Ta là một con rồng.
Ta không có tên.
Ta đã sống dưới chân ngọn núi này ngay từ thuở hỗn mang của thế giới. Vô số con rồng đã ngã xuống, và dễ đến cả nghìn năm nay ta chưa thấy vị đồng tộc nào khác. Những sinh vật nhỏ bé thì cứ tăng giảm số lượng liên tục theo thời gian, như là tộc Người lùn và và tộc Elf, những kẻ đã tồn tại suốt từ kỷ nguyên cũ, và còn cả giống loài yếu hơn chúng - con người. Không lâu trước đây, có một kẻ xưng là Nữ hoàng Bóng tối đã dựng lên một tòa lâu đài lớn và bắt đầu gây gổ với đám con người kia.
Không hiểu sao mà ta biết được mấy chuyện đó, nhưng vì ta chỉ dành thời gian sống ẩn dật ở ngọn núi này nên mấy chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến ta lắm.
Có lần, vị Nữ hoàng Bóng tối đó xuất hiện cùng một lời đề nghị dành cho ta. “Ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm Thống lĩnh của Đội quân Bóng đêm.” Cô ta nói vậy đấy.
Và còn, có đôi khi loài người cũng tụm lại và cố ý đến gặp ta trong lúc ta đang ngủ, chúng hành lễ và kêu lên mấy thứ như “Ôi, Chúa tể trên cao!” và “Tôn sùng Người!” Nhưng chẳng được bao lâu chúng đã ngừng lui tới. Tất nhiên cũng có thể là do ta lờ chúng đi suốt, luôn vờ như đang ngủ hay kiểu như thế.
Cứ như vậy, cuộc đời ta cứ trôi qua bình lặng như thế. Ta sẽ nằm dài dưới chân núi - vị trí yêu thích của ta - và nhìn lên trời cao. Hoặc ta sẽ chọc nhẹ những đoá hoa xinh đẹp nở rộ trong ngày xuân ấm áp. Hay ta có thể thong thả đi dạo xung quanh và nói lời xin lỗi nếu có lỡ dẫm lên lớp rêu mềm. Đó là tất cả cuộc sống hàng ngày của ta.
Cho đến khi, một ngày nọ, một con người bé xíu kêu ta:
“Ba ơi!”
***
“Không phải,” Ta gầm lên. “Ngươi là ai? Ngươi đến từ đâu?”
“Ba ơi.”
“Ta nói rồi, ta không phải ‘Ba’ của ngươi.”
Ta không biết xử trí sao với con người bé xíu đang ở trên lưng ta nữa. Trông nó còn chưa được mấy tuổi.
Ta tìm thấy đứa trẻ này vào buổi sáng hôm đó. Ta vốn đang nằm ngủ trong một ngôi đền hẻo lánh và thức giấc với đứa trẻ này ngồi ngay trước mắt.
Mái tóc của nó có màu nâu vàng sáng, và hai má nó đỏ hây hây. Nó nhìn ta chăm chăm bằng đôi mắt to tròn và vẻ mặt háo hức đến lạ kỳ.
...Cơ mà, cũng không biết bao lâu rồi mới có con người xuất hiện gần ta đến thế.
“Oái!” Ta ngạc nhiên kêu lên.
Nhưng đứa trẻ không hề chùn bước trước hình thể khổng lồ của ta. Ngược lại, sinh vật bé nhỏ ấy lại kêu lên: “Ba ơi!”
Đúng là biến cố. Một đứa trẻ loài người bước vào cuộc đời bình đạm, an nhàn của ta và khẳng định mình là con trai hay con gái của ta hay gì đó.
Sinh vật con người này còn chẳng to hơn một cái móng của ta, và hình như nó cũng chưa thể nói sõi được. Dù ta hỏi gì thì nó cũng chỉ ngây ngốc lặp lại mấy chữ: “Ba ơi!” - có vẻ như là để chỉ ta.
