Tối hôm đấy, nhóc Dương đang ngồi trên ghế nhìn cái máy tính mới thì Vân Anh gõ cửa.
" Tiểu Dương, mẹ vào được không?"
Nhóc nghe cô gọi thì liền ra mở cửa.
" Mẹ vào đi ạ!"
" Con bận gì không?"
" Dạ không, chỉ là đang ngồi chơi thôi ạ!"
Vân Anh cười nhẹ xoa đầu nhóc rồi bước lại ngồi lên giường.
" Con và papa đang giận nhau à?"
Thiên Dương không trả lời mà chỉ mím môi rồi gật đầu nhẹ. Vân Anh kéo tay nó ngồi xuống bên cạnh cô.
" Con là đang trách papa quá nghiêm khắc với con hay là không yêu thương con như An An "
" Chắc là cả hai " - Thiên Dương bình tĩnh trả lời
Vân Anh nhìn nhóc, nhìn đôi mắt tinh anh, sống mũi cao thẳng, thanh tú chẳng khác Thiên Minh tẹo nào cả, ngay cả giọng nói, khí chất lạnh lùng cũng y đúc. Vân Anh xoa đầu nhóc cũng không quên mắng anh một câu.
[ Minh Minh thối, xem anh làm gì con trai em này ]
" Có phải con là con riêng nên papa mới không thích con, nghiêm khắc với con và… hay đánh con nữa. Còn An An thì lúc nào cũng luôn dành được tình yêu thương của ba "
" Khéo rồi " – cô mỉm cười, có chút dịu dàng trong đáy mắt – " Ngày xưa papa con cũng không như thế với mẹ ".
" Dạ?" – Câu nói này thu hút nha. Đùa à? Cô chính là người anh tôn sùng nhất cái nhà này đó, từ lúc nhỏ tới giờ, cô chính là người uy vũ nhất nhà. Một là một, hai là hai, nhóc chưa một lần thấy anh cãi lời cô nữa đó. Thế nào mà một người chồng như thế lại từng nỡ mắng, phạt vợ mình chứ?
" Còn nữa, papa phạt con nhưng cũng phạt An An vậy. Còn mẹ thì không bao giờ phạt con. Vậy An An có nghĩ mẹ không thương em không?"
" Con…con không biết." – Thiên Dương khẽ bấu tay vào gối, trả lời thiếu chắc chắn. Đúng như cô nói. Trong khi quả thực nhóc chưa một lần nào bị cô nói nặng một câu. Làm sai, cô cũng chỉ cười cười rồi cho qua mọi chuyện như không có gì to tát cả. Giờ nghĩ lại mới thấy, trong nhà này cũng chỉ có An An mới là bị cả anh và cô la mắng.
" Tiểu Dương, thật ra papa rất thương con. Chỉ là papa quá cứng nhắc nên mới không thích biểu lộ, con nghĩ đi từ nhỏ đến lớn papa có từ chối bất kì thứ gì chưa? Cũng là mắng oan, phạt oan con không?"
Thiên Dương cắn môi rồi lắc đầu.
" Papa con nghiêm khắc với con là muốn con mạnh mẽ, muốn con trưởng thành. Tiểu Dương, con sớm đã định sẵn là người kế nghiệp ba con. Con thấy hằng ngày papa đi làm có vất vả không?"
" Dạ…có " - Tiểu Dương ấp úng nói.
" Vì như thế nên ba con càng cố gắng tạo dựng mọi việc thật tốt để con sau này nhận việc sẽ không phải quá vất vả. Mẹ hiểu, có nhiều lúc con chịu thiệt thòi nhưng mà đó cũng là một phần trách nhiệm. Mẹ biết ba con từ lúc mẹ chỉ có tuổi, mỗi ngày ba con đều thức đến ,h để giải quyết công việc với lại lúc đó ba con lại chỉ có một mình không ai giúp đỡ, cái gì cũng làm một mình, tự mình học hỏi. Bởi vậy bây giờ ba con mới cố gắng dạy dỗ con nghiêm khắc là muốn con có tính kỷ luật, có sự kiên trì biết phấn đấu để còn gánh vác mọi việc không giống như ba con mà ngỡ ngàng như trước kia!" - Vân Anh nhẹ nhàng giải thích. Tiểu Dương thì chỉ cúi đầu lắng nghe.
