Sáng sớm hôm sau, Ria đấu tập với Carlos và Gig.
Dù cô cũng đã để ý trước, khả năng thể chất của cô cũng đã được cải thiện rõ rệt. Không hẳn là chỉ số, cấp độ của Cường hoá cơ thể và Cường hoá Xương trong mấy Gift của cô cũng đã tăng lên.
Dù do chiều cao có tăng lên bất chợt, cô vẫn chưa thể dùng thành thạo được mấy kĩ thuật mà mình đã học được trước đó .
“Dù cho cấp của mình đã tăng lên mà…”
Cô lại không thấy bản thân mình mạnh lên chút nào cả.
Xử đẹp bằng tay không bởi Ria, Gig và Carlos đang thở hổn hển dưới chân cô.
“Coi nàooo, thật là, cô gái này. Hồi đó, dù là, cô chủ đã mạnh rồi, nhưng ít nhất, tôi thua, là theo cách bình thường.”
“Như mong đợi, từ Chị đại.”
Carlos dùng thanh ma kiếm từng là của tên Kị sỹ Ma, trong khi Gig dùng câu búa tạ quen thuộc. Tuy nhiên, họ bị đè bẹp chỉ bởi Ria đang đánh tay không.
Trái lại, Maal đang luyện tập tinh linh ma pháp.
“Hmm.”
Em ấy có thể thấy dòng chảy ma thuật trong không khí. Bên trong đấy, em ấy có thể cảm nhận rõ sức mạnh của ngọn gió, đồng bộ cảm xúc bản thân với nó.
Gió nhẹ thổi, làm tóc Serge và Lulu khẽ phất phơ.
Mở quyển cấm thư ra, Serge đang háo hức muốn phát triển một phương pháp giảm lượng ma lực tiêu hao khi dùng ma pháp không gian.
“Tuyệt thật đó~, Chị cũng muốn một thứ gì đó giống vậy ~”
Dù khá tốt là ma pháp của Maal có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó lại nằm ngoài chuyên môn của cậu ấy. Ngay từ đầu thì, không như các ma pháp thông thường, trên lý thuyết không ai dùng nổi nó cả. Lulu thật sự chỉ nghiên cứu về nó thôi.
“Mà, nếu Lulu muốn có một ma pháp, em sẽ kiếm thử xem sao.”
“Chị cũng biết về nó rồi. Vấn đề là loại ma thuật và sự thiết lập của nó thôi.”
Trong trận đấu với con Cyclops, Lulu không giúp được gì cả. Dù thật ra ai cũng thế, nhưng với Lulu, người tự cho mình là người bảo hộ của Ria trong tim, cô nàng cảm thấy xấu hổ.
Hết cách rồi. Dù Serge nghĩ vậy, cậu cũng không thể giải thích cho Lulu vì cô không biết gì về kiếp trước của họ hay chi tiết của mấy Gift.
“Mà vào lúc này thì, sẽ bận rộn một lúc đây.”
An ủi họ như thế, Carlos người công việc chắc lại vừa tăng thêm làm cậu nhóc, giờ thật ra đã trên 30 nếu tính cả kiếp trước, thở dài an ủi như một ông cụ.
Như dự đoán, chuyên đó của họ nó đã tạo ra một mớ hỗn loạn . Và nó cũng gây ra
những điều nằm ngoài dự đoán của họ .
Cùng với việc đem về viên ma tinh thể của thủ hộ tầng 6 tới công hội, Serge cũng công bố ma thuật thời-không mà cậu che giấu bấy lâu lay , chém gió rằng nó là món quà mà cậu nhận được từ chủ mê cung.
Dù nó cũng không sao vì ngài thị trưởng, Klaus, đã biết từ trước, một đoàn diễu hành sẽ được lập ngay tại trục đường chính. Nó sẽ tố kha khá thời gian.
Họ giao hết cho Carlos và Lulu để chắc là cả lũ theo đúng quy trình, nhưng vì họ đã tạch khi con thủ hộ cuối bị đánh bại, từ khúc đó chỉ có Serge và Ria nói là chủ yếu thôi.
“Một Cyclops… sao?”
Nghe thấy thế, vị hội trưởng nãy giờ đang lắng nghe không thốt nên lời.
“Vâng. Vì cả kiếm và ma thuật đều không mấy hữu dụng nó khá là phiền toái.”
Vì Ria giải thích như thế, dĩ nhiên ông ấy sẽ có vài câu hỏi.
“Vậy làm sao cháu có thể hạ được nó?”
“Cháu cố ý để nó ăn, rồi cắt nó từ bên trong dạ dày.”
