi mặc kệ giá thị trường là bao nhiêu, tôi thấy anh đáng được giá đó." Cô đáp rất kiên quyết. "Hơn nữa anh phải bán đứt cho tôi nửa năm, chẳng lẽ không xứng giá cao thế sao?"
Bán đứt anh nửa năm? Anh kinh ngạc nhìn cô.
Mặt cô không chút thay đổi. "Trên hợp đồng đã viết rất rõ mà? Trong nửa năm tới, anh phải đợi lệnh h, và phải ăn ở chung với tôi."
"Cô muốn tôi. . . . Ở nơi này?" Anh kinh ngạc. Cô nam quả nữ ở chung một mái nhà?
Cô hừ nhẹ, quăn một ánh mắt "Việc này thì có gì kỳ quái hả" về phía anh. "Còn nữa, trong thời hạn hợp đồng, chỉ có tôi có thể quyết định nói giải trừ hợp đồng trước, nếu như anh muốn giải ước, phải trả tiền bồi thường gấp năm lần, ngoài ra, tôi có quyền lợi giải thích các điều khoản trong hợp đồng."
Ý là cô chẳng những có thể tùy thời giải ước trước, còn có thể chơi chữ về nội dung với anh? Mà anh chỉ có thể bị động tiếp nhận, nếu không nhất định phải bồi thường số tiền lớn.
"Thật đúng là một hợp đồng bất bình đẳng!" Anh cười khổ.
Cô trả lại anh một cái mỉm cười tuyệt đối ngọt ngào. "Cho nên anh còn cảm thấy tiền lương cỡ đó là quá cao không?"
Cô nói như thế nào thì cứ như thế đó vậy. Nếu quyết định tiếp nhận công việc này, chính là không có ý định cò kè mặc cả với cô.
"Nhưng Hạ tiểu thư, cô có nghĩ tới không?" Anh nhìn thẳng cô. "Tôi chính là một 'người đàn ông’."
Cô nhướng mày. "Vậy thì thế nào?"
"Mặc kệ là quan hệ thế nào, một người đàn ông ở chung với một cô gái, nhất định sẽ rước lấy lời nói xấu, hơn nữa cô cũng không thể bảo đảm ngày nào đó tôi không mất trí, biến thành một con sói chứ?"
Anh ý vị sâu xa nhắc nhở cô, không ngờ lại nghe cô cười, tiếng cười giòn tang như hạt mưa đánh vào cửa sổ.
"Chu tiên sinh, xem ra tôi còn tin tưởng nhân cách của anh hơn cả anh!" Cô cười cười cảm thán, khiến nhịp tim của anh không khỏi loạn lên.
"Cô. . . . Thật tin tưởng tôi?"
"Uh, tôi tin tưởng anh."
Cô trả lời không chút do dự giống như một dây cung thép, nhéo nhéo ngực anh.
"Chẳng qua tôi càng tin lực lưởng của tiền bạc hơn." Cô bổ sung, đôi mắt sáng lóe lên ánh sáng ác ý. "Tôi tin số tiền đó, sẽ đủ bồi thường nửa năm cấm dục của anh."
Bồi thường nửa năm cấm dục của anh?
Anh cảm thấy kinh ngạc vì cách nói này của cô, cô lại hiểu lầm vẻ mặt phức tạp của anh, nụ cười càng lạnh.
"Không phải anh cho rằng trong nửa năm tới anh còn cơ hội đến gần cô gái nào khác chứ? Đừng quên anh bị tôi mua hết tất cả thời gian đó."
Nói cách khác, sẽ không cho anh bất kỳ thời gian nào để tranh thủ sao?
Chu Tại Vũ không biết mình nên cười hay nên ảo não, tình huống này thật sự hoang đường.
"Cho nên, anh rốt cuộc có chịu chấp nhận những điều kiện này không?" Cô chất vấn như người gây sự.
Anh cười nhạt một tiếng, lấy bút máy từ túi áo vest ra, không chần chờ ký tên đồng ý.