" Nhưng mà… Con… con cảm thấy quá ngột ngạt, con luôn cố gắng vậy mà… ba chẳng khen con một câu. Con cũng muốn giống như các bạn có ba mẹ khen mỗi khi làm tốt!"
" Con chắc chắn là ba không có khen con?" - cô nhìn thẳng vào mắt của nhóc rồi hỏi.
Thiên Dương im lặng, không phải là không khen mà chỉ là ít khen thôi nhưng đổi lại mỗi lần có thành tích tốt thì đều có quà, đa số đều là do anh chính tay làm cho nhóc, mỗi một món thì đều gắn liền với một kỉ niệm và một ý nghĩa đặc biệt.
" Tiểu Dương, ba con nghiêm khắc nhưng đổi lại là rất yêu thương con. Con nghĩ ba thương An An hơn sao? Thật ra là cũng như nhau thôi. "
" Papa lúc nào cũng dành hết sự quan tâm cho An An vậy mà công bằng sao ạ?"
" An An nhỏ hơn con lại là bé gái nên ba mới mềm mỏng hơn nhưng quyền lợi của con lại cao hơn con bé rất nhiều đấy. Ví dụ như lần trước đi công tác, An An chỉ được cho một bộ bút chì màu mới còn con thì được tặng đồng hồ xịn. Lúc bằng tuổi An An ba con đã tự cho con xem tivi laptop rồi đó sao? Còn An An thì bây giờ vẫn bị ba con gắt gao về việc đó vậy thì con nói thử là ai được yêu thương nhiều hơn?"
" Vậy là con đã sai sao ạ?"
" Không. Con không sai chỉ là trong lòng con có khuất mắt thôi. Mẹ biết con nhiều lần bị đòn đau rồi ấm ức nhưng so với nhiều đứa trẻ khác thì ba con chẳng bao giờ đặt nặng vấn đề thành thích với con hay sao? Là vì ba con tin con sẽ làm tốt. Mỗi lần ba đánh con thì đêm đó đều cứ trằn trọc mà khó ngủ nửa đêm lại sang bôi thuốc, thoa dầu cho con. Lúc con tuổi lần đó con không cẩn thận xém tí là bị xe tông ba con không ngần ngại mà lao ra ôm lấy con để rồi bị té chật chân rồi trầy xướt khắp người. Liệu rằng ba con lúc đó có giận con vì con đã làm ba đau hay không?"
" Không ạ. Ba chỉ giận con vì không cẩn thận để bản thân gặp nguy hiểm thôi sau đó ba lại hỏi han con rất nhiều, con thấy tay ba chảy máu nhưng ba nói là không sao " - Thiên Dương trầm giọng nói.
" Thật ra chẳng có vết thương nào trên người mà không đau cả, chỉ là ba lo cho con còn hơn vết thương ở trên người nên mới như thế!"
" Con hiểu rồi!" - Nhóc đáp nhẹ.
" Vậy là tốt rồi. Hôm nay cũng thứ rồi, để mẹ xin cho con nghỉ, thứ hai rồi hẳn đi học. Mấy ngày tới cứ ở nhà cho khuây khỏa. Mà máy mính đó ba con đã dành hết buổi trưa để lắp ráp đấy vì thế đừng giận ba con nữa!’
Vân Anh nói rồi rời khỏi phòng. Dù rằng chuyện này cả hai đều không sai. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn là nên cùng anh chấn chỉnh lại cách dạy con thôi, không thể cứ người này tỏ ra thiên vị đứa này, người kia tỏ ra thiên vị đứa kia được. Cứ thế này, An An mà tị nạnh nữa thì có mà mệt xĩu luôn. Tính khí con bé còn ngang bướng, ương ngạnh hơn nhóc Dương rất nhiều nếu con bé mà giận lên chỉ sợ nó sẽ đốt luôn ngôi biệt thự này.
