Trans: Shuuga
Edit: Hina1542
***
Rồi một ngày, người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ suốt bảy năm qua xuất hiện trước cửa nhà cô—
—để mua tình dược.
Mà, để cho tình huống này xảy ra… có lẽ mình nên cảm thấy biết ơn nhỉ. Cuối cùng, mình cũng được gặp lại anh ấy ha? Roze trầm ngâm trong lúc đang dùng cối xay.
Có lẽ cô không nên nghĩ nhiều—cô nên tập trung vào việc của mình. Phù thuỷ có rất nhiều việc, nhưng điều chế thuốc là việc quan trọng nhất. Đó là cách để họ kiếm sống qua ngày.
Phù thuỷ làm những việc đó, và Roze cũng không phải là ngoại lệ. Trong suốt thời gian qua, đó là cách cô sống qua ngày. Nhưng thần linh ơi, sống trên một hòn đảo nhỏ tách biệt khỏi thế giới bên ngoài thì chỉ thuốc thôi là không đủ. Vì vậy mỗi tháng một lần Roze đều bán dược phẩm cho các thương nhân.
Thuốc được điều chế bởi các phù thuỷ hiệu nghiệm đến mức, không một định kiến nào có thể ngăn người ta mua các loại thuốc đó được.
“Thuốc Mọc Tóc Đặc biệt giúp bạn có mái tóc bồng bềnh trong giây lát.”
“Cao dành riêng cho các thiếu nữ—loại bỏ hoàn toàn lông nách phiền toái!”
“Thuốc Mỡ Ấm Áp xoa dịu làn da của bạn.”
“Bột Trị Ngứa, dành riêng cho chân.”
Đó mới chỉ là ví dụ của một vài sản phẩm được sử dụng rộng rãi—tuy nhiên, bán lẻ sẽ không có lợi bằng bán buôn. Vì vậy, Roze thích tích trữ thật nhiều trước khi bán.
Cô đang làm thuốc trừ sâu—loại thường dùng trong phun thuốc trừ sâu bọ. Loại thuốc này rất được ưa chuộng—được sử dụng cả trong gia đình lẫn công việc đồng áng. Cô phải chuẩn bị đủ cho mùa tới.
Khi cô đã xong việc, cô duỗi người—chỉ để cụng đầu vào trần nhà. Roze kêu lên một tiếng. Sàn nhà bừa bộn vô cùng và cả nơi này thì bé đến mức không thể bé hơn được.
—Leng keng
Tiếng chuông vang lên.
Khi có người đến gần chiếc thuyền nhỏ cạnh bờ, chiếc chuông trong căn nhà của cô reo Roze nhanh chóng lén nhìn về phía hồ qua khung cửa sổ.
Hoá ra đó chỉ là một con nai chứ không phải khách hàng. Cô thở dài đầy thất vọng trong khi chiếc thuyền trôi mà không quan tâm đến cảm xúc của Roze.
Con đường dẫn đến nơi trú ẩn của phù thuỷ nhìn thoáng qua trông như đường một chiều, nhưng thật ra không phải là vậy—một sợi dây đã được nối vào thuyền. Cái guồng ở trên bến sẽ kéo cuộn dây lại. Bằng cách đó, người ta có thể sử dụng chiếc thuyền để sang đến đầu bên kia.
Đó là cách mà Roze đi vào thủ đô. Ngoài việc đấy ra, cô cũng chả dùng thuyền nhiều cho lắm—cô là hikikomori mà.
Cô vừa đi vừa kéo lê cái áo choàng của mình. Bụi bẩn đã biến cái áo từ màu đen thành màu xám. Cô muốn giặt nó, nhưng nếu Harij đến thì sao? Làm sao cô có thể giấu được tình cảm thật của mình đây?
“Mình phải đi mua thêm đồ thôi…”
Thương nhân sẽ đến trong vòng hai tháng nữa.
Cô đưa tay áo lại gần phía mũi—không… hôi quá, nhưng mà...
