Đông Phương Nghê Thường Khúc

chương 20: không cùng mục đích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hà Ngạc Hoa nổi giận khiến Vương Hổ sợ muốn bỏ chạy, mặc dù ở đây mình coi như là nhất bá, nhưng trong lòng hắn cũng biết Hà Ngạc Hoa đứng hàng thứ ba trong tứ đại đệ tử của Võ Đang được danh sư chỉ điểm không có gì so được, liền có ý muốn chạy trốn.

Ai ngờ đi chưa được hai bước, kiếm Hà Ngạc Hoa đã đâm xuyên y phục hắn, lưỡi kiếm sắc bén khiến Vương Hổ phải dừng bước, tham thí thần người như nhũn ra. Hắn muốn xin tha mạng nhưng lại bị ngăn lại, bất quá trà trộn nhiều năm hắn cũng biết ngu là cái ai không được nói, ý tưởng chợt lóe, liền toát ra bộ dạng sợ hãi.

''Cho dù ngươi là đệ tử Võ Đang cũng không được xem mạng người như cỏ rác!''

Nghe những lời vô sỉ Hà Ngạc Hoa không chỗ phát tiết, kiếm đẩy tới một nửa: ''Chẳng lẽ người khi dễ cô nương đàng hoàng thì ta không được quản sao? Hoang đường!''

Vương Hổ cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng cùng đau đớn thể xác quay lại, làm bộ dạng chính nghĩa: ''Phía sau ngươi mà là nữ tử đàng hoàng, thật nực cười, rõ ràng bày trò lừa gạt ta lấy bảo ngọc! Ta chỉ muốn đòi lại, thì sai chỗ nào không tin ngươi hỏi cô ta đi!''

Nghe nói như vậy cảm nhận được Hà Ngạc Hoa do dự Thiết San Hô liền nhỏ giọng nói: ''Nữ hiệp,ngươi bỏ quanh hắn đi.''

''Ngươi lại xin tha cho hắn!'' Hà Ngạc Hoa không hiểu cũng hận mình làm người ác, tình huống như vậy mà khổ chủ còn khăng khăng không chịu thua, lúc này nghi ngờ trong lòng Hà Ngạc Hoa quên hết, chỉ có ánh mắt nữ tử yếu đuối đang u sầu nắm tay áo của mình.

''Ta bất quá chỉ là nữ tử yếu đuối, hôm nay người làm hắn bị thương, ngày sau hắn đến tìm ta, ta phải làm sao hôm nay tha cho hắn một lần, không chừng hắn nhớ đến vài phần tốt của chúng ta, chỉ là chuyện lấy đi bảo đao nhà ta thôi.'' Lời nói bề ngoài đều là thỏa hiệp không làm gì được, thậm chí hốc mắt còn rưng rưng nước, ý tứ yểu điệu.

''Ngươi!'' Ai chịu bất hạnh giận lại không tranh! Tuy là như vậy nhưng kiếm trong tay Hà Ngạc Hoa cũng hạ xuống, không còn quyết liệt nữa.

''Nữ hiệp, ta dập đầu xin ngươi! Ngươi là người tốt, nữ hiệp, muốn làm đại sự không cần phải chọc đến người bình thường như ta cho phiền phức. Cường lòng không áp đầu xà a!'' Tất lời nói nàng đều cân nhắc, trong lòng Hà Ngạc Hoa mềm xuống kéo nàng dậy. Thở dài, ''Ai... Ngươi... Nếu thật là ngươi muốn thì như vậy đi.''

Một đường hành tẩu giang hồ trừ ác hành thiện như Hà Ngạc Hoa lại bị lời nói Thiết San Hô thấm vào. Trước kia vẫn luôn làm theo quan điểm của mình từ ác hành thiện, chuyện này làm cũng không ít nhưng cũng không có chú ý đến hậu quả sau này, không lẽ những người đó đem tai họa đến cho mình sao? Hà Ngạc Hoa dường như cảm thấy giống như năm đó hành tẩu cũng có chút nặng nề.

Mà lúc này Thiết San Hô lại lấy tiến làm lui, ra vẻ người bị hại đánh cuộc với người trước mặt còn trẻ khí thịnh, sẽ không chịu được một kích, ai ngờ Hà Ngạc Hoa lại cân nhắc từ đó có khuynh hướng tiếp tục bước. Nàng biết đại sự không tốt, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, tuy nàng có thể đối phó tên trước mặt này, nhưng có lẽ phải phí chút sức.

