“Ahahahaha”
Tiếng cười của một cô bé vang vọng khắp cả một vùng đồi rộng lớn. Theo sau cô là một chú ngựa với tốc độ xé gió với những cơ bắp cuồn cuộn .
“Nè nè, ráng theo kịp ta đi chứ.”
Khi cô chốc chốc dừng lại, cô sẽ núp xuống ngay dưới mũi con chiến mã.
“Cô ấy thật sự đang đua với một con ngựa kìa, cái cô tiểu thư đó.”
“Và thậm chí còn chẳng dùng đến ma thuật cường hóa .”
Dù chỉ mới hai năm tuổi, khả năng chạy của nó đã tiến triển một cách đáng kể .
Kể cả như vậy nhưng vào lúc này nó vẫn chưa thể bắt kịp được Ria . Rốt cục thì họ đã cùng chạy đua suốt bao nhiêu giờ đồng hồ rồi vậy?
“Đúng hơn thì, việc chú ngựa ấy vẫn còn có thể tiếp tục chạy được lại còn tuyệt vời hơn thế nữa.”
“Nó có thật là ngựa không? Chúng ta không nhìn nhầm là nó không phải một con kì lân mất sừng phải không?”
“Vì kì lân có vẻ như sẽ chết nếu như bị chúng bị gãy sừng ,nên tôi không nghĩ là chúng ta nhầm lẫn gì đâu…”
Khi Ria chơi với Matsukaze , dường như vẻ lạnh lùng ở độ tuổi trước kia của cô giờ được thay thế bằng vẻ trẻ con ngây thơ thường thấy ở độ tuổi đó .
“Tiểu thư cũng có thể có những biểu cảm đấy sao.”
“Ý anh là như khi mà lúc cậu ấy ở nhà của Sư phụ Rufus, hoặc là lúc cậu ấy ở ngoài tường lâu đài.”
Cả nhóm vượt những ngọn đồi với một tốc độ ổn định, dần tiến về phía đường chính nơi cây cối trở nên rậm rạp hơn.
Theo như câu chuyện của những thương buôn, lượng ác quỷ tràn xuống từ phía Bắc đang nhân lên. Thuờng thì người ta sẽ đi cùng một chiếc xe caravan, nhưng dù sao thì họ đã có Ria.
Tốc độ họ có thể đi sẽ nhanh hơn, và theo phán đoán dựa trên tốc độ của cả nhóm thì sự nguy hiểm rình rập có lẽ đa được giảm bớt phần nào .
Đi phía trước mọi người, Ria và Matsukaze đi cạnh nhau tới con đường chính.
Với khả năng cảm nhận cùng với một thính giác nhạy bén hoang dại của mình , Matsukaze để ý thấy điều gì đó .Ngay lập tức Matsukaze rống lớn. Ngay sau đó, Ria cũng để ý.
Từ lối đi trong rừng. Ngoài tầm mắt, có tiếng bước chân rất xa phía trước họ.
“Matsukaze, quay lại với hai người kia đi.”
Nói rồi, Ria lao đi như một ngọn gió.
Cô thấy một bóng người xa xa trên đường.
Đuổi theo một đứa trẻ nhỏ, đó hiển nhiên là một con quái vật. Đó là một Orc-san mà cô nàng chắc chắn sẽ đập cho tới chết
Đứa nhóc né khỏi lũ orc bằng cách thay đổi tốc độ lập tức với một động tác giả, đôi lúc lại trông như nó ném thứ gì đó qua vai .
(Một pháp sư sao?)
Với tốc độ di chuyển bất thường đó, nếu mọi chuyện là vậy thì cô cũng có thể hiểu được. Tuy nhiên, dù là chỉ đang nhìn từ xa, cô nàng cũng hiểu qua nét mặt của cậu bé bên đó đã kiệt sức và không còn nhiều thời gian.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như thần may mắn đã đứng về phía cậu .
“Cố gắng lên! Chỉ một chút nữa thôi!”
