Tiếng chim hót líu lo đánh thức người đang say ngủ, Lin cảm thấy có gì đó đè nặng lên ngực mình.
Nhìn xuống, cậu thấy Lucy, vẫn còn ngon giấc, thở đều và điềm tĩnh.
Thật khó tin, sau cú sốc ngày hôm qua, Lucy hoàn toàn không cho phép cậu rời xa dù chỉ là một khắc.
“Không có Lin ở cạnh em sợ lắm,” Lucy nói vậy.
“Tôi sẽ luôn ở cạnh cô,” Lin trấn an cô.
“Ở cùng Lin, em không còn lo gì nữa.”
Bản thân là một dũng giả, Lucy rất cảnh giác tránh quá gần gũi hay tương tác vật lý với Lin.
Tuy nhiên, sau khi bị tổ đội Anh hùng phản bội và tẩu thoát thành công, lấy lại lý trí, Lin khó lòng tách cô ra được nữa.
Cũng không nên kích động cô, đặc biệt hiện tại cô đang trong trạng thái ổn định nhất sau khi mất tứ chi.
Phản ứng dữ dội của cô khi cậu vắng mặt chốc lát cũng đáng ngạc nhiên.
Lin từng nghĩ Lucy vẫn luôn có ác cảm với bản thân, vậy nên sự phụ thuộc này của cô cũng khá bất ngờ.
“Chắc là do hiệu ứng cầu treo thôi,” Lin tự nhủ.
Đồng minh duy nhất của cậu, đồng đội tốt nhất dành cho cậu, Lucy của cậu.
Những từ ngữ cô lặp đi lặp lại như mớ ngủ là minh chứng cho tình cảm mạnh mẽ cô dành cho cậu, có lẽ là cách để cô thể hiện lòng biết ơn cho người đã giúp cô sau cú sốc bị phản bội.
Lin sẵn lòng chiều theo ý cô, miễn là cô có thể duy trì tâm lý ổn định như lúc này.
Dù tình cảnh hiện tại không được tốt cho lắm, và sau khi phục hồi lại tứ chi đã mất cho cô, có thể sẽ khiến mối quan hệ giữa cả hai trở nên rạn nứt, một viễn cảnh khiến Lin thấy có chút không vui.
Khi Lucy gọi cậu là đồng đội tốt nhất của cô, Lin cảm thấy vui tới không ngờ.
Là cảm giác được ai đó công nhận.
Dù chỉ là dựa vào tình thế bất khả kháng, nhưng cậu thực sự thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi mối liên kết này, một Lin vẫn luôn căng thẳng và bận rộn, mỉm cười với Lucy nhiều hơn một chút.
Tất nhiên, là để trấn an cô cậu vẫn sẽ ở bên cô, chứ không hề có ý gì khác.
“Đi tắm nào,” Lin nói, nhẹ đặt Lucy vẫn còn say ngủ, xuống tấm giường.
Cậu vươn vai, chuẩn bị ra gần dòng suối, tiếng nói hoảng hốt vang lên phía sau.
“Anh đi đâu đấy?”
“Cô dậy rồi.” Lin đáp lại.
“Lin, anh định đi đâu đấy?”
“Tôi đi tắm thôi.”
“Anh không ở lại được sao?”
“Cũng tới lúc tôi cần chút sạch sẽ rồi.” Lin nói, nhẹ ngửi tay áo. “Đúng như Anh hùng nói, tôi khá có mùi nhỉ.”
Lucy từng hay chê mùi cơ thể của cậu, nhưng giờ khi cậu chuẩn bị đi tắm, cô lại không muốn để cậu đi.
Tới hôm qua Lucy vẫn chưa hề thừa nhận, nhưng được ngửi mùi của cậu ấy đem lại cho cô một cảm giác thoải mái lạ thường.
Đó là minh chứng cậu ấy vẫn đang ở cạnh bên cô.
Thêm nữa, mùi của cậu cũng không hôi tới vậy - chỉ là mùi của bụi và mồ hôi mà thôi.
Ý nghĩ mất đi thứ mùi thoải mái đó khiến Lucy không muốn để cậu đi.
“Cho em đi cùng đi.”
“Ở đây là an toàn nhất rồi.” Lin phản bác.