Cô nhìn chằm chằm động tác ký tên của anh, thật giống như trong khoảng thời gian ngắn không thể tin được anh lại sảng khoái như thế.
Ký tên xong, anh đưa hợp đồng lại cho cô, lưu loát đứng dậy. "Tôi phải bắt đầu làm việc."
Làm việc?
Hạ Hải Âm sững sờ, nhìn anh lấy một dụng cụ màu đen từ trong túi xách ra, tỉ mỉ kiểm tra đo lường bên trong nhà, dù là khe hở nhỏ bé nhất cũng không bỏ qua.
"Đang làm gì?" Cô hỏi.
"Xem có người gắn thứ gì bậy bạ không." Anh giải thích.
Cô nhăn mày. "Không phải tôi nói cảnh sát kiểm tra rồi sao? Không có lắp máy nghe lén cũng không có camera không chân."
Anh không lên tiếng, kiên trì tự quét qua một lần mới chịu.
Cô nhún nhún vai, không để ý đến anh nữa, đi về phía phòng bếp kiểu mở, lấy nước rau quả ra, rót hai ly nước rau quả.
Anh quét xem trong nhà xong, không phát hiện dị trạng, còn cô đang uống nước rau quả, chỉ chỉ một cái ly khác trên quầy bar.
"Ly kia cho anh."
Cái gì đây? Chu Tại Vũ liếc mắt nhìn chất lỏng có màu như bị mốc trong ly thủy tinh, khẽ cau mày.
Vẻ ghét bỏ của anh làm cô mỉm cười. "Yên tâm đi, không có độc. Là nước rau quả. Rất tốt cho sức khỏe."
"Cám ơn cô, tôi không cần." Anh không muốn uống loại nước có màu sắc khả nghi này. "Tối cô ăn cái gì?" Đã gần tám giờ, cũng nên dùng cơm.
"Sau sáu giờ tối tôi không ăn nữa." Cô lạnh nhạt nói. "Trong tủ lạnh chỉ có thịt ức gà, nếu anh không thích ăn, đầu hẻm có siêu thị, anh có thể ra mua thức ăn, cũng có thể gọi đồ ăn mua ngoài."
"Cả buổi tối cô chỉ uống ly nước rau quả này?" Anh không đồng ý vặn lông mày. "Vậy làm sao đủ? Dù không có khẩu vị, ít nhiều cũng phải ăn gì đó."
"Ta nói, sáu giờ tối về sau không ăn uống."
"Tại sao? Giảm cân sao?"
Cô không trả lời.
Anh quan sát thân hình thon thả của cô, quá thon thả rồi, căn bản gầy đến không có mấy lượng thịt. "Cô như thế không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều chút."
"Tôi có ăn hay không không thuộc phạm vi của anh, anh không cần quản nhiều." Cô cay cú nói, nặng nề bỏ ly thủy tinh xuống, xoay người rời đi.
"Cô đi đâu vậy?" Anh trực giác hỏi tới.
Cô ngoái đầu trừng anh. "Tôi ở nhà này, muốn làm cái gì, đi nơi nào, cũng không có nghĩa vụ báo cáo với anh."
Thật cay cú!
Anh đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp cao ngạo của cô, trong lòng bỗng dưng có tâm tình khác thường nào dâng lên, giống như là bất đắc dĩ, lại có mấy phần khổ sở.
"Hạ Hải Âm, em muốn anh ở bên cạnh là vì trừng phạt anh à?" Anh lẩm bẩm nói nhỏ, lấy ly nước rau quả màu sắc quỷ dị trên quầy bar đến, hồi lâu, anh hít sâu một cái, nâng ly đưa lên miệng, nuốt xuống, buồn nôn.
Thật. . . . Cực kỳ khó uống!
Anh bội phục nghị lực của cô.
Nói không ăn thì không ăn, anh theo bên cạnh cô một tuần lễ, chưa từng thấy cô ăn gì sau sáu giờ tối, bữa sáng chỉ cắt lát trái cây thêm cháo ngũ cốc, buổi trưa là thịt ức gà trộn xà lách, bữa tối cũng là thịt ức gà trộn xà lách, cô ăn không ngán, anh nhìn cũng ngán.
