Thời điểm tấm lưng trần chân chính cảm nhận được ga giường mềm mại, Ngô Cẩn Ngôn mới phát hiện ra nguyên lai mình cứ như vậy mà tùy ý để nàng cởi sạch quần áo.
Thực ra điều này cũng không phải không tốt. Mặc dù cô hận Tần Lam, nhưng càng không thể phủ nhận một sự thật rằng bản thân hiện tại chính là điên cuồng yêu mến nàng.
Cánh môi chậm rãi cắn mút xương quai xanh tinh xảo, đồng thời vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể chưa hoàn toàn phát dục. Tần Lam khẽ cười hỏi cô, thanh âm khàn khàn vô lực: "Ngươi xác định sao Ngô Cẩn Ngôn? Ngươi xác định sao?"
"Những việc ta đã làm qua, ta chưa từng cảm thấy hối hận." Cô vừa cấp cho nàng đáp án vừa chậm rãi khép mi, dáng vẻ hoàn toàn buông thả, để mặc nàng chiếm dụng cơ thể mình.
"Ngươi nói xem..." Tần Lam đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống dưới, từng chút ma sát hạ thể khô nóng của cô. "Ngươi đối ta động tâm rồi phải không?"
Toàn thân như có dòng điện mạnh liên tục chạy qua. Cảm giác mới mẻ này khiến Ngô Cẩn Ngôn nhất thời không thể thích ứng.
"Ưm..." Cố họng ngăn không được mà phát ra âm thanh. Loại âm thanh phi thường ái muội, càng phi thường khiến dục vọng trở nên đè nén dồn dập.
"Trả lời." Ngón trỏ khẽ ấn một cái lên tiểu hạch cương cứng, khiến cô nhíu mày vặn vẹo cơ thể.
"Đúng..." Ngô Cẩn Ngôn cắn môi thật chặt. "Đúng, ta sai rồi, ta yêu ngươi..."
"Đồ ngốc." Nàng hôn lên chóp mũi cô. "Yêu là hành động thức tỉnh của trái tim, không phải lỗi của ngươi."
"Thật sao?" Đôi mắt của tiểu nữ hài chậm rãi ánh lên một tầng hơi sương.
"Thật."
Theo cuộc trò chuyện của hai người cùng bàn tay vẫn luôn nhiễu động phía dưới của Tần Lam. Xuân thủy rất nhanh đã khiến cơ thể cô trở nên ẩm ướt.
Mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn quả nhiên không bài xích, cũng không có ý định chống cự mình. Tần Lam âm thầm đắc ý rồi dịch tới gần cửa động, đồng thời cùng cô môi lưỡi dây dưa.
Nhân khi Ngô Cẩn Ngôn buông lỏng cơ thể, bấy giờ nàng mới cử động cổ tay, để chính mình dung nhập cô.
Ngô Cẩn Ngôn thoáng nhíu mày.
Không quá đau, nhưng cũng không quá thoải mái.
Tần Lam nhìn một màu đo đỏ đọng trên ngón tay mình, bất chi bất giác tiếp tục hành động còn đang dang dở. Mà đầu lưỡi cũng không rảnh rỗi, liên tục cùng cô vây hãm trầm luân.
Loại sự tình phát sinh bất ngờ này khiến cả hai khó lòng chuẩn bị. Trước đó chỉ nghĩ muốn đem tiểu nữ hài cứng miệng kia về trêu đùa một chút. Bất quá... cuối cùng chính là trêu đùa tới mức thượng giường.
Đau nhức qua đi, khoái cảm ập tới.
Ngô Cẩn Ngôn lay động thân thể, cùng Tần Lam từng bước phối hợp. Ma sát giống hệt cành củi khô dễ bén lửa, rất nhanh tiếng động đáng xấu hổ phía dưới vang lên, đồng thời phía trên cũng phát ra tiếng ngâm thật khẽ.
Chính cô không thể đoán trước rằng sau đêm nay mối quan hệ giữa cô và nàng sẽ đi tới đâu. Cô chỉ cần hiện tại bản thân có thể khiến Tần Lam cảm thấy vui vẻ.
