Về lý do tại sao một thư viện tuyệt vời nhường này lại bị phong ấn ư?
Theo như Nữ hoàng Bóng tối (người đã mang Clowria xuống từ trên Tháp Tây), đây là cách mọi chuyện đã diễn ra:
“Hức… Thư viện Grimoires của ta là một kho chứa đầy tự hào về lịch sử và tri thức của tộc Hắc ám chúng ta. Nhưng vào cái ngày nhóm Anh Hùng xâm nhập vào lâu đài này, chúng đã cố thiêu rụi thư viện yêu quý của bọn ta, chính thư viện này, thiêu rụi nó! Chúng tuyên bố rằng những tri thức của tộc Hắc ám đã khiến nhân loại trụy lạc. Ta biết chắc mình sẽ bị đánh bại, nhưng ta vẫn cố gắng hết sức để ngăn cản chúng. Ta không muốn để tinh hoa trí tuệ và lịch sử của chúng ta hóa thành tro bụi. Hơn nữa, ta còn giấu cả một đống truyện tranh fan vẽ trong đó, nên ta đã chiến đấu như thể mạng sống của ta dựa—err AHEM!” Nữ hoàng Bóng tối chợt hắng giọng.
Truyện tranh fan vẽ là gì vậy?
“Chà, vậy đấy! Ta đã xoay xở để chặn được đòn lửa địa ngục của nhóm Anh Hùng—”
“Nhưng rồi chúng lại tìm cách đặt một phong ấn vững chắc lên thư viện vĩ đại của Nữ hoàng Bệ hạ.” Tiểu thư Clowria tiếp lời cho câu nói của Nữ hoàng Bóng tối.
“Kể từ đó, Người đã cố gắng hết lần này đến lần khác để phá bỏ phong ấn đó, nhưng dù là Nữ hoàng của ta, bằng tất cả những sự lộng lẫy và hào nhoáng và vĩ đại và bất bại của Người, cũng chẳng thể gỡ bỏ phong ấn ấy sau một thời gian rất rất dài… Chính là phong ấn mà ngài, thưa Ngài Rồng…”
“Hức! Và hắn đã phá bỏ nó dễ dàng đến vậy! Hắn ‘chỉ đẩy nhẹ một cái’... Đúng là sức mạnh của một Cổ Long!” Nữ hoàng Bóng tối cắn cắn môi.
Điều này khiến ta hơi khó chịu một chút: “Ôi không, làm ơn. Sức mạnh của ta sao? Cô tâng bốc ta quá rồi.” Ta cũng chỉ sống lâu một tẹo và mạnh hơn bình thường một xíu, chỉ thế thôi. Vậy nên khi có ai đó khen ta “tuyệt vời” chỉ vì những điều này, chúng đều khiến ta thấy kỳ kỳ sao đó…
“Tee hee, Ba quá tuyệt vời! Ba của con tuyệt lắm, phải không? Hai người cũng nghĩ vậy ha? Đúng ha?!”
Xin lỗi, ta rút lại câu vừa nãy. Nghe con nói vậy khiến Ba con vui quá trời quá đất luôn!
***
Kể từ đó, mỗi khi Olivia rảnh rỗi, con bé đều sẽ ở trong thư viện. Có vẻ như con thực sự rất yêu thích sách.
Dù mang danh là “Thư viện của Grimoires” nhưng nó cũng chứa cả sách tranh, sách dạy nấu ăn và những sách kiểu vậy. Không lẽ những cuốn sách này là gu của Nữ hoàng Bóng tối sao?
Chẳng bao lâu sau ta đã thấy mình đang tập nấu ăn trong phòng bếp của lâu đài, với sách dạy nấu ăn ở trên tay. Việc học các công thức chế biến từ nhiều quốc gia khác nhau khiến ta thấy rất vui. Nhớ kỹ trong đầu khẩu vị của Olivia, ta đã tự tay thử làm tất cả các loại món ăn. Lúc nào ta ở trong bếp thì Olivia sẽ ở trong thư viện.
