Thiên Minh cố gắng dằn lòng lại rồi cũng bước lên xe. Tiểu Dương ngồi ở băng ghế sau mà chăm chăm vào điện thoại mà không thèm nói hay nhìn anh lấy một cái.
Về đến nhà, nhóc tự mở cửa xe rồi đi vào trong. Thiên Dương bước vào phòng khách thì thấy Vân Anh cùng với An An đang ngồi ăn bánh, xem phim.
" Mẹ… Con mới về!" - Nhóc cúi đầu chào. Tiểu Dương cũng không phải là đứa nhóc giận cá chém thớt, nó dù sao chỉ là đang giận dỗi anh thôi.
" Tiểu Dương… Sao hôm nay con về sớm thế? Hay là con không khỏe ở đâu?" - Vân Anh hơi ngạc nhiên. Cô nhìn sang đồng hồ thì cũng có hơn h. Thường ngày h lớp nhóc mới tan học cơ mà. Cô ngồi dậy cầm ly nước cam đưa cho nhóc - " Sao sắc mặt con kém vậy? Uống miếng nước đi rồi kể mẹ nghe "
" Dạ thôi " - Thiên Dương đặt ly nước lên bàn rồi lấy trong cặp ra một con gấu bông nhỏ - " An An, cho em này. Anh vừa thắng được đấy "
" An An cảm ơn anh hai " - Thiên An ngây ngô mà cười tươi nhận lấy.
Thiên Dương không nói gì nữa rồi trực tiếp đi lên lầu. Vân Anh nhìn nó rồi khó hiểu, quay sang nhìn thấy anh đang đứng ngay cửa.
" Anh làm gì con em thế?" - cô cau mày khó chịu.
" Được rồi, có gì anh kể em nghe. Giờ anh muốn lên nói chuyện với nó " - Thiên Minh thở dài rồi cũng cất bước đi lên lầu.
" Hai cha con nhà này bị gì thế? Uống lộn thuốc à? Sao ai cũng khó chịu vậy?" - Cô tự nói rồi nhìn theo hướng mà anh đi lên.
Ở trên lầu, Thiên Dương đi vào thư phòng quăng cái cặp qua một bên rồi tự thân leo lên phản nằm sấp. Nhóc thừa biết những lời nói lớn tiếng lúc nãy cũng khiến nhóc không toàn thay rồi nhưng mà nhóc đây là không hối hận. Lúc này, Thiên Minh bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng chỉ biết thở dài. Thằng con của anh từ khi nào lại tự thân nằm đợi đòn vậy chứ?
" Ngồi dậy, ba muốn nói chuyện với con " - anh cố gắng kiềm lại cơn tức giận trong mình mà nhẹ giọng với nhóc.
" Một là trốn học, hai là vô lễ. Ba phạt được rồi đấy!"
" Thiên Dương. Ba không bao giờ chấp nhận thái độ nhận lỗi bằng mặt không bằng lòng ấy. Ngồi dậy!" - anh chịu hết nổi sự cứng đầu của nhóc mà quát lớn.
Tiểu Dương thở dài rồi cũng rồi dậy đứng qua một bên.
" Con có uẩn khúc gì thì nói. Papa sẽ giúp con giải quyết!"
" Con không có "
Thiên Minh cố gắng nuốt cơn giận vào trong. Đúng là ông trời có đức hiếu sinh thật. Tạo ra một thằng con trai giống anh y đúc, kể cả thái độ cũng y như anh lúc nhỏ.
" Về phòng đi, khi nào bình tĩnh rồi ba con mình nói chuyện!" - anh nhàn nhạt nói một câu rồi đi ra khỏi phòng.
Thiên Dương cũng chẳng thèm bận tâm.
" Cho ba đánh ba không đánh thì thôi" - nhóc tự nói rồi lấy cặp trở về phòng. Nhưng khi vừa bước vào trong phòng thì đã thấy rất nhiều linh kiện máy tính ở đấy.
