Dragon's Bloodline

chương 31 : thợ săn nô lệ~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không có gì đáng nói xảy ra trong 1 tuần sau khi họ rời Thành phố Mê cung.

Tạm dừng ở một ngôi làng nhỏ trên đường, cả nhóm hỏi xin ít đồ dùng, bổ sung lại số đồ ăn dự trữ.

Dù ác ma có tấn công vài lần, bỏ qua Rudolph, Matsukaze biến chúng thành điểm kinh nghiệm với vó ngựa của mình tất.

… Dù khá là khó tin một con ngựa thật sự lại có sức chiến đấu kinh đến thế, Giám định của Serge đã xác nhận nó là một con ngựa bình thường 100%.

“Em thấy ta chả gặp đủ sự kiện hứng thú gì cả.”

Serge đột nhiên nói. Để thằng bé đứng trên chỗ ghế lái là hơi nguy hiểm đấy.

“Sự kiện sao?”

Gig hỏi lại. Cậu chàng này cũng đang chán trên chuyến đi này nữa. Lũ quái quá yếu. Phần lớn chúng đều bỏ chạy trước sự hiện diện của Rudolph.

Như đang thống khổ, Serge nói bằng giọng nghiêm túc.

“Phải. Ví dụ như, một cô công chúa và bạn thân của mình cứu thoát một cỗ xe của quý tộc khỏi bị tấn công, mấy sự kiện dạng vậy ấy.”

Aah… Carlos cười châm chọc. Anh chàng đưa ngựa lại gần Serge.

“Phải chi được vậy nhỉ. Nếu có vấn đề gì thì một kị sỹ đi ngang qua có thể giải quyết được. Mà cứ theo chuyện của cậu thì anh ta sẽ cưới luôn công chúa mất.”

“Phải không nào! Chúng ta đang di chuyển trên đoạn đường cực kì vắng vẻ, vậy mà chả có gì xảy ra hết trơn.”

“Mấy thứ như thế gần như chả bao giờ xảy ra nổi đâu. Bỏ qua chuyện quanh đây phần lớn là lãnh địa của quý tộc, còn lại chỉ là các ngôi làng theo cơ chế tự cung tự cấp. Mỗi khi di chuyển bằng xe ngựa, quý tộc lúc nào cũng có vệ binh nữa chứ.”

Dù Carlos đã nói thế, Serge đưa ra một ví dụ khác cũng không phản đối ý anh ta là mấy.

“Không phải chị ấy là một cô công chúa có mỗi một vệ sỹ thôi sao? Em đang nói tới mấy trường hợp ngoại lệ ấy!”

Có những hoàng tộc liều lĩnh như Ria, nhưng họ thì cũng phiền lắm.

“Sẽ tốt hơn nếu em luyện tập ma thuật nếu rảnh tới thế đấy. Em đã rất cố gắng để có được Kĩ năng mới ấy mà.”

Ria nói trong khi tỏ ra kinh ngạc. Dù họ không luyện kiếm khi đi xe được, cậu chàng hẳn vẫn có thể tập luyện phép thuật bên trong cỗ xe mà.

Kĩ năng Serge vừa có được là thứ gì đó tương tự với Giảm thiểu Ma lượng tiêu hao. Cậu nhóc có được nó bằng cách tập luyện đến giới hạn mỗi ngày. Khi cấp độ của nó tăng lên sẽ giúp việc dùng ma pháp tốn ít ma lực hơn. Một kĩ năng các ma thuật sư ai cũng thèm muốn. Thật ra, Lulu còn hơi ghen tị nữa là.

Ma thuật quả là thú vị. Đặc biệt là giờ khi cậu nhóc đã có được quyển ma thư, khả năng ma thuật sư của Serge gia tăng thấy rõ qua từng ngày.

Tuy nhiên, lúc nào cũng luyện tập thì nản lắm. Lúc này thì, nó làm cậu căng cả đầu dù nhóc tì mười tuổi này có hẳn một kiếp trước.

Cũng có thể cậu ta vốn đã trẻ con từ đầu rồi.

“Ma thuật, sao… Phải rồi, em vẫn đang tập luyện ma thuật thời-không và lý thuyết ma pháp à…”

Có lẽ là do nhỏ đã chọc đúng chỗ hay gì đó, Serge bắt đầu lầm bầm một mình.