Ban đầu, Olivia thường ghé vào bếp và la lên rằng cô bé sẽ giúp ta, nhưng ta nào dám để con làm thế chứ! Nấu ăn cần dùng đến lửa, và sử dụng phòng bếp thì khác xa so với việc nấu nướng với lửa của chính ta. Ta không thể điều chỉnh hay kiểm soát ngọn lửa này như với ngọn lửa mà ta thở ra khi nấu súp cho con hồi còn ở đền trong hang được. Hơn nữa, các món xào và áp chảo cũng cần nhiệt độ rất cao.
“Vậy là con không thể giúp ba được ạ?”
Olivia luôn hỏi xem liệu con có thể giúp đỡ ta không mỗi khi có thể. Chắc con là kiểu người thích luôn tay luôn chân làm điều gì đó.
Hmm… Bé con có thể giúp ta làm gì nhỉ? Ta vò đầu bứt tai. A, ta biết rồi! “Con xem, thư viện rất là lớn, và hình như nó đã bị phong ấn trong một thời gian dài, nên là…sao con không thử thông khí cho nó nhỉ?”
“Thông khí ấy ạ?” Bé con nghiêng nghiêng đầu vẻ bối rối. Mái tóc màu nâu nhạt mềm mại của con đung đưa nhè nhẹ khi con nhìn ta bằng đôi mắt xanh lam màu trời.
Đó cũng là lúc ta chợt nhận ra con đã lớn hơn chút xíu kể từ ngày chúng ta gặp nhau. Bé con vẫn dễ thương hơn bao giờ hết, nhưng theo cái cách trưởng thành và chín chắn hơn. Bây giờ dù có gọi con là một “quý cô” cũng không phải nói quá... Chà, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Có rất nhiều cuốn sách nuôi dạy trẻ ta từng đọc nói rằng một quý cô kiêu sa như con sẽ bước ra thế giới ngoài kia và trở thành người bạn đời sóng vai với một ai kia thật hấp dẫn. Vậy nhưng, ta vẫn muốn được ở bên con lâu thêm chút nữa.
Ta nói cho Olivia nghe những gì ta biết được về “phơi đồ” từ một cuốn sách mang tên Việc Nhà: “Phơi đồ nghĩa là con sẽ làm khô sách và quần áo trong bóng râm rồi đặt chúng ở những nơi thoáng khí—là những chỗ có luồng khí thổi qua—để tránh nấm mốc và sâu bọ. Đó là một công việc quan trọng lắm đấy.”
“Oa! Ba biết tất cả mọi thứ luôn! Con không biết gì về những điều đó cả!”
“Nếu con giúp ba phơi chỗ sách trong thư viện thì Ba sẽ rất vui đấy.”
“Thật hông ạ?”
“Ừ-hừm. Vả lại, ba chắc rằng Nữ hoàng Bóng tối cũng sẽ cảm động lắm.”
“Chị ấy cũng thế ạ?” Bé con nhún nhảy đầy hào hứng và nở một nụ cười siêu bự: “Con sẽ cố hết sức!”
Trước nụ cười xán lạn nhường này, ta dám cá rằng tất cả lũ bọ sẽ chuồn sạch cả thôi.
Và như thế, chúng ta đã đạt thành thỏa thuận—khi ta ở trong bếp, Olivia sẽ ở trong thư viện.
Theo như lời của Olivia (khi con kể ta nghe mọi chuyện diễn ra trong ngày vào giờ ăn tối), thi thoảng Nữ hoàng Bóng tối cũng ghé vào thư viện.
Thật vậy sao? Ta rất mong hai người họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau.
Vừa quan sát Olivia đang ăn những món mà rõ ràng là con thấy rất ngon, ta vừa mường tượng những điều sẽ xảy đến với chúng ta trong tương lai không xa. Khi Olivia lớn thêm chút nữa, ta phỏng chừng cái ngày mà chúng ta có thể vai kề vai cùng nhau vào bếp sẽ chẳng còn xa. Và đến lúc đó, có lẽ ta đã có thể trổ tài nấu nướng mà không cần đến sách hướng dẫn nữa rồi.