" Ai bày ra vậy chứ? " - nhóc khẽ than phiền.
Lúc này ở dưới nhà. Thiên Minh ngồi ở dưới phòng khách rồi tự rót cho mình một cốc nước uống vào cho hạ hỏa.
" Anh và con sao vậy?" - Vân Anh lo lắng mà hỏi anh.
" An An, con về phòng luyện chữ đi "
Thấy chồng mình dường như có chuyện khó nói nên mới đuổi bé con về phòng thì cô cũng bảo nó rời khỏi.
" Được rồi, anh kể em nghe đi "
" Haizzz… Anh thật sự không hiểu nổi nó bị gì nữa. Tự nhiên hôm nay lại trốn học mà lang thang khắp thành phố, lúc anh gọi điện thì nó lại khóa máy. Anh bỏ hết mọi việc ở công ty đi tìm nó đến khi tìm được thì nó lại không chịu về. Nó còn nói anh hung dữ, nghiêm khắc với nó. Kiểu như nó nói anh đánh nó như là thỏa mãn bản thân vậy. Còn nói cái gì là con riêng, con hoang. Lúc đầu biết nó không ở trường anh chỉ sợ nó bị bắt cóc hay xảy ra chuyện không hay nào đó nên mới nóng giận thôi!"
Vân Anh nghe chồng than vãn cũng hiểu được chút ít. Nhiều lần cô cũng đã lên tiếng khuyên anh về cách giáo dục con cái vô cùng cực đoan ấy rồi vậy mà anh vẫn không thay đổi.
" Lần này là anh sai thật rồi!"
" Sai? Anh đã làm gì nó đâu!"
" Thứ nhất. Thiên Dương chỉ có tuổi, suốt ngày anh bắt nó học này học kia, đầu óc đâu mà nó chịu nổi nên dễ sinh ra khó chịu hay đúng hơn là cảm giác bị bức ép. Thứ hai là anh quá nghiêm khắc với con. Em hiểu, anh chưa bao giờ la mắng hay phạt oan nó nhưng nó chỉ là con nít thôi, làm sai thì mới mà lớn khôn được. "
" Nhưng anh có bao giờ đánh nó túi bụi đâu. Trước khi phạt anh cũng đã nói chuyện rồi phân tích lỗi sai rồi những hậu quả có thể xảy ra, nó cũng đã hiểu vấn đề đó thôi. Anh biết anh có hơi nghiêm khắc một chút nhưng nó là con trai của anh, sau này còn phải gánh vác sự nghiệp còn phải thay anh quản lí mọi việc nữa!"
" Em nói anh nghe này. Con nít ngày nay không giống như vợ chồng chúng mình ngày xưa mà không cần đợi la, đợi mắng cứ thế mà ngoan ngoãn ăn đòn. Trẻ con ngày nay phát triển sớm, suy nghĩ cũng khác. Nó ngoan ngoãn nhận lỗi có thể là sợ đòn roi từ ba mẹ nhưng trong thâm tâm lại sinh ra tính khí ương ngạnh, chống đối dần dần lại không nghe lời nữa. Em hiểu anh cũng vì muốn nó phải mạnh mẽ, phải tháo vát mọi việc để thay anh gánh vác sự nghiệp nhưng mà nó còn quá nhỏ. Em biết anh thương nó rất nhiều, còn thương hơn cả An An nhưng mà anh không biểu lộ thì sao nó biết. Một đứa con nít thì làm sao mà cảm nhận được. "
Thiên Minh nghe vợ nói thì lại trầm lặng suy nghĩ. Anh chỉ là muốn con trai anh phải mạnh mẽ, phải cứng cỏi để sau này có sức bảo vệ gia đình. Anh năm nay cũng ngoài rồi, sống hơn nửa đời người có đắng cay ngọt bùi nào chưa trải qua, lại là người lãnh đạo của cả một tổ chức, kẻ thù lại rất nhiều, sống chết cũng không biết được nên mới đặt hết kì vọng vào đứa con trai duy nhất này. Muốn nó tài giỏi để còn kế nghiệp của anh vậy mà…
" Vậy là anh đã sai sao?"