Có lúc hành trình quá nhiều, không kịp ăn tối trước sáu giờ. Cô chỉ ăn mấy miếng bánh bích quy vị sô đa nhỏ, uống vài ly nước rau quả bổ túc dạ dày thôi.
Rõ ràng chiều rộng không hơn cây gậy trúc bao nhiêu, có cần ăn uống điều độ vậy không? Anh thật sự nhìn không được, cũng hoài nghi cô có đủ thể lực sống qua hành trình bận rộn thế không.
Vì dẫn dụ cô ăn nhiều hơn, có mấy buổi tối anh cố ý tổ chức ăn uống ở nhà, chuẩn bị một bàn thức ăn đủ sắc hương vị.
Người bình thường ngửi được mùi thơm của thức ăn, sớm không chịu nổi, ít nhất cũng nên hiển lộ ra biểu tình thèm thuồng, nhưng anh quan sát hồi lâu, cô lại không chút dao động.
Không thể nào. Chẳng lẽ cô thật không đói bụng chút nào?
Tối hôm đó, Chu Tại Vũ nướng hải sản với Macaroni bằng lò nướng, hầm một nồi canh bí đỏ, còn mua một hộp bánh kem dâu tây, anh biết những thứ này đều là thức ăn cô thích trước kia.
Cô đứng bên cửa sổ sát đất ở phòng khách kéo Violin, còn anh an vị ở bên cạnh bàn ăn, vừa ăn cơm, vừa nhìn cô chằm chằm, thuận tiện chú ý ngoài cửa sổ có động tĩnh khác thường hay không.
Cô luyện tập một giờ, tựa hồ hơi phiền não, để Violin xuống.
"Mệt mỏi à?" Anh tốt bụng hỏi. "Có muốn ăn chút gì hay không?"
Cô quay đầu lại, không vui liếc anh một cái. "Anh cố ý sao?"
"Cái gì?" Anh giả bộ vô tội.
"Tại sao hỏi tôi có ăn hay không? Anh biết rõ tôi không thể ăn!"
"Tại sao ‘ không thể ’? Nơi này không ai giám thị cô, cô muốn ăn thì ăn, tôi bảo đảm sẽ không nói với người đại diện hoặc phụ tá của cô."
"Anh cho là bọn họ ép tôi ăn uống điều độ sao?"
"Vậy là ai bức cô?"
"Không ai ép tôi!" Cô tức giận. "Là tôi tự nguyện."
"Tôi không hiểu, cô không mập, cần gì ăn uống điều độ?" Nói xong, anh cố ý múc một muỗng Macaroni đầy đưa vào trong miệng, còn tỏ vẻ ăn ngấu ăn nghiến.
Cô lạnh lẽo trừng anh. "Tôi có ăn hay không thuộc về phạm vi công việc của anh sao?"
"Không phải."
"Vậy anh cần gì xen vào việc của người khác?"
"Coi như là tán gẫu thôi." Anh chẳng hề để ý phất phất muỗng. "Hai ta không thể im lặng cả tối chứ."
"Tôi không biết anh lại thích nói chuyện vậy." Cô trào phúng.
Chu Tại Vũ tự giễu nhếch môi. Có lẽ anh bình thường tương đối ít nói, nhưng bây giờ, anh không nén được kích động khuyên cô ăn cơm.
Hạ Hải Âm ngắm nhìn nụ cười giễu cợt của anh, tâm tình dao động, ánh mắt chợt lóe. "Ngày mai phải quay quảng cáo."
Đây là giải thích sao?
Anh tò mò. "Bởi vì quay quảng cáo, cho nên phải ăn uống điều độ?"
"Nếu không lên ống kính sẽ khó coi."
Khó coi cỡ nào? Anh không tin.
Cô thấy anh hoài nghi. "Lên ống kính rất dễ dàng lộ vẻ mập, mặt xem ra tròn hơn bình thường rất nhiều."
