Buổi tối… Tại phòng tập…
" An An, tay duổi thẳng một chút. Tiểu Dương đánh mạnh một chút " - anh nghiêm giọng nói.
Việc là sau khi An An học võ ở nhà Vương Thuận được một tuần thì đã bị anh phát hiện. Thiên Minh lúc đầu có hơi giận vì tiểu công chúa này dám cãi lời anh nhưng nghe đến cái lí luận của con bé và hậu thuẫn từ Vương Thuận thì anh cũng đã đồng ý dạy võ cho con bé. Hai năm nay, An An cũng rất cố gắng học nhưng học thì ít mà bị phạt thì nhiều. Một bài quyền con bé học cả tháng cũng chưa học xong và thế là bị anh phạt đứng tấn rồi chạy bộ các kiểu nhằm muốn đẩy lùi cái ý định học võ của con bé. Nhưng anh không ngờ tiểu công chúa này rất kiên cường ah, tuy có lúc lười biếng nhưng vẫn là quyết tâm học đến cùng. Thiên Minh dần dần cũng chịu thua mà đành từ từ dạy lại những cái cơ bản cho An An.
" Tiểu Dương, tay nâng cao một tí. An An, chân giữ vững "
" Vâng " - cả hai đồng thanh
" Đá " - Thiên Minh hô lớn.
Hai nhóc ngay lập tức xoay một vòng rồi vung chân đá cao °.
" Giữ yên " - anh nói rồi từ từ bước lại.
An An do còn nhỏ nên bước chân giữ không được lâu như Thiên Dương nên chỉ trụ được vài giây thì đã ngã xuống cái uỵch.
Thiên Minh không vội mà tự để con bé đứng dậy. Anh nhìn sang Thiên Dương, nhóc thì giỏi hơn An An nên đứng rất vững, chân trụ cũng không run, anh cũng khá hài lòng.
" Được rồi, nghỉ "
Lúc này Thiên Dương mới thở phào nhẹ nhõm mà thả chân xuống. Bài tập này nhóc đã học hơn một tháng rồi nên mới đứng vững như vậy, nhớ lại lúc trước cũng ngã ành ạch giống An An.
" An An, không sao chứ?" - anh nhẹ nhàng hỏi.
" Dạ không. Mà sao anh hai đứng được hay vậy còn con lần nào cũng trụ không quá giây " - con bé nói.
" An An à, học võ cũng là một cách để rèn sự kiên nhẫn. Con không thể muốn giỏi là giỏi được mà phải cố gắng luyện tập. "
" Con biết rồi " - An An chu mỏ nói.
Thiên Minh nhìn tiểu công chúa rồi khẽ cười. Anh cầm hai chai nước rồi đưa cho hai nhóc. Anh lấy khăn giúp hai bảo bối lau mồ hôi.
" Hai đứa về phòng nghỉ đi. Buổi tối tắm không tốt nên thay đồ thôi "
" Vâng ạ "
Lúc này bỗng Vân Anh bước vào.
" Mấy ba con hôm nay nghỉ sớm thế sao?" - cô cười nói.
" Mama, An An vừa bị té đau quá trời luôn " - Con bé thấy cô thì liền chạy đến bên cạnh mè nheo.
" Hừm, con mà bị đau thì papa con đã chẳng ngồi thư thái như thế " - cô vừa nói vừa nhìn sang lão chồng - " Hai đứa về nghĩ đi "
" Vâng "
Đợi sau khi hai nhóc đi khỏi thì cô bước lại ngồi xuống bên cạnh anh.
" Công việc làm hết chưa đó mà lại xuống đây?"
" Em làm rồi chứ không có lười biếng như anh đâu "
" Anh lười biếng? Em nói chuyện đúng là ngược ngạo dễ sợ. Nếu anh lười biếng thì chả có phát triển mọi thứ tốt đến vậy càng sẽ không nuôi em béo ú cỡ này "
" Em béo ú hồi nào, có anh là ông chú gì xấu xí ấy, vừa xấu vừa mất nết "
Thiên Minh cười trừ. Có cô vợ thế này quả là xứng đáng dễ sợ, suốt ngày cứ chê chồng xấu, chồng mập ấy thế mà có cô nương nào đó dám lại gần thì đừng nói tới nữa đến ngay cả anh cũng phải chấp tay van xin. Kiểu như đồ này là của bà, bà không ăn thì đổ bỏ chứ chả cho con nào đụng vô. Lúc trước ai cũng nói có tính sở hữu cao nhưng vợ anh nào kém cạnh chứ, thiếu điều là chưa nắm được trái tim thật của anh trên tay thôi.