" Không. Anh thương con, muốn con tài giỏi đó đương nhiên là điều tốt nhưng phải phù hợp. Việc giáo dục con cái cũng như trồng cây vậy. Lúc nhỏ thì anh phải bón phân, tưới nước, tỉa cành hằng ngày còn khi lớn lên thì không cần phải chăm sóc từng ngày. Khi cây đủ lớn, rể đủ sâu thì nó sẽ tự tìm được nước, khoáng chất. Điều đó cũng giống như sự phát triển của trẻ nhỏ vậy. Lúc nhỏ, anh phải chăm sóc, bảo ban nhiều hơn đến khi trưởng thành nó sẽ tự biết đúng sai, tự biết cân nhắc mà đứng trên đôi chân của mình. Anh mong Thiên Dương tài giỏi chẳng phải nó đã rất tài giỏi rồi sao? Vừa thông thạo tiếng Anh, tiếng Nhật lại có năng khiếu bẩm sinh về máy tính. Học trường quốc tế năm, năm nào cũng đứng nhất lớp có khi là nhất khối, lại còn đạt giải nhất cuộc thi Toán tiểu học. Nó thật sự là rất giỏi rồi, còn giỏi hơn cả anh và em nữa và cũng giỏi hơn chị Hạ My nhiều. Anh nên khen nó nhiều hơn!"
Vân Anh từ từ phân tích mà khuyên giải chồng mình. Cô biết là tình yêu thương của anh dành cho Tiểu Dương là không có gì bằng. Thường ngày ai cũng sẽ nghĩ anh thương An An hơn nhưng thật sự là ngược lại. Thiên Minh là thương Tiểu Dương nhất nhà chỉ là anh không biểu lộ ra thôi, nó chính là nguồn sống để giúp anh vượt qua những tháng ngày đen tối lúc trước. Vân Anh đương nhiên là biết điều này, cô chưa bao giờ đặt nặng vấn đề con riêng, con chung mà luôn yêu thương hai bảo bối như nhau.
Kể ra cũng khó trách anh có những suy nghĩ cực đoan như vậy. Thiên Dương khi được sinh ra sớm đã được định sẵn là người thừa kế của Trần Gia, cho dù cô có sinh thêm đứa con trai nữa thì cũng không thay đổi được điều đó. Bởi vì danh phận và trách nhiệm đã đặt sẵn nên anh mới càng muốn nó chững chạc và tài giỏi hơn người. Anh không muốn nó sau này phải giống như anh trước kia, tuổi trẻ ham chơi, bồng bột đến khi gia đình gặp họa thì chẳng biết làm gì và phải trơ mắt kẻ thù sống nhởn nhơ từng ngày.
" Chắc là nó giận anh lắm!" - anh dựa người vào thành ghế mà thở dài.
" Để em nói chuyện lại với con, cả anh và nó đều cần thời gian để bình tĩnh lại "
Thiên Minh nhìn cô rồi ôm cô vào lòng. Anh không ngờ một Tiểu quỷ trước kia hay đi gây họa, chọc anh tức giận mà hôm nay lại có thể thấu tình đạt lý, giúp anh giải quyết một vấn đề nan giải đến vậy.
" Vợ, cảm ơn em. "
" Là vợ chồng đâu cần phải cảm ơn. Quen biết nhau năm chẳng lẽ em còn không hiểu con người anh sao!"
Cô dựa vào lòng anh. Dù nói thế nào anh cũng là người cô yêu nhất đời này. Trải qua biết bao sóng gió mới đến được với nhau thì cô càng phải giữ được ngọn lửa hạnh phúc hiện tại.
Trưa đấy, Thiên Dương cứ nằm trong phòng chơi game mà chẳng thèm xuống nhà ăn cơm. Thiên Minh cũng không la mắng, anh chỉ là muốn nhóc có thời gian để bình tâm lại.