"Cho nên mới có nhiều nữ minh tinh tích cực ăn uống điều độ, khiến mình gầy thành một chú chim nhỏ?" Anh xem thường. "Cô không cần phải vậy chứ? Cô cũng đâu phải dựa vào sắc đẹp để ăn cơm."
Cô nghe vậy, cười lạnh. "Sao anh biết là không?"
"Người ái mộ cô nhìn trúng tài hoa của cô, bọn họ thích âm nhạc của cô, không phải vì cô quay quảng cáo hay đóng phim thần tượng." Anh dừng một lát, hỏi ra nghi vấn quanh quẩn trong trái tim thật lâu. "Tại sao muốn hạ thấp mình thành một nghệ sĩ? Cô rõ ràng có thể tỏa sáng trên sân khấu âm nhạc, làm chi còn giao thiệp với giới văn nghệ? Muốn làm ngôi sao lớn thế sao?"
Cô yên lặng nhìn anh. "Ý của anh là tôi ham hư vinh sao?"
"Tôi chỉ không hiểu tại sao cô muốn bức mình thành ra như vậy?" Anh cau mày. "Vừa lưu động biểu diễn vừa quay tiết mục, quay quảng cáo, không mệt mỏi sao?"
"Nếu như không quay quảng cáo, không đóng phim thần tượng, anh cho rằng tôi sẽ có nhiều người hâm mộ thế sao? Âm nhạc cổ điển rất ít người hiểu."
"Vậy thì thế nào? Tri âm chân chính quý hay không quý nhiều, không phải sao?"
Thần sắc cô trầm xuống, giống như bị anh hỏi nóng nảy, cực kỳ tức giận đi tới cạnh bàn ăn. "Anh không hiểu thì đừng lắm mồm! Trông nom quá rộng rồi?"
Anh không muốn quản. Cô có thể có đông đảo người ái mộ, anh cũng rất vui mừng vì cô, nhưng ——
"Cô thật không ăn sao? Ít nhất uống chút canh bí đỏ, ăn một miếng bánh kem dâu tây?"
Cô cắn răng, nhìn gương mặt dụ dỗ của anh, nhìn một bàn thức ăn cô yêu thích, hô hấp từ từ mất đi bình tĩnh, sau đó, anh nghe thấy dạ dày cô vang lên ừng ực.
Anh cười. "Xem đi, cô đói bụng."
Cô cũng hít một hơi, ánh mắt cháy lửa cơ hồ khi đốt ra một cái hố trên lồng ngực anh.
Anh biết cô tức giận, cô tức giận thì tròng mắt luôn đặc biệt sáng ngời, gương mặt hồng hồng, đẹp đẽ sáng rỡ.
Tiết tấu hô hấp của anh thoáng chốc cũng rối loạn.
"Tôi, không, đói!"
Cô căm giận nói, sau đó cuốn qua trước mắt anh như một cơn gió mãnh liệt, anh nhìn cô bước nhanh đi trở về phòng ngủ chính, rầm một tiếng đóng sầm cửa phòng.
Cô dùng cánh cửa khép chặt, cách trở sự quan tâm của anh.
Cô mới nhận quảng cáo, còn là quảng cáo áo lót nữ, căn bản bắn đại bác cũng không tới âm nhạc!
Chu Tại Vũ đứng trong đài truyền hình, nhìn Hạ Hải Âm và đạo diễn xác định lời kịch và cách diễn, còn có người mẫu nam hợp tác với cô, nhắm mắt theo đuôi nằm bên người cô.
Còn chưa chính thức khai mạc, tên kia có cần dựa vào gần vậy không?
Chu Tại Vũ nhìn chằm chằm người mẫu nam, nghe nói đối phương cũng coi là nhân vật có chút danh tiếng trong giới, diện mạo khá tốt, vóc người cũng rất đẹp, cơ ngực luyện được rất bền chắc.
Quảng cáo muốn, Hạ Hải Âm luyện đàn luyện rành rồi, cởi cú áo sơ mi ra, lộ ra đường viền hoa tỉ mỉ của áo ngực, dĩ nhiên, còn phải đặc biệt cường điệu nửa ngực trần.