Serge nhìn sang hội trưởng, giờ đang á khẩu. Minh đáng lẽ cũng nên nhắm vào bên trong miệng nó luôn, cậu nghĩ lại.
Mấy cái bánh nướng họ ăn lúc đang nói chuyện ngon tuyệt.
Trưa hôm đó, một cuộc thán hiểm mê cung quy mô được công bố trước hội.
Buổi diễu hành hôm sau được công bố trong bữa tiệc tại toà thị chính.
Mấy người có ảnh hưởng của khu vực và đám thương gia liên tục đuổi theo Carlos mong muốn được gặp nhóm Ria.
Vài người nổi tiếng trong nhóm mạo hiểm giả xuất hiện, muốn được nghe cả câu chuyện. Các ma thuật sư tìm Lulu và chiến binh thì kiếm Gig. Cả hai bề ngoài trông khá người lớn mà.
Dù vài tên dê xồm cố tiếp cận Ria với suy nghĩ đồi bại , chúng chạy mất dép ngay sau khi nhìn thấy cô nàng biểu diễn với việc bẻ gãy kiếm bằng tay không.
Maal cũng khá nổi tiếng. Ban đầu từng sống ở Thành phố Mê cung một thời gian dài, cô nàng thu hút kha khá mạo hiểm giả thuộc thú nhân tộc. Cô bé cũng có khả năng giao tiếp tốt nữa.
Serge khá nhàn hạ. Dù cậu chàng được vây quanh bởi mấy cô chị mạo hiểm giả, cậu toàn được cưng nựng thôi. Dù bạn nhìn ra thế nào, Ria rõ ràng là đang rất ganh tị.
Dù cuối cùng họ cũng được tha trước buổi tối, Klaus lại báo họ lịch làm việc cho ngày mai trong lúc ngồi ăn tối. Sẽ lại là một ngày dài đây.
Chải lông cho Matsukaze, dắt Chó ngao đi dạo, mát-xa đệm thịt của Maal, tâm hồn của cô đã dần hồi phục.
“Nee-chan, giờ em mới nhớ, tên con chó là gì vậy ạ?”
Serge hỏi trong khi vuốt ve con Chó Địa ngục mềm mại không ngần ngại. Nếu họ gọi nó là Chó ngao Địa ngục thế này cũng hơi bất tiện.
“Chị có một cái tên rồi. Là Rudolph.”
“Một cái tên ai cũng rành lại văng ra rồi–!”
Dù cậu nghĩ một cái tên đặc sệt chất Nhật sẽ xuất hiện, dự đoán của cậu trật đường ray luôn rồi.
“Ý chị là, thấy không? Trông nó không giống Rudolph sao?”
Thật vậy, với hàm răng toe toét và cơ thể khủng, nó không kém cái tên ấy tí nào.
Dù nó giống một chú cún con khi nằm ưỡng lưng ra trước mặt Ria hơn. Vuốt ve nó như thể đồng ý, Serge thực hiện một cách nhẹ nhàng.
Hôm sau, họ tiến hành buổi diễu hành vào buổi sáng, và nghi lễ vào giữa trưa.
Hơn nữa, từ ngày hôm sau trở đi, họ nhận được lời mời vào nhóm từ mấy người có ảnh hưởng mỗi ngày luôn.
Dù ngày càng nhiều người nhớ mặt cả bọn, câu hỏi hiện giờ là trở nên nổi tiếng ở một thị trấn nhỏ cách xa Vương quốc Casalia còn ý nghĩa gì không.
Và thế là, Ria tiết lộ thân phận mình luôn.
Như một mạo hiểm giả thông thường, nhỏ cố biến mình thành một kẻ to gan dám mượn sức mạnh của gia đình hoàng gia.
Nhưng lại thất bại thảm hại.
Đám tai to mặt lớn trong thị trấn lại càng cố liên lạc với Ria để cố đưa vài mạo hiểm giả vào bộ máy nhà nước.
Ria, người đã tích tụ một lượng lớn stress, phóng thẳng ra mê cung cùng một nhóm mạo hiểm giả để đập họ mà vẫn an toàn khi họ chết.
Cùng lúc đó, bộ ba nhỏ tuổi cố nâng cấp độ của mình thêm một chút và sẵn kiếm thêm thu nhập, tự mình tiến vào mê cung.
Vẫn khá dễ tới tầng 6, nhưng tầng 7 xem ra lại khá khó ăn. Dù Serge có thể dùng hồi phục và chữa lành khi không có Lulu, khả năng ra quyết định của họ quá chậm vì những người quen thuộc không có ở đó.
