Ánh đèn đường ở dưới tia sáng mặt trời cuối cùng còn chưa biến mất thì đã bắt đầu sáng lên, thành phố Nam Kinh, kinh đô cũ của thời kỳ Nam Bắc triều, thoáng chốc đã trở thành một đêm không có tường thành. Ngoại trừ căn biệt thự thần bí kia ra, thì mọi thứ vẫn như trước là một mảnh tối tăm.
“Được rồi được rồi, không phải siêu đạo chích Kid chuyên đi ăn trộm này nọ đến Trung Quốc thôi, cũng không phải là đi trộm đồ của chúng ta, anh nôn nóng cái gì kia chứ?” Tiểu Văn cầm cuốn truyện tranh, vừa nhìn vừa nghe người con trai đội mũ lải nhải cái gì gọi là chuyện lớn. Siêu đạo chích Kid sao? Là cậu con trai Kuroba Kaito bị cô hoài nghi? Lại nói tiếp thì cô thật sự có chút áy náy, lúc đó đã hoàn toàn đem ý tốt của người ta biến thành ‘lòng lang dạ thú’. Rõ ràng Akako đã từng nói qua, người này cho dù thế nữa thì cũng đều có thể tin tưởng, vậy mà lại bởi vì Hakuba mà cô đã đem ánh mắt tập trung lên người kia. Nghĩ đến trước khi ‘Chết’, cô đã nhìn thấy biểu cảm đau thương của cậu ấy, cái cảm giác trống trơn này lại xuất hiện ở trong tim Tiểu Văn. Cô không phải là nên thừa dịp, nhân cơ hội này đi nói lời xin lỗi với ấy sao?
Có thể là do Tiểu Văn đã ở lại trong thế giới tự do này đã lâu, việc vui buồn giận dữ trở nên có chút màu sắc hơn. Chính là chỉ nhíu mày một chút, trong lòng nghĩ gì đều bị người con trai đội mũ đoán được.
“Xem ra Tiểu Văn đối với cậu bạn đáng thương kia cũng có ôm áy náy trong lòng. Bất quá, cô đã lựa chọn trở lại cuộc sống vốn có của mình, đem tất cả mọi chuyện không thèm để ý nữa, tôi đây khuyên cô vẫn là nên không cần thừa dịp có cơ hội đi nói chuyện áy náy gì đó. Bằng không, thật sự sẽ có khả năng lại bị cái tên Xử Nữ kia phát hiện.”
Cũng phải, là cô đã quyết định lùi bước, vậy thì chuyện gì cũng không nên làm, không, thậm chí là khi nhìn thấy nhân vật liên quan cũng liền nên trốn. Nghĩ vậy, Tiểu Văn quyết định, màn biểu diễn hoa lệ của siêu đạo chích, chính cô vẫn không nên đi góp vui.
“A, đúng rồi, hôm nay hình như có buổi biểu diễn lễ hội. Tiểu Văn có muốn đi cùng tôi xem màn biểu diễn đó không?” Người con trai đội mũ bỗng nhiên thể hiện giống như nhớ tới cái gì đó, thế nhưng sự trêu tức ở trong mắt kia lại bán đứng tâm tư thật sự của anh ta.
Nói như thế nào cô cũng đã cùng với tên đội mũ trở mặt còn nhanh hơn việc trở mình này, sống chung được một tháng rồi, Tiểu Văn hiểu rất rõ về hắn. “Không đi, tôi còn có rất nhiều bài tập còn chưa có làm. Đã trở về với cuộc sống bình thường, vậy thì cần phải làm một học sinh trung học xứng đáng với chức vụ.”
“Không cần như vậy, bài tập này đó thì để cho Kyoko đối phó là được rồi. Tôi cam đoan là cô sẽ không thất vọng với màn biểu diễn này.” Người con trai đội mũ căn bản không cho Tiểu Văn cơ hội phản bác, kéo Tiểu Văn đến đi đến giữa phòng khách, đến nơi có mặt gương to đi đến. Kia tính là cái gì, có một đường thông đạo là mặt gương có thể đi đến bất kì nơi nào thật sự đúng là tiện lợi!
———— Ta đây là đường phân cách Shikura ————
“Nhà tạo hình! Bên này còn thiếu chút nữa.”—- “Chuyên gia quản lý trang phục! Đem bên áo choàng kia lấy lại đây!” Phía sau hậu trường, bảy tám người, quanh quẩn ở trên người một nữ sinh áo trắng xoay tới xoay lui.