Đối với cảnh đẹp như vậy, tình nhân của cô tự nhiên không chịu nổi, hai người sau một hồi mập mờ trêu đùa, cô bướng bỉnh vẫn lựa chọn Violin.
". . . . Cần lộ vẻ quyến rũ kích tình, làm cho người ta muốn lại được không tới, tận lực cho thấy sức quyến rũ ma tính. Việc này đối với Ma Nữ V của chúng ta mà nói, cũng không có vấn đề chứ?" Đạo diễn cười nói, xem ra rất có lòng tin với "kỹ thuật diễn" của Hạ Hải Âm.
"Hiểu, tôi sẽ thử xem." Hạ Hải Âm gật đầu đồng ý, thảo luận động tác lúc diễn xuất với người mẫu nam, hai người khoa tay múa chân chốc lát, cô cảm thấy hơi nóng, tiện tay vấn mái tóc lên, người mẫu nam nhìn chằm chằm đường cong đẹp đẽ ở cần cổ cô, nhất thời mất hồn.
Gương mặt Chu Tại Vũ căng thẳng, cứng rắn thu hồi tầm mắt, càn quét qua lại phòng quay quảng cáo. Mặc dù anh đã sớm xác nhận bên trong tuyệt không có nhân vật khả nghi, nhưng vẫn buộc mình tra xét một lần nữa.
Diễn luyện mấy lần xong, trước khi chính thức khai mạc, Hạ Hải Âm yêu cầu nhân viên làm việc rời khỏi.
"Tiên sinh, mời tạm thời rời đi được không?" Một nữ phụ tá hiện trường đi về phía Chu Tại Vũ.
Anh bất ngờ. "Tôi cũng phải đi?"
"Dạ, Hạ tiểu thư yêu cầu mọi người không phận sự rời đi."
Anh nhíu lông mày, đang muốn xoay người thì một giọng nói trong trẻo vang lên. "Anh ấy không cần đi!"
Là Hạ Hải Âm, cô đứng trước máy quay, đôi mắt sáng nhìn thẳng anh, mơ hồ mang theo ý trách cứ.
Đúng rồi, anh nên "Một tấc cũng không rời" cô.
Chu Tại Vũ lĩnh ngộ hàm nghĩa ánh mắt của cô, chỉ đành phải giải thích với nữ phụ tá. "Tôi là bảo vệ của Hạ tiểu thư."
"Vậy à." Phụ tá gật đầu một cái, tò mò liếc anh thêm mấy lần, giống như đang than thở sao lại có người bảo vệ đẹp trai thế.
Nếu "cố chủ" yêu cầu anh ở lại hiện trường, Chu Tại Vũ cũng chỉ có thể tiếp tục bàng quan xem quảng cáo, vừa mới bắt đầu Hạ Hải Âm có vẻ hơi khẩn trương, sau đó dần dần thả lỏng, mặt áo sơ mi không cài nút ngay trước người mẫu nam, cũng không còn một chút do dự.
Thật đúng là lão luyện!
Chu Tại Vũ bất tri bất giác nắm quyền.
Người điều chỉnh ánh sáng bắt đầu điều chỉnh ánh đèn, đạo diễn và nhiếp ảnh gia nghiên cứu ánh đèn như thế nào thì màn hình đẹp nhất, quay như thế nào mới có thể tuyệt hảo mà không thô tục, mà cô thì giống một con búp bê, tùy người loay hoay.
Nghĩ như thế nào, đại tiểu thư kiêu ngạo này cũng không nên nghe lời như vậy chứ! Cô không quan tâm người ta nhìn cô như thế nào sao? Tại sao không ngoan ngoãn kéo Violin của cô trên sân khấu thôi, muốn tới quay quảng cáo áo lót quỷ quái này làm gì? Khoe khoang sự hấp dẫn ra như thế, chơi rất vui sao?
