Thủ đô Kaulan đang rất náo nhiệt.
Dù Anh hùng vắng mặt, các thành viên còn lại của tổ đội Anh hùng vẫn thành công trở về, trưng bày sừng Quỷ Vương đặt trong Quan tài thánh trước toàn dân, tuyên bố chiến thắng.
“...Và rồi, Luciena Estel, người hùng của chúng ta, đã anh dũng hi sinh bản thân để đánh bại Quỷ Vương. Tổ đội chúng tôi không còn có thể làm gì khác ngoài đem Sừng Quỷ Vương, và thanh Thánh kiếm cô để lại trở về.” Linefold thông báo, ngạo nghễ trước quảng trường nguy nga, thông báo về cái chết của cả Quỷ Vương và Anh hùng tới với người dân.
Ngồi trên bục cao phía sau là Hoàng đế đương nhiệm, cùng với Công chúa Linachien bên cạnh.
Các thành viên còn lại của tổ đội Anh hùng xếp thành hàng, cách xa nhau một chút.
“Đây, đúng thực là Sừng Quỷ Vương, kẻ đã đọa đày nhân loại hàng trăm năm qua!”
Linefold nâng chiếc Quan tài thánh lên cao, và đám đông vui vẻ hò reo.
Qua những câu chuyện cổ tích thời thơ ấu cùng với lời răn của giáo hội về thứ ánh sáng phong ấn ma thuật tà ác kia, người dân bao trùm trong hạnh phúc, biết chắc yên bình đã tới.
“Và đây…đây là Thánh kiếm của Anh hùng chúng ta, Luciena Estel,” Linefold tiếp tục, giọng nói đượm buồn.
Công chúa Linachien cố ý thở dài, đám đông im lặng.
Thánh kiếm, vốn từng rực sáng sắc vàng đỏ, giờ chỉ còn là một thanh kiếm sắt cùn.
Trông như nó đã chết cùng với chủ nhân của mình, theo ý chí của Nữ thần.
“Chúng ta hãy cùng dành một phút tưởng niệm vinh danh.” Linefold tuyên bố.
“Chú ý!”
Đội trưởng đội cận vệ Hoàng gia hét lớn, dù chỉ mang tính nghi lễ, tiếng vũ khí vang lên đồng thanh trong lúc họ vào vị trí làm im lặng cả đám đông, nín lặng, nuốt trọn bởi bầu không khí.
“Im lặng,” Linefold ra lệnh, tất cả mọi người trong quảng trường, kể cả Hoàng đế, đứng dậy vào cúi đầu.
Đây là khoảnh khắc yên lặng để dành cho người Anh hùng đã cứu rỗi Đế chế, dành cho người chiến binh đã giải thoát cho nhân loại.
Ấy vậy mà, trong không gian tĩnh lặng đó, ai cũng có ý đồ của riêng bản thân.
-
“Linefold! Ta đã tuân thủ theo ý nguyện của Hội đồng Elf và đại diện cho các Elf thuận theo kế hoạch của ngươi. Ta yêu cầu khoản đền bù như đã thỏa thuận.” Naidrian trắng trợn yêu cầu trước khi thông báo công khai quảng trường diễn ra.
Dù không vẻ vang hay thành công, nhưng Naidrian không còn lựa chọn nào khác.
Mối đe dọa hủy diệt đang ngày càng đến gần.
“Ngươi không thấy yêu cầu của ngươi vô lý sao?” Linefold đáp lại.
“Hả?” Naidrian hỏi, ngạc nhiên.
“Kế hoạch của chúng ta là vô hiệu Anh hùng và đưa cô ta về thủ đô. Chỉ tham gia vào thôi thì chưa có đảm bảo đâu.” Linefold đinh ninh nói, thái độ và câu từ của hắn toát lên vẻ uy quyền và đáng sợ.
Từ lúc mất đi Anh hùng, hành vi của Linefold đã thay đổi, sự quyết đoán này khiến tất cả mọi người, không riêng gì Naidrian, cảm thấy bất an.
“Chỉ tham gia thôi á? Không không. Chỉ bằng việc tham gia thôi, ngươi và Công chúa Linachien đã giành được sự hậu thuẫn của toàn bộ tộc Elf và Giáo hội. Bọn này có công đấy.” Arsil xen vào, bộc lộ khả năng nhạy bén trong chính trị tới khác thường.