“Em không bình tĩnh được thì có nghĩa lý gì chứ? Vả lại em cũng cần đi tắm nữa,” Lucy kiên quyết.
“Có lý đấy.” Lin nhượng bộ.
Cậu gật đầu và lấy vài vật dụng tắm rửa cơ bản trong túi khuân vác, quấn Lucy trong chăn.
“Để mặt em tựa vào ngực anh đi,” Lucy yêu cầu.
“Sao thế?” Lin hỏi.
“Để em được ngửi mùi của anh tới lúc đi tắm nhé,” Lucy nghĩ nhưng không nói ra.
“Em muốn được anh ôm ngủ thêm chút nữa,” Lucy nói mà không có chút ngượng ngùng nào.
Lin dịu dàng cười. “Hôm nay trông cô không gặp ác mộng nữa nhỉ.”
“Oh! Đúng rồi! Em ngủ ngon lắm.”
Ngạc nhiên trước sự tỉnh táo mới trong tâm trí mình, Lucy biết tất cả là nhờ có Lin.
Dù có phải do hiệu ứng cầu treo ảnh hưởng hay không, nhưng tình cảm của cô quả thực đang ngả dần sang cho Lin.
Ví dụ như khi Lin hỏi, “Cô ngủ ngon chứ?”
Chỉ nụ cười nhẹ của trên mặt Lin cũng đủ khiến đôi môi Lucy cong lên cười rất thư giãn.
Bao bọc trong tấm chăn, cô áp tai lên ngực Lin.
Đập đập
Lúc đó, Lucy không còn quan tâm nhịp đập cô nghe thấy là của Lin hay của cô nữa.
Cô chỉ mong cả hai có thể tiếp tục gần gũi với nhau như vậy, cười thật tươi và hạnh phúc.
Sự yên bình hiện tại, Lucy có đủ thời gian để ngẫm lại những gì bản thân đã làm với Lin, về những gì cô có lẽ hối hận.
Lin mong cô sẽ không bao giờ quên đi sự sỉ nhục cô từng phải đối mặt trong tổ đội Anh hùng cho tới ngày đánh bại được Quỷ Vương.
“Không công bằng tẹo nào.” Lucy phàn nàn.
“Sao vậy?” Lin thắc mắc.
Lucy nhìn vào rừng cây.
Cô mong được nhìn thân thể trần trụi của Lin trong lúc cậu tắm dưới suối, nhưng giờ cô lại bĩu môi.
“Lúc nào Lin tắm cho em Lin cũng nhìn cơ thể em mà.”
“Tôi đã cố không nhìn đấy thôi.” Lin nói.
“Nhưng anh cũng chạm em còn gì.” Lucy đáp trả.
“Nếu không thì làm sao tôi tắm cho cô được. Tôi không phải Pháp sư đâu.” Lin giải thích.
Kể cả có là Pháp sư cũng không có nghĩa là có thể tắm cho ai đó mà không cần đụng chạm cơ thể.
Chỉ có những Pháp sư với khả năng thao túng Pháp thuật trình độ cao mới có thể vừa cố định ai đó, vừa điều khiển vật dụng như bàn chải hay xà phòng để làm sạch cơ thể cho đối phương thôi.
“Nhưng thế vẫn là ăn gian!” Lucy cứng đầu.
“Cũng đâu phải là cô muốn nhìn cơ thể của tôi, chỉ là do cô đang không vui thôi, nên tôi không thể đáp ứng yêu cầu như vậy được.”:
“Nhưng Lin nhìn thấy cơ thể em rồi mà!”
“Chúng ta cứ cãi qua lại rồi quay về điểm xuất phát thế này thì khó xử quá.”
“Cho em xem cơ thể đi là xong hết rồi.”
“Hầy.”
Lucy đã nhiều lần lật người để nhìn lén Lin, nhưng luôn bị cậu ngăn lại rồi quấn vào chăn, nhìn vào rừng cây.
Tiếng nước vỗ càng to, Lucy lại càng lo lắng.
“Không được nhìn thấy Lin em khó chịu lắm!”
“Nhưng chúng ta vẫn đang nói chuyện mà?”
“Tốt rồi.”
“...”
“Lin?”
“Sao vậy?”