Cô gọi lớn, cậu nhóc có vẻ đã để ý thấy cô. Cái tốc độ bất thường kia tiếp tục, nhưng giờ là hoảng lạn hướng thẳng về phía cô.
Rút thanh katana từ bên hông ra bằng tay, cô chạy vụt qua cậu nhóc.
Tên orc với một thân hình khá lực lưỡng cầm theo một cây chuỳ. Nó bổ thứ đó về phía Ria.
Tuy nhiên trước khi nó kịp vung cây chùy xuống, Ria đã đưa thanh katana qua bên sườn tên orc.
Thanh kiếm cắt xuyên qua những sợi gân đỏ thẫm, rồi từ đó cắm sâu vào nội tạng của tên orc. Nó chưa chết, nhưng đã mất khả năng chiến đấu.
Ria đối mặt với tên orc tiếp theo. Di chuyển của lũ orc chả có tí tính toán gì cả, toàn mục tiêu dễ dàng cả.
Cô chém phăng chân nó trước khi nó kịp tấn công. Sau đó, cổ nó cũng bị chém một nhát từ Ria
.
Hai đòn tấn công về lý thuyết thì chúng không phải là vết thương nghiêm trọng. Dù sao thì chúng cũng đã mất đi khả năng đuổi theo cậu nhóc rồi.
Khoảng hơn 10 tên orc nữa đã gục ngã sau mỗi nhát bổ từ kiếm của cô. Con cuối cùng còn lại là một con orc có một thân hình đồ sộ và lớn hơn lũ còn lại một chút .
Nó là Một cá thể với tên gọi Orc Cấp cao hay Thủ lĩnh Orc. Kể cả khi con orc này có kĩ năng khá hơn lũ bình thường, Ria vẫn không thay đổi tư thế thoải mái của mình.
“Có cả đống mỡ dính trên người con orc này, mình chả thích thứ này tí nào.”
Nhìn sang thanh kiếm trên tay, cô nàng rời ánh nhìn khỏi con orc. Bằng bản năng chiến đấu của mình, con orc xem đây là một sơ hở.
Tuy nhiên, nó lại không có đủ kinh nghiệm để nhận ra rằng đó chỉ là đòn nhử mà thôi .
Dù con orc nhanh chóng huơ cây chuỳ và tiến tới , cô không hề có tí phản ứng nào. Ria chỉ lùi lại vài milimet, và rồi khoảng khắc tiếp theo cô xuất hiện ngay sau lưng nó khiến nó không kịp hoàn hồn , cô lặng lẽ đâm xuyên qua cổ nó bằng thanh katana của mình .
Dù loài orc có sức sống khá bền bỉ
, nhưng nếu như chúng bị cắt đứt động mạch thì cũng đừng hòng sống sót.
Với lũ orc đang nằm la liệt trên mặt đất, cô không gặp khó khăn gì trong việc ban cho chúng một cái chết nhanh gọn cả.
“C, cảm ơn chị Nee-chan.”
Đứa nhóc vẫn đang thở hổn hển gọi lớn. Trông độ khoảng 10 tuổi. Khuôn mặt cậu bé trông khá cân đối và thông minh.
“Oh, thật tốt là em vẫn ổn. Ngoài chuyện đó ra thì…”
Ria nhìn về phía trước, từ chỗ cậu nhóc chạy ra, hơn 10 tên orc bị hạ gục với các vết thương chí mạng.
“Mấy vết đó không phải do vũ khí. Em là ma pháp sư à?”
Cái tốc độ nhanh đến hiển nhiên đó gần như chắc chắn là nhờ ma thuật.
“Vâng . Vì tụi orc bắt đầu xây ổ gần làng, em đã thử đi diệt trừ chúng. Tuy nhiên, em đoán là có lẽ mình hơi lạc quan quá.”
Thằng bé cứ chăm chú nhìn cô nàng miết. Dù tên nhóc trông khá dễ thương, cái ánh mắt đó lại hơi khác.