Ta tự hỏi không biết Olivia sẽ trông như thế nào khi con bé lớn khôn. Khi con lớn lên thành một thiếu nữ thực thụ, liệu con có trở nên xấc xược với ta chăng? Ta sẽ rất mong chờ điều đó. Bởi dẫu sao thì ta cũng không nghĩ con có thể nói những lời nhõng nhẽo với một ai mà con không tín nhiệm được.
***
Hôm đó, Olivia phơi sách trong thư viện trong lúc ta đang nấu cơm. Dù ta đã chuẩn bị xong bữa tối cho hai cha con được một lúc, nhưng Olivia vẫn chưa tới phòng ăn lớn (nơi này rộng rãi tới mức có phần trơ trọi khi chỉ có hai chúng ta dùng bữa ở đây).
“Olivia?” Ta gọi con khi ghé qua thư viện.
Thư viện của Grimoires được chia thành hai khu vực. Nơi đây có phòng đọc với kích thước khoảng bằng ngôi đền của ta, và ở phía sau là những cái kệ chứa đầy những sách là sách. Những kệ sách đó chạm đến tận trần nhà và có cả một cái thang có thể di chuyển ngang dọc. Tất cả những yếu tố đó cùng khiến cho căn phòng trông thật thời trang và cuốn hút. Những cửa sổ lớn trong phòng đọc được để mở, và các tập sách nằm rải rác ở nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới. Chúng đang được hong khô. Nhưng Olivia đâu rồi? Ta ngó ra sau một cái kệ, và phát hiện ra một điều đáng ngạc nhiên.
“Xem nào… ‘Xuất hiện đi, hỡi sứ giả vực sâu, hãy tới ngay đây. Vực thẳm đỏ sẫm màu, đáy vực sâu nhợt nhạt. Kéo những sợi chỉ của Ariadne gian xảo, kẻ mang trái tim ác độc, và cuốn, cuốn lấy ả ta’?”
“Aaa! O-Olivia?!”
Cô nhóc đang nằm sấp bụng, cằm gối lên tay, hai chân đung đưa nhẹ nhàng. Con đang vui vẻ thưởng thức một cuốn sách trong chỗ sách mà con đang phơi.
Trong thoáng chốc, ta chợt nhận ra: Bất kể thứ con đang đọc, hay đúng hơn là ngâm nga, là gì đi chăng nữa thì nó chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp! Đúng ra, nó nghe na ná như câu thần chú mà tộc Hắc Ám ngâm xướng khi dùng ma thuật vậy!
Và như để khẳng định mối lo ngại của ta, lượng mana ở gần cô bé bắt đầu cuốn lên và quay cuồng. Hơn nữa, nó đang tạo thành hình dạng của một thứ vốn không xuất hiện ở đó… A! Đó là câu thần chú triệu hồi được sử dụng bởi con người hay tộc Hắc Ám hay các tộc khác nữa!!!
Ta đã từng nghe về thuật triệu hồi khi ghé qua Quỷ Giới trong một chuyến đi dạo của mình. Quỷ Giới là một cõi riêng biệt, là nơi sinh sống của các sinh vật nguy hiểm và tộc Hắc Ám. Có vẻ như thuật triệu hồi chủ yếu được nhân loại sử dụng để triệu hồi một hay nhiều sinh vật ở đó tới vị trí gần người niệm phép. Ta nghĩ mình đã nghe những lời cằn nhằn của chó canh cửa Quỷ Giới, một Ngài Cerberus: “Xời, để ta nói mà nghe, đó đúng là thảm họa, bởi hầu như lúc nào họ cũng bị triệu hồi khi đang tắm hay làm mấy chuyện đó đó vậy.”
Nhưng đừng để tâm đến chuyện đó. Ta tự ngăn mình khỏi bị xao nhãng.
“A. Ba ạ?”
Olivia vẫy tay với ta. Đằng sau con kìa, Olivia! Nhìn phía sau con kìa!