“Được nghe giọng anh em vui lắm.”
“...Vậy à.”
“Còn Lin thì sao?”
“Thấy Anh hùng hồi phục như vậy là tôi mừng rồi.”
“Hehe.”
Tiếng cười tinh nghịch của cô cũng khiến Lin yên tâm.
Dù ban đầu không biết phải lo liệu vấn đề không chút thiện cảm này thế nào, được Lucy mở lòng như vậy cậu cũng nhẹ nhõm.
Cô pha trò có chút vừa tinh nghịch vừa thật lòng, nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được, cũng không gây nên trở ngại nào để làm tiếp.
Lucy sau khi lấy lại bình tĩnh, có thể cảm nhận được môi trường xung quanh, xác định được sự hiện diện của ai đó chỉ bằng bản năng thuần túy, không cần tới kỹ năng hay cuộn phép hỗ trợ, trong suốt hành trình tới Samgak.
Đó chính là năng lực của người được chọn làm Anh hùng - Biểu tượng của sức mạnh.
“Không công bằng tẹo nào cả.” Lucy càu nhàu.
“Cô có chuyện gì nữa sao?” Lin hỏi
“Ừ, Anh hùng ấy.”
“Ừm, tôi có gọi vậy mà.”
Lucy thở dài rồi phàn nàn, “Sao chỉ có em là gọi anh bằng tên vậy?”
“Vốn dĩ ở trong tổ đội, chúng ta thống nhất gọi nhau bằng biệt danh mà…”
“Đừng nói theo luật của tổ đội nữa. Đây là chuyện giữa anh và em thôi.”
Giọng cô có chút áp lực kỳ lạ.
Lin không hiểu ý của cô, cậu không hiểu được bức tranh lớn cô đang vẽ ra.
“Cô không nhớ sao?”
“Nhớ gì cơ?”
“Cô từng yêu cầu tôi không được phép gọi cô bằng tên.”
“Em á!?”
Lucy không nhớ chút gì cả. Càng nhớ cô lại càng đi vào ngõ cụt.
“Chúng ta từng nói với nhau như vậy sao?”
Bản thân Lin thấy câu hỏi không thoải mái lắm.
Có gì đó không đúng.
Trực giác của Lucy đang reo như chuông báo.
Nói đúng ra, hành vi của Luciena Estel trong quá khứ có phần cá biệt.
“Chắc là lần thứ hai hay thứ ba gì đó nhỉ?”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Cô nổi cáu vì tôi gọi cô bằng tên thay vì là Anh hùng.”
“...Thật ư?”
“Đúng vậy.”
“Sao em lại làm thế chứ…”
“Hôm đó chúng ta đánh một trận lớn. Là lần đầu tiên chúng ta đầy lùi cuộc xâm lăng của lũ quỷ.”
Cô nhớ lại.
Một vấn đề xảy ra ngay sau khi tổ đội Anh hùng thành lập.
Họ đổ cả mồ hôi nước mắt mới suýt soát nắm được phần thắng đầu tiên.
Lucy đã mất thiện cảm với Lin, vì cậu không thể tham gia chiến đấu và chỉ biết bảo vệ bản thân.
Không chỉ mình cô, mà toàn bộ tổ đội Anh đều ngầm đồng thuận coi người vận chuyển không khác gì một con lừa đi bằng hai chân.
“Mọi người bị dồn vào đường cùng như thế chắc tâm trạng cũng không tốt mấy. Tại tôi thiếu nhạy cảm quá.”
Lucy muốn phản đối, nhưng lại khó nói ra, chính bản thân cô cũng không tử tế gì.
Trái tim cô nặng nề trùng xuống.
Lucy cũng chỉ muốn được cậu gọi tên, nhưng bản thân cô của quá khứ đã hủy hoại hết.
Cô nhìn vào rừng cây mà rơm rớm nước mắt.
Cậu không hiểu sao cô lại khóc vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, mũi cô nhăn lại khịt nhẹ trong vô thức.
Tiếng vang lên đủ rõ để Lin nghe thấy.
Sau một lúc trầm ngâm, Lin tắm xong và bước ra ngoài, làm khô người.
Cậu khéo léo hất khăn ra, để tiếng khịt mũi của Lucy lọt qua.
