Đông Phương Nghê Thường Khúc

chương 21: tử dương chân nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

''Cửu Nương, ngươi còn chưa ngủ?'' Nghê Thường vừa về phòng mình, liền thấy Mục Cửu Nương đang đen mặt.

Mục Cửu Nương đến nhận lấy áo khoác của Nghê Thường, hầu hạ nàng thay y phục đi ngủ như bình thường. Nhìn đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn thành một cô nương kiêu ngạo, Cửu Nương không nhịn được hỏi: ''Thiếu chủ có phải người động tâm với Đông Phương Bất Bại?''

Nghe nói như vậy, động tác của Luyện Nghê Thường dừng lại một chút, cảm giác nghe không hiểu, trong lòng nàng luôn nghĩ Đông Phương là một bằng hữu cùng cảnh ngộ, sao lại có thể để tâm chấp nhất lời nói không có này.

Luyện Nghê Thường im lặng không nói khiến Mục Cửu Nương nghĩ là biểu hiện của âm thầm chấp nhận, trong lòng rất lo lắng, nàng không muốn nhìn tiểu cô nương mình từng nuôi nóng bước vào con đường nguy hiểm: ''Hắn là giáo chủ ma giáo a!'' Nếu nói Minh Nguyệt Hiệp không chính không tà, thì Nhật Nguyệt thần giáo lại là ma giáo chân chính.

''Minh Nguyệt Hiệp chung ta trên giang hồ cũng không phải để chiêu dương tiếng xấu!'' Tình cảm giữa nàng và Đông Phương bình thường, sao có thể nghe người khác nói xấu nàng ta được?

Nghe giọng Nghê Thường có vẻ giận dỗi phản bác, Cửu Nương ấy trong lòng chua xót, nhiều năm qua thiếu chủ luôn đối với mình nói gì nghe đấy, tôn trọng vạn phần hôm nay lại vì một nam nhân không quen mà chống đối mình trong lòng thêm đau hơn a! ''Thiếu chủ, Đông Phương Bất Bại lòng dạ khó đoán, ngươi sao có để đem đời mình giao cho một người như vậy!''

''Ta không có yêu nàng.'' Nghê Thường xoa xoa cái đầu có chút nhức, muốn giải thích rõ ràng, chỉ là liên minh bình thường sao lại làm như mình làm sai một chuyện lớn vậy! Nhưng dù sao thì Cửu Nương và sư phụ ở cùng mình nhiều năm như vậy rồi, nếu là chuyện này nên nghe theo nàng một chút vậy! ''Ta đã nói rồi, từng ngọn cây cọng cỏ ở Minh Nguyệt Hiệp đều là công sức tâm huyết của sư phụ, ta sẽ dùng mạng mình bảo vệ Minh Nguyệt Hiệp, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại Minh Nguyệt Hiệp.''

''Ngươi cũng biết mấy năm gần đây dã tâm của Đông Phương Bất Bại rất lớn, Minh Nguyệt Hiệp chúng ta thống lĩnh bảy tỉnh Giang Nam thì Đông Phương Bất Bại sao có thể không dòm ngó! Mà ngươi lại sinh tình với hắn, sau này sẽ khổ vì tình, không sợ nguy hại đến Minh Nguyệt Hiệp sao?'' Luyện Nghê Thường cau mày nghe Cửu Nương lên án Đông Phương, trong lòng nàng cung biết rõ nếu có sư phụ ở đây, Cửu Nương cũng không dám nói chuyện như vậy, nguyên nhân cũng vì sư phụ mất tích mà mình còn trẻ kẻ dưới cũng không phục tùng, còn lại chính là phân lượng của Cửu Nương, chỉ trung thành với sư phụ và Minh Nguyệt Hiệp, ngay cả mình cũng phải nể nàng vài phần.

''Trại chủ mất tích ba năm, phải dựa vào danh hiệu Ngọc La Sát của ngươi để phòng thủ Minh Nguyệt Hiệp, người trên giang hồ cũng phải cố kị vài phần, trên giang hồ có nhiều ánh mắt đang nhắm đến những cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vạn nhất nếu giữa ngươi và hắn có ràng buộc, để hắn biết được thân phận của ngươi, sau này ai đến giả mạo Ngọc La Sát! Một khi tin trại chủ mất tích bại lộ, nữ binh ở đây sẽ bị chia rẽ, không nói đến những thế lực lớn, Đông Phương Bất Bại sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ! Nếu là thật đến lúc đó Minh Nguyệt Hiệp sẽ hoàn toàn bị phá hủy!''

''Ta.'' Luyện Nghê Thường muốn giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nếu nàng nói Đông Phương Bất Bại là nữ nhân, nói ra nàng và Đông Phương Bất Bại có thù không đội trời chung với Nhậm Ngã Hành còn nắm Minh Nguyệt Hiệp trong tay sao? Những chuyện này cũng không thể nói cho người khác biết, nàng cũng chỉ có thể yên lặng...

