Ria nói chuyện với Serge bằng giọng khá nhỏ trên lưng Matsukaze.
“Em chưa bao giờ nghĩ là một người chuyển sinh lại cứu sống em đó. Chị cũng có Gift chống Giám định ạ?”
Serge thản nhiên để lộ ra vẻ mặt là cậu đã dùng Giám định.
“Ừ. Từ những gì chị nghe được thì kể cả với một phép Giám định hoàn hảo, họ cũng sẽ không thấy được trạng thái của chị đâu.”
Khi Ria còn sống ở kinh đô cô cũng quen được kha khá người chuyển sinh, nhưng lại lẩn tránh họ.
Vì là, đây là cuộc sống mới của cô . Nếu cô nàng là nô lệ của kiếp trước thì cách nghĩ của cô sẽ khác, và xét thức tế hơn thì chuyện đó cũng chả có lợi lộc gì cả.
Những người được chuyển sinh khác chỉ nhớ mang máng kí ức của kiếp trước mà thôi. Dù là có được kiến thức từ một thế giới khác, ví dụ như trong một lĩnh vực khoa học chẳng hạn, sẽ giúp một người có được những thành tựu đáng kể, nhưng theo Rufus thì người đó buộc phải có kí ức hoàn toàn chính xác và rõ ràng về thứ đó.
Tuy nhiên, cậu nhóc này lại có vẻ khác.
“Kể cả sau khi chuyển sinh và cùng những nỗi đau tột cùng, nếu không có Gift liên quan đến trí nhớ, có vẻ như chị sẽ quên phần lớn khi còn là một em bé.”
“Vụ này chị mới nghe đó.”
Em ấy thản nhiên nói thế. Rằng kí ức sẽ vỡ tan khi ta sinh ra.
“Sao~? Nhưng Ria-san nhớ tất cả mà?”
“Chị không biết liệu nó có phải Gift liên quan tới trí nhớ không, nhưng chị có khá nhiều bao gồm cả Long Huyết Tộc. Chắc có lẽ là do cái đó.”
“Long huyết tộc? Cái Gift đó nghe ngầu phết. Nó đáng bao nhiêu điểm vậy ạ?”
“1000 điểm.”
“Sao cơ-!?”
“Nó đáng 1000 điểm. Mà nhân đây, có vài cái tương tự như Á thần hay Trứng của Chúa tể tối cao… có lượng điểm tương tự đấy.” [TN: Trứng ở đây là như trong manga Berserk.]
“Eeh-! Eeeeeh!? Một ngàn á!? Em có cỡ 200 điểm mà người ta đã gọi là đáng kể rồi đó, chị đã làm cái quái gì ở kiếp trước thế ạ!? Giết người hàng loạt à!?”
Hai người đi theo họ làm ra vẻ mặt khó hiểu trong khi nhìn cậu nhóc hét toáng lên bằng một ngôn ngữ kì quái.
“Lulu-san, họ đang nói gì thế?”
“Vì chuyên ngành của tôi không phải cổ ngữ, tôi cũng…”
Lulu không phân biệt được tiếng Nhật với mấy ngôn ngữ cổ đại.
“Nói thế với người khác thế là khiếm nhã đấy. Nữ thần kia chắc chắn đã nói với chị thứ gì đó như là sức mạnh của linh hồn chị rất cao, và cho chị nhiều điểm vì đã cứu vô số người khác.”
“Eeeh~, nhưng mà, điểm chị được nhân lên sao? Còn với em, vô tình em đâm (dao) phải một tên giết người hàng loạt và cả hai đứa đều thăng.”
Nếu thế thì, nó vừa tuyệt vừa thốn thế nào ấy
“Thế nên em mới có thể lấy vài Gift: 100 điểm cho Thiên phú ma thuật, 50 cho Giám định, 30 cho Khả năng sử dụng Thời-không thuật, 10 cho Kháng bệnh dịch, 10 cho Kháng độc, 10 nữa sang Sắp xếp trí nhớ, 5 vào Ngoại hình, và sau vài câu hỏi thì tổng cộng em tiêu 220 điểm tròn.”