“Nhất định là có nhầm lẫn gì ở đây.”
“Ba” là từ ngữ mà loài người dùng để nói đến một trong hai người sinh ra và nuôi lớn chúng. Ta không hề có ký ức nào về việc sinh con với loài người, và ta đã tận hưởng cuộc sống độc thân này từ rất rất lâu rồi. Vậy nên việc ta có con cái là điều không thể.
Nếu cứ nhìn nhau mãi thì sẽ chẳng có tiến triển gì, thế nên ta đặt đứa trẻ lên lưng và quyết định sẽ trả nó về nơi sản xuất.
Đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài trong suốt hai trăm năm qua. Ta cuốc bộ một cách chậm rãi.
Nếu không nhầm thì lần cuối ta ra ngoài là bởi loài người cứ tranh đấu suốt năm này qua tháng nọ gần ngọn núi nơi ta trú ngụ, đến mức cuối cùng ta không thể chịu được nữa. Nên ta đã xuất hiện và nói: “Các ngươi yên lặng đi có được không?!”
Hai nhóm người đang gây gổ với những tấm biểu ngữ với thiết kế khác nhau được cầm trên tay, nhưng ngay khi thấy ta, chúng liền bỏ trốn mất dạng. Ta không nghĩ là còn cuộc chiến nào xảy ra sau đó nữa, đúng là nhẹ lòng.
Nghĩ lại thì, hình như mấy cái biểu ngữ đó là biểu tượng cho cái thứ gọi là “Quốc gia” mà loài người tạo nên. Mấy lá cờ đó trông phong cách thật.
Khi ta tiến bước về phía trước, con người trên lưng ta hào hứng kêu lên: “A ha ha! Waa!” Dựa vào tiếng nói thì có vẻ như nó đang cực kỳ vui sướng. Ngươi thực sự sùng bái ta chỉ vì ta đi bộ thôi sao? Ta đã nghĩ vậy.
“Ba!” Tiếng kêu của nó cao vút và vui vẻ: “Hehe, Ba! Ba nà chuyệt nất!” (Ba là tuyệt nhất.)
Thật ra, nghe cũng không đến nỗi tệ.
Mỗi bước chân của ta chắc phải bằng cả trăm bước của đứa nhỏ này, nếu để nó lạch bạch chạy trên đôi chân bé xíu đó. Nếu tính theo tiêu chuẩn của con người thì cũng nhanh đấy chứ.
Hơn nữa, trước đó ta đã thấy đứa bé loài người này đi được vài bước; bước chân nó cứ nghiêng ngả lắc lư không vững. Mà, ta cũng chẳng thể trách nó đi đứng chập chững như thế được. Rõ ràng là loài người mới sinh ra còn bé xíu và yếu ớt đến mức chúng thậm chí còn không thể bò được.
Hẳn nó phải trải qua đoạn đường gian truân lắm mới có thể đến được ngôi đền của ta. Ta tự hỏi không biết cha mẹ của nó đang làm gì nữa.
“Hmm… Nếu nó vào núi sau khi bị lạc thì chắc có lẽ nó đến từ ngôi làng gần đây.”
Ta nhìn con người, xem xét nó, quan sát nó. Đứa trẻ cười rộ lên tràn trề sức sống. Chẳng có vẻ gì là nó sợ hãi con rồng khổng lồ như ta đây cả.
Ngọn núi nơi ta trú ngụ được gọi là Đỉnh Thiêng Liêng của Olympias. Nó đã không được loài người biết đến hay lui tới kể từ khi thế giới còn chìm trong hỗn mang và loạn lạc. Quang cảnh của nó vẫn vậy kể từ cái thời số lượng loài rồng và những sinh vật khổng lồ như chúng ta còn đông đảo. Đối với ta, nơi đây là một chỗ ở tuyệt hảo, nhưng không thể nào phù hợp cho một con người nhỏ xíu như này tới được. Năng lượng pháp thuật—hay theo cách những sinh vật nhỏ bé này gọi, “mana”—ngập tràn trên đỉnh núi, và có vẻ như môi trường giàu mana này có thể khiến cơ thể con người của chúng bị sốc. Đặc biệt là người trưởng thành rất dễ bị ảnh hưởng, chúng còn chẳng thể lên được chỗ núi cao bởi không khí trên đó là quá mức với chúng.