Nhưnh mà nhóc Dương chơi một chút lại đâm ra nhàm chán. Ngay lúc này, Thiên An sang gõ cửa phòng của nhóc.
" An An, tìm anh có việc gì sao?" - nhóc vừa nói vừa dẫn em gái vào phòng.
" Anh hai, anh cho An An mượn điện thoại xem hoạt hình tí nha "
" Em sang mượn papa đi!" - nhóc bực bội đáp.
" Hồi sáng, An An mới bị papa mắng một trận rồi cấm xem phim luôn rồi ngay cả mama cũng không xin được!"
Thiên Dương nhìn em gái một lúc rồi cũng mềm lòng bởi sự dễ thương của bé mà đành cho mượn.
" Được rồi, anh cho mượn đấy. Xem thì nhỏ nhỏ thôi, để papa biết được là em và anh đều bị đòn đấy!" - nhóc Dương nói rồi đưa điện thoại cho Thiên An.
" Cảm ơn anh hai " - An An cầm lấy điện thoại rồi leo lên giường của nhóc mà nằm xem phim. Còn nhóc Dương thì chán chườm mà nằm dài ra bàn. Ngước nhìn trên kệ cũng chỉ toàn sách với sách là đủ phát ngán rồi.
" An An, em thật là may mắn! Lúc nào cũng được papa yêu thương. "
" Em mới nghĩ anh là may mắn đó. Hôm qua, ba xem anh đi thi về xong thì là đọc nguyên một bài cá con cá cho em nghe. Nào là con phải học giỏi như anh hai, tài giỏi như anh hai. Em mượn laptop xem phim thôi mà cũng bị papa mắng còn anh thì được papa mua luôn cho điện thoại đời mới nhất!" - An An kể khổ.
Thiên Dương nghe bé nói mà giật mình. Vậy là anh có đến xem nhóc thi sao? Rõ ràng là hôm qua nhóc không hề thấy kia mà.
" Tại em còn nhỏ nên papa không mua cho thôi. Đợi em lớn một tí, em muốn gì mà chả được chả bù cho anh "
" Anh hai được papa chiều như vậy mà còn chê. Muốn mua xe đạp liền có, muốn đi chơi liền được cho, muốn không ăn thì không ăn còn em mà bỏ bữa là papa lại đánh cho coi. Với lại em chẳng bao giờ thấy papa lớn tiếng với anh "
Nghe em gái nói thì nhóc liền nghĩ suy. Quả thật là vậy, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ khước từ nhóc bất cứ cái gì cả. Hễ nhóc muốn có gì thì anh đều tìm cho bằng được. Đến những lúc bị mắng, bị phạt cũng là lên thư phòng riêng biệt không giống như An An luôn bị anh mắng ngay giữa nhà.
Ở lại trong phòng một lát tự nhiên nhóc lại thấy ngột ngạt. Nhóc ngồi dậy lấy một quyển truyện trinh thám vừa lén mua được hồi tuần trước.
" An An, xem một chút rồi tắt đấy nghe không? Hết pin thì để đó đừng có nghịch lung tung. Anh không muốn vì em mà lại bị papa phạt nữa đâu!"
Thiên Dương nói rồi đi ra ngoài. Do có em nhỏ nên nhóc phải học cách trưởng thành để còn làm gương cho em điều đấy khiến nhóc vô cùng khó chịu nhưng cũng đành vậy.
Nhóc đi xuống dưới nhà thì liền chạm mặt anh đang ngồi ngay phòng khách. Nó cứ tưởng anh đi làm rồi vậy mà…
" Con tính đi đâu à? Hay để ba đưa con đi " - anh ngước nhìn nhóc rồi hỏi.
" Dạ không, con chỉ muốn ra ngoài sân cho mát tí thôi!"
" Ừm, coi chừng nắng đấy nhé!" - anh cười nhẹ nhắc nhở.
" Con biết rồi " - nhóc Dương nói rồi bước đi.
