Thời điểm đặt chân tới thành phố X, hai người cũng không ai nói thêm với ai câu nào.
"Tiểu thư, cô thực sự..." Thuộc hạ đưa mắt về phía Ngô Cẩn Ngôn tỏ ý đề phòng. Ấy thế nhưng Khương Tử Tân lập tức cắt ngang: "Cứ làm như ta phân phó đi."
"Ngộ nhỡ lão đại và phu nhân biết thì sao?"
"Sớm muộn gì cha mẹ ta chẳng biết? Ngươi lắm lời quá, mau nhanh chân vào giúp ta sắp xếp công việc."
"Dạ..."
Tiểu thuộc hạ mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng đành thở dài bước vào trong.
Bấy giờ nàng mới chịu xoay người nhìn cô.
"Ngươi không cảm thấy điều này rất đáng khinh sao?"
"Có chỗ nào đáng khinh?" Ngô Cẩn Ngôn vô thanh vô sắc trả lời.
Khương Tử Tân nổi giận quát: "Nàng thậm chí còn đáng tuổi làm tiểu di của ngươi."
Bốn mắt xoáy sâu thật lâu. Qua một lúc, cô mới chậm rãi mở miệng: "Sai hay không, đây cũng là chuyện của riêng ta."
Thở dài, Khương Tử Tân cố gắng ngăn cản cơn nghẹn ứ đang dần lấp đầy cổ họng, cố ý lảng sang vấn đề khác: "Làm bartender nhé."
Ngô Cẩn Ngôn cũng không muốn cùng nàng đôi co về chuyện này. Bởi vậy cô khẽ gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ học việc. Cảm ơn ngươi đã tạo điều kiện, Khương Tử Tân."
"Ừ."
Đại tiểu thư vân đạm phong khinh trả lời rồi cũng bước vào trong.
Mặt khác, Tần Lam sau khi nghỉ ngơi thêm vài ngày liền rời khỏi đại bản doanh xử lý từng núi công việc chất chồng.
Thứ nhất là về cuộc tranh chấp giữa nàng và Long Thời Chung.
Long Thời Nhậm nguyên lai đã chết được gần một năm. Mà ông nội hắn thời điểm cùng nàng lưỡng bại câu thương xong, bản thân lập tức tính toán phương án tối ưu nhất - đó chính là an phận thủ thường.
Lão đánh không được, đành quyết định kiên nhẫn chờ mọi chuyện lắng xuống rồi mới tiếp tục đàm phán. Cho nên kết quả tương đối thuận lợi, Tần Lam thần thanh khí sảng bồi thường cho Long gia khoản tiền kếch xù cùng một vài quyền lợi ở Đông thành. Và đương nhiên nhà họ Long một khi đã nhận bồi thường thì không được phép ho he gì thêm nữa.
Long Thời Chung thực vui vẻ đồng ý.
"Ăn vạ lâu như vậy, rốt cuộc cũng chỉ chờ kết quả ngày hôm nay."
Cùng Xa Thi Mạn bước lên xe, nàng nhàn nhạt châm biếm cười..
Chị gật đầu phụ họa: "Hy sinh cháu trai đổi lấy danh vọng tiền tài. Lão già Long Thời Chung trước giờ chưa từng thay đổi."
"Chính xác. Thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
"Đương gia."
"Hửm?"
"Cô thực sự để Ngô Cẩn Ngôn rời đi dễ dàng như vậy sao?"
Những ngày vừa qua - đặc biệt là khoảng thời gian nàng mới tỉnh dậy, cái tên Ngô Cẩn Ngôn đối với nàng thực chẳng khác nào một loại cấm chú.
Những lời của cô hôm đó nàng đều nghe thấy cả. Ban đầu chính nàng cũng cảm thấy bản thân già nua này thật sự tiếp thu không nổi.
Ngô Cẩn Ngôn cư nhiên lại ngờ nghệch yêu nàng?
Mặt khác, Xa Thi Mạn thấy nàng trầm ngâm, cũng không tiếp tục khơi gợi đề tài này nữa.