“Ngươi có vẻ mất điềm tĩnh rồi, Arsil.” Linefold quan sát, chỉ ra sự khó chịu trong cô.
“Phản bội Luciena không có sức nặng với ngươi, vì ngươi vốn đã tin chuyện đó là chính đáng rồi. Nhưng để làm vậy, ngươi đã hi sinh một đồng đội của mình. Gã đồng đội ngươi chẳng hề để ý tới bỗng lại nảy lên quyết tâm cứu Anh hùng, và rồi rơi xuống vực thẳm với cô ta. Khiến cả ngươi và Naidrian đều bàng hoàng.”
Đúng thực họ nên là người cứu Anh hùng.
Phản bội Anh hùng vốn là một kẻ đua đòi vốn chẳng có sức nặng gì với họ, nhưng hành động của người đồng đội đó khiến họ cảm thấy hổ thẹn, biết bản thân chính là những kẻ mang tội lỗi.
Họ biện minh hành động của bản thân là vì một mục đích cao cả hơn, nhưng tất cả chỉ là một nỗi ô nhục.
Nỗi hổ thẹn kéo theo đó là sợ hãi, sợ rằng sự thật bị bại lộ, vị thế của cả Naidrian và Arsil sẽ bị đe dọa.
Cứ thế, họ chọn thỏa hiệp theo cách hèn hạ khác: Giữ im lặng về sự phản bội của bản thân và tiếp tục tiếp tay cho Linefold.
Tuy nhiên, kẻ tên Linefold này, vô cùng xảo quyệt.
Hắn đột ngột thay đổi thái độ, tạo ra ngờ vực hơn là tin tưởng.
“Linefold, ngươi quá đáng rồi.” Arsil lên giọng.
“Ngươi có ý gì?” Linefold hỏi.
“Hộ tống Anh hùng chỉ là một màn kịch. Mục tiêu cuối cùng của ngươi là diệt trừ cô ta. Cô ta chết cùng với đồng đội của mình sau khi rơi khỏi vách đá kia. Bọn ta đã hoàn thành mục đích, nên cần có khoản thưởng thỏa đáng chứ.” Tigria, vẫn im lặng tới giờ, tự tin đáp lại.
“Tên này khá đấy,” Arsil nghĩ, đánh giá cao tuyên bố có lợi của Tigria. Dù không thân, cô kìm chế không công khai ủng hộ hắn, biết làm vậy sẽ quá liều lĩnh và thiếu suy nghĩ.
“Sao ngươi dám chắc Anh hùng đã chết rồi?” Linefold vặn lại.
“Anh hùng bị chặt cụt tứ chi. Rơi xuống vực với gã đồng đội kia. Chưa chắc bọn chúng có còn sống sau khi rơi không, chứ đừng nói là thoát khỏi dòng sông đó. Kể cả vẫn còn sống, sao bọn chúng có thể sinh tồn trong khu rừng Quỷ Vương, đặc biệt là khi không còn chút lương thực nào?” Tigria chỉ ra.
“Hmm,” Linefold trầm ngâm, không phải bác lại logic của Tigria. Nghe hợp lý nhưng lại là bất lợi đối với Linefold.
Không may thay, Tigria lại không biết bản thân cái chết của Quỷ Vương cũng sẽ khiến tất cả quái vật xung quanh biến mất, đó chính là điểm khởi đầu của Chương 1 DLC.
Thêm nữa, tại thế giới này, cái chết của Quỷ Vương đồng nghĩa với sự tuyệt diệt hoàn toàn của toàn bộ sinh vật ma quỷ.
“Không có Quỷ Vương, thì cũng không có Anh hùng. Công chúa chắc chắn sẽ kế vị. Giờ thì thực hiện lời hứa của ngươi đi.” Arsil yêu cầu.
“Tới đó rồi mới chắc được,” Linefold đáp.
“Ngươi…! Ta có nên kiểm định sức bền của Khiên Hiệp sĩ không đây?” Arsil đe dọa.
“Cảm thấy lo liệu được hậu họa thì cứ làm,” Linefold lạnh lùng đáp lại, khinh miệt nhìn Arsil.