Thiên Minh nhìn theo rồi cũng chỉ thở dài lắc đầu. Anh còn không hiểu tính khí đứa con trai này sao? Hễ có chuyện buồn thì đều ra một góc sân trong vườn mà nằm ườn ra đấy.
Quả như anh nghĩ, Thiên Dương vẫn là ra một góc mà lười biếng. Do sân vườn đều được anh trồng cỏ mịn nên nhóc cứ thế mà nằm lên luôn.
" Sao đọc không vô vậy nè!" - nhóc Dương bực bội quăng cuốn sách qua một bên rồi ngồi dậy - " Phải chi có daddy ở đây cho mình kể khổ thì tốt quá "
Bỗng nhiên nhóc ngước nhìn lên cái cây to trên đầu rồi liền đứng dậy.
" Hừm, để bổn thiếu gia xem thử ngươi cao cỡ nào "
Thiên Dương nói xong thì liền leo lên. Cái cây này chính là do anh trồng lúc mới mua ngôi biệt thự này, kể ra cũng được năm rồi.
Sau một lúc vất vả thì nhóc Dương cũng đã leo lên được.
" Trên này mát thật, kể từ hôm nay đây sẽ chỗ nghỉ mới của mình. Ngày mai mình sẽ nhờ papa bắt một cái thang cho dễ lên… " - nhóc vô tư nói - " Ủa? Sao mình lại nhờ papa nhở?"
Thiên Dương nghĩ lại. Từ trước tới nay cái gì nhóc cũng là nhờ papa làm cho. Năm lên , do nhóc quá đam mê conan và thế là vòi vĩnh anh phải tạo cho nhóc một căn phòng trong mơ ước. Thiên Minh lúc đấy ngoài mặt nói không muốn nhưng lại gửi nhóc sang nhà Triết Thành vài hôm rồi lại đi thiết kế một căn phòng như nhóc yêu cầu.
" Hừm, vậy thì đã sao? Papa đánh mình đau gần chết coi như là công bằng rồi!" - nhóc Dương vẫn là cương quyết giận anh đến cùng.
Cứ thế nhóc Dương dựa người vào thân cây mà ngồi lì trên đấy. Gần chiều, Thiên Minh ra vườn xem nó thế nào thì chẳng thấy nó đâu. Nhìn xuống đất thì thấy quyển sách và đôi dép của nhóc đang nằm la liệt ở đấy. Anh ngước lên nhìn thì một thằng nhóc nào đó đang ngủ gật trên cây.
" Tiểu Dương " - anh lớn giọng gọi.
Nhóc con đang ngủ thì liền bị anh làm cho giật mình loạng choạng rồi xém tý nữa thì ngã xuống đất.
" Leo xuống đây cho ba, biết nguy hiểm lắm không hả?"
" Con thích ở trên này "
" Thật là, con là không xuống là biết tay ba đấy!"
" Mắc quá con sang nhà daddy ở thôi, dù sao đây cũng chẳng phải là nhà của con "
" Con bị gì vậy hả? Xuống đây, đừng để ba nổi giận!"
Thiên Dương làm lơ anh mà dựa người vào thân cây mà ngồi lì trên đó. Thiên Minh thật là bó tay với thằng quỷ con này. Cái tính ương bướng đó hình thành từ khi nào kia chứ?
" Tiểu Dương, xuống đây rồi papa cùng con nói chuyện. Ở trên cây rất nguy hiểm, không may có sâu bọ rồi rắn rết thì làm sao? Con xuống đây!" - anh cố nhẹ giọng khuyên giải con.
Thiên Dương nhìn anh, thấy thái độ ôn hòa nhẹ nhàng của anh thì nhóc cũng chỉ biết thở dài một hơi. Nhóc Dương từ từ leo xuống còn Thiên Minh thì đã đứng vững để có thể đỡ nhóc.
" Nào, cẩn thân " - anh nói rồi nhẹ nhàng bế nhóc xuống - Được rồi, vào nhà tắm rửa thay đồ đi, chiều rồi. Hôm nay, ba nấu ăn cho cả nhà được không?"
