Dragon Daddy Diaries: A Girl Grows to Greatness

chương 05: ngài rồng mở cửa thư viện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ừm, chà, đúng là trong những cuốn sách nuôi dạy trẻ có nói rằng việc nhờ con cái phụ giúp việc nhà có thể thúc đẩy sự phát triển của trẻ, nhưng… Olivia thậm chí đã ghi nhớ điều đó và đang nỗ lực rất nhiều.”

Lòng ta nao nao khi thấy Olivia làm việc không biết mệt mỏi như vậy. Con gái ta đúng là một báu vật. Ta và con đã tập trung vào việc dọn dẹp và giặt giũ để biến căn nhà mới của chúng ta trở thành một nơi ở thoải mái hơn.

Vì không quá quen với việc nhà của con người nên ta chọn một quyển sách trong đống sách đã mua—Chuyện Hoàn Hảo: Sách giáo khoa dạy việc nhà—và cầm nó bằng một tay trong lúc lau dọn lâu đài. Có thể biến thành dạng con người không có nghĩa là ta sẽ giỏi giang với mọi kỹ năng của con người, vậy nên ta đã học cách dọn dẹp bằng cách bắt chước theo nội dung trong sách.

Trong khi đó, dù có vóc dáng bé xíu nhưng Olivia lại có biểu hiện vô cùng xuất sắc. Con bé dùng được rất nhiều dụng cụ như “chổi” và “giẻ lau” (cùng những cái khác) một cách thành thạo, hoàn thành nhanh chóng những việc như cọ rửa, lau bụi và quét sạch lâu đài. Ta cực kỳ ấn tượng với điều đó. Con gái ta còn giỏi dọn dẹp hơn gấp triệu lần so với con rồng cả nghìn tuổi ta đây! Mặc dù con chỉ mới sinh ra được vài năm mà thôi! Khoan, khoan đã nào, đừng nói là… Lẽ nào? Lẽ nào bé Olivia của ta là một thần đồng?

“Ba mừng quá. Olivia, con giúp ba nhiều lắm đấy.” Trong lúc giải lao, ta mỉm cười nói với con. Mỗi lúc vui vẻ, ta đều muốn nói với con ngay.

Bé con liền tặng cho ta một nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời:

“Tee hee! Dọn nhà với ba vui lắm luôn á!”

Nụ cười của con khiến ta muốn tan chảy vì hạnh phúc, nhưng những lời của con lại như sét đánh ngang tai.

“Ở chỗ con từng sống ấy, ngày nào con cũng phải dọn dẹp một mình, mà chỉ dùng mỗi tay thôi!”

“Dùng tay của con ư?”

“Chổi và giẻ lau đều hỏng hết ạ. Con lại không thể nhờ họ mua cho con cái mới được. Họ bảo mấy cái đó bị hỏng là tại con là một “con ngốc.” Nên từ đó con đều chỉ dùng tay để lau dọn thôi ạ.”

“Ôi... Oliviaaaaa!”

Ôi trời! Ta ôm con vào lòng thật chặt. Chỉ nghĩ đến những khó khăn mà Olivia đã phải chịu đựng khi sống với những tên đàn ông loài người đó khiến ta không kìm được nước mắt. Đừng lo lắng, Olivia! Bằng mọi giá, ba sẽ khiến con thật hạnh phúc!

Chúng ta dành một tuần trời để dọn dẹp tòa lâu đài. Hay đúng hơn, chỉ là phần mà chúng ta sẽ sống ở đó thôi. Và đúng như đã hứa, Nữ hoàng Bóng tối không hề rời bước khỏi Tháp Tây một lần nào.

Ta chọn phòng cho mình và Olivia trong những phòng mà chúng ta đã dọn. Olivia sẽ ở một phòng nhỏ ở Tháp Đông. Chà, tuy nói là nhỏ, nhưng thực ra cái phòng đó còn to hơn hẳn cái lán lụp xụp ở Pias nơi con bé từng sống. Phòng của Olivia là căn phòng đầu tiên đón ánh nắng vào mỗi buổi sáng và những cơn gió tươi mát thổi quanh núi sẽ ùa vào phòng mỗi khi con mở cửa sổ. Ta nghĩ đó sẽ là căn phòng tốt nhất dành cho một bé Olivia vui vẻ và khỏe mạnh, và khi ta nói với con, có vẻ như con cũng rất thích căn phòng đó.

Một bức tường trong phòng con bé có gắn một cái giá sách lớn. Lúc này thì nó đang trống không, nhưng chúng ta định sẽ bỏ thêm vào đó thật nhiều những cuốn sách yêu thích của Olivia. Dù sao bé con cũng rất thích sách mà.