Còn nhớ thời điểm chị thông báo cho nàng chuyện này, nàng trái lại không hề tức giận. Thậm chí còn lười biếng đáp: "Cứ để nó đi."
Vì thế Ngô Cẩn Ngôn bây giờ đang ở đâu, đã là chuyện mà chẳng ai biết.
Mà Ngô Cẩn Ngôn kể từ khi trốn khỏi đại bản doanh nhà họ Tần liền ra sức học việc. Buổi sáng thỉnh thoảng cô sẽ theo bồi Khương Tử Tân, buổi tối thì làm pha chế trong câu lạc bộ đêm của nàng.
Ngô Cẩn Ngôn không thể không thừa nhận Khương Tử Tân chính là sinh ra để dành cho hắc đạo. So với vị tiểu di Tần Lam năm mười lăm tuổi còn đang mải mê với tình yêu, thì nàng mười lăm tuổi đã thuần thục chém giết cùng xách súng đi đòi mạng.
Đại khái sau ngày bị cô thẳng thừng từ chối, nàng cũng không tiếp tục ngạo kiều ép buộc cô. Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ vụng trộm ngắm cô thật lâu - đặc biệt là thời điểm câu lạc bộ đông khách khiến cô bận rộn liên tục.
"Ngươi không trở về nhà sao?"
Khi khách đã thưa dần, bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới ngoắc ngoắc tay ý bảo nàng lại gần rồi trầm giọng hỏi.
"Ngươi không cần đuổi. Đợi một thời gian nữa ngươi ổn định, bổn tiểu thư sẽ tự thân khuất mắt ngươi." Khương Tử Tân cao giọng.
"Ngươi đâu cần nói khó nghe như vậy?"
"Trong đầu ta thậm chí còn muốn nói nhiều lời khó nghe hơn so với bây giờ cơ."
"..."
Toan muốn trao đổi thêm vài câu, thì một thân ảnh bỗng từ đâu ngồi lên ghế, yêu kiều gọi: "Em gái, có loại đồ uống nào gây say mèm như hiện tại tôi đang say em hay không?"
Ngô Cẩn Ngôn bị loại câu dẫn này làm cho nổi da gà.
Vô thức đưa mắt sang cầu cứu Khương Tử Tân, cô lại thầm kinh ngạc vì vị đại tiểu thư kia sớm đã biệt tăm biệt tích.
Nữ nhân vừa công khai tán tỉnh cô hiện tại đang chống cằm, dáng vẻ tựa hồ vô cùng hứng thú.
"Quý khách muốn uống loại nào? Whisky nhé." Thu liễm tia bối rối trên mặt, Ngô Cẩn Ngôn vân đạm phong khinh hỏi.
"Gì cũng được, miễn do em pha là được." Nữ nhân liền hào sảng phao cho cô một cái mị nhãn.
Vờ như không nghe thấy những lời mật ngọt chết ruồi. Cô xoay lưng lại tập trung pha chế mà không để ý rằng người nọ sớm đã đổi tư thế. Dung nhan tuyệt mỹ hơi rướn về phía trước, cách cô rất gần.
Cho nên thời điểm cô đem ly rượu đã hoàn thành đặt lên bàn, gò má liền quét qua đôi môi đang ẩn hiện nét cười kia.
Ngô Cẩn Ngôn giật nảy mình, toàn thân hệt như bị người ta hung hăng cầm dùi cui điện chích cho vài nhát.
"Cảm phiền quý khách, đồ uống đã xong rồi." Hắng giọng, cô không nhanh không chậm lùi về phía sau.
Cùng lúc ấy, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm không thể nào quen thuộc hơn. Loại thanh âm mà gần nửa năm cô vẫn hằng đêm tưởng nhớ:
"Vốn tưởng rằng rời khỏi Tần gia ngươi sẽ sống khổ sở lắm. Nguyên lai lại như lão Trư phiêu diêu tự tại ở chốn bồng lai tiên cảnh. Xem kìa, bên cạnh thậm chí còn có cả mỹ nữ."
Ngày đăng: ..
Vẫn là bạn Lãng: Lần này gặp nhau sẽ trở thành một màn thâm tình sâu nặng, sau đó thì... à mà thôi =))))))