Thiên Minh rời khỏi phòng của nhóc Dương thì liền thấy Vân Anh đứng sẵn ở cửa.
" Em dậy sớm vậy?" - anh nhẹ nhàng nói.
" Anh có làm gì nó không vậy?"
" Vậy em nghĩ anh sẽ làm gì?" - Thiên Minh cười nói rồi bỗng quay lưng đi xuống dưới nhà. Vân Anh lườm anh một cái rồi mở cửa đi vào, thấy Thiên Dương đang nằm ngủ ngon lành thì cô cũng an tâm một chút.
Buổi trưa ở công ty. Thiên Minh đang ngồi trong phòng xem qua ít tài liệu thì Vân Anh mở cửa bước vào. Cô đặt một tách cà phê lên bàn của anh.
" Uống chứ?"
" Sao anh dám từ chối " - Thiên Minh cười, anh cầm ên uống một ngụm rồi quay sang nói với cô - " À, buổi ăn cơm tối nay với Lý Tổng em sắp xếp sao rồi?"
" Em đã dời lại ngày khác rồi, thiết nghĩ anh tối nay vẫn là muốn tâm sự mỏng với tiểu quý tử ở nhà "
" Vẫn là em hiểu anh " - anh cười rồi nhéo mũi cô một cái.
" Anh định sẽ giải quyết thế nào?"
" Tới đâu hay tới đó thôi " - anh nhún vai. Vân Anh khẽ cười, cô thừa biết anh đã có sắp xếp cả rồi, chỉ sợ là Thiên Dương lần này không toàn thây. Mà cũng khó trách, nhóc Dương lần này gây họa thật sự rất lớn. Dù rằng không có ai biết thằng bé là chủ mưu nhưng nhà trường thiệt hại lớn vậy sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn chứ. Và cứ thế là anh đứng ra chi tiền để sửa chữa thiệt hại mọi thứ với tư cách là ban đại diện cha mẹ học sinh. Bởi thế mới nói mũi dại thì lái chịu đòn quả không sai.
" Em đem xuống phòng tài vụ nhé " - anh đưa cho cô một sấp tài liệu.
" Được rồi, chả hiểu sao công việc nhiều đến vậy, em chạy lên chạy xuống muốn rụng chân luôn rồi " - cô than vãn.
" Hừm, là ai đòi đi làm vậy? Đã làm mà làm không tốt là biết tay tôi á, dạo này hơi nuông chiều cô rồi" - anh mắng yêu cô.
" Chả biết thông cảm cho vợ mà còn quay sang trách, đồ vô tâm " - cô liếc anh một cái rồi cũng rời đi mà làm công việc của mình.
Thiên Minh khẽ cười, anh đây là muốn cô vận động một chút chứ suốt ngày cứ ngồi một chỗ thì không tốt. Vân Anh đây thường ngày là chả chịu tập thể dục nên anh mới bày ra cách này mà dày cô.
Tối đó, Thiên Minh đang ở trong phòng đọc sách thì phía ngoài có người gõ cửa liên hồi. Anh đặt quyển sách một bên rồi xuống giường bước ra mở cửa.
" An An, có chuyện gì sao?"
" Anh hai, anh ấy đang quỳ ở thư phòng, papa phạt anh ấy sao ạ? Con thấy anh ấy quỳ lâu lắm rồi "
Thiên Minh bị lời nói của An An mà ngạc nhiên. Trong lòng cũng khẽ trách nhóc. Thật là, anh không phạt mà cứ thích ngược đãi bản thân.
" Ba biết rồi, con về phòng đi học bài đi. Lát papa qua kiểm tra đấy nhé "
" Vâng ạ, papa đừng phạt anh hai nữa nhé, nguyên ngày nay anh hai buồn lắm đấy ạ "
" Papa hứa không phạt anh hai nữa " - anh cười nói rồi xoa đầu tiểu công chúa. An An cười với anh rồi cũng ngoan ngoãn đi về phòng. Thiên Minh thở dài, mọi chuyện đúng là rắc rối quá đi. Lúc này Vân Anh từ trong tolet bước ra, thấy anh ngẩn người cô liền gọi.
" Có chuyện gì vậy anh?"
" À… Ừ… Anh đang nghĩ chuyện của nhóc Dương. Thôi anh sang nói chuyện với nó đây, em đừng qua làm phiền "
Anh nói rồi thì liền đi, Vân Anh thật lòng rất muốn đi theo nhưng thử hỏi đi theo cũng chả làm được gì. Thật tình, sự việc lần này cô cũng chả biết bênh nhóc thế nào.