“Ngừng lại đi, cả hai. Chúng ta không nên chia bè kết phái như thế.” Naidrian chen ngang, cảm nhận được sự căng thẳng dâng cao.
“Hắn là kẻ chia bè kết phái còn gì!” Arsil cãi lại.
“Đủ rồi. Linefold, đã đánh rồi thì phải có xoa chứ.” Naidrian khuyên nhủ.
“Hah, đừng cù cưa nữa. Cứ vậy thì ta tìm cách khác thôi.” Tigria cảnh báo.
“Các ngươi nghĩ không có ta thì có thể làm được trò trống gì sao?” Linefold thách thức.
“Sẽ khó đấy, nhưng đâu phải là không làm được.” Tigria phản pháo.
Linefold thừa nhận lập luận Tigria.
Sức mạnh áp đảo của Pháp sư vô cùng cần thiết, không chỉ dành cho chiến tranh mà còn cho vô số những tiện ích và sự kiện khác nhau.
“Được. Ta sẽ chuẩn bị trả lễ ngay sau khi chúng ta hoàn thành mục tiêu,” Linefold miễn cưỡng nhượng bộ.
“Tộc Elf hiện tại đang rất cần thứ đó.” Naidrian vẫn kiên quyết.
“Ta cũng vậy.” Arsil đồng thuận.
“Ta hiểu rồi. Ta đi đây. Bao giờ nghi lễ ở quảng trường bắt đầu thì gọi.” Naidrian nói, rời khỏi phòng.
Arsil, cũng không còn lý do để nán lại, theo sau, nhưng vẫn bộc lộ chút phiền phức.
“Cái tên đồng đội đó… phiền thật.” Cô lẩm bẩm.
“Ngươi thích hắn à?” Linefold hỏi.
“Không hề. Ta chỉ muốn biết thêm về hắn thôi, và ngươi phá hủy hết rồi.” Arsil đáp, rồi nói thêm, “Ta tính thêm cái này vào khoản nợ của ngươi đấy, tên cầm khiên.”
Rời khỏi phòng, cô mới nhận ra bên trong ngột ngạt tới mức nào.
Cô thở dài, tận hưởng làn gió mát, để ý thấy Công chúa Linachien đang quan sát từ xa.
Arsil mạnh dạn tiếp cận cô.
“Không cận vệ, không tùy tùng. Công chúa lang thang như vậy mà không thấy nguy hiểm sao?” Arsil hỏi.
“Ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta thôi.” Linachien trả lời.
“Không phải tôi, là Linefold mới đúng.” Arsil chỉnh lại.
Họ nói chuyện trông thì bình thường nhưng đầy nanh vuốt.
“Công chúa là người ra lệnh tiêu diệt Luciena đúng không?” Arsil cáo buộc.
“Ta không hề ra lệnh như vậy.” Linachien bào chữa.
“Cũng như nhau thôi.” Arsil giễu cợt.
“Ồ, câu từ có thể thay đổi ngữ nghĩa nhiều đấy.” Linachien đáp trả.
Ánh mắt Arsil đanh lại, lời nói của công chúa vang vọng một cụm từ cô không thể nào quên.
“Người thay đổi nhiều rồi. Từ một con người thẳng thắn, tận tụy trở thành một kẻ phản bội và hai mặt như bây giờ.” Arsil chỉ điểm.
“Còn ngươi, từng trung thành và thật thà, lại đầy toan tính và giả dối.” Linachien phản bác.
Hai con người trao nhau ánh mắt đầy oán hận.
“Không biết thấy cảnh này Issi sẽ nói gì đây,” Arsil trầm ngâm
Cuối cùng, Arsil quay đi, dám chắc không có tên cận vệ nào ẩn mình, tặc lưỡi rồi rời đi.
“Issi…” Linachien thì thầm, nhìn Arsil rời đi.
“Ta cũng biết cái tên đó.”
Và rồi, cô đi về phía văn phòng của Linefold.
“Dù giờ chỉ còn là cái tên của quá khứ bị lãng quên.” Cô lẩm bẩm, nở nụ cười như búp bê, trước khi bước vào và gọi tên chàng hôn phu của mình.