Chờ tiểu nữ hài đóng cửa cẩn thận, bấy giờ nàng mới lại gần vali đem quần áo ném về phía cô.
"Đi tắm rửa."
"Đang yên đang lành tắm rửa làm gì?" Ngô Cẩn Ngôn vừa theo bản năng đón lấy quần áo vừa luôn miệng chống đối.
Tần Lam thoáng nhíu mày: "Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm, hà cớ thắc mắc nhiều như vậy? Ta cũng đâu có giết ngươi?"
"Ngươi vẫn luôn muốn giết ta."
Cô cao giọng nói - khi đang tiến một mạch về phía phòng tắm và chốt cửa.
"Chỉ có ngươi muốn giết ta mà thôi." Ở bên ngoài, nàng cũng không có ý định nhượng bộ.
Phỏng chừng mất nửa tiếng để tẩy sạch toàn bộ phong trần. Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn bước ra, nguyên lai một màn mỹ cảnh nhân gian sớm đã được dụng tâm chuẩn bị để cô rửa mắt.
Trên chiếc ghế đối diện với cửa sổ trần - nơi mà bên ngoài là toàn cảnh thành phố X về khuya. Tần Lam mặc chiếc váy ngủ vốn đã làm từ lụa mỏng, nay nàng lại đang cố ý nghiêng mình dùng một tay chống đầu, tay còn lại chậm rãi thưởng thức ly rượu vang.
Nghe động, nàng cũng không buồn quay đầu nhìn, chỉ lười biếng hé môi nói: "Qua đây."
Cố gắng áp chế nhịp tim đang đập vô cùng mãnh liệt, Ngô Cẩn Ngôn từng bước tới gần. Bấy giờ Tần Lam bỗng ngồi thẳng dậy, đem mái tóc dài của mình vén ra sau.
"Ngồi." Nàng hạ lệnh.
"Ta cũng không phải động vật của ngươi."
"Thực ra cũng không sai biệt lắm."
"..."
"Ngươi tự ái cái gì? Chẳng lẽ phải chờ ta dùng biện pháp mạnh cưỡng chế ngươi ngồi xuống sao?"
Đương nhiên kết quả vẫn là tiểu đồng chí nào đó hậm hực nghe theo nàng.
Khẽ cười, Tần Lam thoải mái đẩy ly rượu đã được chuẩn bị sẵn về phía cô. Đồng thời cũng nầng ly của mình lên, phóng khoáng nói: "Cheer..."
Ngô Cẩn Ngôn mờ mờ mịt mịt nhìn ly rượu, rồi lại nhìn nàng. Đôi đồng tử giấu không nổi tia hoang mang.
Xú nữ nhân này tính làm gì?
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, nàng hơi tùy ý nhún vai: "Đừng gấp, ta không có hạ độc. Chỉ đơn thuần muốn cùng ngươi thưởng rượu ngắm cảnh mà thôi."
Ghé mũi ngửi đánh giá, cô gật gù trả lời: "Hảo tửu."
"Đó là đương nhiên, chưa kể lần trước ngươi đã uống hết nửa già chai rượu còn ngon hơn như thế này cơ." Tần Lam vừa thong thả nhấm nháp rượu vừa thuận miệng vạch trần.
"Ngươi tính thanh toán ta?"
"Ngươi bán mạng cũng trả không nổi."
Bốn mắt chầm chậm giao nhau. Ngô Cẩn Ngôn từ nãy tới giờ mặc dù chưa uống chút men nào, song nội tâm đã ngăn không được mà choáng váng si mê vẻ trước đẹp thẳm sâu trong đôi mắt nàng.
Phong vị nữ nhân của Tần Lam thực sự rất đậm. Bởi mỗi cái nhấc tay nhấc chân hay nhăn mày của nàng. Đều vô tình kích thích sự mê luyến của đối phương.
Qua vài phút, nàng bỗng mở lời hỏi cô: "Thời gian qua sống rất tốt phỏng?"
"Ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta sống rất tốt."
"Không vì không có ta ở bên mà khó chịu sao?" Nàng vẫn thủy chung mang dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu câu nhân.
Dứt câu, Ngô Cẩn Ngôn đúng như dự đoán chột dạ.
"Ngươi có ý gì?" Cô giả bộ ho một tiếng để trấn định bản thân. Tần Lam... Tần Lam kia chẳng lẽ đã biết gì rồi?
Cánh tay bỗng chống về phía trước, ôn hương nhuyễn ngọc lập tức ghé sát gần cô.
Trơ mắt nhìn chóp mũi tinh xảo ấy chạm vào chóp mũi mình, Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận bản thân chính là đang dần hóa đá.
"Nói xem, lúc nãy nàng hôn ngươi bên nào?"
Hai câu hỏi chẳng hề liên quan đến nhau...
Cô ngập ngừng trả lời: "Cần ngươi quản ư? Ta cũng đâu phải con gái ngươi?"
Ăn nói thiếu suy nghĩ xong lập tức hối hận. Bởi vì cô thấy sắc mặt Tần Lam quả nhiên trầm xuống.
"Đúng, ngươi không phải con gái ta. Mà đời này của ta càng không thể có con gái." Nàng châm biếm đáp.
"Xin... xin lỗi. Ta... không phải có ý đó..." Ngô Cẩn Ngôn luống cuống giải thích.
Tần Lam bỗng dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô phải cùng mình đối mặt.
"Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nói, lúc nãy nàng hôn ngươi bên nào?" Đôi mắt đẹp của nàng hơi híp lại, mơ hồ ẩn giấu tia đe dọa.
"Bên phải." Ngô Cẩn Ngôn thanh âm khàn khàn.
Dứt câu, má phải lập tức xuất hiện cảm giác lành lạnh mềm mềm. Xúc cảm ấy diễn ra rất nhanh. Nhanh tới mức khoảnh khắc trái tim cô như muốn nổ tung, thì nàng ở bên cạnh sớm đã an phận uống rượu.
"Tần Lam, ngươi... ngươi..."
Đem ly rượu đặt lên bàn, Tần Lam trực tiếp đặt tay lên hai vai cô, cuối cùng chậm rãi hôn lên má trái.
"Ngươi rất không ngoan. Nói xem, thời gian qua má, môi và cổ đã để bao nhiêu người hôn rồi?"
"Không ai cả." Áp chế khuôn mặt nóng bừng, Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
"Không cho phép ngươi không nhìn ta." Nữ nhân như hoa như ngọc thái độ vô cùng cường hãn.
Cũng chẳng rõ đôi bên giao chiến trong bao lâu, chỉ nhớ rằng đôi môi cô cứ như vậy bị nàng phong bế, sau đó ngoan ngoãn cùng nàng tiến vào trầm luân của ái tình.
Ngày đăng: ..