“Haizz…”
Vậy thì, ta phải suy xét xem liệu có phải đứa trẻ bé xíu này đã tự mình tới đây hay không. Nhưng nếu không dựa vào người lớn thì làm sao nó tới đây được?
Chà… Chắc là đứa trẻ này đi cùng người lớn, chạy vào trong khu rừng bao quanh ngọn núi và rồi bị lạc đến đây. Rất có thể là vậy.
“Cha và mẹ của ngươi chắc đang lo cho ngươi lắm đấy…” Ta nói theo ngôn ngữ của loài người. “Đừng lo. Ta sẽ đưa ngươi về nhà.”
Đứa nhóc yếu ớt nghiêng nghiêng đầu—trên mặt là vẻ ngơ ngác khó hiểu: “...Ba?”
“Ta nói rồi, ta không phải là ‘Ba’ của ngươi.”
Ta nghe nói con người được cha mẹ nuôi lớn cho đến khi đạt tới một kích cỡ nhất định. Dựa vào vẻ bề ngoài thì có vẻ như đứa nhóc này vẫn còn là trẻ sơ sinh. Cha mẹ của nó chắc hẳn đang rất lo lắng cho đứa trẻ bị mất tích của mình.
Nhìn kỹ thì ta thấy những vết trầy xước nhỏ trên tay và chân của nó. Da của loài người đúng là yếu ớt thật.
Chậm rãi, thong thả, ta tiếp tục bước đi.
Từ trên đỉnh núi có thể thấy được một khu dân cư nho nhỏ, ấy là làng Pias.
Dựa theo cước trình của mình, ta biết chẳng bao lâu nữa là tới được đó. Không cần phải dùng đến cánh. “Được rồi,” Ta nói bằng chất giọng mềm nhẹ nhất của mình. “Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Con người ngồi trên cổ ta (phần gần cái bờm mềm mại) đáp lại bằng cái rũ vai chán nản: “...Ba…?”
Hiểu rồi, ta thầm nghĩ. Có lẽ khi nãy nó đã rất vui vẻ vì không nhận ra tình cảnh của mình, nhưng giờ khi ngôi làng không còn xa nữa, nó hẳn đã nhận ra là mình bị lạc. Nhưng mà, ta nhắc lại, ta không phải “Ba” của ngươi.
Chậm rãi, chậm rãi, ta bước từng bước.
Khi làng Pias xuất hiện trong tầm nhìn, ta chợt kêu lên: “A! Ôi chà.”
Với cơ thể khổng lồ này, nếu bất cẩn, rất có thể ta sẽ nghiền nát ngôi làng con người dưới chân mất. Nếu ta mắc phải sai lầm như vậy trước mắt đứa trẻ thì sẽ rắc rối lắm.
Ta gầm khẽ và dùng năng lượng pháp thuật bọc lấy cơ thể mình.
“B, Ba ơi?!”
“Bảo rồi, ta không phải ‘Ba’ của ngươi.”
Dây thanh của ta rung lên rõ hơn trước.