“Giám định có thật sự cần tới thế không vậy? Không phải em có thể học nó dễ dàng với ma thuật sao?”
“Dù ma pháp Giám định sẽ vô hiệu với những ai có khả năng kháng nó, trừ khi người kia có kĩ năng Kháng đọc vị thì Giám định của em chắc chắn sẽ thành công. Mà bỏ chuyện đó sang bên, chị Ria-san còn những cái nào ạ?”
Serge hào hứng hỏi. Ria có chút xấu hổ trả lời.
“Chỉ có Long Huyết Tộc và Tự kiểm tra thôi. Sau đó thì chị nâng điểm chỉ số.”
Serge mở toang miệng. Với một khuôn mặt sửng sốt, dấu hiệu của sự thương cảm dần hiện ra.
“Có lẽ nào, có phải Ria-san là loại không bao giờ cày game không ạ? Hay là đọc light novel ấy ạ?”
“Chị chỉ chơi tới Dragon Quest II. Còn về sách… chị thích tác giả Futaro Yamada.” [TN: Futaro Yamada, được một tạp chí trao giải cho những mẫu truyện trinh thám của mình.]
Với những ai hướng tới chiến đấu theo cách dựa theo sức mạnh thực tế và võ cổ truyền của các ninja thì, Ria sẽ dẫn đầu.
Sau đó cả hai ôn lại về kiếp trước của mình. Ngạc nhiên thay, Serge ra đi ở cái tuổi 20 tràn đầy sức sống.
Vì em ấy đã có được một lượng kha khá kiến thức từ game và internet, có vẻ cậu nhóc đã chọn thách thức sự chuyển hướng này theo một hướng tương đối khác biệt (với Ria).
Thay vì Gift cho cận chiến, cậu lại muốn lấy Tài Năng Pháp Thuật đầy tính lãng mạng.
Nghĩ về tỉ lệ tử vong của trẻ sơ sinh, cậu chọn Kháng Độc và Kháng bệnh dịch.
“Giám định và Rương vật phẩm là những kĩ năng không thể thiếu theo các tiểu thuyết chuyển sinh. Đó là lý do em lấy Giám định trước tiên, và học Thời-không thuật để có thể làm một cái Túi vật phẩm.”
Cậu nhóc quả thực là biết rất nhiều về chủ đề này. Có một sự khác biệt lớn khi so sánh với Ria, người chỉ chọn theo bản năng.
So với lượng không gian cố định trong túi ma thuật mà Ria và Lulu có thì, túi của cậu ta sẽ dựa vào lượng ma thuật hiện tại của người sử dụng. Ngoài ra, thời gian không trôi với những món được chứa bên trong. Hẳn là hàng tốt hơn hẳn.
“Cũng có nhiều loại thông dụng khác, như học được thêm Skill khi tăng điểm, lấy Skill của kẻ khác, hay cả tạo ra bất cứ vũ khí nào mình tưởng tượng được nữa.”
“Khả năng tạo ra vũ khí mình tưởng tượng được nghe hay phết . Như một khẩu đại liên hay bom nguyên tử chẳng hạn hay cả mấy món vũ khí trong phim khoa học viễn tưỡng.”
“Tuy nhiên, có rất nhiều quái vật mà thứ như đại liên không có tác dụng mấy, và thậm chí còn có vài ma thuật mang tầm cỡ đầu đạn hạt nhân luôn nữa đó chị.”
“Mà, kiếp trước chị thích xài katana hơn. Nếu có thể tạo ra thứ gì từ tưởng tượng, thì chị đã xem xét khá kĩ hai thanh Masamune và Muramasa rồi.”
“Ria-san là loại anh hùng thích katana sao? Mà, kể cả em cũng ao ước một thanh kiếm Nhật mà.”
“Nhưng mà kiếp trước, chị lại từng cắt mất tay người rồi đấy.”
Serge trưng ra một vẻ mặt khá biểu cảm . Cô hiểu cậu nhóc nghĩ gì.
“Là võ cổ truyền Nhật Bản, chị luyện kiếm và quyết định có một trận đấu thực sự. Vì họ không muốn bọn chị giết nhau, quan sát viên đã ngăn cả hai lại khi địch thủ của chị mất một tay.”