Cho dù ngoài miệng Nghê Thường không thừa nhận cùng giải thích, nhưng nàng cũng để lộ chống đối lơ mơ, khiến Cửu Nương nhận định trong lòng nàng vẫn còn mạnh miệng, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: ''Nhất là sau Đông Phương Bất Bại tức vị thì nuôi dưỡng một đám mỹ nữ. Hắn hoa tâm như vậy sao có thể đối đãi với người thật lòng được? Ta chỉ mong ngươi có thể thận trọng hơn.''

Nhìn Cửu Nương đi ra khỏi cửa trong lòng Nghê Thường cũng có chút sinh ý, mặc dù nàng biết Đông Phương là nữ nhân, nhưng lời nói cuối cung khiến nàng sinh ý.

''Giáo chủ!'' Khi Đông Phương quay về khách điếm, nhìn thấy một giáo trung cung kính qùy dưới đất, phất tay một cái cho hắn đứng lên: ''Gần đây trong giáo có động tĩnh gì không?''

"Gần đây Hướng tả sứ hành động liên tục, còn Khúc tả sứ chỉ ở trong sân của hắn khảy đàn tấu nhạc." giáo trung dừng một chút lại nói, "Gần đây thánh cô thường xuyên xuống núi, chỉ vì ngài không có trên Hắc Mộc Nhai, bọn thuộc hạ cũng không dám làm càng."

"Doanh Doanh?" Đông Phương Bất Bại nhớ tới đôi mắt ngây thơ ngày đó nhưng giờ đây đã thành ánh mắt đầy cảnh giác cùng miễn cưỡng, thở dài, "Nếu nàng muốn đi, vậy cứ để nàng đến Lục Trúc ở Lạc Dương đi! Tìm vài người bảo vệ, mang theo hai người Vân Nương đến đó phụng bồi nàng đi!" Đoạt đi nương của nàng cũng không phải là điều mà nàng muốn, mình không thể cho nàng tuổi thơ ấm áp, cho dù bù đắp cũng không thể được.

"Giáo chủ gần đây trên giang hồ có lời đồn, nói ngài thma luyến sắc đẹp," những lời bên ngoài nghe không lọt nổi vào tai, giáo chúng sợ Đông Phương dưới cơn nóng giận, rồi giận cá chém thớt lên mình, tìm một vài từ có thể nói lọt tai. "Thải âm bổ dương."

Nhưng lại không như hắn nghĩ là nóng giận chịu không được, Đông Phương chỉ nghe vậy rồi bật cười, để cho hắn lui ra, nhớ đến người kia chắc là đã ngủ rồi: "Khống biết nàng nghe được chuyện này có cười đến thất thanh hay không a, giang hồ a giang hồ!"

Đông Phương rót cho mình chén nước, nhấp một miếng, ánh mắt lạnh như băng, Hướng Vấn Thiên, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết năm đó soán vị ngươi cũng là nhân vật giữ vai trò trong đó, cứ từ từ đi ngươi khống thoát được đâu.

"Khách quan, bên ngoài có người tìm ngài!" điếm tiểu nhị gõ cửa, nhiệt tình nói.

Mình mới vừa đến cũng chỉ mới có một giờ, thì đã có người tìm đến cửa, thanh danh bên ngoài của mình đúng là vang dội a! "Mời hắn lên đi!" ai đám đến Đông Phương Bất Bại thật muốn nhìn xem.

Lúc này khóe miệng nàng câu lên nụ cười nhạt, dung nhan tuấn mỹ cũng yên lặng, nàng hơi vung tay lên dùng nội lực đẩy cửa ra, một lão đạo râu bạc khong hoảng không vội đi vào.

"Đạo trưởng đến gặp Đông Phương có gì muốn chỉ giáo?" biết người vào là ai, Đông Phương cũng không có ngẩng đầu lên, rót đầy chén rượu, dùng nội lực vung một cái nhẹ khiến chén rượu rơi vào tay đạo trưởng.

lão đạo thuận thế nhận lấy, dùng lực đạo khống chế chén rượu, hắn trong lòng thán phục Đông Phương Bất Bại cao cường, lập tức thay đổi cách dùng nhu thắng cương với đối phương, vận dụng Thái Cực của Võ Đang mói không bị xấu hổ, mới nãy củng chỉ là tiếp xúc nội lực.

Mới gặp đã bị dằn mặt, nếu là người không được dạy dỗ đàng hoàng, chắc là đã nổi điên không kiềm được, lão đạo vẫn như vậy dùy trì tư thái sủng nhục không sợ hãi, danh tiếng như làn gió bay qua. Có thể khống chế nội lực chính xác như vậy, thả ra tự nhiên sợ là trên đời này không có mấy người, bao nhiêu danh xưng võ lâm cũng chưa chắc đạt đến trình độ này, nhưng người trước mặt còn chưa đến , buông chén rượu xuống, lão đạo nhìn rượu dính trên tay sinh lòng kiêng kỵ: "Các hạ quả nhiên không hổ danh là giáo chủ ma giáo."

