Chương 1: Thời thơ ấu
14. Ma thuật! Là ma thuật đó!
Tám năm đã trôi qua kể từ khi tôi chuyển sinh đến thế giới này, và tôi, Mary Regalia, giờ đây cũng lên tám rồi. Tôi cũng đã có thêm nhiều bạn mới, và thậm chí là còn thân thiết hơn với hoàng tử.
Tất nhiên là tôi không thế cứ đi thẳng đến chỗ Reifus và nói “Nàyyyy, đi chơi đê!♪” vói cậu ta được, cho nên tôi thân thiết với hai người còn lại hơn nhiều.
“Magiiii, đi chơi thôi!♪” Tôi ngân nga với cậu ấy. Chiếc xe ngựa của tôi chỉ vừa dừng lại trước cổng tư dinh nhà Magiluka, tôi đã nhảy phốc ra ngoài và cất tiếng gọi .
Cô ấy đáp lại tôi bằng một vẻ mặt chua chát: “Cái kiểu chào gì đây? Thật là ngớ ngẩn, lần sau đừng làm như thế nữa dùm.”
“Tôi chỉ muốn nói như vậy một lần thôi mà… nhưng được rồi, tôi sẽ không làm thế nữa.” Tôi đồng ý ngay tắp lự. Ngay cả tôi cũng có chút xấu hổ khi nói như vậy.
Magiluka dẫn tôi vào trong tư dinh và đưa tôi đến nơi mà tôi đã mong muốn được thấy từ lâu. Giờ đây, mong muốn cúa tôi đã được cậu ấy thực hiện.
“Đây là thư viện của nhà tớ.” cậu ấy nói. “Nhưng cậu đừng có mà làm rối tung chỗ này lên đấy.”
“Tất nhiên là tớ sẽ không làm vậy rồi. Tớ biết là tớ có thể trông cậy vào một người bạn như cậu mà!♪” Tôi nói, nhìn chằm chằm vào núi sách đang xếp ngay ngắn trước mặt với đôi mắt lấp lánh.
Cũng chả việc gì phải giấu giếm: tôi là một con mọt sách chính hiệu. Sở dĩ như thế là do đọc sách chính là một trong những thú vui hiếm hoi giúp tôi giải trí trong bệnh viện. Nhưng kể từ khi chuyển sinh, tôi đã rất sốc khi phát hiện ra rằng có rất ít sách trong tư dinh nhà Regalia. Chưa kể, chỉ việc kiếm soát sức mạnh của bản thân thôi cũng đã ngốn hết quỹ thời gian của tôi rồi, thành ra tôi chẳng có cơ hội được thư giãn đắm mình vào những cuốn sách.
Nhưng dạo gần đây, mọi thứ đã dần ổn định hơn, mong muốn đọc sách trong tôi lại trào lên. Tôi cố gắng lục lọi trong đống sách ở thư viện của cha, nhưng chúng đều là sách về đấu kiếm, cẩm nang luyện tập, tố tụng, sinh học ma vật, vân vân và mây mây. Chẳng có cuốn nào về chủ đề phiêu lưu lãng mạn khiến tim tôi thổn thức. Nhưng may sao, đúng lúc tôi sắp phó mặc mọi thứ trong tuyệt vọng thì Magiluka nói ở nhà cậu ấy có hàng tá sách mà tôi cần, nên tôi cũng không ngại ngần gì mà nắm lấy cơ hội này.
“Gia tộc Futurulica phục vụ hoàng tộc với tư cách là những pháp sư hoàng gia, nên chúng tôi cũng phải điều tra cả những huyển thoại, truyền thống và cả những sự kiện kỳ bí trên khắp thế giới. Tất cả nhưng quyển sách liên quan tới những thứ trên đều được nghiên cứu, nên ở đây tập hợp khá nhiều quyển sách không cần thiết.
“Hmm, hmm, tệ thật.” Tôi trả lời một cách mờ hồ, vừa đưa tay với lấy một quyển sách dày cộp và mở nó ra.
Những câu chuyện ở thế giới này à? Không biết liệu chúng sẽ như thế nào nhỉ. Quả là thú vị.
Sau đó, tôi đắm mình vào thế giới của những cuốn sách.
Vài giờ sau…
“Này… cậu đặt cuốn sách xuống được chưa thế? Cậu biết đấy, đến nhà người ta mà chỉ cắm mặt vào đọc sách cả ngày là một việc làm khá thô lỗ.”
“Ừ, được thôi.” Tôi lơ đễnh trà lời trong gập cuốn sách lại. “Nè, Magiluka, tập cuối của bộ sách này đâu rồi?”
Tôi cất sách lên trên giá và bắt đầu tìm quyển tiếp theo.
“À, nó ở trên cái giá kía – Mà này, cậu có nghe tôi nói gì không thế?!”