“Em ngưng trò đó lại tí được không? Dù chúng ta đang đi xe ngựa nhưng mà, mặt trời vẫn còn toả sáng kia mà.”

“Vâng, vâng, vâng… được rồi.”

Một ma lực mờ nhạt toả ra từ Serge đang ngồi cạnh cô trên ghế lái.

“Ah…”

Maal, nãy giờ đang luyện tinh linh ma pháp, chợt thốt lên một tiếng. Sự tập trung của em ấy đã bị phá vỡ.

Nhưng Serge cũng đang tập trung tinh thần, cố gắng kiểm tra độ hiệu nghiệm của ma pháp mình dùng.

Ria bằng cách nào đó hiểu được đó là ma thuật gì. Biến ma lực thành mỏng nhất có thể rồi phát tán nó ra xa nhất có thể, đó có lẽ là để biết được những gì đang xảy ra bên trong xe. Kết hợp Phát hiện Ma lực và Thấu hiểu không gian, đó là một phép khá cao cấp.

“Huh?”

Serge, nãy giờ đang nhắm mắt, đột ngột trợn mắt lên.

“Ah~, có một toán quân đang vượt dãy đèo và khu rừng trước mặt chúng ta đấy.”

(Nhóc thấy xa tới thế cơ à?)

Dù nhỏ khá thán phục, một đạo quân là cả một vấn đề đây.

“Một đạo quân sao? Có bao nhiêu người thế? Nhóc biết vũ khí họ có là gì không?”

Ria kiểm tra lại. Dù khu vực quanh đây hẳn không hề thuộc một quốc gia nào, đó có thể là quân của một bộ lạc nào đó.

“Hai mươi kị binh, khoảng 100 bộ binh… 4 xe kéo, tù nhân à… không, là nô lệ? Nó trông giống một đoàn xe hộ tống nhưng mà…”

“Thợ săn nô lệ ở Cordova!

Maal đột nhiên hét lên. Cùng với những kí ức không mấy đẹp đẽ, nó liên quan đến thân phận hiện tại của em ấy.

“Cordova… chỗ đó quả không phải một quốc gia tốt nhỉ.”

Ria lầm bầm trong khi cố chịu thứ gì đó trông như một cơn đau đầu. Là một quốc gia quân sự của con người, Cordova dần hấp thụ ngày càng nhiều các bộ lạc và quốc gia nhỏ lân cận. Dù nó là một quốc gia tuân thủ luật lệ, nó không hề cấm biến người nước khác thành nô lệ.

“Ta nên làm gì đây?”

Carlos hỏi với vẻ mặt phức tạp. Đáng lẽ ra, đó là một đối thủ họ không nên tiếp xúc.

Nhưng vì Ria đã biết về chúng, anh chàng tin là mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ thế.

“Ria-chan…”

Thấy đôi mắt tròn rất là dễ thương của Maal, phán đoán của Ria nghiêng phần lớn về cảm xúc.

“Ta sẽ ra thám thính trước. Ta lên trước một chút đây.”

Với một tiếng hét, Ria cho Matsukaze phi nước đại.

“Dù mình nghĩ kiểu gì vụ này cũng sẽ hoá thành một cuộc thảm sát. Giờ cứ do thám tí trước đã.”

Ria nở một nụ cười nguy hiểm khi nói thế. Ánh mắt của cô thì lại không như thế tí nào cả.

Đạo quân đang nghỉ chân tại một hố nước, đó quả thực là một buổi săn người. Có khoảng 50 con người và nhân thú tộc bị dồn vào một cái cũi gỗ.

“Chị sẽ giúp họ, ai theo chị nào?”

Maal lập tức giơ tay, theo sau và Serge và Gig. Hai người lớn có hơi lưỡng lự, nhưng cũng vẫn giơ tay.

“Hai người ổn với vụ này sao?”

Dù Ria khá ngạc nhiên, Lulu và Carlos nhìn nhau và cười cay đắng.

“Vì không cản được cô nương, nên tốt hơn là đi theo xem chừng cho rồi

.”

Nói đoạn, vẻ mặt nghiêm trọng của Ria dịu xuống.