Khi Vương Hổ vừa thở phào một cái, ngay cả Thiết San Hô thất vọng chân mày cũng nhíu lại, đột nhiên mũi kiến Hà Ngạc Hoa lướt qua cổ tay Vương Hổ.

"A!" Vương Hổ quỳ xuống hét thảm một tiếng, máu trên hai tay chảy ròng ròng, hận ý nhìn nữ nhân trước mặt.

"Ngươi làm nhục sư môn ta, hôm nay ta phế hai tay ngươi, sau này còn làm xằng bậy, cẩn thận cái mạng ngươi!" Hà Ngạc Hoa kéo Thiết San Hồ núp sau lưng mình không nói một lời bước đi, ra khỏi hẻm nhỏ thì làm như không có chuyện gì.

Cách đầu hẻm không xa, đứng đó nhìn vở diễn Luyện Nghê Thường cùng Đông Phương nhìn thấy chuyện kết thúc, cũng im lặng bỏ đi.

"Anh thư cứu mỹ nhân, xem ra chúng ta không cần ra mặt, cũng sẽ có người tới giúp nàng." Đông Phương Bất Bại mím môi nhìn gò má Nghê Thường, trong mắt hiện lên nụ cười.

"Có lẽ 'nữ nhân yếu ớt' này căn bản cũng không cần người khác giúp." Luyện Nghê Thường liếc qua nhìn thấy ống tay áo Thiết San Hô đang che dấu lạnh lùng nói. Nàng ghét nhất là loại người hay giả bộ như vậy, ngược lại người đáng thương lại là nữ tử chính nghĩa kia, muốn làm chuyện tốt ngược lại còn bị lợi dụng, sau này nếu như nàng biết người hôm nay mình bảo vệ là một con rắn độc, sao có thể chịu nổi.

"Nếu nữ nhân kia thật sự không biết võ công, ngươi gặp phải chuyện như vậy sẽ làm gì?" ngược lại Đông Phương Bất Bại thích thú hỏi Luyện Nghê Thường thiếu chủ đang lộ rõ lòng đầy căm phẫn.

Nghê Thường nhếch mép cười lạnh một cái, ánh mắt khinh thường và lãnh khốc: "Ta sẽ nhìn nữ nhân kia phải chịu dạy dỗ, sau đó gϊếŧ tên kia." nàng đối với kểu tỏ ý thông minh vặt này, lợi dụng người khác lừa gạt lấy tiền của họ, hành động này khiến cho người ta chán ghét.

"Bất quá nử tử kia nhìn rất thông mình, nếu thật sự không phản kích thì cũng sẽ không chọn kết cục như vậy." so sánh Luyện Nghê Thường không ưa nữ tử kia, ngược lại Đông Phương cũng không để ý, dù sao cái kểu thông minh vặt đó cũng không ảnh hưởng gì mình, bản thân nhìn xem cuộc vui là được rồi. Lúc này nàng móc một miếng bạc vụn ra ném vào gian hàng keo hồ lô, rút cho Nghê Thường một xâu thật to: "Đừng nóng tính, ăn một xâu kẹo hồ lô đi!"

Nhìn Đong Phương ôn nhu cười với mình, trong lòng Nghê Thường vì Thiết San Hô sinh chuyện không vui cũng dần biến mất, bất quá nàng vờ làm mặt lạnh nhận lấy kẹo hồ lô, hung hăng cắn một cái, lại bị cái chua làm cho nhíu mày: "..ât ..ua, ....ươi ...ông ... ăn ..ái ..ày ..ao?" (thật chua, ngươi không ăn cái này sao?)

Nhìn miệng Nghê Thường nói không rõ, Đông Phương nghiêng đầu cảm thấy lúc này Nghê Thường thật khả ái, nàng chọt chọt lê má Nghê Thường, khiến Nghê Thường càng xem thường nhiều hơn.

Kết quả bắn hết mấy cái xem thường xong, Đông Phương lại từ từ đến gần Nghê Thường, ánh mắt nàng còn đang nghi hoặc bàn tay câm kẹo hồ lô của Nghê Thường siết chặt lại, cúi dâu xuống trong lúc nàng phản ứng không kịp, mút nhẹ môi nàng một cái, trên mặt là nụ cười rực rỡ.

