Chương 1: Thời thơ ấu
13. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ bạn bè trước đã
“Chúng thần vô cùng xin lỗi, thưa Điện hạ!”
Vứt bỏ vẻ ngoài quyền quý, tôi quỳ rạp xuống bằng đầu gối và tay rồi phủ phục xuống sàn. Như người ta vẫn thường nói – khấu đầu, hình thức tối cao của tạ lỗi.
Tôi liếc sang bên cạnh thì thấy Magiluka cũng đang có tư thế giống tôi. Tôi chỉ bất giác làm vậy thôi, nhưng có vẻ cô ấy cũng bắt chước làm theo dù không biết tư thế này có ý nghĩa gì.
Có lẽ do choáng ngợp trước hình ảnh kỳ cục của hai cô gái đang khấu đầu trước một chàng trai, hoàng tử tiến lại gần chúng tôi với một nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt.
“Thưa Điện hạ! Chúng thần vô cùng xin lỗi! Ngài cứ coi những lời vừa rồi là những lời kêu gào ngớ ngẩn của mấy con quạ điên đi ạ!” Tôi hoảng loạn nói.
“Dạ vâng, chúng thần chỉ lẩm bẩm vô nghĩa trong sự ngu dột tột cùng của mình! Khẩn cầu điện hạ xin hãy mỉm cười và quên nó đi ạ!” Magiluka thêm vào.
Chúng tôi đều qua sợ hãi đến mức không biết mình vừa nói ra cái gì nữa. Khi nhìn xuống sàn, tôi nhận ra việc mình khấu đầu xuống sàn như vậy đã để lại trên sàn nhà vài vết nứt nhỏ, nhưng tôi còn hơi đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa.
“Đừng, xin đừng hạ thấp
mình như vậy.” Hoàng tử cười khô khốc. “Và cái tư thế đó là gì thế? Nó không hợp với những tiểu thư như các cô đâu.”
Ôi không, cậu ta phát quạo rồi, chắc chắn là điên tiết lắm rồi!
“Bên cạnh đó, nếu hai người đã nói như vậy… Có lẽ ta nên tự suy ngẫm lại về hành vi của bản thân.” Hoàng tử tiếp tục nói.
“Hả? Suy ngẫm về nó ư?” Tôi hỏi, người vẫn quỳ bằng tay và đầu gối.
“Cái cách mà Điện hạ nói chuyện là học từ phụ vương. Đó không phải là do cậu ta nghĩ ra.” Magiluka thì thầm với tôi, người vẫn đang trong tư thế tương tự.
“Phụ vương… tức là, Quốc vương? Cậu ấy học nó từ Quốc vương Bệ hạ?!”
“Đúng thế.” Magiluka xác nhận. “Cha tôi nói rằng thời còn trẻ, Bệ hạ là một tay tán gái có hạng, và cách nói chuyện đó khiến tất cả phụ nữ xung quanh si mê. Cho nên nó đã ăn sâu vào trong máu của ngài, đến mức Bệ hạ chỉ tự nhiên nói ra những từ ngữ như vậy chứ không cố ý… và sau khi nhìn thấy cha mình như vậy, Điện hạ đinh ninh rằng đó đơn thuần là cách mà đàn ông nên giao tiếp với phụ nữ, và bắt đầu bắt chước Bệ hạ.”
Thật đấy à? Tôi chưa từng gặp Bệ hạ trước đây, nhưng hình ảnh của ông ấy trong đầu tôi giờ đây đã dần thành một quý ông đào hoa hào nhoáng rồi đấy.
“Tôi phục vụ bên cạnh hoàng tử, nhưng tôi không thể tự mình phản đối cách nói chuyện của cậu ta. Làm thế chẳng khác nào chống lại lối hành xử của Bệ hạ cả…” Magiluka tiếp tục thì thầm.
“Ừ, tôi hiểu hoàn cảnh của cô rồi…”
“Nên nếu không còn vấn đề gì khác, tôi định sẽ ngăn các cô gái tiếp cận Điện hạ, để cho lối nói chuyện đó không ngấm sâu vào người cậu ta… và giờ mọi nỗ lực của tôi đã tan thành mây khói. Nhờ có cô đấy.”
“Tôi xin lỗi mà…”
“Hai người vẫn chưa ngẩng đầu lên được à? Hài người làm vậy khiến cả ta cùng xấu hổ lây đấy.” Hoàng tử nói.
“Nh-nhưng mà, ngài không thể cứ thế mà bỏ qua cho sự bất kính của chúng tôi với ngài vừa rồi được! Người khác sẽ nghĩ xấu về ngài mất…” Magiluka nói, thực sự nghiêm túc.
“Cô đang nói gì thế hả?! Cậu ta đang nói rằng sẽ tha cho chúng ta không bị phạt, thì cứ nhận lấy ân điển đó thôi!” Tôi thì thầm, chỉ trích Magiluka. Tôi thật tồi tệ, phải không?
“Hm, một hình phạt thích đáng à, vậy thì…” Hoàng tử nói, vẻ mặt trầm ngâm. “Vậy từ giờ trở đi, ta yêu cầu hai cô đối xử với ta như một người bạn.”
“Hả?” Hai người bọn tôi ngẩng lên với vẻ mặt không tin.
“À, nhưng hãy cư xử phù hợp khi chúng ta ở nơi công cộng.” Hoàng tử quỳ xuống và đưa hai tay ra nắm lấy tay của hai người chúng tôi.
Rồi cậu ta đứng dậy, kéo chúng tôi lên.
“Như thế có được không?” Hoàng tử Reifus hỏi.
