Roze hồi tưởng lại về ngày đầu tiên cô gặp anh
—Chuyện xảy ra không lâu sau khi bà cô mất;
Roze, khi đó vẫn còn là phù thuỷ thực tập, thất bại trong việc điều chế thuộc—điều xảy ra thường xuyên như cơm bữa.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, cô phải tự mình đi mua nguyên liệu. Một mình, trong thành phố rộng lớn.
Thành phố Thủ đô nằm ở ngay cạnh khu rừng nơi Roze sinh sống. Có khi, khu rừng lại là một phần của Thủ đô.
Những nụ cười, sự tươi vui và tiếng ồn ngập tràn trong thành phố—tất cả những thứ mà khu rừng không có.
Đường quốc lộ, được rải những viên đá đủ kích cỡ, dễ đi đến lạ lùng.
Những ngôi nhà mái ngói đỏ nằm san sát bên cạnh nhau. Phía trước của mỗi ngôi nhà dựng lên những sạp hàng. Ở một sạp nọ, những bao tải đầy ắp ngũ cốc cùng giỏ rau củ quả sặc sỡ hiện lên trước mắt người qua đường. Tại một sạp khác, treo đầy những da thỏ và da cáo, người chủ đang nói chuyện với khác hàng trong khi phì phèo điếu thuốc.
Mọi người, như thường lệ, tận hưởng cuộc sống hết mình. Vậy mà, khi đó, cô lại không thể tận hưởng cảnh tượng này.
Lo lắng chiếm lấy trái tim cô nhiều hơn niềm vui.
Không chỉ là sự ra đi của bà cô, cô cũng phải gánh vác lượng công việc đáng lẽ ra là của hai người. Cô hoàn toàn kiệt sức—về cả thể xác lẫn tinh thần.
Vì cô mới lần đầu đến, khách hành có phần nghi ngờ cô. Không chỉ vậy, cô còn phải làm những việc mà cô thường không phải làm.
Cho đến tận bây giờ, mình đã luôn đi với bà. Bởi vì bà là Bậc thầy Phù thuỷ, bà luôn dẫn dắt mình…
Cô cảm thấy tự tin hơn hẳn khi ở khu rừng bởi cô hiểu rõ nơi đó hơn bất kì ai khác.
Khung cảnh thành thị với mái ngói đó hoàn toàn xa lạ đối với cô.
Thủ đô luôn bận rộn và tràn đầy sức sống, nhưng cuối cùng, ai ai cũng bận bịu với công việc của mình.
Thêm nữa, cái cách mà mọi người mặc những bộ trang phục hợp thời và sặc sỡ càng khiến cô tự ti về bản thân. Khi cô đi với bà, cô cũng không để ý đến chuyện này—nhưng bây giờ, cô cảm thấy xấu hổ vì mặc lại váy của mẹ. Một lần nữa, cô lại cảm thấy tủi thân. Bước chân cô trở nên nặng nề hơn.
Quá nhút nhát để hỏi đường, cô tự tìm những cửa hàng bà cô thường đến. Bỗng, một cuộc nói chuyện lọt vào tai cô—
—Biết gì chưa!? Phù thuỷ vùng Hồ chết rồi đấy!
Roze cứng đờ người lại và ngay lập tức quay về phía giọng nói phát ra.
Giọng nói đến từ một cửa hàng đồ ăn vặt. Mùi hương của thứ gì đó ngon miệng toả ra từ bên trong—nhưng cô cũng không thể nhìn xem đó là cái gì.
Một khách hàng mặt đỏ gay ngồi cạnh một chiếc bàn ngoài trời nơi một vài khách hàng khác—đang cầm cốc của họ—nói chuyện oang oang, như thể đang cãi nhau vậy.
- Cái gì—!? Thật ư—!? Tôi đã nghe chuyện về bà lão đó kể từ khi tôi còn bé xíu—!!
- Bà ta cũng phải 200 tuổi rồi!! Và tôi còn tưởng bà ta sẽ phải sống thêm trăm tuổi nữa…
Họ lầm to rồi. Không ai lại có thể sống lâu đến vậy.
Các người chắc đang nói về cụ của tôi, chứ không phải bà tôi.
Roze đang định bước vào và đính chính lại những lời họ nói, thì dây tiếp theo, cô bỗng khựng lại—
— Mà, dù thế nào đi nữa, chẳng phải đó là tin tốt hay sao?
Cô không thể tin nổi những lời cô vừa nghe thấy. Không thể tin nổi.
Trái tim cô bắt đầu run rẩy.
- Có một phù thuỷ ở ngay bên cạnh làm xấu đi bộ mặt của cả thành phố.
- Chuẩn! Tôi lúc nào cũng phải bảo lũ nhỏ nhà tôi không được dại dột mà đi vào rừng. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng đi vào chứ…
- Bây giờ thì chúng ta có thể thư giãn rồi! Chả còn gì phải lo nữa!
Mọi người cười đùa vui vẻ. Ai ai cũng nở nụ cười thật tươi.