Dù Lulu và Carlos cũng nhanh chóng đi cùng họ, cả đám vẫn bị con Dogazer tầng 8 cản chân.
Với vũ khí bằng kim loại, Carlos đảm nhận vai trò bảo vệ không thể tấn công. Dù Gig có thể tấn công bằng chuỳ, mọi chuyện không khả quan lắm sau khi bị ru ngủ,.
Kể cả vậy, tập trung chủ yếu vào tầng 5 và 6, họ tiếp tục cố nâng cấp và hoàn thiện kĩ năng
Ria trở nên như một Shura, cô trở nên cực kì khát máu.
Chiến binh từ mọi nơi đến để thách đấu cô, dù cô đã cố để họ khó chết nhất có thể, họ vẫn dễ dàng bị chém gục.
Có được một thanh katana tốt, đó quả là một dịp tốt để cô đắm mình trong máu.
Tuy nhiên, vào mấy buổi tập sáng sớm và chiều tối, cô lại hoá thành một con người vô cùng lịch sự một cách vô cùng bí ẩn.
Dù
có thể là cô khát máu, cô lại không hề thèm khát quyền lực. Cô đã tự vạch ra cho mình lằn ranh ở đâu đó.
Và thế là, một tháng trôi qua.
Dù họ thấy thời gian sao trôi nhanh quá, sau khi nhận được vô số lời mời, nó trôi qua lúc nào không hay
Để ghi nhớ những kĩ năng của mình, cả nhóm họp lại và chinh phục tầng 9 lần nữa. Họ Họ không thèm thử đập con Cyclops lần nữa làm gì. Với chút kiến thức nhỏ bé mới Labyrinth cho nó, họ chắc sẽ không thắng được nó với cùng cách cũ đâu.
Cùng ngày đó họ có thể hạ con Hydra một cách dể dàng, cả nhóm cũng báo Klaus là sẽ rời thành phố.
“Là vậy sao, mọi người tính về nhà à?”
Dù Klaus nghe có hơi miễn cưởng, biểu cảm của ông lập tức thay đổi với những lời tiếp sau của Ria.
“Không, chúng tôi sẽ thách thức tiếp Mê cung Hắc Ám.”
Dù cả nhóm đã nghe từ trước, không khí lại trở nên nghiêm túc ngay.
Mê cung Hắc Ám. Mê cung khó nhất lục địa, nơi ở của Ám Long Valis.
Chỉ một nhóm đã hoàn toàn khám phá nó. Đó là người sáng lập Casalia, Leyte Anaia, và nhóm của cô. Hơn nữa việc đó xảy ra cũng 1000 năm trước rồi, nên chi tiết thì cũng không ai biết.
Dù họ có thể sẽ có thêm tí thông tin nếu về lại Thư viện Hoàng gia Casalia, nếu giờ mà về, những ánh mắt quan sát nhỏ sẽ lại gắt hơn và trốn ra lại sẽ càng khó. Ngoài Ria ra, sẽ rất phiền cho những người khác.
“Vì nó khác với nơi đây, xin hãy cẩn thận.”
Klaus nói với giọng lo lắng chân thành.
Sau khi dàng cả ngày còn lại chuẩn bị rời đi, cả nhóm từ biệt Thành phố Mê cung vào sáng sớm hôm sau.
Bắt đầu từ Klaus, trước khi họ nhận ra thì tất cả những ai có quan hệ tốt với giới mạo hiểm giả cũng tới tường thành để tiễn cả nhóm .
Vẫy chào đến khi họ khuất tầm mắt, cả nhóm tiến bước trên cỗ xe lọc cọc.
… Mình tự hỏi xài xe kéo có ổn không nhỉ? Dù cỗ xe hình hộp đang được kéo, con vật đang làm việc đó là Rudolph Chó ngao Địa ngục ấy.
Maal ngồi ở ghế tài xế, trong khi Gig và Serge ngồi bên trong.
Dù ban đầu họ có thử ngựa thường, không con ngựa thồ nào quen với Rudolph nổi. Cả chú lừa của Lulu vẫn còn sợ nó đây.
Chỉ Matsukaze chơi đùa ngang hàng với nó thôi. Mà điều kinh ngạc nhất là một con ngựa lại ngang hàng một con Chó Địa ngục cơ đấy.
“Vậy thì, tới Mê cung Hắc Ám thôi!”
Khi cơn gió ấm áp báo hiệu mua xuân đã hết thổi qua, Matsukaze khẽ rung bờm.
Dưới bầu trời xanh, giọng nói của Ria một người đang vô cùng cao hứng, vang vọng khắp vùng đồi xa.