Ngô Cẩn Ngôn từng chút rút tay khỏi cơ thể nàng. Từ đầu đến cuối, giữa hai người chỉ còn lại sự tĩnh lặng tới mức tuyệt tình tàn nhẫn.
Đứng dậy, mang theo trái tim từng đợt co rút bước nhanh vào phòng tắm. Có trời mới biết cô đã phải vất vả giữ vững thăng bằng để bản thân không gục ngã trước mặt nàng như thế nào.
Nhục nhã quá.
Ngô Cẩn Ngôn, ngươi nhục nhã quá.
Sớm biết rằng yêu nàng nhất định sẽ khổ, sớm đã nghe lời cảnh cáo của Tần Tử Việt nhưng vẫn mù quáng bỏ qua. Và thì ra đây chính là kết quả của niềm hạnh phúc ngắn ngủi cô từng được nàng bố thí.
Tần Lam a Tần Lam… Trên đời này liệu còn nữ nhân nào tàn nhẫn hơn ngươi? Dù hận nhưng vẫn chung đụng cùng kẻ thù, dù hận nhưng vẫn đeo lên lớp mặt nạ hoàn hảo để nói lời yêu đương. Cuối cùng tuyệt tình đâm cho kẻ thù của mình một nhát chí mạng?
Nhưng hiện tại nếu có trách, cũng chỉ có thể tự trách bản thân...
Thời điểm tắm rửa xong, sau khi xác nhận rằng dáng vẻ của mình chắc chắn đã ổn, bấy giờ cô mới mở cửa bước ra ngoài.
Tần Lam cũng đã tắm xong, cũng đã thay ga giường mới. Chỉ là nàng rõ ràng cố tình không mặc áo, cốt để lộ ra tấm lưng thanh mảnh với hình xăm lớn che đi từng vết lồi lõm quái dị của mình.
Ngô Cẩn Ngôn thừa hiểu đó là những vết bỏng năm xưa.
Biến bản thân thành kẻ mù, cô hệt như con rối tiến về phía giường ngủ. Tiếp theo liên tiếp thực hiện từng động tác như: nằm xuống, đắp chăn, vòng tay ôm nàng… Mỗi động tác đều được thuần thục thực hiện như một thói quen.
Tần Lam cũng mặc kệ cô ôm. Bởi ngay lúc này đây, chính nàng cũng không tài nào đoán được hành động của kẻ đang ở sau lưng mình.
Đáng lẽ cô nên thống hận chỉ tay vào mặt nàng rồi quát: “Tần Lam, ngươi quá đỗi khốn nạn” hay “Ngô Cẩn Ngôn ta đời này kiếp này nhất định sẽ hận ngươi”...
Ngô Cẩn Ngôn, vì sao ngươi cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói?
Qua một lúc, sống lưng bỗng truyền tới cảm giác lành lạnh. Thì ra Ngô Cẩn Ngôn đang dùng tay vẽ theo từng đường xăm phía sau lưng nàng.
“Đau không?” Trong màn đêm, chỉ còn thanh âm trầm trầm của cô. Cuối cùng lại tự trả lời: “Ta biết chắc chắn là rất đau.”
“Lam Lam, thực xin lỗi. Ta chỉ ước giá như mình được sinh ra sớm hơn để có thể che chở cho ngươi, dùng cả cuộc đời này để che chở cho ngươi.”
Trái tim thắt lại, chẳng khác nào bị người khác cầm dao hung hăng đâm lấy. Rốt cuộc cô cũng không nói gì nữa, chỉ dùng cánh tay gầy gò của mình lẳng lặng ôm nàng vào lòng.
Sớm hôm sau, thời điểm Ngô Cẩn Ngôn rời giường rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cũng là lúc Tần Lam thức giấc.
Nàng nhìn theo bóng dáng bước đi như chạy trốn kia, bản thân vốn đã trả thù thành công nhưng nội tâm lại chẳng khá hơn là bao.
Cả đêm hôm qua nàng thức trắng, thẳng tới rạng sáng mới có thể chợp mắt một lần. Và nàng biết Ngô Cẩn Ngôn cũng vậy.