Thiên Minh bước sang thư phòng bên cạnh, anh mở cửa bước vào thì đã thấy nhóc quỳ ở đó.
" Con đứng lên được rồi " - anh chậm rãi nói rồi bước lại phía ghế ngồi xuống.
" Papa …"
" Đứng lên "
Thiên Dương nghe vậy cũng đành đứng lên. Nhóc quỳ lâu nên chân tê hết rồi, đứng lên thì lại xém ngã. Anh ngồi một bên quan sát, trong lòng cũng rất xót muốn bước lại đỡ nhưng vẫn là cố dằn lòng lại. Một lúc sau, Thiên Dương nghiêm chỉnh đứng trước mặt anh.
" Con có gì muốn nói với ba?" - Anh hỏi.
" Con muốn nhận lỗi ạ. Việc con lấy trộm bom mini và gây ra hỏa hoạn là cái sai thứ nhất. Con cậy có daddy hậu thuẫn mà vô lễ với ba mẹ là cái sai thứ . Con cố chấp không nhận sai, không chịu về nhà là cái sai thứ . Với lỗi này, hôm nay con xin chịu phạt, hi vọng ba sẽ tha lỗi cho con "
Thiên Dương thành thật nói. Hai ngày nay nhóc ở nhà của Thái Phương, cậu cũng đã khuyên nhủ nhóc rất nhiều. Thiên Dương cũng biết vì chuyện lần này mà anh phải chạy đôn chạy đáo để khắc phục hậu quả và chịu trách nhiệm toàn bộ về thiệt hại. Trong vô thức trong lòng nhóc tự cảm thấy có lỗi vô cùng.
" Việc con lấy trộm bom mini và gây ra vụ việc vừa qua, nguyên nhân là gì? " - Thiên Minh hỏi.
" Lúc đầu con chỉ lấy trộm vì tò mò thôi. Còn việc con dùng nó để làm nổ xe của cô giáo đó là bởi vì … "
Tiểu Dương từ từ kể lại những gì hôm đó nó nghe được từ cuộc hội thoại của hai nữ giáo viên. Thiên Minh không biểu lộ gì hết mà chỉ chăm chú nghe kể vì anh biết nhóc sẽ không bao giờ hành động như vậy khi không có gì kích động đến.
" Lúc đó con tức quá nên mới muốn làm xe của cô ấy nổ cho bỏ tức, con không ngờ bình xăng xe nổ kéo theo việc cháy lan những xe khác và cả kho vật dụng đó nữa " - Nhóc cúi đầu nói.
" Mọi chuyện con có thể nói với ba kia mà hay là giống như hôm trước con nói ba vốn không làm gì cho con cả cho nên con không tin ba? "
" B … Ba … Là Tiểu Dương không hiểu chuyện nhất thời háo thắng nên lỡ lời. Con không nên nói như vậy. Con xin lỗi, ba hãy phạt con đi, bao nhiêu con cũng xin chịu, ba đừng giận con nữa mà "
" Bao nhiêu cũng chịu?" - Anh điềm tĩnh hỏi lại.
" Dạ đúng, lần này con phạm lỗi rất nghiêm trọng, con sẽ chịu phạt miễn là ba phạt xong sẽ tha thứ cho con "
Thiên Minh khẽ cười, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc. Nói cho cùng anh cũng có lỗi, thời gian qua anh đã ít tâm sự với nhóc hơn trước.
" Tiểu Dương, ba không giận con nữa. Nào lại đây "
Anh cười nhẹ mà nói. Nhóc như nghe lầm mà nhìn anh. Không phải chứ? Ba của nhóc hôm nay ăn chay sao? Phạm tội tày đình như vậy không đánh đã may lắm rồi mà lại chả mắng một câu. Nhóc đây khẳng định là có điều bất thường. Cứ thế Thiên Dương cứ đứng chôn chân tại chỗ không dám bước lại gần anh, Thiên Minh thấy vậy khẽ chau này, anh trực tiếp lôi thằng bé vào lòng mình.