Chậc, cậu ấy ngắt lời đúng chỗ thiệt. Hôm nay dừng lại ở đây thôi vậy.
“À, tớ chỉ đùa thôi mà.♪” Tôi đưa tay lên che miêng và cười khúc khích.
“Câu đó đùa chỗ nào vậy hả…” Magiluka bực bội nhìn tôi và thở dài. “Thôi được rồi. Chúng ta ra vườn thưởng trà đi.”
Tôi theo cậu ấy rời khỏi thư viện. Tôi được dẫn đến một vườn hoa đầy những bông hồng được cắt tỉa gọn gàng. Bọn tôi ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát cả khu vườn, đợi hầu gái của Magiluka và Tutte chuẩn bị đồ ngọt và trà.
“Ui, trà này ngon thật đấy. Nó thực sự có chiều sâu về hương vị.” Tôi tán dương sau khi nhấp một ngụm trà.
“Ừ. Tôi rất vui khi cậu thích nó.” Lần này đến lượt Magiluka đưa ra một câu trả lời lơ đễnh.
Tôi nhìn sang cậu ấy, hóa ra là đang đọc sách à. “Này, đọc sách trong khi khách đang thưởng trà chẳng phải thô lỗ quá sao?” Tôi nói.
“Ồ, vậy là cậu đã hiểu được cảm giác lúc nãy của tôi rồi sao?” Magiluka nhướng mày nhìn tôi.
“… Tớ xin lỗi. Lần sau tớ sẽ không làm thế nữa.”
Khi cậu ấy nhắc nhở tôi về hành động của mình, trong lòng tôi dâng lên một nỗi hối hận tràn trề.
Nhưng mà những câu chuyện ở thế giới này có vẻ nhiều sự thực hơn là giả tưởng, và nó thực sự rất thú vị! Kiểu như là, những câu chuyện fantasy thực thụ ấy.
Thấy tôi cúi đầu và đan ngón trỏ vì hối lỗi, Magiluka đóng quyển sách lại và cười khúc khích. Một nụ cười tinh nghịch trái ngược hẳn với vẻ đẹp đạo mạo thường ngày của cậu ấy.
“Mà, đó là quyển sách gì thế?” Tôi hỏi. “Nó trông khang khác với mấy quyển tớ thấy trong thư viện.”
Những quyển sách trong thư viện đều có bìa được trang trí khá đẹp, nhưng quyển mà Magiluka đang cầm trông cũ kĩ hơn nhiều. Nó trông khá là sờn rách và những trang giấy thì trông như sẽ nát vụn ra nếu ta cầm sach mạnh tay một chút vậy.
“Quyển này ấy à? Nó là một cuốn ma đạo thư.” Magiluka thản nhiên nói.
“Ma đạo thư á!” Tôi kêu lên. “Kiểu, một cuốn sách cho phép cậu dùng ma thuật ấy á?!”
Tôi ngạc nhiên tới nỗi không thể diễn đạt ý nghĩ của bản thân cho ra hồn nữa, và nhiệt tình tiếp cận Magiluka. Cậu ấy liền lùi lại, vẻ mặt choáng ngợp.
“Ư-ừ, đúng thế.” Cậu ấy nói, giọng có chút e sợ.
“Nhưng tớ tưởng chúng ta không được thấy mấy quyển sach kiểu này cho đến khi đi học?”
“Hee hee hee.” Magiluka cười với vẻ mặt tự hào. “Gia tộc Futurulica có huyết thống ma pháp sư từ lâu đời mà, tôi có đặc quyền được đọc nó. Là – đặc – quyền – đó.♪” Magiluka ưỡn bộ ngực đang phát triển lên, khiến tôi phải lắc đầu.
Tch… Đặc ân như thế ở tầm tuổi này. Thật là!
“Này, cho tớ xem với.” Tôi nài nỉ Magiluka.
“Hả? Dù cậu có đọc nó thì cũng chẳng hiểu gì đâu.” Magiluka gắt gỏng nói.
“Không sao cả, cứ cho tớ đọc đi mà.”
Tôi đã tò mò về phép thuật từ lâu rồi, nhưng tôi buộc phải từ bỏ vì tôi còn chẳng có cơ hội được học về nó. Nhưng sự tồn tại của một thứ giúp tôi có thể giúp tôi sự dụng ma thuật ngay tắp lực khiến tôi thực sự rất phấn khích.
“Ồ, ghê vậy sao.” Magiluka nói, miễn cưỡng đưa quyển ma đạo thư cho tôi, “Cuốn ma đạo thư này chứa những ma pháp công kích bậc hai bên trong. Nhưng cậu không thể nào dùng chúng được trừ khi cậu hiểu nguyên lý đằng sau chúng và có thể giữ một hình ảnh rõ ràng trong tâm trí. Tôi đã rất khó khăn khi học chúng ngày cả với sự trợ giúp từ gia sư, nên việc cậu tự học được chúng là điều không tưởng.”