Ta biến cơ thể của mình nhỏ đi một chút, co lại với kích cỡ phù hợp với ngôi làng. Thực ra cũng không khác nhiều lắm, và giờ ta có thể thoải mái ôm đứa trẻ trong vuốt của mình. Nói vậy chứ, thay đổi kích cỡ cơ thể với ta cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Có vẻ như ngày nay những con rồng cỡ lớn đã tuyệt diệt cả, nên ta cho rằng cơ thể nhỏ hơn này hẳn sẽ khiến ta ít bị chú ý hơn. Hơn nữa, vì số lượng loài người, tộc hắc ám và mấy kẻ như thế muốn lên núi đã giảm đi nhiều, và ta hài lòng với điều đó, nên ta không hề muốn trở nên quá nổi bật và gây náo động chút nào. “Với kích cỡ như này chắc sẽ không khiến nhiều kẻ ngoái đầu đâu nhỉ?”
Ta khệnh khạng tiến bước. Đứa trẻ loài người đang vịn trên lưng ta nhìn ta chăm chăm bằng đôi mắt tò mò.
“Chúng ta sắp đến Pias rồi. Ngươi sẽ được về nhà. Còn ta sẽ trở lại với cuộc sống yên bình vốn có của mình!”
“A…”
Ta tiến vào ngôi làng với những bước chân nặng nề, vừa cố không làm rơi đứa nhỏ đang quấy khóc om sòm trên đỉnh đầu. Và rồi ta nhận ra nó là một “giống cái”, hay ít nhất là ta có thể nói vậy.
“Tốt thôi. Có vẻ như ngươi là một người-cái. Nghĩ lại thì, tên của ngươi là gì ấy nhỉ?”
“Ay, mmm...Hm hm…” Đứa trẻ ngẫm nghĩ một hồi: “Olih, veea…”
“Hmm. Vậy ra ngươi là ‘Olivia’, à? Một cái tên xinh đẹp.”
Olivia. Đó là tên của đứa trẻ người-cái này. Ta chắc là vậy. A, đúng rồi, “người-cái” là không đúng. Nếu ta không nhầm thì hình như từ đó là “con gái.” Dù sao thì, ngoại trừ từ “Ba” ra, đứa trẻ này nói từ nào ta cũng thấy được hết. Tuyệt vời. Giờ ta có thể tìm cha mẹ của con bé rồi.
“Vậy thì, Olivia, chắc chắn là cha mẹ của ngươi đang lo lắng lắm đấy.”
“A… Ba…?”
Ta vội vã đi về phía Pias. Ta phải đưa đứa nhỏ này về nhà nó thật nhanh mới được.
***
“Aaaa! Thần linh ơi, có rồng tấn công này!”
Vừa vào trong làng, ta thấy lũ con người tay cầm mấy cây gậy có đầu nhọn… “giáo”, hình như là từ này.
Tất cả con người gần đó la hét thất thanh và bỏ chạy tán loạn.
“Ùi, các ngươi không cần phải chạy mà…”
Thôi kệ. Ngay khi hộ tống đứa nhóc đang dính lấy ta này về nhà, ta sẽ quay trở lại núi ngay. Suy nghĩ đó lướt qua trong đầu khi ta sải bước trong làng.
Nhưng là, chỉ đến khi ta đến trước cửa nhà Olivia.
Cả người ta run lên vì giận dữ.
Dưới bầu trời xám xịt, gió lạnh quất thẳng vào thân thể ta, và ta cảm thấy như lửa rồng đang sục sôi nơi cổ họng. Với loài người, những cơn gió như này hoàn toàn có thể khiến chúng đông cứng hay sẽ phải chịu những cơn đau cắt da cắt thịt.
Mọi chuyện đã quá rõ—Olivia chính là một đứa trẻ của ngôi làng này.
Khi ta hỏi Olivia về nhà của con bé, nó lặng lẽ chỉ tay về một chỗ ngoài rìa làng. Ta lê từng bước đến trước một căn nhà tồi tàn, cũ nát, chỉ để nghe thấy những tiếng cười khằng khặc tục tằn và khả ố phát ra từ trong nhà.
“Ga ha ha ha!”