" Em rảnh vậy hay là vợ chồng mình ra múa vài quyền nhé! Chơi không?"
" Thôi thôi, già hết rồi sức đâu mà đá với đấm, em bị lục nghề rồi "
" Ấy vậy mà lúc trước có đứa dám đánh cả anh đấy khi anh đánh lại còn khóc bù lu bù loa "
" Em khóc hồi nào, anh đừng có bịa đặt " - cô bĩu môi.
" Thôi mà, không múa võ thì mình lên giường làʍ ŧìиɦ nhé, chuyện này không mất sức đâu "
" Bỏ đi, lần trước anh cắn em chỗ đỏ chỗ xanh khắp cả người, đau muốn chết. Coi chừng có ngày em đi kiện anh đấy "
" Kiện á? Vậy xin hỏi nguyên nhân em đi kiện là gì vậy? Chẳng lẽ em nói là do chồng tôi hôn không thỏa mãn nên mới quay sang cắn?"
" Anh… Đồ vô sỉ "
Thiên Minh cười rồi kéo cô ngồi lên đùi của anh: " Vô sỉ mà có được em thì anh cũng chịu "
" Em không giỡn đâu. Mà này, chuyện về cô giáo Tiếng Anh của Tiểu Dương anh tính sao?
" Chẳng phải em có kế hoạch rồi sao? Còn hỏi anh làm gì chứ? Thiết nghĩ em ra tay là đủ rồi đợi anh ra tay thì đợi mà có án mạng "
" Hừm, bà cô đáng ghét đó em nhất định sẽ cho cô ta một bài học "
Thiên Minh cười nhẹ. Kể ra cũng lâu rồi cô vợ của anh không có giơ móng vuốt ra, có lẽ lần này anh nên để vợ mình ra tay thì vẫn hơn.
Ngày hôm sau, Thiên Minh và Vân Anh cùng đến trường của Thiên Dương. Cả hai cùng bước vào phòng của hiệu trưởng.
" Chào thầy, thầy vẫn khỏe chứ ạ?" - Vân Anh cười.
" Ái chà chà, khách quý. Hiếm khi thấy cả hai vợ chồng cậu cùng đến đấy. Mà hôm nay tính đi dự event sao mà ăn mặc lộng lẫy thế?" - Quốc Tuấn vừa nói vừa bước lại bên bàn - " Mời ngồi "
Cô và anh cùng ngồi xuống đối diện cậu.
" Đích thực là có chuyện đấy ạ " - Vân Anh nói. Rồi sau đó cũng kể lại chuyện Thiên Dương có xích mích với giáo viên Tiếng Anh cho Quốc Tuấn nghe - " Em có thể nhờ thầy bảo một giáo viên khác chấm lại bài kiểm tra cho Thiên Dương được không ạ?"
" Có vấn đề gì sao?" - Cậu cầm lấy bài kiểm tra của nhóc rồi hỏi.
" Từ trước đến nay học lực của Tiểu Dương rất tốt, bài kiểm tra Tiếng Anh với mấy từ thông dụng như vậy thì chắc chắn sẽ không làm khó được nhóc. Nhưng cô giáo đó chỉ chấm có , đ. Quả thật bất thường " - Thiên Minh nói thêm.
" Được rồi, tôi sẽ nhờ giáo viên khác chấm lại liền, hai người ngồi đợi nhé " - Quốc Tuấn cũng nhanh chóng đi làm.
Tầm phút sau cậu trở lại và kết quả thật bất ngờ. Bài kiểm tra của Thiên Dương đạt đúng , đ chứ không phải là , đ.
" Cậu tính sao về việc này?" - Thiên Minh điềm tĩnh hỏi.
" phút nữa là đến giờ giải lao rồi, tôi sẽ gọi cô giáo đó tới " - Quốc Tuấn khổ sở nói.
Hai vợ chồng anh nhìn nhau rồi cũng không nói thêm điều gì. Đợi khi đến giờ giải lao thì cô giáo đó liền bị gọi xuống. Cô ta mở cửa đi vào.
" Hiệu trưởng, thầy có chuyện gì vậy?" - Cô ta bình thản hỏi.
" Cô ngồi xuống đi "
Cô ta từ từ bước lại rồi ngồi xuống ghế.
" Chào cô, tôi là Thiên Minh, hai chúng ta đã gặp nhau hồi tuần trước rồi còn đây là vợ tôi Vân Anh. Chúng tôi đến đây là muốn trao đổi về vấn đề học tập của Thiên Dương, chắc cô không phiền chứ?" - Anh lịch sự nói.