“Shikura, tuy rằng nói cô là một đại minh tinh rất có kinh nghiệm, thế nhưng buổi biểu diễn lưu động [] ở thành phố Nam Kinh là nơi dừng chân vô cùng quan trọng, đây là cơ hội để cô ở Trung Quốc tiến thêm một bước nữa mở rộng thị trường. Cô nhất định phải biểu hiện cho thật tốt.” Một thân đồng phục màu đen, rõ ràng là người đại diện nữ ở một bên đánh giá Shikura hóa trang, một bên dặn dò.
[] Lưu động: làm việc ở các vùng khác nhau theo một tuyến nhất định.
Không sai, màn biểu diễn này sẽ chính là do Shikura tổ chức. Là vì tuyên truyền bài hát mới của cô [Sau bài hát ‘Ký ức bị lãng quên’ chính là – ‘Tình yêu vượt thời gian’]. Shikura đã dần dần cảm giác được sự khác thường của ca từ trong bài hát này, kể từ sau khi tỉnh lại từ chỗ không gian thần bí kia, cô liền xuất hiện tại trường học của Akako, sau đó thật đúng lúc đụng phải Akako. Sau khi hiểu biết về tình huống mới nhất của Ryoko, cô đã đem chuyện về ca từ nói cho Akako, biểu cảm của Akako nghiêm túc đến mức không được bình thường. Nhưng cô ấy cũng không có cùng bản thân cô giải thích gì đó ‘tràng giang đại hải’, chi đưa cho chính cô hai chữ — Tiên đoán.
Tiên đoán sao? Bài hát cùng với ca từ này cư nhiên là lời tiên đoán? Kết hợp với chuyện của Akako cùng Ryoko đã từng nói với cô, thật sự có rất nhiều chỗ ăn khớp với nhau. Nếu tiếp tục phát triển, so sánh ca từ như lời nói, thì như vậy đã nói rõ, Ryoko là ngôi sao đã ngã xuống trong màn đêm, đang được ẩn giấu ở một góc không biết tên. Mà góc này, thật hiển nhiên chính là — Trung Quốc, tình hình chiến đấu này không ngừng ở thế giới an bình này sắp đặt mọi việc.
“Shikura, đừng ngẩn người, phải lên sân khếu rồi!” Người đại diện vỗ vai Shikura, nhắc nhở nói.
“Vâng.” Gật đầu, Shikura đi về hướng sân khấu. Ryoko, chị nhất định sẽ tìm được em.
———— Ta đây là đường phân cách tiếng ca ————
Sân khân chậm rãi từ dưới dâng lên, đưa tới một trận hoan hô “Shikura! Shikura!”
Mà giờ phút này, ở trong mặt kính phòng thử đồ, vằn nước dao động, người con trai đội mũ lôi kéo Tiểu Văn đi ra.
“Này, anh cứ như vậy đột nhiên xông vào hậu trường của người ta cũng không được lễ phép đấy!” Tiểu Văn bị người con trai đội mũ kéo đi ra từ phòng thử đồ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói. Nếu như bị người phát hiện ra thì làm sao bây giờ? Chính mình cũng còn là nữ phù thủy Ryoko có được ma pháp, có thể tùy ý dịch chuyện mọi nơi nữa. Mà việc trước mắt cô, phỏng chừng cũng còn phải dựa vào Kyoko sống qua ngày, không thể nhìn ra được cái gì có ma lực.
Người con trai đội mũ giống như không có nghe đến lời oán giận của Tiểu Văn, vẫn như trước lôi kéo Tiểu Văn đi đến phía trước sân khấu, đối diện với những ánh mắt nghi hoặc của những người đó coi như không thấy.
“Shikura! Shikura!” Tiếng reo hò loáng thoáng truyền đến, rốt cuộc làm cho Tiểu Văn có phản ứng. Shikura? Buổi biểu diễn này là của Shikura? Shikura không có việc gì? Tiền bối xuyên không vô cùng xứng đáng với danh hiệu, định luật xuyên không hoàng kim, định luật nữ chủ bất tử, đã trở lại. Tâm tình Tiểu Văn kích động, thoát khỏi sự kiềm chế của người con trai đội mũ, chạy về hướng phía trước sân khấu.
“Lưỡi hái tử thần được giấu trong đóa hồng đỏ,
Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt kẻ sát nhân.
Thiên sứ lương thiện sẽ xả thân cứu giúp,
Bầu trời bị đốt cháy khiến cho phần ký ức bị lãng quên.