Lúc này, Vân Anh quay trở về phòng rồi nói chuyện lại với anh. Kết quả là đêm đó khiến Thiên Minh không tày nào ngủ được. Anh nghĩ suốt, nghĩ về những điều nhóc Dương nói, những điều Vân Anh kể lại cho anh. Cô luôn nói anh phải tìm cách yêu thương con cái công bằng một chút, vậy mà sự sủng nịnh của anh dành cho Thiên An vẫn là khó lòng bỏ được. Anh biết bản thân phải thay đổi một chút, làm gì cho con cũng nên để cho thằng bé tận mắt nhìn thấy, tận mắt chứng kiến. Lạnh lùng cũng được thôi nhưng lâu lâu phải ngon ngọt với nó một chút. Người ta thích ăn kem chứ ai thích ăn đá đâu?
Nửa đêm bỗng anh ngồi dậy.
" Anh sao vậy?" - cô bị anh làm tỉnh giấc nên cũng ngồi dậy.
" Em ngủ đi, anh sang xem nhóc Dương thế nào!"
" Hừm, còn dám làm con trai em khó chịu thì anh liệu hồn!" - Vân Anh cảnh cáo anh một câu.
Thiên Minh không đáp mà chỉ cười nhẹ lại với vợ rồi đi ra khỏi phòng. Anh sang phòng của nhóc thì đã thấy nhóc ngủ say rồi. Nhưng mà luôn có một cái tật không bỏ đó là luôn đạp chăn rồi quay người tứ tung trên giường. Anh lắc đầu rồi cũng bước lại chỉnh lại chăn cho nhóc rồi bước sang ngồi trên ghế một lúc lâu. Nhưng xem ra đêm nay anh lại mất ngủ nữa rồi, cứ thế mà Thiên Minh đành đi xuống dưới nhà.
Tầm một tiếng sau, bỗng nhiên nhóc Dương giật mình, cảm thấy khát nước nên đi xuống nhà. Mới bước xuống đã thấy cái bóng papa nhóc lù lù ngồi đó, tay cầm quyển sách nhưng thực chất không đọc, mắt nhìn xa xăm đi đâu. Nhóc xoay người định bỏ đi lên phòng, thì chợt anh gọi với theo:
" Dương à? Con lại khát rồi đúng không? Lại đây papa rót cho ly nước uống. " – Nhóc ngạc nhiên, khó lòng giấu nổi biểu cảm ấy mà quay mặt lại nhìn anh. Thiên Minh khẽ nở một nụ cười, ôn tồn đặt quyển sách xuống mà rót cho nhóc ly nước khá ư là đầy, lại còn là nước mát, nhiệt độ nước rất hợp sở thích của nhóc. Đón lấy ly nước còn kinh ngạc hơn cả lúc anh nói sẽ rót nước cho nhóc nữa. Thấy nó cứ ôm ly nước rồi nhìn chằm chằm, anh hơi có chút hoảng, chợt hạ giọng – " Sao vậy? Không đúng ý con à? Papa tưởng con thích nước ướp lạnh không đá?"