Không chỉ một người đang cười; hẳn phải có kha khá lũ đàn ông con người ở đó. Ta đã nghe thấy tiếng cười kiểu này nhiều lần từ đám người từng đánh nhau ở gần ngọn núi của ta trước kia.
“Đây là nhà của ngươi sao?”
“...Ưm-hừm.”
Ta nhòm qua cửa sổ. Chúng đang tận hưởng một bữa tiệc ra trò. Hết cốc rượu mạch này đến cốc rượu mạch khác được xếp ra bàn, và chúng đang làm mấy trò mà ta thấy chẳng hay ho gì, như là nốc hết rượu vào mồm chỉ trong một lần uống.
Ngay lập tức ta hiểu ra: Ta đang phải chứng kiến một cảnh tượng vô cùng phản cảm.
Một trong số chúng, một gã say mèm dương dương tự đắc đang lên mặt: “Khà-à, chúng mày ạ, tao nói cho mà biết, vứt được cái của nợ kia đi đúng là sướng đời!”
“Ga ha ha ha! Đúng là mừng cho anh! Giờ thì anh được tự do rồi nhể! Tha hồ mà sống thoải mái nhá!”
“Cuối cùng anh cũng có thể mua cho mình được một con đàn bà rồi!”
Những kẻ khác cùng hùa theo hắn.
“Của nợ”, ý chúng là Olivia sao? Ôi trời ạ. Đám con người đang quàng quạc này chẳng hề lo lắng khi đứa trẻ của chúng phải lang thang ngoài trời giá rét. Hoàn toàn ngược lại, chúng còn vô cùng nhẹ nhõm nữa chứ!
Một gã mà ta nghĩ cùng một giuộc với chúng hỏi đểu: “Mày chắc là nó sẽ không quay lại mà cắn mày chứ? Ý tao là, chuyện vứt con nhãi đó vào rừng Olympian ấy! Người ta cứ bảo chỗ đấy là “đất thiêng” hay gì đấy. Tao nghe một bà khọm già bảo là không ai dám đặt chân đến đó vì nơi đó có một con rồng thần trú ngụ!”
“Dạo này mày đọc nhiều cổ tích quá đấy à? Thế quái nào lại có rồng sống ngoài kia được!”
“Kh- ha ha! Mày khỏi lo chuyện đó. Tao thông minh lắm, đây nhé,” gã đàn ông trông chẳng thông minh chút nào tiếp tục ba hoa: “Ngay từ khi nó còn bé, tao đã luôn nói với nó rằng bố ruột của nó là một con rồng, và rằng tao nuôi nó chỉ vì tao tìm thấy nó thôi. Móc này, rồi dây câu và phao, thế là nó cắn câu thật mày ạ! Lúc tao xách nó đến bìa rừng, nó cứ tự chạy đi rồi kêu ‘Ba ơi, ba ơi’!”
Càng nhiều tiếng cười hùa theo gã. Tâm trí ta trống rỗng, đầu óc thì quay cuồng sau khi ta hiểu được vấn đề. Ta chợt thấy ý tưởng huỷ quách cái làng này đi cũng hay ho lắm. Sao...sao chúng có thể ác độc như vậy? Chúng đang tâm bỏ rơi một đứa trẻ còn bé nhỏ, yếu ớt với đôi mắt ngoan ngoãn như này sao? Ta nhất định phải bảo vệ con bé.
Ta không biết liệu mình có thể chăm sóc tốt cho con bé không nữa. Ta chỉ là một con rồng đã sống một mình từ bao lâu nay, không hơn. Nhưng ta thấy thương cho Olivia.