" Vâng, không sao ạ" - cô ta cười vô hại.
" Vậy thì tôi vào thẳng vấn đề luôn. Hôm trước Thiên Dương có mang bài kiểm tra Tiếng Anh về cho hai vợ chồng tôi xem nhưng không hiểu tại sao điểm của thằng bé lại kém như vậy. Xin hỏi trong lớp Thiên Dương có cố gắng học tập không ạ?" - Vân Anh hỏi.
" Chuyện này thì tôi cũng thấy tiếc. Thiên Dương trong lớp tuy không xuất sắc lắm nhưng với khả năng của em ấy tôi tin là sẽ không kém đến vậy. Cũng mong là phụ huynh thường xuyên bảo ban kèm cặp con nhỏ, ngày nay các ông bố thường chú tâm vào công việc còn các bà mẹ thì lo chăm dưỡng nhan sắc mà không quan tâm con cái, thật đáng buồn "
" Cô nói đúng, phụ nữ chúng ta phải chú trọng nhan sắc để giữ lấy chồng của mình tránh để những hạng phụ nữ không biết liêm sĩ suốt ngày mơ mộng cướp lấy chồng người khác giành đi mất. Cô giáo thấy tôi nói có đúng không?"
" Vâng, cô nói rất đúng " – Cô ta bị Vân Anh nói trúng tim đen, tức lắm nhưng vẫn cố bình tĩnh gượng gạo trả lời.
" Tôi xin lỗi, nãy giờ hơi lạc đề. Kể cũng lạ, vợ chồng tôi thường đưa con đi theo đến những buổi sự kiện gặp không ít doanh nhân nước ngoài. Họ còn khen Thiên Dương nhà tôi nói tiếng Anh rất tốt. Thế mà lần này bài kiểm tra của thằng bé lại thấp điểm, thật khiến cho người ta khó hiểu. Bởi vậy lúc nãy tôi có nhờ thầy Tuấn đây đưa bài kiểm tra của Thiên Dương cho các giáo viên tiếng Anh khác trong trường chấm lại. Cô giáo biết không, kết quả thật bất ngờ, bài làm của thằng bé nhà tôi sau khi chấm lại đạt ,đ chứ không phải , đ như cô nói. Xin hỏi là liệu có sự nhầm lẫn gì ở đây hay không?" – Vân Anh chậm rãi đặt kết quả bài kiểm tra lên bàn.
" Tôi … Tôi … " – Cô ta lắp bắp.
" Hửm? Nếu nói vậy là cô giáo đây chấm sai sao? Là do lí do gì khiến cô mắc sai lầm lớn như thế? Là vì cô không đủ chuyên môn để dạy môn học này hay là vì lí do gì khác?" – Quốc Tuấn chợt lên tiếng.
" Tôi … Tôi … Có thể là hôm đó tôi chấm bài khuya cho nên tôi xem nhầm đáp án " – Cô ta chống chế.
" Ồ thế thì thật vất vả cho cô.Tôi thấy là cô lao lực quá, có cần tôi ngỏ lời với hiệu trưởng xin cho cô nghỉ phép một thời gian hay không? Yên tâm đi, hiệu trưởng là bạn của chồng tôi lại là thầy chủ nhiệm lúc trước của tôi nữa cho nên chúng tôi có giao tình rất tốt " – Vân Anh cố tình dằn mặt cô ta.
" Không…không cần thế đâu… Tôi… tôi hôm nay khỏe rồi "
" Khỏe hay không thì cũng là việc của cô, chuyện cô lạm dụng thân phận chèn ép học sinh tôi đã có bằng chứng nếu cô muốn thì tôi có để đưa lên bộ giáo dục nhờ họ giải quyết. Bài kiểm tra này là hệ số cũng là bài kiểm tra quan trọng ấy vậy mà cô lại gây ra sai lầm to như vậy, thất vọng "
Thiên Minh nói rồi cười kinh một cái. Con trai anh từ trước đến nay chỉ có một mình anh được bắt nạt ấy vậy mà có một kẻ không sợ chết dám vu oan không chỉ một lần mà đến hai lần. Lần trước anh đến để đàm đạo một chút thiết nghĩ cô ta sẽ an phận nhưng nào ngờ lại không biết tốt xấu như thế. Nếu không phải quá hiểu Thiên Dương thì anh đây cũng có thể không tin được mà đánh thằng bé một trận vì điểm kém đến mức như thế.