So với khuôn mặt không chút ý tốt của Đông Phương, phản ứng của Nghê Thường cũng chỉ nhàn nhạt, nàng cầm cả chục xâu kẹo hồ lô trên cây trụ cỏ nhét vào tay Đông Phương.

Vốn muốn giỡn với Nghê Thường một chút, Đông Phương nhìn cả chục xâu kẹo hồ lô trong tay mình, nháy mắt liền ngây ngân đây là phát triển theo phương hướng gì vậy?

Chỉ thấy Luyện Nghê Thường đau lòng bày tỏ: ''Cái tên ngốc nhà ngươi không biết là gạo củi cũng đắt lắm hay không a! Một xâu kẹo hồ lô chỉ có mấy văn tiền, miếng bạc của ngươi đủ mua cả một đống, còn keo kiệt lấy cho ta có một xâu.''

Đông Phương bị chỉnh cho một trận ủ rủ cúi đầu, nhìn Nghê Thường một chút cũng không thấy thẹn thùng thầm nói mình trêu đùa như vậy cũng không đủ rõ ràng sao? Tại sao Luyện Nghê Thường lại không thấy được, đúng là cái cảm giác đấm lên bao vải.

Nghê Thường trong lòng âm thầm cười trộm biểu hiện trên mặt vẫn nghiêm túc, cầm một xâu nhét vào miệng Đông Phương mặt còn đầy biểu tình nghi ngờ: ''Vì để cho ngươi biết có được một văn tiền cũng không dễ, ta phạt ngươi đem đống kẹo hồ lô này giải quyết hết đi!''

Đông Phương ngậm trong miệng xâu kẹo hồ lô cười một tiếng, đem kẹo hồ lô chia cho các hài đồng đang bu quanh gian hàng kẹo hồ lô, sau đó vác cái chồng cỏ tử quay lại, ''Giải quyết hết rồi!''

''Ngươi a ngươi!'' Cứ như vậy bị nàng nhảy vào nói không kịp rảnh, Nghê Thường ngược lại không để ý, chọt chọt lên má Đông Phương cười vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng Luyện Nghê Thường cũng không có ngủ lại bên ngoài, mà quay về Minh Nguyệt Hiệp, còn Đông Phương lại chọn ở lại khách điếm.

''Ngươi không muốn về Minh Nguyệt Hiệp với ta sao?'' Rõ ràng ở Minh Nguyệt Hiệp vài cũng rất tốt mà, sao giờ lại đòi ra khách điếm ở.

Đông Phương nhìn ba chữ lớn Minh Nguyệt Hiệp từ xa, cầm trong tay hai xâu kẹo hồ lô gói kỹ đưa cho Luyện Nghê Thường, ''Ta là người ngoài ở Minh Nguyệt Hiệp hoài cũng không được, huống chi còn có người dòm ngó, nói chung thì nam nữ khác nhau.''

Luyện Nghê Thường cũng biết những chuyện này, lời đồn trong trại không phải là nàng chưa nghe qua, nhưng với tính cách của nàng, những lời đồn đãi này cũng không làm dao động suy nghĩ của nàng, Đông Phương là bằng hữu của nàng, là người hiểu rõ nàng nhất, nếu chỉ vì những lời vô căn cứ kia mà làm mất tình cảm hiếm có này, há chẳng phải mất nhiều hơn được? ''Ta không quan tâm!''

Cuối cùng Đông Phương vẫn không đáp ứng, lạnh nhạt phất tay một cái, ''Ta ở đây nhìn ngươi, ngươi mau vào đi!''

Luyện Nghê Thường nhìn đường về tối om, đột nhiên cười: ''Nhiều năm như vậy, nhìn bộ dạng người thật đúng là coi mình như nam nhi, có phong độ quân tử như vậy.''

Đông Phương cũng cười cười không nói gì, chẳng qua chỉ im lặng nhìn bóng lưng Nghê Thường đi từ từ xa dần...

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Lợi dụng lẫn nhau nhưng vẫn dựa vào nhau, giống như hai người kiêu ngạo dùng cách đối đãi tốt nhất với đối phương của mình.

Truyện Chữ Hay