“Chắc chúng mày không nghĩ là chỉ có mỗi con nhóc ấy là bị tổn thương đấy chứ?” Gã kia tiếp tục nói: “Làm sao tao biết được là mụ vợ tao lại chết khi sinh nó chứ. Rồi tao lại phải nai lưng ra để chăm con nhỏ phiền phức đó… Lúc nào cũng lẩm bẩm rồi la hét… Đàn bà mang nặng đẻ đau thì rõ ràng là tự biết được vai trò làm cha mẹ của mình rồi. Trong khi đó tao chỉ là ông già từ trên trời rơi xuống của nó thôi! Khi chúng mày mà có con ấy, nhớ bảo với con đàn bà của chúng mày là… khặc khặc khặc… Bảo là, ‘muốn làm mẹ tốt thì phải chăm được cả con lẫn chồng’!”
Một cách vô thức, ta siết chặt lấy Olivia trong vòng tay mình. Có thể ta đang trong hình dạng nhỏ hơn một chút, nhưng cơ thể ta vẫn khá là lớn. Ta đã cẩn thận không để lớp vảy làm Olivia bị thương, nhưng ta không thể ôm chặt con bé được.
Chắc hẳn Olivia đã nghe thấy hết những gì chúng nói, nhưng con bé không nói gì mà chỉ cúi đầu. Ta mường tượng viễn cảnh đứa trẻ vẫn còn đang tuổi bập bẹ học nói phải sống tiếp sau khi trải qua biến cố tàn nhẫn và đau đớn này… Thực sự không thể chấp nhận nổi.
Mình sẽ trả đứa bé về một gia đình như này sao? Ta tự hỏi bản thân mình.
“Tất cả là tại ả ta sinh con bé rồi lại chết trước mặt tao như thế! Đấy là ngọn nguồn vận rủi của tao! Con nhãi ăn bám đấy thậm chí còn chẳng làm được việc gì trong nhà! Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc! Đúng là thứ sâu mọt vô dụng!” Có vẻ như gã đàn ông loài người đó đang hứng khởi hơn bao giờ hết.
Ta lẳng lặng rời xa khỏi căn nhà rách nát đó.
“...Ba?” Con bé lo lắng ngẩng mặt ngước nhìn trong vòng tay ta.
Ta mỉm cười với con bé. Hiểu rồi; con bé không hề coi gã kia là “Ba” của mình… Tốt lắm.
Giờ ta đã biết lý do vì sao Olivia lại đến với ta. Con bé đã tin vào những lời tầm phào của hắn, tin rằng mình là con gái của rồng. Và vì thế, nó đã đi suốt quãng đường tới đền bằng đôi chân nhỏ nhắn này.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Olivia.”
“...Ooo?”
Ta nói với con bé bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất của mình, rằng con không cần phải lo lắng nữa, và ta xin lỗi vì đã cố trả con về lại đây. Đó là lúc ta đã thề sẽ biến con trở thành bé gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Kể từ hôm nay…
“...Ta sẽ là ‘Ba’ của con.”
“Ba ơi!”
Trên người Olivia là bộ quần áo mỏng tanh giữa trời đông gió rét. Nhưng kể cả vậy, con bé vẫn ngước nhìn ta và nở nụ cười rực rỡ như hoa mùa xuân.
“...Olivia.”
“Ba!”
Ngay khoảnh khắc nụ cười ấy xuất hiện trước mắt, một ngọn lửa chợt bùng lên trong trái tim ta. Đừng lo lắng. Ta là Ba của con. Giờ thì cùng trở về nào. Trở về nhà của chúng ta.
Vẫn giữ chặt Olivia trên tay, ta đến gần ngôi nhà mà lũ con người vẫn đang chè chén và chìm đắm trong rượu.
“Hây ya!”
Đuôi của ta gõ nhẹ vào một phần trên một mặt tường. Và ta đã cố thật nhẹ nhàng.
RẦM!
“Hử?” Bị giật mình bởi tiếng động lớn, ta nhìn lại… và thấy bức tường đã bị thổi bay hoàn toàn khỏi căn nhà. Từ góc nhìn của những tên kia, chúng vẫn đang no nê rượu chè thì, bất ngờ thay, bức tường bỗng vỡ vụn thành cám. Lũ con người sững như trời trồng, vẫn ngồi yên quanh cái bàn - lúc này đang trần trụi trong gió rét.