Một cây đuốc cháy lên trong ngực Chu Tại Vũ, giày vò anh, anh nhìn Hạ Hải Âm một lần lại một lần cởi nhẹ áo trước mặt mọi người, đầu giống như bị cục đá đè ép, vừa choáng vừa nặng.
Áo sơ mi màu trắng nửa mở, lộ ra đường viền hoa xinh đẹp của áo ngực, khiến vú của cô càng thêm trắng muốt xinh đẹp, anh nhắm mắt lại, đầu mông lung hiện lên một màn đến từ sâu trong trí nhớ, sắc màu hơi vày, chói lóa.
Tay hơi ngứa chút, thật giống như còn nhớ rõ xúc cảm ngay lúc đó, bộ ngực —— mềm mại trơn bóng của cô lại lớn hơn sao? Khi đó giống như cũng đang "Rung động mãnh liệt" —— ông trời! Anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì? !
Chu Tại Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhưng anh lập tức hối hận, bởi vì anh nhìn thấy cô đang trêu chọc người mẫu nam, trêu chọc lẫn nhau, môi người mẫu nam thấp xuống tìm kiếm vành tai mềm mại của cô. . . .
"Cut! !"
Đạo diễn cư nhiên kêu cut, có nghĩa cảnh này phải quay lại.
Chu Tại Vũ nặng nề bật hơi, sau đó hít thật sâu.
"Vanesa, cô phải sexy hơn nữa, tựa như vậy, động tác tự nhiên hơn nữa." Đạo diễn vừa làm mẫu vừa giải thích. "Còn nữa, nụ cười nên dí dỏm hơn, quyến rũ hơn, hơi lạnh lẽo rồi."
"Tôi cười quá lạnh sao?" Cô tuân theo chỉ thị của đạo diễn, bắt đầu thay đổi nụ cười. "Phải giống như vậy, hay là như vậy?"
Chu Tại Vũ nhìn chăm chú Hạ Hải Âm, đúng như lúc trước anh tưởng tượng, thật sự cô cất giấu rất nhiều loại nụ cười, nhưng vì sao anh cứ cảm thấy không có mấy cái là thật lòng? Mặc dù cô cười tuyệt đối xinh đẹp.
"Còn chưa đúng. Ngẫm lại xem, cô đã hôn người yêu chưa? Đừng ngại, người đẹp như cô nhất định có, ngẫm lại cảm giác hôn nhau với người yêu xem, cô nhìn anh ta thế nào? Mong đợi anh ta hôn cô thế nào ——" đạo diễn bỗng dưng câm mồm.
Bởi vì biểu tình của Hạ Hải Âm thay đổi, nụ cười thay đổi, trong màn ảnh, đường cong gương mặt cô có vẻ nhu hòa hơn rồi, tròng mắt mê ly long lanh, môi anh đào hé mở, thổ lộ khát vọng.
Chu Tại Vũ có thể cảm thấy không khí bây giờ đột nhiên không còn lưu động nữa, tất cả mọi người ngây ngô, ngu ngơ, bao phủ trong không khí mơ mộng.
Tim của anh, cũng giống như không khí, ngưng kết rồi.
Có một chốc lát ngắn ngủi, anh cho rằng Hạ Hải Âm đang nhìn mình, nụ cười vô cùng xinh đẹp của cô, là vì anh mà nở rộ ——
Rời khỏi phòng quay thì Chu Tại Vũ lần đầu tiên thấy được Hạ Hải Âm được hoan nghênh cỡ nào.
Người ái mộ của cô không biết dò được hành trình quảng cáo của cô hôm nay từ đâu, đã chờ sẵn bên ngoài, đợi cô hiện thân, khi bóng hình xinh đẹp của cô hiện ra, tiếng thét chói tai nhất thời vang lên
"Vanesa nhìn bên này!" Có thiếu nữ ái mộ học theo cô mặc áo đầm viền tơ kiểu Gothic.
"Vanesa, chị thật xinh đẹp, em ~~ yêu ~~ chị!" Có em trai say mê điên cuồng tỏ tình.
