Cũng đã qua khoảng thời gian dài kể từ lần cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn trở về Tây thành. Vì thế thời điểm ngồi trên xe bên cạnh Tần Lam, ánh mắt cô chưa một phút rời khỏi con đường dẫn đến địa phương thân quen.
Có lẽ đến một lúc nào đó... cô vẫn nên tự mình trở về nơi đây.
"Ngươi đang cảm thấy thế nào?" Nàng bỗng lên tiếng hỏi cô.
Ngô Cẩn Ngôn vô thanh vô sắc đáp: "Còn có thể cảm thấy thế nào?"
Sở dĩ bản thân kể từ khi bước lên xe đã lâm vào trạng thái quay cuồng mụ mị, âu cũng là do điều duy nhất trong đầu cô nghĩ lúc này, đó chính là phải làm sao để đối mặt với bia mộ của mẹ cha?
Cô sai lầm rồi, sai lầm khi chọn phản bội tất cả để chạy theo tình yêu vốn chẳng thuộc về mình. Sai lầm khi thậm chí ngay từ ban đầu cô đã là trò đùa trong mắt người ta.
Tới cả kẻ mù cũng đủ khả năng để đánh giá cô quá đỗi ngu ngốc.
Chậm rãi nở nụ cười chế nhạo, Ngô Cẩn Ngôn bỗng vươn tay ôm nàng vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên mái tóc mình vẫn hằng vấn vương.
"Ta yêu ngươi nhiều lắm, Lam Lam."
Tần Lam đôi hàng mi khẽ động.
Tại sao khi nghe những lời này của cô, lòng nàng bỗng mãnh liệt dâng lên cảm giác bất an?
Xe đi qua trung tâm thành phố, đến ngoại ô rộng lớn rồi rẽ vào khu nghĩa trang nằm đơn độc trên quả đồi nhỏ - nơi phía Tây hướng ra biển lớn.
Ngô Cẩn Ngôn lẳng lặng bước sau lưng Tần Lam. Thời điểm trông thấy nàng dừng lại trước hai ngôi mộ nằm sát cạnh nhau, bấy giờ cô mới nghe nàng lên tiếng nói: "Ban đầu ta vốn không muốn để hai kẻ khốn nạn này chôn cùng nhau. Nhưng ta nghĩ đến ngươi..."
"Nghĩ... đến ta?" Cô khẽ mấp máy môi hỏi.
"Ừ. Ta nghĩ dẫu sao bọn họ cũng đã chết rồi, chỉ còn mình ngươi ngây ngốc tồn tại trên thế giới này, vì thế lại thêm một ân huệ nữa mà ta ban phát cho Ngô gia các ngươi - đó chính là an táng cha mẹ ngươi cùng nhau, về sau ngươi đến thăm sẽ dễ dàng hơn."
"Ừ, ân huệ, đời này nhà họ Ngô chúng ta nhận ân huệ của ngươi. Không khéo đời sau trả vẫn chưa hết." Ngực trái cuộn lên từng cơn đau đớn. Ngô Cẩn Ngôn thống khổ nở nụ cười: "Vì thế nên ta xin lỗi, thành thật xin lỗi, để toàn gia chúng ta đền mạng cho con gái ngươi cùng đoạn tình cảm đã lấy đi tuổi xuân của ngươi."
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi có ý gì?" Nàng nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô. Tuy nhiên cô chỉ lặng lẽ gỡ tay nàng ra khỏi người mình, sau đó quỳ gối dập đầu trước bia mộ của Ngô Thái Minh và Thẩm Lan.
Chứng kiến cảnh suy tàn trước mắt, Ngô Cẩn Ngôn thực sự vô cùng đau lòng. Hơn nữa đối với thái độ cùng hành động tàn nhẫn của Tần Lam ngày hôm qua, nội tâm cô bỗng trào dâng loại thôi thúc đặc biệt kỳ lạ.
"NGÔ CẨN NGÔN."
Tần Lam lần đầu tiên mất kiên nhẫn như thế.
Bởi vì Ngô Cẩn Ngôn vừa rút khẩu lục bạc mà nàng tặng sinh nhật ra, thuần thục lên cò rồi tự chĩa vào tim mình.