Ta vẫn thường xuyên đọc sách cho con nghe, và chứng kiến con ngày một thông minh hơn. Có vẻ như chuyện tiếng nói của rồng giúp tăng thêm tri thức là thật, bởi con đã có thể đọc và tiếp thu kiến thức từ những cuốn sách chuyên sâu hơn. Vậy nhưng niềm yêu thích con dành cho những cuốn sách tranh trẻ con không hề giảm bớt. Chỉ nhìn con đọc sách thôi cũng khiến ta thấy vô cùng vui sướng.

Ta hy vọng nơi đây sẽ là cảng chắn gió an toàn để con luôn có thể trở về nếu có bị thương hay bị ức hiếp, khi một ngày kia con rời khỏi chốn ở của con rồng này và bắt đầu cuộc sống của một con người.

Ta thực lòng mong là vậy.

* * *

Ta và Olivia đang đứng dưới chân cầu thang ở Tháp Tây. Việc dọn dẹp của chúng ta vẫn diễn ra suôn sẻ, và khu vực này là phần cuối cùng còn sót lại.

“Nhưng Nữ hoàng Bóng tối bảo chúng ta không được đến gần phòng của cô ấy ở Tháp Tây…” Ta nghiền ngẫm một lát. Chúng ta phải tôn trọng ý muốn của chủ nhân toà lâu đài này. “Olivia này, phòng của Nữ hoàng Bóng tối ở trên đỉnh tháp nên ta hãy tránh xa chỗ đó ra nhé.”

“Vâng ạ!”

Tuyệt lắm, Olivia. Trả lời tốt lắm. Ta quyết định sẽ tạm ngừng việc dọn dẹp Tháp Tây trong lúc này. Và như thế, chúng ta đã hoàn tất công việc… hay đó là điều ta nghĩ, cho đến khi ta chú ý đến một thứ: “Cánh cửa đó dẫn đến đâu nhỉ?”

Đó là một cánh cửa nhỏ nằm đối diện với cầu thang. Nếu ta cúi người xuống một tí thì sẽ lọt qua được. Cánh cửa trông có vẻ nhỏ hơn bình thường bởi những vật trang trí xa hoa được gắn trên đó thường đi với những cánh cửa lớn hơn. Những viên đá quý và châu báu dùng để trang trí lớn đến mức chúng khiến cánh cửa nhỏ đi trông thấy. Rất nhiều viên đá ánh sắc lục đặc biệt xinh đẹp được đính trên cửa. Ta cũng có vài viên trong số những viên đá nhiều màu trải trên sàn trong ngôi đền của mình. Hình như loài người gọi chúng là “ngọc lục bảo.”

“Nhưng nó lại bị đóng chặt.” Chà, vậy thì khá lạ đấy.

Bởi trước khi tự nhốt mình trong phòng, Nữ hoàng Bóng tối đã nói: “Ta sẽ để mở mọi cánh cửa trong lâu đài cho các ngươi. Các ngươi có thể sử dụng bất kỳ căn phòng nào tùy thích, trừ phòng của ta, tức là chỗ ở thoải mái của ta ra. *Tách* Xong rồi!”

Cô ấy búng tay một cái, và như thế, đúng ra mọi cánh cửa đã được để mở cho chúng ta rồi chứ nhỉ. Cánh cửa vẫn còn đóng có nghĩa là Nữ hoàng Bóng tối đã không chủ động mở nó.

“Lẽ nào cô ấy không thể mở nó được chăng?” Ta đồ rằng có lẽ chúng ta không nên mở cánh cửa này ra.

Olivia giật nhẹ quần áo ta: “Cánh cửa đẹp quá ba ơi!”

“Đẹp lắm, Olivia ạ. Nó cực kỳ xinh đẹp.”

“Chúng là ngọc lục bảo phải không?”

“À, ý con là thứ này sao? Tinh mắt lắm, Olivia. Con muốn nhìn chúng gần hơn chứ? Muốn ba bế con lên không?”

“Ba bế con với ạ!”

Bé con giơ hai tay lên rất vui vẻ, như cách mà con vẫn làm mỗi khi muốn ta ôm con trên tay. Ta nhấc bổng con lên, vì con gái ta nhẹ như lông hồng ấy. Con bé vẫn còn nhỏ xíu đến mức nằm vừa khít trong vòng tay ta khi ta ở dạng con người.