Roze quyết định rằng mùi hôi còn phiền phức hơn không mặc áo choàng. Vậy nên, cô sẽ đi giặt áo. Cô cầm theo một vài lọ tinh dầu rồi kéo cái bồn tắm gỗ ra ngoài.
Hồ chỉ cách đó vài bước chân. Mà, trải ra trước mắt cô là một khung cảnh rực rỡ—những tia nắng tinh nghịch dạo chơi trên bề mặt hồ. Dù vậy, nước rất lạnh—lạnh đến nỗi mà Roze nghĩ thần linh ắt hẳn phải đứng sau chuyện này. Tổ tiên cô đã bị vẻ đẹp của hồ nước nơi đây cuốn hút. Dù sao thì, nhiều loại thuốc bí mật của phù thuỷ cần những nguyên liệu cao cấp.
Roze nghĩ rằng cô cũng nên tưới mảnh vườn. Cô cởi bỏ chiếc áo choàng, và cả váy nữa, chỉ để lại trên người bộ đồ lót. Rồi cô giặt váy và áo choàng bằng chất tẩy rửa ở trong chậu.
—bằng cách nào đó, cuối cùng cô lại gội đầu, và vẩy một vài giọt tinh dầu sau gánh—loại thường được dùng cho những người đang chuẩn bị đi hẹn hò. Mọi chuyện cứ thế mà diễn ra.
Leng keng—tiếng chuông lại ngân vang.
Bởi vì cái chuông được dùng để cảnh báo, tiếng chuông có thể được lắng nghe bằng pháp thuật—dù cô ở đâu, dù cô có làm gì.
“... Không thể thế được.” Cô chỉ đang mặc đồ lót và đầu cô vẫn còn đầy xà phòng.
Cô gần như không giao tiếp gì với người ở trong thị trấn. Mà cũng hiếm khi nào họ lại mò đến tận đây.
Có khi nào… là anh ấy?
Kể cả vậy—Roze ngẩng mặt lên. Trong lòng cô không chỉ chứa đựng cảm giác dè chừng, mà còn có một phần hy vọng nữa.
Rồi, ở đó—chú nai lần trước, với cái nhìn kiêu căng.
“Mmuuu—!!!” Vì lý do nào đó mà cô cảm thấy tức giận. Đúng rồi, không phải anh ấy—nhưng nếu không phải anh, thì sao chứ? Tức giận cũng chả để làm gì, nhưng mà—!!
Bực mình, Roze lau khô tóc. Rồi, cô nhảy vào hồ, vẫn mặc bộ đồ lót. Cái lạnh thấm vào da thịt cô. Nước rửa trôi xà phòng cũng như bụi bẩn khỏi người cô. Rồi, cô bơi lòng vòng xung quanh.
“Đầu mình bị làm sao rồi…”
Trái tim cô loạn nhịp khi nghĩ về anh—và cô không quen với việc đó. Suốt thời gian qua, cô đã sống một cuộc đời bình yên. Mặc dù nó có thể tẻ nhạt và một màu, nhưng ít ra cô đã quen với lối sống đấy.
Cái ngày mà cô rơi vào lưới tình, bảy năm trước, cô muốn nó chỉ đơn thuần là một mảnh ký ức—và chỉ thế thôi. Một ký ức đẹp đẽ mà cô có thể hồi tưởng lại trong yên bình.
Lồng ngực cô không cần thắt lại mỗi khi tiếng chuông vang lên. Để cô cảm thấy phấn khích—mới vô ích làm sao.
Harij đến để gặp cô, đúng vậy.
Nhưng không phải với tư cách là “Roze”, mà là “Phù thuỷ”.
Bởi vậy, dù cho cô có ăn mặc xoàng xĩnh và đầu cô đầy xà phòng, cũng chả liên quan gì tới anh—Harij không quan tâm.
Harij không hề quan tâm tới cô một chút nào cả.
“Tại sao mình lại không hiểu ra nhỉ?” Đôi môi nhợt nhạt của cô khẽ thì thầm.
Khi cô nhắm mắt, một giọt lệ lăn dài trên má cô, trước khi hoà làm một với dòng nước kia.