"Đừng tới đây, nếu không ta sẽ nổ súng." Nhìn sợi cước quen thuộc chuẩn bị phóng đến, cô lập tức lạnh lùng cắt ngang.
"Ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì?" Tầm mắt nàng chưa một phút rời khỏi mũi súng đang đặt nơi ngực trái của cô. Càng nghĩ càng bất ngờ bởi hành động đường đột ấy.
"Ta muốn gì sao?" Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu lầm bầm, dáng vẻ chẳng khác nào kẻ bệnh. "Ta muốn gì sao?"
"Ta nói ta muốn cha mẹ ta sống lại để một nhà ba người quây quần như trước đây, ngươi làm được sao?"
"Ta nói ta muốn trở về cuộc sống ung dung tự tại như trước đây, ngươi làm được sao?"
"Ta nói ta muốn có được tình yêu chân thành của ngươi, ngươi làm được sao?"
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở thê lương: "Thường nói con người là loài động vật tham lam nhất trên thế giới này. Nhưng những ước muốn của ta vốn chỉ là những ước mơ cơ bản và đơn thuần nhất. Ta muốn hạnh phúc, ta khát khao hạnh phúc, ngay cả nằm mơ ta cũng mơ mình nhất định sẽ hạnh phúc."
"Chỉ là Lam Lam, ngươi hãy nhìn xem, hãy nhìn xem ta rốt cuộc có hạnh phúc hay không?"
"Vào cái đêm ngươi giết cả nhà ta, mộng tưởng về tương lai tươi sáng của ta cũng hoàn toàn chấm dứt."
"Ta từng nghĩ bản thân nhất định sẽ hận chết ngươi, nhất định sẽ tìm cách giết ngươi để báo thù cho cha mẹ. Ấy vậy mà ta làm không được. Lam Lam, ta đã không làm được."
"Ta yêu ngươi. Ngay cả khi mối thù trên vai đè nặng khiến ta sắp sửa gục ngã, thì ta vẫn quyết định đứng thẳng lưng lên, gạt bỏ nó xuống để yêu ngươi. Và đương nhiên đồng nghĩa với hành động đó, chính là ta đã phản bội lòng tự tôn của cả gia tộc."
"Kết quả, chút lòng tự tôn cuối cùng của ta cũng bị ngươi đem ra giẫm nát."
"Ngươi vui chứ? Lam Lam? Thành công đùa giỡn với loại tình cảm si ngốc của ta, ngươi vui chứ?"
"Ta..."
"Thôi đừng nói nữa, nghe ngươi nói chỉ càng thêm đau." Cô bỗng ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt lộ rõ vẻ ưu thương: "Ta mệt mỏi rồi, Lam Lam."
Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận rằng bản thân hiện tại đang vô cùng kích động. Đặc biệt vào đêm hôm qua - khoảnh khắc sau khi chứng kiến cảnh nàng cố tình gọi tên Lan Lan trong lúc cùng mình hoan ái, cô đã nghĩ rằng mình nhất định sẽ tiếp tục chịu đựng và cố gắng lãng quên câu chuyện nhục nhã ấy.
Nhưng đáng tiếc thay, thực chất cô không rộng lượng như thế.
Cô ghen tuông, đau lòng, hối hận, dằn vặt, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chán ghét cùng thống hận bản thân cùng cực.
Cô phát điên rồi. Thực sự phát điên rồi.
"Cẩn Ngôn... nghe lời ta, ngươi bỏ súng xuống trước đã."
Tần Lam vươn tay muốn chạm vào người cô, song lại bị ánh nhìn ai oán của cô làm cho thu tay về.
Nàng chưa bao giờ trông thấy Ngô Cẩn Ngôn như thế. Đáng lẽ cô phải dùng ánh mắt căm phẫn nhìn nàng, chứ không phải ngập tràn đau đớn giống hiện tại.
Mọi chuyện do chính nàng bày ra lại đang dần phát triển quá xa, thậm chí là xa hẳn với dự tính ban đầu của nàng...
"Ta mệt mỏi rồi, Lam Lam...:"
Ngô Cẩn Ngôn lặp lại câu nói lần thứ hai. Cùng lúc đó, tiếng súng nổ buốt óc vang lên, xé rách cả một vùng tĩnh lặng.Ngày đăng: ..
Thị Lãng: Đoán xem ngày mai - đêm , chúng ta có gì nào? =))))))