“Oa…”

Olivia ngắm nghía những viên ngọc lục bảo tỏa sáng từ khoảng cách gần. Trông nét mặt con có vẻ say mê lắm. “Ba ơi, cánh cửa này có mở ra được không ạ?”

“Hmm? Ba cũng không chắc nữa… Ba không biết nếu thử thì có ổn không nhỉ?”

Cặp mắt của Olivia sáng lên với vẻ mong đợi. Ta hơi lo lắng đặt tay lên cánh cửa mà dù trông thế nào cũng rất khác với những cánh cửa khác trong lâu đài.

“Hừm, cũng khá nặng đấy.”

Ta vẫn ở trong dạng người, nhưng dù vậy, ta vẫn sở hữu sức mạnh tương đương như khi ở dạng rồng của mình. Vậy nhưng cánh cửa vẫn nặng thật. Đúng là một cảm giác kỳ lạ.

“Hm… Ta cảm thấy có một loại mana kỳ lạ ở đây. Có lẽ đó là lý do mà cánh cửa này không mở ra… Hây da!”

Trong khi đẩy cánh cửa, ta dùng một ít sức mạnh để thử xoá chỗ mana bọc trên đó. Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa được mở ra.

“Oa, Ba xem! Nó mở rồi này!”

Có thể nói là ta đã đúng—đúng là có mana đã cản trở lần mở cửa trước đó của ta. Giờ khi ta thổi bay nó đi rồi thì cánh cửa cũng chẳng khác một cánh cửa bình thường là bao. Ta đã thấy phương pháp cuốn-mana này đâu đó trước đây rồi thì phải.

“A, ta nhớ ra rồi. Ta chắc rằng thứ này được gọi là ‘phong ấn’, nếu ta nhớ không nhầm thì là vậy.”

Thực tế ra, cũng không phải từ lâu lắm rồi. Ta đã làm ơn cho một con người mang theo một thanh kiếm bị ‘phong ấn’ hay kiểu kiểu đó tới nhà ta. Chỉ cần một hơi thở nho nhỏ của ta là chỗ mana cuốn lấy lưỡi kiếm bay mất ngay. Nếu ta không nhớ nhầm thì gã con người đó có nói mấy thứ đại loại như là “Mình, mình làm được rồi! Phong ấn của Thánh Kiếm đã được phá bỏ!”

Không biết “Thánh Kiếm” là gì nhỉ?

“Ba không định vào trong sao? Phòng này là gì vậy ạ?”

“Chà, con yêu, ba không chắc là chúng ta có được phép vào không nữa…”

Sau một thoáng chần chừ…

“Hức?! K-khoan đã, chuyện này là saoooooo?!?!”

Chúng ta nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp khi ai đó xuất hiện từ trên cầu thang của Tháp Tây.

“À, xin chào, Nữ hoàng Bóng tối.”

Đó là Nữ hoàng Bóng tối Maredia, chủ nhân của toà lâu đài này…nhưng cô ấy đang mặc một bộ trang phục hết sức bình thường: quần đùi với một chiếc áo phông cổ tròn, và một thứ gì đó xù xù giống cừu trên đó. Đồ ngủ của cô ấy trông cực kỳ thoải mái. Nếu không có mái tóc đen dài chạm tới sàn và cặp sừng cong cong lộ ra ngoài mái tóc, rất có thể mọi người sẽ nhầm cô ấy với một thiếu nữ loài người nhỏ nhắn. Có lẽ chỉ sau ít năm nữa thôi là Olivia sẽ cao hơn cô ấy rồi.

Olivia nhún nhảy rồi vẫy vẫy tay với cô ấy: “A, chị là chị cừu đây mà!”

“Cừu ư? Hức, ta là Nữ hoàng Bóng tối Maredia!”

“Có chuyện gì sao, thưa Nữ hoàng Bóng tối?”

“Hức, Cổ Long! ‘Có chuyện gì sao’, ý-ý-ý người là gì hả?! T-ta cảm nhận được c-cánh cửa bị mở ra!”

“A, ta rất xin lỗi về điều đó. Đúng là ta không nên mở cửa mà không hỏi trước nhỉ.”

“K-không, không phải chuyện đó! Bằng cách nào mà ngươi làm thế được? Ta đã ngạc nhiên đến mức lao thẳng ra khỏi chỗ ở thoải mái của mình đấy!” Đôi mắt hoàng kim to tròn của cô ấy đẫm lệ, cô ấy hết nhìn cánh cửa rồi lại nhìn ta. Hẳn là cô ấy đã vội vã lắm—chiếc kính mắt tròn của cô ấy có hơi lệch đi một chút. “Á, Thư viện của Grimoires...kho tàng quý báu của ta!!! Nó đã bị phong ấn bởi nhóm Anh hùng ghê tởm đó… Ôi Cổ Long, làm thế nào mà ngươi phá giải phong ấn được vậy?”