Đúng rồi, nhóc thích nước ướp lạnh không đá, mà phải ướp lạnh đúng độ, ly nước dùng phải là loại cách nhiệt để trước khi uống hết thành ly không bị hơi nước làm ướt. Nói chung xét về mặt kỹ tính thì cả nhà không ai địch nổi nhóc, yêu cầu gắt gao tới mức cô phải phát bực. Phải công nhận hai ba con nhà này rất giống nhau, ba thì kén thức ăn, kén trà còn đứa con thì kén tới nước uống. Bình thường ngay cả Vân Anh cũng không nhớ điều này, muốn đúng ý nhóc đều phải tự thân vận động. Những tưởng anh cũng không hề hay biết, hóa ra đều là giữ yên trong lòng giống như cô nói sao? Thiên Dương không trả lời câu hỏi của anh, gượng gạo đưa tay đón lấy ly nước, uống ực một hơi rồi đem trả lại ly nước cho anh. Thiên Minh bị thái độ của nó làm cho chùng xuống. Anh yên tĩnh quan sát, đứa con của anh vậy mà vẫn cứ lặng yên như tờ. Rồi anh chợt nhận ra, có vẻ bản thân đã thể hiện sự thấu hiểu của mình không đúng lúc, đã làm con trai khó xử. Đành cười trừ đem ly nước rửa sạch rồi cất lên giá, anh khẽ cốc đầu con trai với vẻ bông đùa:
" Đứng đấy làm gì, ngủ đi. Sáng mai chẳng phải sẽ dậy sớm sao? "
" Pa…papa…chưa ngủ ạ?"
" Già rồi, hay mất ngủ." – anh cười hiền rồi khẽ đẩy nhẹ vai nhóc – " Không cần lo cho papa "
Thiên Dương cúi đầu không nói, lầm lũi đi lên phòng khiến anh như có cảm tưởng mình vừa nói sai điều gì.
Sáng hôm sau, cả nhà như thường lệ ngồi ăn sáng với nhau, khác cái là mọi người cứ im phăng phắc, chỉ có tiếng xì xụp và tiếng thìa đũa va vào bát. Cô ngồi đó mà cầu mong ai đó mở lời trước, vì từ nãy đến giờ cô đã mấy lần khơi chuyện để rồi tẽn tò khi chẳng ai buồn tiếp lời rồi. Ở dưới bàn, cô đạp chân anh đến điên loạn, đến nỗi Thiên Minh phải nhíu mày mà vẫn không dừng. Ai biểu chứ, tại anh không chịu nghe theo ám hiệu của cô thôi mà. Thật mệt mỏi a. Thiên Dương sau buổi tối qua cũng thập phần ngượng ngùng, tỉnh dậy rồi mới nghĩ lại những điều cô nói mới cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.
Buổi trưa đấy, Vân Anh cố tình dần An An sang nhà Hạ Trâm chơi để lại không gian riêng tư cho hai soái ca của cô tâm sự.
Ở nhà, Thiên Dương vẫn cứ một mình, hết chơi game rồi đến đọc sách. Thật ra đúng hơn là chẳng biết mở lời với anh thế nào. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đã h chiều rồi. Nhóc Dương thở dài, thế là sắp hết một ngày nữa. Bỗng anh gõ cửa, nhóc ngồi dậy rồi cũng ra mở cửa.
" Tiểu Dương, con muốn đi dạo với ba không?"
" Ba không bận việc ạ?"
" Có, nhưng ba đã giải quyết xong hết rồi " - anh cười nói.
" Vậy thì đi đâu ạ?"
" Hay là đi câu cá có được không"
" Vâng "
Thế là Thiên Minh chở con trai bảo bối đi mua cần câu và đồ dùng câu cá. Họ đến một cái hồ lớn mà buông cần. Thiên Minh và con trai cưng của anh cùng đào đất tìm trùng. Anh hướng dẫn con trai cách gắn mồi và quăng dây câu. Nhưng khi thả mồi xuống dưới nước rồi cả hai ba con đều lặng thing. Thiên Minh khẽ nhìn sang con trai.
" Vẫn còn giận ba sao?"
" Ơ… dạ?" - Thiên Dương hơi giật mình - " Dạ… không "
Thiên Minh khẽ cười rồi nhờ thuộc hạ mang đến một cái hộp lớn. Anh cầm lấy rồi đưa cho nhóc.
" Cái này tặng cho con "– Anh nói
" Nhân dịp gì ạ?" - Nó ngạc nhiên.
" Nhân dịp con đoạt giải nhất cuộc thi toán học dành cho học sinh tiểu học. Ba rất tự hào về con, hôm đó ba thấy con trả lời câu hỏi về thể tích nước và thời gian nước chảy vào bể rất nhanh chóng khiến các đối thủ khác phải toát cả mồ hôi " – Anh mỉm cười nói.