Cô thấy đầu mình quay vòng vòng.
Mắt cô bắt đầu tối sầm lại, và khi đó, cô không hiểu tại sao mình vẫn có thể đứng vững được.
Họ ghét bọn cô đến mức, đến mức họ thấy vui mừng trên sự ra đi của một người…
Nhận ra điều này lần đầu tiên, Roze bắt đầu hiểu mình đã được chở che đến mức nào.
Bà có nhận ra sự ác ý này không?
Chỉ nội việc nghĩ đến đã khiến cô phải run rẩy.
Nếu bà biết tất cả chuyện này ngay từ đầu—vậy thì bà đã giấu mình mình.
Suốt thời gian qua, bà… đã phải chịu đựng một mình…
Suốt thời gian qua, bà đã bảo vệ cô, bằng một hay nhiều cáchgrimkhi Roze rụt rè đến mức trốn sau váy bà hay khỏi thực tại phũ phàng này…
- Ta thấy thương cho các ngươi khi lại vui mừng trước sự ra đi của một người.
Cô đứng đó, bất động thì một giọng nói sắc lẹm lọt vào tai cô. Ngay lập tức, một giọt nước mắt rơi xuống—kế đó là một hàng tuôn rơi…
Giọng nói đến từ người đàn ông ngồi ở bàn ngay bên cạnh những vị khách mất trật tự ấy. Anh ta khoác lên mình bộ mặt tàn nhẫn và khó chịu tột cùng, không cho người ta nghi ngờ một chút nào về sự nghiêm túc của mình.
- C-chủ quán—! Tính tiền—!
- Ư-Ừ, tôi cũng thế—!!
Với những vị khách hét toáng lên, chủ quán trông như sắp ngã gục vì hoang mang.
Tuy nhiên, một trong số họ bất cẩn tiếp cận anh ta. Đó là người tuyên bố rằng cái chết của bà cô là một điều tốt đẹp.
- Này, nói cho mày biết, một mụ p-h-ù-t-h-ủ-y đã chết đấy.
- Thì sao? Phù thuỷ cũng là người mà?
Trông có vẻ đe doạ, nhưng nay vị khách lại để lộ ra biểu cảm xấu hổ, như thể đó là lần đầu tiên anh ta nghĩ về khả năng này.
- Phù thuỷ đã làm hại anh bao giờ chưa?
- À thì, chưa…
- Vậy, ai mới là người xấu ở đây? Bà ấy—hay một kẻ ất ơ nào đó vui mừng vì cái chết của người khác? Bà ấy nổi tiếng là một phù thuỷ tốt. Một người như anh tối thiểu cũng phải cầu nguyện cho sự ra đi của bà.
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, vẫn cắm ánh nhìn sắc lạnh của mình vào vị khách. Khi anh đứng lên, áo choàng bay phấp phới sau lưng.
Người đàn ông đi ngang qua Roze vẫn đang đứng phía ngoài cửa hàng.
Khoảnh khắc đó, cô đã thoáng nhìn được đôi mắt của anh—một màu xanh đậm, tựa như bóng của mùa đông lạnh giá.
Cô lắp bắp, cố gắng nói lời cảm ơn—hay cái gì cũng được, với người đàn ông.
Nhưng người đàn ông không hề để ý đến cô, một cô gái ăn mặc như bao người khác, và tiếp tục bước thẳng.
Bây giờ khi nghĩ lại, thói quen đó cũng đã được bà cô truyền lại cho cô. Mặc áo choàng đen đi lòng vòng trong thành phố như thể tuyên bố cô là phù thuỷ vậy.
Trên người cô chỉ có đúng chiếc khăn tay đen là có thể nhìn thấy được. Cô cuốn quanh đầu, như một dấu hiệu của nhà có tang. Với những người qua đường khác, cô trông hoàn toàn bình thường.
Người đàn ông tiếp tục bước đi, và khi Roze quay đầu lại phía cửa hàng một lần nữa, có hai người đang hét toáng lên:
- Này!! Harij!!
- Ngài Harij, đợi tôi với!!
Họ đứng dậy và để lộ ra chiếc áo choàng màu đỏ thắm như của người đàn ông nọ—
—mặt người đàn ông ngay lập tức tái nhợt đi
- B-bọn họ là hiệp sĩ!!
- X-xin hãy tha lỗi cho chúng tôi!! Chúng tôi không cố ý chọc giận các ngài!
- ‘Azm’—! Không phải đó là tên hiệu của Lãnh chúa đang tại vị Hazlan sao—!?
Cả cửa hàng náo loạn hết cả lên, bây giờ—không hẳn là Roze quan tâm gì đến chuyện đó.
Cô tiếp tục dõi theo tấm lưng của Harij. Chiếc áo choàng anh mặc để lộ ra sắc đỏ ở dưới.
“Harij Azm…” Trong lúc cô thì thầm cái tên đó, trái tim cô như thắt lại.
Ngày đó, Roze rơi vào lưới tình—
—của một cuộc tình đơn phương.