Nhờ việc đọc sách cho con của ta mà ta có thể cảm nhận được trí thông minh của Olivia đang tăng lên đều đặn, nhưng ta không bao giờ có thể đoán được rằng con lại có khả năng đọc được sách phép hay sử dụng thuật triệu hồi như một tộc Hắc ám! Ta biết mà, bé Olivia nhà ta đúng là thiên tài…nhưng bây giờ điều đó không quan trọng!
“Olivia, đừng nhúc nhích!”
Vô số những con nhện lớn lũ lượt xuất hiện và bò ra từ trong bóng đêm. Tiếng gầm giận dữ của chúng cho ta biết rằng chúng không thấy quá xúc động khi bị triệu hồi từ Quỷ Giới tới đây.
Trong quá khứ, mỗi khi ta đụng mặt một con nhện lớn từ Quỷ Giới, ta chỉ nghĩ là à, một con nhện, không gì hơn. Nhưng mọi thứ đã khác. Giờ ta làm cha rồi! Và ta phải bảo vệ Olivia!
Ta nhanh chóng biến trở về dạng rồng và to lên với kích cỡ thư viện vừa đủ chứa. Căn phòng đọc từng rộng rãi lúc này trở nên khá vừa vặn.
“Làm ơn, những con nhện kia! Hãy trở lại Quỷ Giới đi!”
Ta hít một hơi thật sâu và phun lửa vào chúng không chút do dự. Xin lỗi, những người bạn của ta! Làm ơn hãy rời khỏi khu vực xung quanh Olivia! Ta sẽ giữ cho ngọn lửa của mình ở nhiệt độ thấp nhất có thể!
Ta nỗ lực phun lửa để khiến chúng tránh xa khỏi Olivia. Chợt ta nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
“Hức waaaaa?! Nói ta nghe mọi chuyện không như ta nghĩ, Cổ Long! P-P-Phun lửa trong thư viện ư?! Ai nấy đều biết một con rồng không phun lửa trong thư viện!!!”
“Xin hãy bình tĩnh, thưa Nữ hoàng!!!”
“Bộ, bộ sưu tập đá quý của ta!!!”
Nữ hoàng Bóng tối và tiểu thư Clowria hẳn đã vội vã tới đây sau khi nghe thấy những tiếng động ồn ào này. A, họ lo lắng những cuốn sách sẽ bị thiêu rụi. Nữ hoàng Bóng tối có nói chúng rất quan trọng với cô ấy.
Nhưng sẽ ổn thôi. Olivia đang ở đây - cô con gái dễ thương, quý giá mà ta cần phải bảo vệ. “Nhện, hãy về nhà đi!”
“Ba ơi?”
Khi ngọn lửa biết mất, ta có thể thấy không còn con nhện nào nữa. Olivia ngơ ngác ngước nhìn ta khi ta nhẹ nhõm ngồi sụp xuống. Cũng lâu rồi ta mới biến trở về dạng rồng; bé Olivia đúng là nhỏ xíu xiu thật đấy. Dù có lẽ con đã lớn lên một chút, nhưng con vẫn cần sự bảo vệ của ta.
“Những con nhện đó là thuộc hạ của Ariadne…” Tiểu thư Clowria nói. “Có vẻ như chúng đã được gửi trả lại Quỷ Giới. Phù! Thật là nhẹ nhõm!”
Có vẻ đó là lý do chúng đã biến mất. Dù sao đi nữa, ta cũng thật vui mừng vì Olivia không sao cả. “Olivia!”
Bé con chạy tới và ôm lấy một cái móng của ta. “Ba, ba thật là tuyệt vời! Ba quá ngầu luôn! Ba phun ra siêuuu nhiều lửa luôn!”
Hầu hết các sinh vật sống đều sẽ co rúm lại và bỏ chạy khi ta phun lửa, nhưng con không như thế. Niềm tin của con dành cho ta ta không hề suy chuyển dù với vẻ ngoài này của ta. Ta yêu con quá đi mất.
“Hức, C-Cổ Long? N-những quyển sách vẫn ổn chứ?!” Nữ hoàng Bóng tối kêu lên, hai mắt đẫm lệ.