" Biết chắc rằng daddy đã giáo huấn con không ít rồi, xem như là bài học cho con. Thứ nhất, bên cạnh con vẫn còn có ba, dù thế nào ba cũng sẽ tin con, ba cũng sẽ giúp con. Thứ hai, là con người ai cũng biết tức giận nhưng con phải biết kiềm chế cảm xúc của mình vì trong lúc tức giận thì bản thân sẽ thường đưa ra quyết định sai lầm điển hình như là lần này. Cuối cùng, việc ba không thích nữa là con trộm như vậy lại còn là vũ khia nguy hiểm nữa và đặc biệt là vô lễ. Hôm đấy con lại lớn tiếng với mẹ còn xưng hô ngang hàng nữa " - Thiên Minh nhẹ nhàng khuyên giải.
" Con xin lỗi. Con không nên nói những lời đó. Là con lúc trước nói rằng mình hiểu chuyện, là con nói con thông cảm cho ba nhưng chính con lại nói mấy lời không hay đó với ba. Ba đã vì con mà nhiều lần hi sinh lợi ích, thậm chí là mạng sống của mình, ba cũng vì bảo vệ con mà không tiếc. Con lại đi nói những lời vô ơn với ba, con cãi lại mẹ. Con cố chấp … Hức … Con … hức hức … " - Thiên Dương càng nói thì nước mắt càng rơi. Thiên Minh nhẹ nhàng ôm nhóc vào lòng, anh nhẹ nhàng xoa lưng cho nhóc.
" Được rồi, ba không trách con. Ba biết lúc đó con háo thắng nói bừa. Con là con trai của ba, tính tình con ra sao không lẽ ba không hiểu. Nhưng lần này con sai lắm đấy có biết không? "
" Vậy papa phạt đi "
" Đúng vậy, nên phạt. Phạt cấm túc một tháng, thời gian tới ở nhà mà điều tiết lại tính khí của mình. Còn nữa, con phải sang xin lỗi mẹ và cả daddy nữa, phải viết thêm tự kiểm gửi cho chú Hàn Khiêm, việc con lấy trộm làm cho mọi người đều lo lắng hết đó "
" Con biết rồi, con xin lỗi "
" Vậy là tốt rồi. Nín đi, con trai lớn rồi mà cứ khóc để An An biết là con bé lại chọc quê con cho coi "
" Nhưng mà mẹ có giận con không? Hôm đó con còn gọi mẹ là dì "
" Đương nhiên là không giận rồi nếu mẹ con giận thì đã không cần đứng thập thò ngoài cửa xem papa có đánh con hay không rồi vào can mà papa nghĩ không phải là một người đâu " - anh nói nhỏ với Tiểu Dương để tránh cô ở ngoài nghe thấy.
Thiên Dương nghe anh nói thì quay đầu nhìn ra phía cánh cửa. Anh nháy mắt bảo nhóc ra mở. Tiểu Dương cười nhẹ rồi rón rén đi lại cánh cửa rồi bất ngờ mở ra. Ngay lập tức khiến cho Vân Anh giật mình còn An An thì ngã nhào ra sàn. Thiên Minh ngồi ở trong liền bật cười.
" An An, em không sao chứ?" - Nhóc Dương vội đỡ con bé dậy. Thiên An mặt cau mày nhó đánh nhóc
" Anh hai xấu, dám làm em té "
" Hai ba con các người thật xấu, nhất là anh đấy biết bọn em ở ngoài này rồi mà còn thích trêu đùa " - Vân Anh giận dỗi mắng anh. Thiên Minh chỉ ngồi cười chứ không nói gì.
Cả ba người sau đó cùng bước vào trong phòng. Thiên Minh liền bế tiểu công chúa ngồi lên đùi mình.
" Papa bảo con về phòng học bài mà sao lại cùng mama đi nghe lén thế?"
" Tại mama kéo con đi cùng đấy ạ, mama còn nói một lát phải khóc nhiệt tình một chút nếu không papa sẽ đánh anh hai " - An An thành thật kể mặc cho Vân Anh đang lo sợ trong lòng. Thật là cái con bé này, lần sau có bị đòn đừng hòng cô ra mặt giúp cho.
" Vợ à, em dám dạy hư con gái của anh, em cũng thèm đòn rồi. Hay là vậy đi, để papa gom tội của hai đứa tính hết lên người của mama nhé " - anh nửa đùa nửa thật trêu cô.
" Hứ, anh đừng hòng đánh em nếu không…nếu không em sẽ kéo Tiểu Dương đi cùng, để cho anh tuyệt tôn luôn " - Vân Anh nói rồi vội kéo nhóc vào trong lòng mình.