Tòa thành Tarot, màn ảnh thế giới,
Hai mắt trống rỗng tuyên bố bóng dáng người xa lạ.
Thành tâm che đậy hoài nghi, khiến cho tình yêu ở chân trời xa xăm,
Người bị lãng quên ký ức đều hát ca khúc điên dại.
Thiếu nữ tấn công bằng vũ khí được giấu dưới làn váy màu trắng,
Phép thuật bóng tối mất đi nhân tâm.
Bóng dáng màu trắng xả thân cứu giúp,
Bầu trời bị đốt cháy khiến cho phần ký ức bị lãng quên.
Tòa thành Tarot, màn ảnh thế giới,
Hai mắt đau thương chứa chan đầy nỗi tuyệt vọng chùn bước.
Trái tim chân thành gặp phải sự phản bội, khiến cho tình yêu ở chân trời xa xăm,
Người bị lãng quên ký ức rốt cuộc thức tỉnh. –”
Ký ức bị lãng quên? Là chị ấy, là Shikura, thật sự là Shikura. Tiểu Văn mừng như điên, bước chân đang chạy càng tăng tốc lên. Nhưng mà, một âm thanh sau lưng lại như một chậu nước lạnh, dập tắt sự nhiệt tình của cô.
“Tiểu Văn, đừng quên thân phận hiện tại của cô!”
Đúng vậy, chính mình đã không phải là Ryoko, chính mình hiện tại là Tiểu Văn, là một người xa lạ mà Shikura không biết đến. Cho dù hiện tại cô có chạy đến trước mặt Shikura thì phải làm thế nào đây, nói cho cô ấy biết chính cô đã trở về thân thể vốn có của mình, đã chết nhưng đã sống lại sao? Đây hiển nhiên không phải là tình hình khách quan cho lắm. Dừng bước chân lại, Tiểu Văn quay đầu lại, nhìn người con trai đội mũ, trong mắt hiện lên nước mắt xen lẫn vào, không biết nên làm sao cùng với — ỷ lại. Là bắt đầu vào thời điểm nào, khi chính cô chỉ cần có chuyện không thể giải quyết thì sẽ xoay người tìm kiếm đôi mắt kia, lại bắt đầu từ khi nào, chính cô đã thật sự đem anh ta trở thành anh trai mình?
Người con trai đội mũ nhìn bộ dáng ủy khuất kia của Tiểu Văn, lần đầu tiên, anh ở trước mặt Tiểu Văn để lộ ra phần nuông chiều kia. “Đừng khổ sở, ý của anh chính là muốn em dùng một thân phận hoàn toàn mới trở thành bạn của Shikura.”
“Thật sự?” Tiểu Văn nhìn người trước mắt đang vuốt đầu mình, không xác định hỏi. “Chỉ cần lấy thân phận hoàn toàn mới là có thể? Chị ấy sẽ chấp nhận em của hiện tại sao?”
“Đúng.”
Một chút tươi cười hiện lên khuôn mặt cô, Tiểu Văn thoải mái. Có cái người anh trai thật sự tốt quá!
Lúc này, tiếng ca trước sân khấu lại truyền đến, chính là giai điệu đã thay đổi.
“Nói là tới xem buổi biểu diễn, chúng ta trước vẫn là nên đi thưởng thức phong thái của Shikura một chút đi. Anh nói rồi, anh sẽ không để cho em thất vọng.” Kéo tay Tiểu Văn, lần đầu tiên người con trai đội mũ này, thật sự giống như một người anh trai, một người giám hộ, mang Tiểu Văn đi từng bước hướng về trước buổi biểu diễn sân khấu.
“Mây đen u ám, bóng dáng màu đỏ,
Quần áo màu trắng, tóc dài màu lam.
Tranh đoạt Pandora, nghênh đón kết cục.
Một đường tia chớp, một hồi sấm chớp mưa bão,
Ngày thế giới bị diệt vong là một thế kỷ mới bắt đầu.
Không gian ẩn giấu bị nghiền nát, nguyên tố ma pháp biến mất,
Kỹ thuật khoa học thế giới em ả thật sự đã tới.
Mùa yêu đương, trinh thám vui vẻ ca hát,
Nguyệt lão sửa sang lại một dây tơ hồng.
Xuyê qua thời không, hoa anh đào khiêu vũ,
Ngày nào đó dưới trời xanh, tìm được lẫn nhau!!”
Âm nhạc, ở toàn bộ đại sảnh, quanh quẩn trên toàn bộ sân khấu, ký ức phai nhạt, thấm sâu vào lòng người……