“V-vâng… N-nếu đó là điều ngài muốn, thưa Điện hạ…” Magiluka ngơ ngác đáp.
Hoàng tử nhìn Magiluka trả lời với ánh mắt hài lòng, rồi sau đó quay sang tôi. Tôi gật đầu lia lịa.
“Heh heh.” Reifus cười khúc khích. “À, cả Sacher nữa, cậu cũng có lỗi như họ, nên cũng hải chịu phạt.”
“Hả? Sao lại có cả tôi nữa? Nhưng cũng được, không sao cả.” Sacher nói, giọng điệu trở nên thẳng thắn hơn vừa đi về phía chúng tôi. “Tôi không thích lễ nghi lằng nhằng cho lắm. Nói chuyện cứng nhắc như vậy thực sự khiến tôi phát mệt.”
“Thân mật quá rồi đấy! Cái tên ngốc này!” Magiluka đá vào mạn sườn cậu ta.
“Gah!” Cậu ấy gằn giọng.
Làm vậy trước mặt hoàng tử thì khá là thô lỗ đấy, Magiluka.
Tôi cười khúc khích khi thấy hai người họ như vậy, mọi căng thẳng dường như đã tan biến. Thấy vậy hoàng tử cũng cười, vui vẻ ra mặt.
“Heh heh, nụ cười của nàng thực sự xinh đẹp tựa như một viên ngọc quý vậy.” Cậu ta. “Mong rằng nụ cười của nàng sẽ luôn hiện hữu để sưởi ấm trái tim ta. Ta sẽ làm mọi thứ để có được nụ cười đó, hỡi công chúa của ta.”
Nghe cậu ta nói, tôi vội đưa tay lên miệng. “Phụttt!” Tôi phá lên cười, không ngờ cái cách nói chuyện đó của cậu ta lại tái phát nhanh vậy.
“A…” Hoàng từ gãi má vì xấu hổ khi nhận ra mình vừa vô thức nói chuyện sến sẩm. Cử chỉ đó trông khá trẻ con, nhưng lại khiến tôi bắt đầu có thiện cảm với cậu ta.
“Ngài có chắc về điều này không thế, thưa Điện hạ?” Tôi hỏi.
“Không cần phải gọi là là ‘Điện hạ’ nữa đâu, tiểu thư Mary. Reifus là được rồi.”
“Vậy thì, hm… Được rồi, ngài… Reifus.” Tôi cảm giác gọi thẳng tên hoàng tử ra thì không đúng lắm nên tôi vẫn dùng kính ngữ với cậu ta.
“Này, hoàng tử à, làm gì với đứa con gái hung dữ này đi chứ!” Sacher vừa thét lên một cách đầy vô tư vừa cố chạy trốn khỏi Magiluka.
“Cậu suồng sã quá đấy!” Tôi thúc vào người cậu ta bằng khuỷu tay.
Vì quá bối rối nên tôi không thể cứ thoái mái như cậu ta được. Không, không thể…
Sau đó, cả bốn chúng tôi đi ra sân sau, thưởng trà do Tutte pha.
***
“Nhưng mà, sao hoàng tử lại muốn kết bạn với hai con người này đến th–– agghhhh!”
Khi đang ngồi quanh bàn trà, Sacher vừa thưởng trà vừa nói thế, để rồi bị cả tôi và Magiluka giẫm vào chân. Khi chúng tôi làm vậy, người ngoài nhìn vào chỉ thấy chúng tôi đang thưởng trà một cách đầy thanh lịch mà thôi.
“Hmm… Để mà nói thì, ba người các bạn có vẻ là kiểu người dễ nói chuyện, hoặc là, ờm, khá thú vị khi tiếp xúc.” Reifus nói, không hề biết đến cuộc chiến đang diễn ra dưới gầm bàn. “Kiểu, tôi là hoàng tộc, nên ai cũng hạ mình trước mặt tôi. Nó khiến mọi thứ xung quanh thực sự khá tẻ nhạt. Chưa kể, xung quanh tôi cũng toàn là người lớn, tôi cũng không có cơ hội được nói chuyện với những đứa trẻ cùng tuổi mấy. Người thì suốt ngày bảo tôi không được làm cái này cái kia… Thực sự, rất là ngột ngạt.”
Nhìn hoàng tử bộc bạch với một nụ cười gượng gạo, tôi cảm thấy bản thân mình có điểm tương đồng với cậu ta… hay đúng hơn là kiếp trước của tôi tương đồng với cậu ta. Trạng thái và vị trí của chúng tôi là hoàn toàn khác biệt, thế nhưng việc bị bao quanh bởi người lớn suốt cả ngày, không thể rời khỏi phòng bệnh, và sống trong một thế giới khép kín nơi tôi không thể kết bạn với bất kỳ ai vẫn là một ký ức vẫn còn đau đáu trong lòng tôi.. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu ta.
Nhưng giờ đây, tôi đã được ban cho một cuộc sống mới nơi tôi có thể tự do tung cánh. Gặp Reifus trong hoàn cảnh như thế này ngỡ như là định mệnh vậy, Tôi muốn giúp cậu ta, để cậu ta cảm thấy rằng thế giới này là một nơi đáng sống. Tự nhủ điều đó trong lòng, tôi nhấp thêm một ngụm trà nữa.
Thần linh ơi, đã một thời gian trôi qua rồi, nhưng giờ đây, con đã có bên mình những người bạn tuyệt vời. Cảm ơn Người rất nhiều. Đắm chìm trong cảm xúc dâng trào, tôi lặng lẽ gửi đến Thần linh lời cảm tạ không lời từ tận đáy lòng của mình.