“Lại nói về chuyện đoạt lấy mạng sống của kẻ khác. Em nên nói sao nhỉ… dù chị dễ dàng giết lũ orc kia, chị vẫn chưa sang tuổi 20 mà phải không?”
“Chị mười ba. Lần đầu chị giết goblin là hồi 10 tuổi.”
Chết chóc là thứ thường thấy ở thế giới này. Trên hết thì, bạn sẽ phải tự sơ chế thịt cho bản thân mình, nên là sự kiêng kị mấy thứ tàn nhẫn ở đây cũng khác.
Tuy là vậy, những đứa trẻ cùng tuổi với Ria không thể nào so sánh với cô về lịch sử giết chóc được. Cô có thể xem goblin và orc như sâu bọ, nên là chuyện đó là khỏi bàn cãi rồi.
Tiếp tục mấy chuyện như thế,chẳng mấy chốc cả nhóm đã tới làng của Serge.
Nhân tiện, sau khi được nói chuyện suốt với Lulu như vậy, Carlos dường như có vẻ trông rất hạnh phúc.
Cuộc nói chuyện họ nói khá đơn giản.
Xác bầy orc được đem ra trước trưởng làng, và được người dân chôn dọc vùng ven làng. Chúng sẽ là loại phân bón hảo hạng cho những năm sắp tới.
Dù Serge nhận nhiều lời khen ngợi, cha mẹ cậu nhóc lại mắng cho một trận đã đời. Có thể nói cậu đã cố ra vẻ bình tĩnh.
Dù sao thì, Carlos gặp mặt một kỵ sĩ khác và biết được việc này, nên anh đã thương lượng với hai vị phụ huynh nọ.
Serge muốn tham gia nhóm du hành.
Khi cậu ta tự mình hỏi, Ria đã nhận lời.
Dù Lulu và Carlos ban đầu có phản đối, vì họ đã thấy ma thuật của Serge nên cũng hiểu là cậu có khả năng chiến trận. Tuy vậy, lý do họ e ngại chính là việc cậu bé còn quá nhỏ.
“Nhắc tới việc 10 tuổi, hồi đó ta đã tấn công vào một bộ lạc goblin rồi.”
“Xin đừng đem cô ra so sánh với con người thưa tiểu thư.”
Nhưng Ria một mực kiên quyết. Thiên niên kỉ mới ẩn mình sau vũ đài, đang dần ập đến.
Vì mối nguy đang ập đến với nhân loại, những người có khả năng chiến trận nên được tập luyện càng nhiều càng tốt.
Khi nhắc đến việc điểm đến là thành phố mê cung, hai người họ cuối cùng cũng bị thuyết phục. Nếu là nơi đó, đấy có lẽ là chỗ tốt nhất để an toàn mà lên lv.
Thương lượng với bố mẹ Serge nhanh chóng kết thúc.
Carlos, trên danh nghĩa một quý tộc thuộc Vương quốc
Casalia, muốn tôi đưa cậu nhóc theo như một người hầu. Ngoài ra, Serge cũng muốn như vậy nữa, và nữ pháp sư trong làng người đang là thầy của Serge cũng ủng hộ ý kiến đó.
Bà không còn gì để dạy Serge nữa. Với những lời đó của bà cụ, Serge trở thành tâm điểm của những lời ủng hộ từ đám trẻ trong làng.
Nhóm của họ rời làng vào ngày hôm sau.
“Nói mới nhớ, không phải Nee-chan đã nói chị là một quý tộc ở Casalia sao?”
“Chị không có nói thế. Chị thuộc hoàng tộc. Dù cha chị là quốc vương, mẹ chị còn chả phải là thê thiếp, nên chị không có quyền tranh ngai vàng đâu..”
“Oh… điều đó thật kinh quá đấy , thật đấy chị ạ…”
Lưng con lừa và mấy chú ngựa lắc lư, và cả nhóm hướng về thành phố mê cung. Giữa họ và đích đến ấy là một vùng đất trải dài nơi không một con người nào sinh sống.
Tiến vào lãnh địa của bán nhân và thú nhân tộc, họ bắt đầu cảm thấy háo hức.