“Có phải Nee-chan cũng là… một ma pháp sư không ạ?”
Nếu Ria cũng là ma pháp sư, bên kia cũng sẽ cảm nhận được ma lực của cô rồi. Tuy nhiên, ngoài ma thuật cường hoá cơ thể trước khi lao ra chiến trường, cô không dùng chút ma pháp nào cả.
Lao vào giao tranh cận chiến là một trong những tật xấu của Ria.
“Chị là một ma kiếm sư Dù nói vậy, thật ra chị dùng katana cơ.”
Lau phần nhớt dính trên lưỡi gươm cho tới khi sạch, cô xác nhận là nó vẫn chưa bị phân huỷ.
“Dù là vậy thì em vẫn cố chiến đấu chống lại chúng mà. Dám đấu với một lượng lớn orc ở độ tuổi như thế này, em được lắm nhóc ah .”
Trong khi họ nói chuyện, Lulu và Carlos cuối cùng cũng bắt kịp cùng với Matsukaze.
“Wow~. Tiểu thư, kể cả khi đối thủ là orc thì, cô có thể chiến đấu cẩn thận hơn một tí được không ạ.”
“Không khác được. Tại vì ta đang cứu người mà.”
“Mọi người là đồng đội của Nee-chan ạ? Chị ấy đã cứu em. Em là Serge. Hiện em đang sống ở một ngôi làng gần đây.”
“Chị là Ria. Kia là Carlos, và người cầm trượng kia là Lulu.”
Nhìn thấy Lulu sau khi cô nàng cởi mũ trùm đầu, Serge thốt lên một lời khen.
“Elf sao! Tuyệt vời! Lần đầu mình thấy một người! Yay~, thật là tuyệt quá đi ~!”
Cu cậu ngạc nhiên tới thế à? Ria liếc sang vết tích còn lại sau trận chiến trong khi cười cay đắng.
“Tuy nhiên, dọn sạch chỗ này sẽ phiền phức lắm đây. Tớ có nên thiêu chúng bằng hoả ma pháp và rải tro vào rừng không?”
“Oh, việc đó thì không sao đâu. Cứ để đó cho em.”
Nói rồi, Serge lẩm nhẩm và đặt tay lên xác lũ orc.
Ngay sau đó, mấy xác chết lập tức biến mất.
“Oh.”
Ria vô tình thốt lên. Nhưng sự ngạc nhiên của Lulu thì không chỉ dừng lại ở đó.
“K, không thể nào, là ma thuật thời-không sao!?”
Ma thuật có độ khó cao nhất, một cậu bé ở vùng nông thôn vừa dùng nó. Đó là việc không thể nào tin được với Lulu.
Với vẻ mặt hãnh diện, Serge lo liệu mấy xác chết. Tất cả chỉ mất vỏn vẹn vài phút.
“Em đã chôn chúng ở một góc làng để làm phân bón. Nee-chan, các chị có thể cho em quá giang về làng được không ạ? Vì dùng ma thuật tăng tốc nhiều quá nên là, ma lực của em cạn rồi.”
Serge hỏi Ria trong khi Lulu tự lẩm bẩm, “Sao thời-không ma thuật lại được…”
“Ừ, được thôi. Matsukaze, cho nhóc này đi nhờ nhé.”
Matsukaze gật đầu và nhẹ nhàng hí lên.
Tuy nhiên, giờ lại đến lượt Serge lộ vẻ mặt sửng sốt.
“Matsukaze?”
“Phải, đó là tên của cậu nhóc này đó. Nó sao nào, là một chú ngựa tốt phải không?”
Tuy nhiên, mắt Serge lại mở to hết cỡ, môi lắp bắp trong sự hưng phấn.
[Có lẽ nào, chị là người được chuyển sinh phải không ạ?]
Những từ ngữ đó vang lên từ miệng em ấy.
Và chúng hiển nhiên là tiếng Nhật.