Ồ, phải rồi. Ta quá lớn nên đã chặn mất tầm mắt của cô ấy trước chuyện vừa xảy ra. “A, không cần lo lắng đâu, Nữ hoàng Bóng tối.”
Không đời nào ta lại khiến Olivia bị thương được. Ta là rồng, và ta đã tồn tại rất lâu rồi. Ta có thể quyết định ngọn lửa của mình có đốt thứ gì hay không. Ta chỉ dọa bầy nhện một chút, chỉ vậy thôi.
“Olivia.” Ta quay trở về dạng người và ôm con thật chặt. “Ba xin lỗi, bé cưng. Tất cả là tại ba đã bắt con hong sách một mình.”
Ta đã sợ hãi tới mức như mất vài năm tuổi thọ sau trải nghiệm vừa rồi. Nhưng có lẽ con không thực sự hiểu những gì ta đã trải qua, bởi con vẫn đang mỉm cười rạng rỡ trong vòng tay ta.
Hai cô gái kia thì thầm với nhau:
“Ừm… Không phải là cô bé loài người đó đã sử dụng chú thuật triệu hồi đấy chứ?”
“Có vẻ như đó là sự thật, thưa Nữ hoàng xinh đẹp.”
“Hức… Nhưng sao thế được? Một cô bé loài người, với sức mạnh pháp thuật thấp ư? Một cô bé loài người còn chưa dùng được mana? Vả lại, tất cả những cuốn sách phép trong thư viện này còn quá sức dù là với tộc Hắc ám chúng ta cơ mà.” Nữ hoàng Bóng tối đang cực kỳ bối rối.
Hiểu rồi… Dù không rõ lắm, nhưng ta đoán việc để công việc này cho Olivia làm một mình là quá mạo hiểm. Ta thật là bất cẩn… Ta đang dở tay chuẩn bị bữa tối nữa. Ta phải quay lại sảnh ăn ngay. Hãy dùng bữa trước khi món súp sữa nguội mất nào. Dù sao đó cũng là món yêu thích của bé con mà.
“A!”
“Có chuyện gì vậy Ba?”
“A, chà, ta có thể có đôi lời với hai cô chứ?” Một sáng kiến tuyệt vời chợt nảy đến với ta. Đây đúng là một dịp hiếm có. Dù chúng ta sống chung trong một lâu đài, nhưng rất hiếm có dịp chúng ta được ở chung một chỗ với hai cô gái. Nếu họ không để ý, vậy thì… “Hai vị có hứng thú dùng bữa với cha con ta chứ? Các vị thấy đấy, ta có nấu hơi nhiều súp sữa quá.”
“Hửm?” Nữ hoàng Bóng tối đáp. “Chỉ là, ta…”
“Ôi trời, tôi không nghĩ chúng tôi lại nhận được lời mời dùng bữa tối đấy. Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nên cùng đi nào.”
“Nói gì cơ, Clowria?”
“Ta vẫn chưa cảm ơn họ một cách tử tế vì đã phá vỡ phong ấn đó mà. Tôi sẽ đi chuẩn bị trà dùng sau bữa ăn.”
“Ựa… Vậy chắc là ta sẽ chấp nhận lời mời của ngươi vậy!”
“Tuyệt vời! Ta có đọc trong sách dạy nuôi trẻ rằng được dùng bữa cùng nhau là rất tốt đấy. Xin hãy tới sảnh ăn nào!”
“Yay!” Olivia reo lên. Có vẻ như trước giờ con vẫn luôn muốn được trò chuyện với hai quý cô đây.
Món súp sữa, món tủ của ta, cũng rất được họ yêu thích, và chúng ta đã có khoảng thời gian thưởng thức bữa tối cùng nhau đầy vui sướng. Món trà dùng sau bữa ăn mà Tiểu thư Clowria pha cho chúng ta cũng rất ngon.
Ta hiểu rồi. Vậy ra đây là một bữa ăn kiểu loài người! Ta xúc động nghĩ.
Kể từ hôm đó, hai cô gái rời khỏi Tháp Tây với tần suất thường xuyên hơn nhiều.