“Em tệ vậy sao?”
Lin hiểu Lucy đang cảm thấy hối hận, nhưng cô phải ứng cũng hơi thái quá rồi.
Tuy nhiên, vì đây là phản ánh lại những sai lầm trong quá khứ, nên cậu quyết định chiều theo ý cô.
Dù gì cậu vẫn luôn dễ tính như vậy.
“Lucy, tới lúc đi tắm rồi.”
“...”
“Lucy.”
“Lin.”
“Tôi đây, Lucy.”
“Gọi Lucy nữa đi. Và nói thân mật thêm nữa.”
“...Lucy.”
“Dạ, Lin.”
“Cô khóc sao?
“Em không khóc đâu!”
Câu buột miệng của cậu như phá vỡ bầu không khí khiến Lucy hờn dỗi.
Giờ Lin đã gọi cô bằng tên, và nói chuyện không còn dùng kính ngữ, cô cũng dần ngừng khịt mũi.
Cậu cẩn thận lột tấm chăn và đỡ lấy cơ thể Lucy, mắt cô đã sưng đỏ.
Vào Samgak, Lin làm ướt tấm khăn và bắt đầu lau mặt cho Lucy.
Cô nhắm mắt, cảm nhận cái chạm dịu dàng của cậu.
“Vui lên nào, vui lên nào.”
“Không chịu đâu!”
Một chút đùa giỡn đã đủ khiến Lucy kiêu ngạo phản ứng lại như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lau khô lưng cho cô, Lin đặc biệt cẩn thận, đảm bảo để cô có thể nhìn thấy cậu.
Cảm giác đôi bàn tay của cậu trên ngực và thân dưới cô vẫn ở đó, nhưng chúng vẫn chưa đủ truyền tải rõ ràng tới cô.
Sau khi hoàn thành công việc gọi là tắm, Lin lau khô tóc cho cô bằng khăn.
Lucy vẫn im lặng nhìn cậu, mở lời.
“Lin.”
“Sao vậy?”
“Anh đẹp trai lắm, sao anh lại đeo mặt nạ vậy?”
“Umm…”
Nụ cười khó xử của Lin, sự im lặng bất chợt này khiến Lucy một lần nữa cảm thấy bất an.
Có lẽ nào…?
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô bảo mặt tôi quá xấu xí. Do cô không muốn nhìn thấy mặt gã đàn ông nào ngoại trừ tên Khiên Hiệp sĩ đó…”
“Ah! Aaaaahh!!!”
Lucy dùng hết sức gào thét phủ nhận, òa khóc.
“Sao hồi trước mình lại nói thế cơ chứ? Lại còn không muốn nhìn thấy mặt người con trai nào ngoài Linefold ư?”
Ý nghĩ như muốn làm cô điên lên.
Cô cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Như một hệ quả, một cơn sợ ập vào tâm trí cô.
Cô nhớ về Lin đã từng dành trọn tấm lòng cho một kẻ đối xử khinh miệt với mình như vậy.
“Em xin lỗi…em xin lỗi…”
Lucy chỉ còn biết vừa khóc vừa xin lỗi cậu.
“Không sao, không sao cả.” Lin an ủi cô, ôm cô vào lòng, xoa lưng cô.
Trong lòng Lucy tràn ngập ân hận và nước mắt bình tĩnh lại theo nhịp tim cậu, cô nhắm mắt.
Nếu có thể, cô muốn cho Lin nghe tiếng tim cô đập, để thể hiện cho cậu thấy cô không còn khinh miệt cậu như cô đã từng.
Cô muốn cho cậu biết, không có cậu cô không sống nổi nữa.
Nhưng chẳng còn gì ngoài những ký ức đầy sai lầm, Lucy im lặng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Trước khi say giấc, Lucy cảm nhận được một thứ cảm xúc dai dẳng, bám dính trong trái tim mình - Tình yêu dành cho Lin, người đàn ông vẫn ôm cô vào lòng mặc cho những lỗi lầm của cô, và nỗi lo sợ cậu rời đi bất cứ lúc nào cũng chẳng có gì sai.
Cứ thế, nỗi ám ảnh và sự phụ thuộc của Lucy dành cho Lin cứ ngày một lớn dần.