" Tôi…tôi thành thật xin lỗi gia đình, mong anh…anh và chị bỏ qua "
" Quốc Tuấn, dù sao đây cũng là trường của cậu công tác nên tôi cũng không muốn làm lớn, mọi việc giao lại cho cậu. Vợ chồng tôi còn có việc, xin phép về trước, hôm nào đó mời cậu sang nhà dùng cơm " - Anh bình thản nói.
" Tôi biết nên làm gì, hai người yên tâm đi "
" Cảm ơn thầy, xin phép thầy em về " - Vân Anh đứng lên cúi đầu chào rồi cùng Thiên Minh rời đi.
…
Hai ngày sau…
Ngày hôm đó, An An tan học sớm nên nhờ thuộc hạ lái xe chạy sang trường của Thiên Dương luôn. Đợi cả buổi cuối cùng nhóc cũng đã tan học. Thiên Dương khá bất ngờ vì hôm nay cô em gái lắm trò này đích thân đợi nhóc. Tiểu Dương chậm rãi mở cửa xe rồi ngồi bên cạnh An An.
" Em lại bày trò gì thế?"
" Em nào bày trò đâu, hôm trước daddy Thuận vừa tặng em mấy phiếu giảm giá ăn tại nhà hàng Nhật nổi tiếng. Hôm nay là hết hạn rồi nên em đành rủ anh đi ăn vậy. "
" Chà, tốt vậy sao? Thường ngày em còn giành đồ ăn của anh cơ mà? "
" Thôi mà, đi ăn nha. Anh hai không đi mà phải bỏ hết đấy số phiếu này đấy " - An An ôm lấy cánh tay của nhóc.
" Nhưng anh đang bị papa phạt cấm túc, nếu anh đi với em thì anh sẽ bị đòn đấy, papa cũng sẽ giận anh nữa nên em chịu khó đi ăn một mình đi nhé hoặc rủ hai chú này đi cùng đi " - Thiên Dương vừa nói vừa nhìn hai thuộc hạ đang ngồi phía trước.
" Mấy chú đó đương nhiên có phần rồi. Anh hai đi đi mà, có gì em sẽ ra ăn đòn thay anh hai nhé "
" Em nói thì hay lắm chứ chả có lần nào mà em chịu thay anh đâu, toàn anh ăn đòn thay em thôi "
" Em xin lỗi mà, anh hai đi đi nha, papa hôm nay đi làm rồi không có ở nhà để canh chừng hai anh em mình đâu "
" Được rồi, chịu thua em luôn "
Thiên Dương cười khổ. Nhóc quả thật là quá mệt mỏi với cô em gái này, suốt ngày cứ thích dụ dỗ nhóc đến chỗ này rồi đến chỗ kia, việc gì cũng là con bé bày đầu ấy vậy mà mỗi lần gây họa thì đều là nhóc ra đỡ đạn thay, bị phạt cũng là phạt gấp đôi.
Đến quán ăn, tất cả mọi người cùng đi vào.
" Nhiều món quá biết chọn món nào bây giờ?" - Thiên Dương nhìn menu rồi nói.
" Để đó em gọi cho. Chị ơi cho em thịt gà viên phần Tsukune, phần Takoyaki, phần Sasimi lườn cá hồi, bạch tuộc và cá nóc, soup miso, phần Tempura ; lẩu Sukiyaki " - Thiên An gọi
" Tiểu thư, sao cô gọi nhiều quá vậy?" - một thuộc hạ nói.
" Bấy nhiêu cho người ăn thì đâu có nhiều ạ " - An An nói.
" Ơ nhưng chúng tôi …"
" Ở nhà khi ba mẹ tụi con dùng bữa có từng bắt các chú đứng nhìn miệng không ạ? " – Thiên Dương nhìn họ.
" Trừ khi đi ăn với đối tác, còn ở nhà thì không có. Chỉ trừ ai trong phiên trực sẽ được ăn trước hoặc để dành suất ăn còn lại đều ăn cơm cùng giờ với mọi người chỉ là khác phòng "
Họ thành thật trả lời, Thiên Minh trước nay đều không phân biệt thân phận hay chức vụ của bất kì ai, đều là người trong tổ chức thì là anh em cả. Trong biệt thự, anh cũng đã dành riêng một tầng lầu cho thuộc hạ nghỉ ngơi. Gia đình anh ăn gì thì họ ăn đó nhất định không có sự khinh thường đối với bất kì ai. Ngay cả Thiên Dương và Thiên An đều được anh dạy điều này. Lúc nhỏ, An An rất nhiều lần đi trêu ghẹo thuộc hạ trong nhà, có lần còn khiến họ bị thương, Thiên Minh mặc kệ cho con bé nước mắt đầm đìa vẫn là ép con gái đi cúi đầu xin lỗi từng người.
