Ngô Cẩn Ngôn lại tìm cách trốn khỏi đại bản doanh nhà họ Tần ngay trong đêm hôm ấy. Hơn nữa lần này chẳng ai có thể giúp đỡ cô cả, bởi vì trước đó cô đã phản bội Tần Tử Việt.
Đơn phương độc mã đi bộ trên đoạn đường dài chưa bao giờ là cách hay. Không chỉ vậy, mà vừa đi còn vừa phải tìm cách ẩn nấp, tránh để thuộc hạ nhận lệnh tuần tra phát hiện. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn đã vô cùng cố gắng áp dụng tất cả khả năng sinh tồn sau gần hai năm sống tại nơi này, kết quả mất chừng nửa tiếng để đặt chân tới đường quốc lộ mà không bị ai ngăn cản.
Tuyệt, hiện tại chẳng có lấy một chiếc taxi hay xe riêng nào để cô có thể mặt dày xin quá giang.
Bình tĩnh xốc lại tinh thần, Ngô Cẩn Ngôn quyết định tiếp tục tiến về phía trước. Mặc kệ con đường này dẫn tới đâu, cô bây giờ chỉ cần rời khỏi Tần Lam.
Từng nói trên đời này kì diệu nhất vẫn luôn là duyên phận.
Khoảnh khắc Khương Tử Tân kêu thuộc hạ đỗ xe rồi nhảy xuống trước mặt cô, cô đã cho rằng hình như chính mình đã mệt đến hoa cả mắt.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Vô thức lùi về sau vài bước, Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng hỏi.
“Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng.” Khương Tử Tân nhướn mày. “Đêm hôm khuya khoắt lại đeo balo một mình lang bạt ở ngoài đường. Chẳng lẽ ngươi bị tiểu di đuổi khỏi Tần gia rồi ư?”
Trước ánh nhìn đặc biệt dò xét của nàng, cô khẽ hắng giọng, tìm đại một lý do che giấu đáp: “Ta muốn ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm để trở về phục vụ nàng.”
“Nói dối.” Khương đại tiểu thư cắt ngang. “Chuyện ngươi theo đại di ta đây sớm đã biết rồi. Ta còn nghe ông ngoại nói đại di chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tiểu di.”
Cô mím môi im lặng.
“Giờ thế nào đây? Ngươi chịu nói thật chưa?”
“Ta không muốn tiếp tục ở lại Tần gia nữa.”
“Tốt lắm, vậy thì theo ta đi.” Khương Tử Tân tựa hồ chỉ chờ cô nói ra điều này. “Vừa hay câu lạc bộ đêm đang thiếu người, bổn tiểu thư đặc cách cho ngươi vào làm bartender, không thì lại chà sàn như lần trước. Được chứ?”
Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu cười khổ: “Ta nghĩ ta sẽ tạm rời khỏi địa phương này thật xa. Bởi vì làm việc cho ngươi e rằng chưa được một tuần liền bị nàng tóm cổ về mất.”
“Yên tâm. Thành phố X cách đây những giờ ngồi xe cơ.” Đại tiểu thư vỗ vỗ ngực. “Tin ta đi, ta đây nhất định đủ khả năng để che giấu ngươi thật tốt.”
Một kẻ lẳng lặng đắn đo, một kẻ trơn tru lôi kéo.
Cuối cùng, Ngô Cẩn Ngôn cũng chấp nhận bước lên xe cùng Khương Tử Tân. Đương nhiên đồng nghĩa với việc từ nay về sau, cô chính thức bước chân vào vòng xoáy rắc rối của chị em nhà họ Tần.“Ngươi thế nào lại xuất hiện ở Đông thành?”
Thời điểm xe đã di chuyển được gần ba tiếng, cô bấy giờ mới mở miệng hỏi nàng.
Khương Tử Tân lười biếng đáp: “Đi đòi nợ thay cha.”
“...”
“Thế nào? Bổn tiểu thư rất giỏi phải không?”
“Ừ, rất giỏi.”
“Cho nên ngươi theo ta là đúng rồi. Ở bên cạnh ta nhất định vui vẻ hơn tiểu di. Bởi vì tiểu di bận rộn lắm, công việc cũng đặc biệt nguy hiểm hơn nữa.”
Nghe nàng nói xong, Ngô Cẩn Ngôn né tránh trả lời.
Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Cô thiếu chút nữa đã lỡ miệng phun ra một câu:
“Ít nhất thì công việc của nàng nguy hiểm, nhưng vẫn có khả năng thu hút sự chú ý của ta.”
Cảm giác lồng ngực đau nhức lợi hại. Cô hiện tại chỉ hận không thể dùng tay móc sâu vào trong để gắp toàn bộ miếng dằm tình ái đang cắm chặt trong tim.
Yêu là khổ.
Rung động cũng là khổ.
Thầm thương trộm nhớ lại càng khổ hơn.
“Ngươi ổn chứ?”
Khương Tử Tân huơ huơ tay trước mặt cô. Đoạn, nàng bỗng ghé sát người lại, phi thường chăm chú ngắm nhìn.
Ngô Cẩn Ngôn hơi giật mình, không khỏi chột dạ trả lời: “Ta… ta ổn…”
“Nom ngươi mệt mỏi lắm đấy, mau tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.” Nàng mỉm cười, thuận tiện vươn tay xoa xoa đầu cô. “Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
“...”
Loại ánh mắt này… có phải đã quá mức quen thuộc hay không…?
Nghĩ tới đây, Ngô Cẩn Ngôn thiếu chút nữa muốn đập cửa nhảy khỏi xe.
“Khương Tử Tân, đừng thích ta.” Cô tuyệt tình cảnh cáo.
Sở dĩ cảm thấy rất giống, nguyên lai là do chính mình cũng thường xuyên vô thức dùng ánh mắt này để vụng trộm quan sát Tần Lam.
Lời vừa dứt. Khương Tử Tân hiển nhiên bị ngữ điệu khẳng định của cô làm cho bất bình.
“Ngươi rõ ràng biết ta thích ngươi?” Nàng chất vấn.
“Biết.”
“Đúng vậy, ta thích ngươi.”
“Nhưng ta không thích ngươi.”
“Tại sao chứ?”
“Ta có người mình thích rồi.”
“Ngươi lừa ta.”
“Trông ta thích lừa đảo lắm sao?”
“Ai?”
“Ngươi chỉ cần biết người đó không phải ngươi là được.”
“Ngô Cẩn Ngôn.”
“...”
“Người đó là tiểu di phải không?”
Ngày đăng: ..