Đây là những gì cô có khả năng mang đến cho nàng. Chỉ cần nàng muốn, trái tim này, thân xác này toàn bộ đều là của nàng.
Tần Lam chính là nữ nhân đầu tiên mà cô yêu. Nguyệt lão se duyên thế nào lại đày cô vào loại nghiệt duyên như thế.
Kiếp trước, cô chắc chắn đã mắc nợ người phụ nữ này.
Nhắm mắt mặc kệ việc Tần Lam xiêm y cũng chưa từng cởi. Cao triều qua đi, nàng chậm rãi rời giường tiến vào phòng tắm. Lát sau mang theo nước ấm cùng khăn lau bước ra, dáng vẻ không nóng không lạnh giúp cô tẩy rửa cơ thể.
Ngô Cẩn Ngôn vội dùng chăn che kín thân mình.
"Ta... ta tự làm được."
"Lúc nãy còn chỗ nào ta chưa thấy qua?" Ngẩng đầu dùng ánh mắt cảnh cáo cô. Nàng nói tiếp: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ta hầu hạ ngươi, hửm?"
Dung nhan yêu nghiệt liên tục tìm mình câu dẫn. Cô lại thở dài, lại tiếp tục tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm.
"Cẩn Ngôn."
"Ừm."
"Ngươi có chắc đây là việc bản thân ngươi muốn làm không?"
"Chắc thì sao, không chắc thì sao?"
"Cho ta thêm chút thời gian."
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Lam dùng ngữ điệu này để đối thoại với mình. Mặc dù bản thân chưa hiểu được chút thời gian mà nàng cần rốt cuộc là gì. Tuy nhiên chỉ cần nàng mở lời, thì cô chắc chắn sẽ cam tâm chờ đợi.
Cô thừa nhận bản thân chẳng quá hy vọng quá nhiều vào mối quan hệ thâm cừu đại hận này. Dù sao kẻ yêu trước là kẻ thua cuộc, mà cô sớm đã chấp nhận thua cuộc rồi.
Cho nên sống chết thế nào, hãy coi như tùy tiện để thời gian quyết định đi. Cùng lắm về sau khi gặp phụ mẫu nơi suối vàng, thì cứ trực tiếp nhảy xuống Vong Xuyên hà để chịu loại dày vò - chính là nghìn năm đưa mắt nhìn người mình yêu bước qua cầu Nại Hà và khuất xa.
"Ngươi thất thần."
Chẳng biết từ khi nào đã dọn dẹp tàn cuộc xong. Chậm rãi ngả lưng nằm xuống cạnh cô, đôi mắt nàng bừng sáng.
"Ta ổn." Duỗi tay để Tần Lam có thể gối đầu lên tay mình. Ngô Cẩn Ngôn lại không ngờ nàng thực sự làm theo.
"Sao? Ngươi hối hận rồi?" Nữ nhân trong lòng bỗng cười một tiếng. "Rất mỏi, đúng chứ?"
"Không."
"Vậy lý do gì mặt ngươi cứ như đưa đám vậy? Điều này chẳng khác nào ngươi khiến ta cảm thấy tội lỗi vì cưỡng bức ngươi."
"Haha... ta là tự nguyện dâng tới giường, Tần đương gia đâu cần phải cưỡng gian?"
"Tinh lực vẫn còn nhiều như vậy, phỏng chừng là ta sơ xuất, chưa thỏa mãn ngươi rồi." Tần Lam ngón tay miết nhẹ quai hàm cô.
"Ta không mệt, nhưng ngươi mệt." Ngô Cẩn Ngôn thuận tiện nghiêng đầu cọ cọ vào đỉnh đầu nàng.
"Ngươi là đang chê ta già ư?"
"Không có. Ngươi mệt. Ta đau lòng."Ngày đăng: ..
Lời tâm sự lứa đôi: Công chúa bong bóng nhà Nhật Lãng sau truyện cuối cùng cũng có một truyện vùng lên thành công rồi =))))) Hoan hô ý chí của đương gia =)))))