Loại cảm giác đầu hoài tống bão này tất thảy đều do nàng tự gieo lấy. Nàng thừa nhận bản thân hận chết Ngô gia cùng Thẩm Lan. Hận những kẻ năm xưa đã cướp đi đứa con tội nghiệp và quyền làm mẹ của nàng. Nàng đã thề rằng chỉ cần bản thân còn sống ngày nào, thì ngày hôm ấy nàng nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Nàng biết Ngô Cẩn Ngôn yêu mình, đứa trẻ ngây thơ đó luôn tưởng rằng bản thân đã ngụy trang tình cảm rất tốt. Nhưng thực tế đối với kẻ đã từng trải qua quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt như nàng, nàng đương nhiên hiểu rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thế nhưng cho dù nàng được nhận tình yêu chân thành ấy, song nàng vẫn vĩnh viễn không thể buông bỏ nổi thâm cừu đại hận. Đặc biệt là mỗi lần nhìn dung mạo giống hệt người đàn bà họ Thẩm của cô, nàng đều giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Vì thế cho dù Ngô Cẩn Ngôn vô tội thế nào, cho dù cô chỉ là người ngoài cuộc ra sao, nàng vẫn muốn cô thay mẹ mình trả hết.
Vậy nên cố ý làm tổn thương Ngô Cẩn Ngôn, cố ý lợi dụng tình cảm của Ngô Cẩn Ngôn là cách hoàn hảo nhất.
Quằn quại trong ái tình, đó chính là cảm giác sống không bằng chết.
Thời điểm nàng xuất hiện tại phòng ăn, cô sớm đã ngồi trên ghế, khuôn mặt ngoại trừ hơi tái do cả đêm không ngủ thì chẳng có gì khác biệt.
Che giấu cũng thật tốt.
Ngẩng đầu nhìn nàng, Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên cầm lấy bánh mì rồi phết bơ lên, vừa cẩn thận để nó không lem ra ngoài vừa nói: “Lại đây dùng bữa nhanh đi.”
Tần Lam thoáng nhíu mày, bởi đây là lần đầu tiên nàng chân chính cảm thấy khó để có thể nắm bắt một người.
Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật dường như vẫn chưa nhìn ra sự chuyển biến kì lạ giữa cả hai. Vì thế chờ nàng ngồi xuống giải quyết bữa sáng xong, chị mới lại gần từ từ thông báo lịch trình cùng những việc cần giải quyết ngày hôm nay.
“Lô quân hỏa ở Iran của chúng ta vận chuyển rất thuận lợi, tàu đã cập bến vào lúc ba giờ sáng nay. Đối phương khen hàng dùng vô cùng tốt, hẹn tiếp tục hợp tác lâu dài.”
“Ừ, còn việc đàm phán ở Nam thành thế nào?”
“Tất thảy đều đã vào quỹ đạo.”
“Tốt.”
Đột nhiên rời tầm mắt qua cô, nàng hỏi: “Nhân lúc ta được một ngày rảnh rỗi, ngươi có muốn ta dẫn ngươi đi thăm cha mẹ hay không?”
Đôi tay đang cầm muỗng cháo của cô thoáng ngừng lại.
Sở dĩ suốt hai năm qua Ngô Cẩn Ngôn không đả động gì đến nơi an táng của cha mẹ, là bởi vì cô vốn tưởng rằng họ đã bị Tần Lam đem đi chôn chung với thuộc hạ nhà họ Ngô, hoặc sớm đã bị thiêu cháy trong vụ hỏa hoạn.
“Cha mẹ ta… hiện tại đang ở đâu?” Thanh âm cô nhanh chóng trở nên run rẩy.
“Khu nghĩa trang Tây thành.” Nàng đáp. “Ngày đó khi trận càn quét kết thúc, Tô Thanh đã mang bọn họ đến địa phương ấy chôn cất. Coi như để bọn họ nhận phúc lợi cuối cùng, cũng coi như kiếp này bọn họ nợ ta chồng chất, kiếp sau nhất định phải làm trâu làm ngựa mặc ta định đoạt.”
“Vì sao trước giờ ngươi không nói?” Đôi tay cô dần nổi lên gân xanh do nắm thìa quá chặt.
“Ngươi đâu có hỏi, cũng đâu để ta có cơ hội giải thích?” Tần Lam khẽ cười. “Chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta xuất phát.”
Đứng dậy, nàng vỗ vỗ vai cô rồi bước dần về phía cửa.
“Lam Lam.”
Nghe tiếng gọi, cước bộ nàng dần chậm lại.
Ngô Cẩn Ngôn im lặng thật lâu, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn mở miệng: “Để buổi chiều hẵng đi. Lát nữa ta còn việc cần làm.”
“Lam Lam, ta từng mơ mình sẽ hạnh phúc.”
Ngày đăng: ..