" Mẹ à, từ trước đến nay con luôn đi theo papa mà, con nào thích đi theo mẹ đâu ạ " - Nhóc Dương cũng trêu đùa rồi vội bước sang bên cạnh anh làm cho Vân Anh tức đến xì khói. Uổng công cô đến đây để xin tội giúp nhóc vậy mà lại bị đâm một nhát thật đau.
" Vợ à, em bị ra rìa rồi nhé. Thiên Dương, Thiên An đều theo họ của anh đương nhiên là theo anh rồi còn em hả thì chịu khó sống một mình đi nhé " - anh nói rồi cười thích thú.
" Ba cha con các người nên nhớ, toàn bộ tiền bạc, thẻ ngân hàng, két sắt đều là do tôi nắm giữ, nhà này cũng do tôi đứng tên. Nếu mấy người dám chọc giận tôi thì tôi sẽ tống cổ ba cha con người ra ngoài đường ở hết "
" Vậy thôi thì mấy ba con mình về nhà ông bà nội ở nha, chứ mama đuổi ba con mình rồi. Tính vậy đi nhé "
" Vâng ạ, con thấy cách này cũng hay đấy ạ " - Thiên Dương hùa theo anh mà chọc tức cô.
" Lâu rồi con cũng không về nhà đó hay là ngày mai chúng ta đi liền luôn nha papa " - Thiên An tiếp thêm.
Vân Anh đứng một bên bị ba cha con nhà này chọc cho tức điên lên. Thiên Dương theo anh thì không nói đi ngay cả An An cũng đòi bỏ cô, ông trời thật quá bất công ah. Nhà này người hung dữ, nghiêm khắc là anh vậy mà hai đứa nhóc này cứ bám lấy anh chứ chả bao giờ chịu lại gần cô. Vân Anh giận dỗi liền đi về phòng không thèm ngó ngàng gì tới ba cha con tình cảm thắm thiết kia.
" Chắc mẹ giận thật rồi đấy, papa nên đi năn nỉ đi nếu không papa lại phải sang phòng con ngủ đấy " - Thiên Dương nói với anh.
" Yên tâm, papa đây có chiêu để dỗ ngọt mẹ các con mà. Thôi hai đứa về phòng đi, không được chơi game đâu đấy nhé, nhất là con đấy Tiểu Dương " - anh nói rồi còn đánh nhóc một cái.
" Đau mà papa " - Thiên Dương nói còn xoa xoa mông vừa ăn đau.
" Về phòng đi, cấm thức khuya "
" Vâng ạ " - cả hai đồng thanh rồi cùng nhau chạy về phòng.
Thiên Minh sau đó cũng về phòng. Anh vừa mở cửa thì đang thấy cô ôm ipad xem phim trên giường nhưng cô nhìn thấy anh thì huých ngoáy không bận tâm. Bỗng nhiên anh tắt đèn.
" Này, anh làm gì vậy?"
" Đi ngủ "
" Ngủ? Chưa được h nữa mà ngủ. Anh bị ngáo à?"
" Giỏi lắm. Còn dám mắng cả anh, xem anh hôm nay dạy dỗ em thế nào " - anh nói rồi thì liền phóng lên giường mà hôn cô tới tấp. Vân Anh thật sự là muốn đạp anh lọt xuống giường hết sức. Cái lão chồng biếи ŧɦái có một cách trả thì rất cao thâm, mỗi lần cô giận là liền bị đè ra hôn, hôn đến môi phải sưng đỏ còn phạm tội nữa thì thôi rồi. Xác định cả đêm đó khó ngủ mà phải cùng anh tập thể dục cả đêm. Nhiều lúc cô muốn chửi tục lắm á nhưng càng tức thì anh lại càng nhiệt tình. Thật sự cô chả biết anh lấy sức đâu ra mà lại nhiệt tình đến thế.
Thiên Minh lúc này đang ngấu nghiến xâm chiếm đôi môi của cô rồi tiến xuống cổ. Vân Anh khó chịu cố gắng đẩy anh ra.
" Em sao vậy? Em không thương anh nữa sao?"
Vân Anh trợn mắt. Lại là cái câu này nữa, lần nào cô không muốn ân ái thì anh luôn nói cái câu đấy làm cô không thể nào nói không.
" Nhưng anh làm em đau "
" Anh sẽ nhẹ nhàng lại mà, vợ đừng giận nhé, hôm nay khó khăn lắm anh mới có hứng, vợ chiều anh nha " - anh nói như một đứa con nít đòi quà vậy.
" Anh lúc nào mà chả có hứng " - cô bĩu môi hờn dỗi.