" Ba đã đến sao ạ? " Nhóc nhìn anh mà kinh ngạc.
" Con trai của ba được chọn đi thi sao ba có thể không tới chứ? Chỉ tại hôm đó mẹ con hơi sốt vì thế không đến xem được. Ba nhờ cậu con sang nhà khám cho mẹ nên ba mới đến trễ chậm chân vì thế phải ngồi tuốt ở xa xem con thi qua màn hình ti vi lớn trong khán phòng. Ba còn thấy con liên tục ngó đông ngó tây nữa. Khi cuộc thi kết thúc ba định lên chúc mừng con nhưng lại có điện thoại báo là ở vũ trường có chút chuyện nên ba phải lập tức trở về giải quyết không thể đến bên cạnh ôm lấy con và nói là ba rất tự hào về con"
" Lúc đó con tìm xem ba mẹ có tới không? Con cứ tưởng là ba không tới nên mới buồn, mới nghĩ là ba mẹ không còn yêu thương con nữa. Con ngốc quá. Con xin lỗi ba " – Nó thỏ thẻ nói
" Tiểu Dương, ba xin lỗi vì đã quá cứng nhắc với con khiến con thiệt thòi, uẩn khúc. "
" Không đâu ạ. Mẹ đã giải thích cho con rồi, chỉ tại con không hiểu được mọi chuyện thôi. Con biết ba vì con mà đã hy sinh rất nhiều sau này con sẽ cố gắng làm ba vui lòng "
" Ngốc quá, chỉ cần con cố hết sức thì có thành công hay thất bại ba cũng đều vui. Con không cần phải bắt ép bản thân " - anh vừa nói vừa hiền dịu xoa đầu nhóc.
" Con xin lỗi vì hôm đó đã trốn học làm ba lo, lại lớn tiếng với ba nữa " - Thiên Dương nói rồi lại cúi đầu.
" Ba không trách con, lâu lâu cũng phải phá lệ một hôm chứ, còn việc vô lễ lần này một phần cũng là do ba đã không quan tâm, nói chuyện với con nhiều nên xem như là rút kinh nghiệm, sau này đừng thế nữa. Có khó khăn hay dồn nén gì thì về nhà rồi ba con mình nói chuyện!"
Thiên Minh từ tốn nói chuyện với nhóc. Thiên Dương nhìn anh rồi cũng gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
" Ba ơi, có phải làm ông chủ lớn như ba rất vất vả hay không?:
" Ba không cảm thấy vất vả, chỉ là trách nhiệm nặng nề một chút thôi "
" Con thấy ba làm việc rất vất vả, vừa lo chuyện vũ trường, vừa lo chuyện ở công ty, tổ chức lại vừa phải chăm sóc gia đình. Nhiều lúc ba về rất khuya, cuối tuần cũng phải làm việc, hiếm khi có thời gian rãnh đi với con như hôm nay "– Ánh mắt nhóc nhìn tới mặt nước hồ trước mặt.
" Ba xin lỗi …… vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho các con " – Thiên Minh tự cảm thấy chạnh lòng đưa tay vuốt tóc con trai.
" Ba không cần nói xin lỗi, con biết ba vất vả cũng vì lo cho gia đình mình. Con không có trách ba đâu"
" Ba hứa sẽ sắp xếp công việc, sau này cố gắng mỗi cuối tuần sẽ đưa mẹ con con đi chơi có chịu hay không?" – Anh mỉm cười nhìn con trai
" Dạ " - Nhóc con cười tươi - " Aa, cá cắn câu của con rồi này "
Thiên Dương cuốn dây câu, cuối cùng giật mạnh. Một con có dài bằng gang tay theo đà dây câu mà bị kéo văng lên khỏi mặt nước. Thế là chiều ngày hôm đấy hai ba con anh có một chiến lợi phẩm rất lớn mang về nhà.