"Nếu Đông Phương dám lấy Bất Bại, mà võ nghệ nông cạn há chẳng phải hạng người khinh cuồng vô tri nói chuyện khoác lác sao.'' Đông Phương Bất Bại cười khẽ, ngửa đầu uống rượu trong chén. "Thái Cực, vầy đạo trưởng xem ra là trưởng môn Tử Dương chân nhân của phái Võ Đang rồi! Không biết chân nhân đến đây vì chuyện gì?"

Tử Dương hơi cúi người thái độ hiền hòa: ''Mấy ngày gần đây nghe nói Đông Phương giáo chủ lại bước vào võ lâm gây sóng, Tử Dương muốn biết ý ngài thế nào?''

''Chân nhân thật có lòng lo lắng cho võ lâm a!'' Khuôn mặt vẫn luôn vân đạm phong kinh thêm nụ cười châm chọc cùng lời nói chế nhạo, khiến người vừa thương vừa hận. May là trước mặt chỉ là lão đạo sĩ tóc bạc trên , chứ nếu là cô nương sợ là không dám cầu thân.

Tử Dương không để ý đến lời nói châm chọc kia, đã nhiều năm như vậy chuyện bình thường này cắn bản không làm cho hắn giao động được: ''Đông Phương giáo chủ lại nói đùa cưu kỳ vị tắc mưu kỳ chính (đã có vị thế thì nên làm việc chính nghĩa), ngươi và ta thân trong võ lâm thì phải tạo phúc cho võ lâm.'' vốn dĩ Tử Dương cùng từng có thân phận dẫn đầu, không nên tự mình đến đây, nhưng hắn lo ma giáo sẽ làm hại, lại biết được Đông Pương Bất Bại đến đây, liền đến thăm dò một chút, quả nhiên Đông Phương Bất Bại vẫn phách lối ngang ngươc. Nhưng thấy võ nghệ cũng nghĩ đến...

"Ha ha." Đông Phương cười nhạo một tiếng, không để ý đến người này, thấy Tử Dương chân nhân lại muốn mở miệng, liền lấy đội đũa để trên bàn, phóng ra ngoài của sổ, nháy mắt có hai âm thanh kêu la thảm thiết, hai người ngoài cửa sổ đi vào.

Đứng đó căn răng rút đũa cám trên vai ra, hai bản mặt nâng lên ánh mắt cừu hận khiến mặt Tử Dương chân nhân trở nên khó coi: "Thiệu Nam, Nhất Hàng các người, hừ!" không mở miệng nhìn vết máu rơi trên đất, liền hừ một tiếng, nếu không làm vậy Đông Phương Bất Bại làm gì bọn họ thì mình cũng không có cách nào nhúng tay vào được.

Vốn dĩ Cảnh Thiệu Nam và Trác Nhất Hàng trốn rất kĩ nhưng lại không ngờ tới người này tu vi lại cao đến như vậy, chỉ một chiếc đũa cũng khiến hai người không thể đánh trả lại được. Hai người than thở quỳ xuống đất lòng không phục nói: "Chưởng môn."

Biết Tử Dương chân nhân sẽ bênh vực, bất quá hắn cũng chưa hết giận, chẳng qua chỉ là hai con bọ nhỏ, không có liên quan gì: "Dường như Tử Dương chân nhân có việc cần về Võ Đang xử lí, Đông Phương cũng không giữ lại."

Lời nói ra, nhìn tới hai đệ tủ bình thường mình yêu thương nhất còn có vết thương trên người, Tử Dương đành thỏa hiệp, hừ một tiếng co cẳng bỏ đi.

Nhìn Tử Dương chân nhân bỏ đi nổi giận đùng đùng, cùng hai tên nam nhân đi sau dáng vẻ chật vật, Đông Phương xấu xa cười ra tiếng, nàng không ngừng vận nội lực. Cả khách điếm đều có thể nghe thấy tiếng cười của nàng đang cười trên sự đau khổ của người khác, khiến hai người Cảnh Trác xấu hổ đến không chỗ chui, trong lòng càng thêm hận Đông Phương Bất Bại.

Nhưng những kẻ làm chướng mắt này bỏ đi, Đông Phương Bất Bại cầm chén rượu lên uống, tâm tình khoái trá, tự rót tự uống cũng không tệ, bất quá phóng mất hai cái đũa rồi: "Bọn họ cũng đi rồi, ngươi còn không đi ra đi?"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Cửu Nương phản đối, nàng là tảng đá lớn xuất hiện giữa đường tình của hai người.

Ngoài ra hình như người kia còn có nguyên cái hậu cung quá lớn, Nghê Thường lại không vui rồi. ╮(╯▽╰)╭

Truyện Chữ Hay