Ối chà. Ta quên mất là mấy kiến trúc của con người dễ vỡ đến vậy… Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối ta đến nơi nào đó của con người. Chẳng ra gì. Nếu ta trở thành Ba của đứa trẻ con người này, ta sẽ phải điều chỉnh lại sức mạnh của mình… Lỡ phá nhà rồi thì chắc cũng chẳng làm sao được nữa. Nhưng mà, cũng đáng cho mấy kẻ như này lắm.
“Ta sẽ để ý đến sức mạnh của mình. Lần tới ta sẽ làm tốt hơn!”
“Hee, Ba tuyệt vời!”
Ta đặt Olivia đang cười khúc khích lên lưng mình, và trước khi lũ người-đực kia kịp đuổi theo, ta chạy về phía một tiệm cho thuê sách nhỏ trong làng với tốc độ chóng mặt. Ta lao ngay vào trong… hay đúng ra ta đã làm thế, nếu như không có cơ thể quá khổ này. Ta dùng vuốt của mình gõ thật nhẹ lên cánh cửa. Tất cả những gì ta có thể nói là: “Hãy đưa cho ta những quyển sách nuôi dạy trẻ!”
Người coi tiệm là một con người lớn tuổi. Sự náo động khi nãy không khiến ông lão bỏ chạy nên hẳn là ông bị lãng tai.
Theo yêu cầu của ta, ông lão lấy ra một chồng sách nuôi dạy trẻ và bỏ chúng vào trong túi giấy cho ta.
“Thưa ngài, tôi không thể kìm nén sự ngạc nhiên của mình trước bộ móng vĩ đại của ngài.”
Có lẽ mắt của lão cũng kém lắm. Đúng là may mắn cho ta. Nếu đã ở đây rồi thì sao ta không hỏi ông ta mấy câu nhỉ?
“Ừm, ta có thể mua luôn sách ở đây không? Nếu phải trả sách thì cũng hơi khó cho ta.” Ta hỏi ông lão: “Chừng này đủ chứ?”
Chỉ để dự phòng thôi, nhưng ta đã mang theo dăm ba cục vàng mà ta nghe là loài người dùng để trao đổi đồ vật. Ta trao chúng qua lỗ hổng trên cánh cửa, chỗ vàng trong vuốt ta va vào nhau phát ra những tiếng leng keng. Trông thì không giống, nhưng ta cực kỳ thích mấy thứ xinh đẹp sáng lấp lánh như này. Lâu nay ta cũng tích luỹ được một bộ sưu tập kha khá vàng bạc châu báu, đá quý và ngọc quý và dùng chúng để phủ đầy trên sàn chỗ ta nằm.
Người trông tiệm như muốn khuỵu xuống đến nơi: “Là vàng!” Ông ta kêu lên. “Với chừng này, ngài hoàn toàn có thể lấy hết chỗ sách của tôi!”
“Thật sao? Nếu vậy thì cho mấy quyển sách dạy nấu ăn vào đó nữa.”
“Có quyển này và quyển này. À, cả quyển này cũng nổi lắm!”
“Được rồi, vậy ta sẽ lấy thêm vài quyển sách tranh nữa.”
Không may là, phần lớn trong đống sách tranh đó toàn là về con người khoả thân, mà ta thì chẳng thích thú gì nên đã lịch sự từ chối lấy chúng. Ta chỉ mua mấy quyển có tiêu đề là nuôi dạy trẻ hay mấy thứ liên quan thôi.
“Hmm. Không hiểu sao ông già đó trông ngạc nhiên đến vậy,” Ta tự nói thành lời khi đang chầm chậm đi bộ trên đường trở về… Chẳng lẽ tại mình cho hắn ít vàng quá hay sao?