"Tiểu thư Hải Âm, có thể ký tên cho tôi không?" Có thục nữ mê nhạc thành khẩn thỉnh cầu.
Mà cô ai đến cũng không cự tuyệt, vừa ký tên cho người mê nhạc, vừa cười phất tay với những người ái mộ.
Chu Tại Vũ và Tiểu Hương mất một phen sức lực mới gạt dòng người chật chội ra để hộ tống cô vào trong xe, cô hạ cửa sổ xe xuống, tặng nụ hôn gió, khiến những người ái mộ ngất xỉu tại chỗ.
"Lái xe đi!" Cô chào hỏi xong với những người ái mộ, quay đầu lại phân phó.
"Tiểu Hương còn chưa lên xe."
"Cô ấy không đi theo chúng ta, ta để cho cô ấy đên công ty đại diện giúp tôi xử lý một vài chuyện."
"Biết." Anh phát động động cơ.
Rời đi vòng vây của người ái mộ rồi, không khí nhất thời yên lặng, một tay cô đỡ má, nhắm mắt dưỡng thần, anh cho rằng cô ngủ, đang muốn vặn nhỏ máy lạnh trong xe, cô lại đột nhiên êm ái giương tiếng nói.
"Tôi đóng được không?"
Anh ngẩn ra, cô nói quảng cáo sao?
Anh đặt tay trở về tay lái. "Tôi không có chú ý."
"Không có chú ý?" Cô hừ lạnh. "Anh là bảo vệ của tôi, không phải nên quan sát kỹ nhất cử nhất động của tôi sao?"
Anh im lặng không nói.
Cô nâng tầm mắt lên, anh có thể cảm nhận được ánh mắt trong suốt này đang khóa mình.
"Có nhìn tôi không?" Cô hỏi.
". . . . . . Có."
"Nhìn thấy tôi quay cái gì không?"
"Thấy được."
"Khó coi không?"
Anh nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng không khỏi khô khan. "Tôi không hiểu quảng cáo tốt hay xấu."
Cô lại hừ nhẹ một tiếng. "Tôi không hỏi anh quảng cáo có được hay không." Dừng một lát. "Tôi hỏi tôi mặc áo lót vào hiệu quả tốt không?"
Anh rét, thần kinh nhất thời căng cứng.
"Tôi không hiểu ý của cô." trả lời rất cẩn thận.
"Khó khăn thế sao?" Giọng cô giễu cợt. "Chỉ hỏi anh tôi mặc áo lót đó có đẹp hay không thôi —— dùng ánh mắt của một người đàn ông để chấm điểm."
Dùng ánh mắt của một người đàn ông? Ngón tay Chu Tại Vũ đặt trên tay lái bất giác bấm chặt.
"Không phải đạo diễn nói biểu hiện của cô rất tốt sao? Ánh mắt của người mẫu nam phối hợp với cô cũng. . . . Không thể rời bỏ cô."
"Tôi hỏi anh ý của đạo diễn và người mẫu nam đó à?" Cô không kiên nhẫn. "Ta hỏi anh nghĩ như thế nào, anh không phải là một người đàn ông à?"
Đương nhiên rồi! Chu Tại Vũ khổ sở nhếch môi. Cũng bởi vì anh là cá không hơn không kém nam nhân, mới càng không muốn trả lời cái vấn đề này.
"Một câu nói, nhìn có được hay không?" Cô càng muốn ép hỏi.
". . . . . ."
"Khó coi à?"
Anh âm thầm thở ra ". . . . . . Đẹp mắt."
Trầm mặc.
Cô không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, không phản ứng chút nào.
Thế nào? Tức giận sao?
Khi anh cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại thì lúc này mới phát hiện cô đang yên lặng mỉm cười, nụ cười trong veo, nhiễm đến khóe mắt đuôi mày.
Cô phát hiện ánh mắt của anh, nụ cười lập tức mất hút, lấy cuốn sổ ra từ trong túi, một mặt lật xem lịch làm việc, một mặt giống như không chút để ý nói ——
"Bụng thật đói, tìm một nhà hàng để ăn cơm đi!"