Vì đoàn quân đang tiến về phía họ, cả nhóm thảo luận cách giải quyết chúng cụ thể.

“Giờ, có một vấn đề đây.”

Ria giơ một ngón tay. Dù thật ra là có cả lô vấn đề, cô nghĩ đây là cái quan trọng nhất .

“Trong chúng ta, đã có ai từng giết người chưa?”

Phải, là cái đó.

Họ đang chiến đấu với một đạo quân. Hơn nữa, đây không phải là Mê cung Bất tử. Thật ra thì, dù khó mà nghĩ là họ sẽ bị thương với cấp độ bây giờ, hẳn là chẳng có vụ họ có thể ngăn chúng lại theo cách tiện đến mức không cần giết ai.

“Tôi đã từng đi lùng diệt vài tên đạo tặc ở tiền tuyến.”

Xét rằng Carlos là một quân nhân, anh chàng hẳn là có kinh nghiệm. Không còn ai hết. Kể cả Ria, cô cũng chỉ giết người với tâm thế là họ sẽ hồi sinh lại trong Thành phố Mê cung .

“Serge, em có ổn với điều này không?”

Xét giá trị đạo đức về kiếp trước của cậu, cô gọi đích danh cậu ta vì nghĩ là cậu chàng sẽ rất khó khăn khi giết người.

“Ừm, em sẽ phóng phép từ xa mà. Rồi sẽ quen thôi. Em sẽ nhắm chủ yếu vào mấy tên kị sỹ chứ không phải quân lính nhiều nhất có thể.”

Mười năm sau khi chuyển sinh. Ở một thế giới nơi mạng người có giá rẻ bèo, cậu rồi cũng phải làm quen bằng cách nào đó thôi.

Sau đó, cả nhóm lên kế hoạch tấn công.

Mục tiêu của họ đơn giản là bảo vệ các nô lệ. Nếu cả nhóm thả nô lệ ra một cách vô tổ chức, hẳn sẽ rất khó để mà họ có thể chấn chỉnh lại đám đông đang hoảng loạn . Trong tình cảnh xấu nhất cả đám sẽ phải tốn chút công sức để tiễn họ đi đây.

“Ngựa và thức ăn là tuyệt đối cần thiết.”

Carlos và Ria lên kế hoạch chi tiết. Serge cũng có mặt nữa.

“Ta nên tấn công vào buổi tối. Em không muốn đánh nhầm quân ta nhiều nhất có thể.”

“Chị muốn đám kị binh bị xử lý nhanh nhất có thể. Chúng có thể còn quân chủ lực đang đóng ở đâu đó.”

Họ xác minh số thức ăn và đồ ăn cho ngựa tối thiểu cần.

“Chúng ta sẽ đè bẹp chúng trong một đòn.”

Trong trường hợp ma thuật của Serge, nó sẽ là một phát. Dù cậu đã kiểm tra lại bằng Giám định, cấp độ cao nhất của cũng chúng chỉ có ở mức 30. Chúng sẽ không chịu nổi đâu.

Khi mặt trời lặn xuống, ánh sáng từ khóm lửa trại bên trong doanh trại đã soi sáng màn đêm.

Ria đứng trên ngọn đồi nhìn xuống phía doanh trại.

Vẫn còn chút thời gian cho đến nửa đêm. Dù có vài toán quân đang đứng gác, chúng trông cũng không đề phòng lắm. Có vài loại ác ma mạnh quanh đây, nhưng chúng khá bất cẩn nhỉ. Chắc có lẽ là do quân số rồi.

“Được rồi, ta đi chứ?”

Ma thuật bao bọc lấy các chiến binh. Để lại cỗ xe và đám ngựa, Rudolph được cử ở lại để trông đồ. Đã di chuyển quanh từ ban nãy, Maal đứng về phía chỗ các nô lệ.

Họ chầm chậm xuống đồi. Cả nhóm đã yểm phép lên giáp để ngăn chúng phát ra tiếng kim loại.

Đếm đến mười, Serge và Lulu dùng Bộc Hoả cầu.

Những quả cầu lửa phát nổ tại các túp lều và đèn gác.

Đó là một cuộc thảm sát một chiều.