Thiên Minh mỉm cười rồi đưa tay lột hết đồ của cả hai xuống. Vân Anh cũng không ngăn cản anh nữa, mặc cho anh muốn làm thì làm nhưng Thiên Minh nào muốn cô như khúc gỗ chứ.
" Em giận anh sao? Sao em không có cảm xúc gì hết vậy, ít nhất cũng phải rên ủng hộ chứ "
" Mặt anh dày vừa thôi, anh biết đau lắm không? Sức đâu nữa mà rên " - Vân Anh bực bội đáp.
Anh buồn bã ra mặt, xem ra cô hết thích anh rồi nên mới như vậy.
" Vậy thôi sau này anh không ép vợ nữa " - anh nói rồi rút phân thân mình ra, gương mặt ủ dột nằm sang một bên. Vân Anh ngạc nhiên nhìn anh. Lão chồng cô lại bị bệnh gì thế. Lần đầu tiên cô thấy anh bỏ cuộc giữa chừng đấy. Không lẽ vì lời nói của cô mà anh giận sao?
" Anh sao vậy?" - cô quay sang hỏi anh. Thấy anh không trả lời cô liền leo lên người anh luôn - " Anh giận em hả?"
" Không có "
Vân Anh chau mày, trả lời như thế mà lại không giận, đùa cô à.
" Thôi mà, vợ xin lỗi mà, tại anh làm em đau ấy, để em đền bù lại cho anh nha "
" Thôi thôi, tôi tắt hứng rồi, cô đi ngủ đi " - anh giận dỗi nằm nghiêng người quay lưng với cô. Thật là, đúng là chả biết thấu hiểu cho chồng. Anh suốt ngày rầu lo đủ thứ chuyện đến tối cũng chỉ muốn cùng vợ vui đùa một tí vậy mà cũng cự tuyệt, đúng là chả có ai vô tâm bằng vợ của anh.
" Em xin lỗi mà, đừng giận nữa " - Cô cố gắng năn nỉ lại anh. Nói thật chứ vợ chồng với nhau gần năm rồi thứ khó khăn nhất với cô đó chính là đi dỗ ngọt lão chồng này. Vân Anh cũng ức lắm nhưng chẳng biết làm sao, giờ mới biết cái cảm giác đi năn nỉ người ta khó chịu đến vậy. Ấy thế mà anh đã năn nỉ cô từ lúc mới yêu đến giờ, quả là bái phục.
Bỗng Vân Anh lết sang bên cạnh anh rồi hôn anh một cái.
" Chồng ơi, đừng giận nữa, giận nữa là vợ cắt lương đấy nhé "
Thiên Minh nằm đấy xém nữa là bật cười, hỏi thử coi có cách năn nỉ nào lại bất hợp lí thế không chứ. Đúng là cô vợ bá đạo của anh quả không sai. Anh xoay người lại nhìn cô, rồi cứ thế không nói không rằng mà lật người cô nằm ngửa rồi hôn một cách không thương hoa tiếc ngọc. Thiên Minh còn cắn cô mấy phát cho bỏ ghét nữa.
" Nói xin lỗi "
Cô khóc không ra nước mắt. Cái quái gì thế? Anh mới căn cô mà bắt cô xin lỗi. Cái bệnh gia trưởng của chồng cô càng ngày càng bệnh nặng rồi, đến trên giường mà cũng áp đặt người khác.
Thấy cô im lặng anh liền cúi xuống vừa cắn vừa ngấu nghiến bầu ngực của cô.
" Đau…đau mà… xin…xin lỗi… Em xin lỗi…Đừng cắn mà… "
Vân Anh đau thấu tận trời xanh mà liền nỉ non cầu xin. Thiên Minh lúc này mới rộng lượng mà tha cho cô. Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ cổ đến ngực đều bị anh cắn sạch sẽ.
" Hừm, chút trừng phạt thôi đấy nhé "
" Đau… emm. "
" Còn dám thái độ thì anh sẽ ăn luôn nơi đó của em đấy "
" Anh ác vừa thôi " - cô khẽ mắng anh.
Thiên Minh khẽ cười. Rồi cứ thế tối đấy cô bị anh yêu thương đến lên bờ xuống ruộng, anh lần này mạnh bạo hẳn ra làm cô đau đến sắp ngất đi. Cô thề, thề rằng sẽ không bao giờ dám từ chối và thái độ với anh nữa nếu không cô sẽ chẳng toàn thây.