Magiluka đang lảm nhảm về cái gì đó, nhưng tôi quá phấn khích với việc được thi triển phép thuật nên bỏ ngoài tai hết. Quả thực là những thứ được viết trong quyển sách này rất phức tạp nên tôi không thể nắm rõ hết được. Thế nhưng tôi có thể hiểu được một dòng thần chú có thể phóng ma lực ra dưới dạng một mũi tên.
Vậy ra, đây chính là mũi tên ma pháp thường xuất hiện trong anime với game nhỉ?
“Tớ nghĩ là mình hiểu được.” Tôi vừa nghiền ngẫm câu thần chú vừa nói.
“Hả?! C-cậu hiểu được một ma pháp trong đẩy rồi á?!” Magiluka bất ngờ nói.
Tôi giơ tay lên, tưởng tượng rõ ràng những gì sẽ xảy ra mà tôi đã từng thấy trong anime, rồi cất lên những câu từ ẩn chứa sức mạnh.
“Magic Arrow!”
Ngay khi tôi dứt lời, một mũi tên bán trong suốt phóng ra từ bàn tay tôi lao đi xé gió và lướt qua bên cạnh Magiluka.
“Aaaaah! Tớ xin lỗi, Magiluka! Cậu không sao chứ?!” Tôi hoảng hốt hỏi han cậu ấy.
“Kh-không thể nào…” Magiluka hoàn toan choáng váng, vẻ mặt tái nhợt hẳn đi. “Tôi mới chỉ thành công thi triển được ma pháp này vào ngày hôm qua… Thế mà cậu… thi triển nó như không vậy.”
“T-tốt quá rồi, thưa tiểu thư Mary!” Tutte, người vẫn đứng yên lặng nãy giờ bên cạnh tôi, phấn khích thốt lên. “Người có thể dễ dàng sử dụng ma thuật như vậy luôn!”
Chà, cậu ấy bị sốc cũng phải thôi, một mũi tên ma thuật tí nữa là bay trúng người cậu ấy rồi… Nhưng thành thực mà nói, tôi cùng không ngờ rằng lần đầu tiên tôi thử thi triển đã thành công luôn như thế này!
“Ch-chờ một phút đã nào!” Magiluka đã tỉnh lại từ cơn sốc, đứng phắt dậy nhoài người ra chỗ tôi và truy hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. “Vừa rồi cậu đã làm thế nào?!”
“N-này, tớ xin lỗi rồi mà. Cậu không cần phải nổi đóa lên như vậy đâu.” Tôi chán nản nói.
“Không, ý tôi không phải là cái mũi tên suýt nữa đã bắn trúng tôi đó. Mà là, ngay từ đầu sao cậu lại có thể bắn cái Magic Arrow đó?! Ma lực là một thứ vô hình! Hình dung nó thành một thứ hữu hình là một việc vô cùng khó khăn!”
“Hả? Nhưng mà mũi tên ma thuật suy cho cùng cũng chỉ là phóng ma lực ra thôi mà đúng chứ?” Tôi hỏi lại như thể đó là một điều hiển nhiên. “Không tạo thành hình mũi tên thì sao mà phóng ra được?” Tôi trưng ra vẻ mặt kiểu Mũi tên ma thuật thì là mũi tên ma thuật thôi mà.
“Nghe có vẻ ngớ ngẩn… nhưng, lại rất thuyết phục…”
Trong khi Magiluka vẫn còn đang đứng hình, tôi lùi ra xa cậu ấy một bước rồi tiếp tục nhấp một ngụm trà.
Hả? Mình lại làm gì điên rồ nữa sao? Ma pháp mình vừa thi triển hẳn đã phá nát vài cây hoa hồng ở phía sau khu vườn rồi. Chắc là mình phải bồi thường cho chúng rồi…
Nhưng may sao, Magiluka có vẻ không để ý lắm, nên tôi cũng im ỉm về chuyện đó.
Có vẻ như mình đã học được một ma pháp, nhưng nhìn phản ứng của Magiluka thế kia, có lẽ mình nên hạn chế sử dụng nó ở nơi công cộng. Không như sức mạnh thể chất, hình như mình có thể thoải mái điều khiển ma lực của mình. Khi về nhà, mình có thể tự giả vờ bản thân đang trong một bộ anime fantasy nào đó rồi!
Nhưng chỉ một lúc sau tôi đã nhận ra rằng, chính nhờ những kiến thức từ kiếp trước đã giúp tôi có một cách lý giải khác thường nhưng tự nhiên và rõ ràng về các nguyên tắc, hiệu ứng và hình thái của phép thuật.