Đám kị binh cố chạy thoát bằng ngựa bị xẻ đôi bởi thời-không ma pháp của Serge. Nhắm vào đám người co cụm lại, Hoả cầu của Lulu bùng phát.

Lao đến, nhóm Ria chém gục bất cứ tên kị sỹ nào định đứng lên ra lệnh. Dù có một tên tính chuồn, tình hình của họ không cho phép ngồi lại đếm.

Mùi máu và nội tạng xộc lên, cả mùi da thịt bị thiêu cháy nữa. Những cuộn khói bao phủ lấy cả khu vực, dấy lên sự hỗn loạn.

“Hoang dại!”

Kẻ địch hét lên. Chúng hẳn đã nhận ra hình dáng của Gig. Binh lính hét lên nhưng búa tạ của Gig biến chúng thành thịt vụn.

Carlos di chuyển trong khi tiếp tục kiểm tra xung quanh để không bị bỏ lại. Vì Gig di chuyển theo cảm tính, anh chàng phải theo cậu ta.

Ria có vẻ đang di chuyển theo ý mình, tự mình chọn lấy đối thủ. Vài kẻ bị cô đấm gục, số còn lại bị trảm không thương tiếc.

Ria rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh và kì lạ của bản thân bây giờ.

Không có gì ở đây làm cô thấy hưng phấn khi chiến đấu cả . Khá kì lạ là cô giờ đang giết người như một cỗ máy vậy .

Cô tự hỏi sao mình chẳng thấy có một chút tội lỗi gì cả. Dù đã quen giết Orc và Goblin, có lẽ với con người giờ cũng thế ư ?

Cô bỗng chợt nhận ra.

Lũ này không hề coi nô lệ là con người, thế nên cô mặc nhiên cũng chả xem chúng là người làm gì.

Nếu đây là chiến trường, thay vì tội lỗi, tốt hơn hết vẫn là cảm thấy hưng phấn để nhấn chìm được tất cả trong biển máu .

Những binh lính trước mặt cô

hẳn

cũng có một cuộc sống , dù cô có nghĩ là họ cũng có một gia đình, thanh katana của cô lại không hề dừng lại.

Dù cô có thể cắt qua lớp giáp của họ, cô vẫn cố nhắm vào cổ và những phần quan trọng nhiều nhất có thể. Cô không có cái thú vui là muốn người ta phải chịu khổ sở.

Không có trang bị nào ra hồn, binh sĩ bỏ chạy tán loạn. Nhắm vào lưng họ, Ria bắn những mũi tên lửa không nhân nhượng.

Đối thủ của họ nhắm đến việc bỏ chạy sau khi mất hết ý chí chiến đấu. Cả lũ quyết định cho đám bộ binh đi. Kể cả khi chạy đi, họ ắt cũng sẽ chết do bị ác ma tấn công trong khi thiếu lương thực và trang bị. Cả lũ chả rảnh mà đi bắt tù binh làm gì.

Chưa đầy một giờ sau cuộc đột kích, trận chiến kết thúc.

Họ kết thúc những kẻ đang đau đớn quằn quại trên mặt đất bằng một cái chết nhanh gọn . Cả nhóm trói hai kị sĩ đã bất tỉnh lại và để họ ở đó.

Mấy binh sĩ chỉ bị ngất khá may mắn, họ bị bỏ lại tại chỗ. Mục đích của cả đám cũng chả phải tận diệt hay gì mà.

Bước xuống từ ngọn đồi, Serge nôn thốc nôn tháo khi thấy cảnh tượng điêu tàn hiện ra trước mắt .

Cả Lulu cũng phải lấy tay che miệng mình lại, nhưng cô nàng vẫn chịu được.

Như mong đợi, Carlos chịu được với một vẻ mặt trang nghiêm. Có lẽ là do chủng tộc của mình, Gig trông không có vẻ gì là khó chịu với những gì đã xảy ra.

“Giờ thì. Vụ sau đây mới là phiền đây.”

Ria lẩm bẩm. Không có thiệt hại gì như đã tính trước. Tuy nhiên, vấn đề đang ở ngay đây.

Trong khi nhìn sang mấy nô lệ được đưa lên xe, Ria thở dài ngao ngán.

Truyện Chữ Hay