Ta vẫn đang ôm Olivia trên tay khi Nữ hoàng Bóng tối túm lấy quần áo của ta rồi siết chúng thật chặt. Ta đoán là mình thực sự không nên mở nó ra… Ta lại làm hỏng chuyện rồi.

“Ừm, chà, cô thấy đó, ta chỉ thấy là có mana chặn lấy nó, nên ta đẩy nhẹ cánh cửa một chút.”

“Đẩy nhẹ một chút?”

“Đẩy nhẹ một chút.”

“Ngươi chỉ đẩy nó thôi sao?!”

“Vâng, t-ta chỉ đẩy nó thôi.” Ta nói. Và đó là một lời nói thật chân thành.

Nữ hoàng Bóng tối chưng hửng càu nhàu với cái sàn nhà: “H-hức...Ta...ta đã cố gắng rất nhiều mất bao lâu để phá vỡ phong ấn đó…” Cô ấy lẩm bẩm. “Một thế kỷ, không, có lẽ là một thiên niên kỷ chăng? Dù sao thì cũng rất lâu rồi… Vậy, vậy nhưng ngươi lại phá bỏ nó một cách dễ dàng như vậy sao? Không lẽ đây là sức mạnh thực thụ của một con rồng cổ đại sao?”

À, vậy ra cô ấy muốn phong ấn đó bị phá bỏ. Phù!

“H-hứccc! C-clowriaaaa!!! Thư Viện!!!” Cô ấy chạy lên cầu thang của Tháp Tây, vừa chạy vừa gọi tên của Clowria.

Hai người họ đúng là bạn thân của nhau nhỉ. Ta mong rằng một ngày nào đó Olivia sẽ làm bạn và trở nên thân thiết với cô ấy như vậy. Thấy nhẹ lòng, ta đặt Olivia xuống đất. Con bé đung đưa chân của mình mãi; rõ ràng là con đang muốn bước qua ngưỡng cửa ngay lúc này đây.

“Nè, Ba ơi! Chị Maredia nói đây là thư viện!”

“Cô ấy nói vậy đấy, phải không?”

“Và thư viện là nơi có rất nhiều sách, phải không ạ? Con vẫn luôn muốn đến thăm một thư viện đấy!”

Và thế là, bé con chạy lên trước, còn ta bước theo sau con.

Trần của thư viện rất cao, có treo thả một chiếc đèn chùm trên đó. Hơn nữa, khu vực dọc theo bờ tường thì chật kín những sách và sách! Một cầu vồng sách! Cảnh tượng trước mắt như hớp hồn Olivia, và cô bé ngẩng nhìn ta với nụ cười toe toét đến tận mang tai.

“Điều này tuyệt quá, Ba ơi! Quá tuyệt vời! Có nhiều sách quá quá đi mất!”

“Quào...thế này thực sự là tuyệt quá.” Nó cũng hớp hồn cả ta nữa. Cái đền hang nơi ta làm nhà cũng có kha khá những vàng bạc và châu báu, nhưng căn phòng này, với cùng kích cỡ như vậy, lại chứa toàn là sách. Đây là lần đầu tiên ta trông thấy nhiều sách cùng lúc đến vậy. Nó hệt như là một mỏ vàng tri thức.

“Ba ơi!” Olivia mỉm cười với ta và duỗi tay về phía ta. “Ba ơi, tối nay ba cũng đọc sách cho con nhé!”

Ta nắm lấy bàn tay của con, hai má của con đỏ hây hây: “Ta rất sẵn lòng.”

Với nhiều sách như thế này, dù ta có đọc cho con nhiều đến đâu chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ chẳng bao giờ hết sự lựa chọn. Ta chắc rằng chúng ta sẽ tìm được thật nhiều cuốn sách mà Olivia thích. Lâu đài của Nữ hoàng Bóng tối thật phi thường khi có cả một thư viện lớn đến vậy!

“Con yêu, từ bây giờ chúng ta sẽ đọc thật nhiều thật nhiều sách nhé.”

“Vâng!” Cô nhóc gật đầu đồng ý. Vẻ mặt của con như đang hét lên, ‘Mình không thể chờ đến tối nay được.’

Ta cũng rất cao hứng. Ta sẽ đọc sách cho đến khi con say ngủ, lâu đến mức nào cũng được!

Truyện Chữ Hay