" Vậy thì đúng rồi, bây giờ mọi người cùng ngồi xuống ăn chung đi " – An An vui vẻ nói.
" Như vậy hình như không phải phép "
" Tụi con nhỏ, ăn mà không mời mấy chú mới là không phải phép đấy ạ. Các chú cứ như thế sẽ khiến những người xung quanh chú ý tụi con khiến tụi con không ngon miệng đấy " – Thiên Dương nói.
" Con đã nói mọi người ngồi xuống đi mà. Mọi người còn từ chối con sẽ méc lại với papa là mọi người không tuân thủ mệnh lệnh đó" – Thiên An nói.
Các thuộc hạ nhìn nhau rồi cười. Cô tiểu thư này thật biết cách dụng quyền nha. Bất đắc dĩ bọn họ cũng đành ngồi xuống ăn cùng. Mọi người ngồi ăn rất vui vẻ. Đang ăn thì…
" Chà chà ai đây? Chẳng phải là Thiên Dương hay sao? – một cậu nhóc bước lại.
" Hừm, Trung Việt, cậu muốn gì?"
" Chẳng muốn gì cả, tôi cũng đến đây ăn thấy người quen nên ghé qua chào hỏi. Còn cô bé này là ai đây? " – Ánh mắt coi thường nhìn An An.
" Em là Thiên An, em gái của anh ấy "
" Vậy cũng là tiểu thư rồi "
" An An, ăn đi cứ mặc kệ nó "
" Tôi nghe nói ba của cậu đích thân đến trường làm khó cô Mỹ dạy Tiếng Anh phải không? Đúng là nhà quyền cao chức rộng có khác nhỉ? Còn ép hiệu trưởng cho cô ấy chuyển công tác. Mà ba của cậu cũng thật quá thông minh đi, con trai mình xem tài liệu lúc thi ấy thế mà lại đổ lên đầu giáo viên. Bởi thế mới nói, ba nào con nấy, đúng là kẻ vô học " - Thằng nhóc nói.
Thiên Dương tức giận nên liền đứng dậy đá thằng nhóc đó khiến nó ngã xuống sàn. Thiên Anh cũng tiện tay cầm ky nước đổ vào người nó.
" Nói gì cũng nên giữ mồm giữ miệng, ba tôi không phải để cậu chà đạp nghe rõ chưa?"
" Anh hai, nói chuyện với đám người vô lí này làm gì, để em thay anh đánh anh ta vài cú là được "
An An nói rồi liền bước lên đá tên đó một cái Hai vệ sĩ đi theo thằng nhóc thấy cậu chủ bị tấn công liền xông lên đẩy Thiên An chúng còn định đánh bé thì hai thuộc hạ đã kéo An An né ra và đứng cản lại.
" Haingười lớn muốn ức hiếp một đứa trẻ sao?"
" Là thiếu gia, tiểu thư của các người đánh thiếu gia nhà tôi trước"
" Là do anh ta khinh thường papa của tôi trước " – An An nói.
" Ba mẹ tụi mày đều là lũ lưu manh. Hai anh em này cũng kẻ vô học. Một đứa con gái chẳng làm được tích sự gì còn một thằng là đứa con hoang, một đứa con riêng mà không biết xấu hổ " - Thằng nhóc tức giận nói.
Thiên An nghe thằng nhóc đó xúc phạm đến ba mẹ và anh hai thì không chịu mà cầm nguyên một chén nước chấm chọi ngay vào người nó.
" Nhãi ranh kia… " - Thằng nhóc nắm bàn tay thành đấm lao tới. Thiên Dương kéo An An ra phía sau rồi chụp lấy tay của thằng nhóc đó rồi đẩy nó sang một bên. Thằng nhóc đang loạng choạng thì liền bị An An bắt chân mà nó té úp mặt xuống sàn. Tay chân ghim trúng mảnh vỡ của chén nước chấm mà chảy máu từa lưa.
" AAAA … huhuhu … " – Thằng nhóc khóc thét lên.
" Thiếu gia, cậu có sao không? " – Hai thuộc hạ kia sợ xanh mặt vội chạy lại xem.
" Hai đứa con nít ranh, mày dám làm thiếu gia bị thương, tao sẽ đưa mày lên cảnh sát đồ giang hồ con "