Ta sẽ bắt đầu viết một thứ mà hình như loài người gọi là ‘Nhật ký’.
Ta thấy có chút xấu hổ. Lần đầu tiên làm chuyện gì đó khiến ta vô cùng lo lắng và phấn khích, trái tim ta cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Tất cả là nhờ con gái bé bỏng, quý giá của ta mà giờ ta mới biết đến những cảm xúc như thế.
Ta đã sống rất lâu, rất lâu rồi. Phải đến hàng nghìn năm nếu theo cách tính thời gian của con người. Thế nhưng cho đến tận bây giờ, ta vẫn luôn sống một mình. Rồi ngày nọ, một bé con xuất hiện, cô bé đã khiến trái tim ta sống lại với những nhịp đập trong ta mà ta chưa từng được biết.
Ôi, Olivia. Olivia bé nhỏ, mong manh, mềm mại của ta. Bé con âu yếm của ta. Đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này.
Cô bé cho ta một cái tên. Cô bé cho ta những người bạn. Cô bé cho ta cả một gia đình.
Cô bé khiến ta thật hạnh phúc.
Vì không muốn quên đi những tháng ngày ấy nên ta đã quyết định sẽ viết nhật ký. Nhật ký của một con rồng về cô con gái loài người của nó. Tất nhiên là sẽ có cả những người khác trong đó nữa, có Nữ hoàng Bóng tối, và Kỵ sĩ Bóng đêm, và Nữ hiệu trưởng, và người làm vườn Elf bé nhỏ, và tất cả bạn bè của Olivia… Thật nhiều thật nhiều cuộc gặp gỡ tuyệt vời đến mức ta không thể nào đưa hết vào trong nhật ký được!
Ta sẽ bắt đầu và viết theo trình tự thời gian, và một khi bắt tay vào viết, chắc chắn rằng mọi chuyện đều sẽ được gợi lại trong ta.
Ta biết chắc điều đầu tiên sẽ viết là gì: chính là buổi sáng lần đầu tiên ta và Olivia gặp nhau.
Đây là những ghi chép cá nhân của chúng ta. Ta sẽ lưu lại khoảng thời gian hạnh phúc ấy trên giấy để không bao giờ khiến chúng bị lãng quên.
—Eldraco