" Vâng " - Nhóc đáp nhẹ một câu rồi đi vào nhà.
Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của nhóc cũng chỉ thở dài phiền muộn. Bởi ta nói con cái là " phúc " cũng là " nghiệp " của ba mẹ quả là không sai mà. Xem ra thời gian tới anh phải thay đổi cách dạy dỗ với nhóc con này rồi.
Thiên Dương trở về phòng thì đã thấy An An đang nằm ngủ trên giường, điện thoại còn đang phát Doraemon nữa. Lại nhìn sang một góc phòng.
" Gì thế này?" - nhóc Dương ngạc nhiên. Kế bên bàn học của nhóc là một dãy bàn được đặt một lượt ba cái máy tính to kình ở đấy.
Đúng lúc này, Thiên Minh mở cửa bước vào phòng.
" Chẳng phải con thích lập trình sao? Ba làm cho con đấy!" - anh dựa người vào cửa mà nói.
" Con… con… " - nhóc Dương tức thời không thể nói gì hơn. Đúng rồi, hồi tháng trước nhóc có vòi vĩnh anh lắp cho mình một cái máy tính trong phòng.
" Ngày mai ba sẽ nhờ chú Thuận Phát sang để cài đặt vài thứ cần thiết cho con " - Thiên Minh vừa nói vừa bước lại xoa đầu con trai - " Tắm đi rồi xuống nhà dùng cơm. Mà sao này đừng chiều An An nữa, nó làm sai thì bị phạt con đừng lách luật mà tha cho nó " - anh nói rồi thì quay lại phía giường bế gọn Thiên An lên tay sau đó thì ra khỏi phòng.
Buổi chiều hôm đấy, cả nhà bốn người cùng ngồi ăn cơm với nhau nhưng nhóc Dương vẫn là im lặng mặc cho An An chọc ghẹo đủ kiểu. Thiên Minh thì cũng không nói gì về lỗi mà nhóc đã mắc phải mà chỉ nhẹ nhàng bảo: " Con ăn thêm đi "
Từ trước đến nay anh vẫn luôn là dành sự tôn trọng nhất định dành cho các con. Anh chưa bao giờ mắng hay phạt các con ở đông người càng không là ở bàn cơm. Anh tuy là nguyên tắc nhưng vẫn là quan tâm đến cảm nhận của con. Hơn nữa, con trai lại vốn có tính tự cao, tự trọng ngất trời. Nguyên tắc của việc giáo dục trẻ gói gọn trong “đúng”: đúng chuyện - đúng lúc - đúng mực. Dù là khen thưởng hay trách phạt, “đúng chuyện” là chỉ ra được sự việc một cách rõ ràng. “Đúng lúc” ở đây bao gồm cả thời gian và không gian. Như việc là có thể khen thưởng con trước mặt mọi người nhưng khi có ý trách phạt thì phải đảm bảo không gian riêng tư. Cuối cùng là “đúng mực”: tùy theo mức độ của sự việc và tần suất xảy ra để đưa ra lời khen hoặc hình phạt thích hợp. Anh hiểu, không thể phạt đòn con nếu con không làm bài tập về nhà một lần và tuyệt đối cũng đừng khen con chung chung kiểu “Con là tuyệt nhất”. Trẻ em cần biết chính xác gốc rễ của mọi điều xảy ra với mình. Có như vậy thì giáo dục mới thật sự có hiệu quả.
…
P/s: Viết chap này là để giải tỏa nổi lòng của mình đấy mọi người ạ. Mong rằng có nhiều phụ huynh đọc được mà lắng nghe, thấu hiểu con cái mình hơn. Nuôi dạy con cái thật sự là một hành trình dài đầy gian nan. Bất kể rằng đó là đứa con đầu lòng hay là đứa con thứ mấy, “cha mẹ sinh con trời sinh tính”, dường như cả phụ huynh lẫn con cái đều sẽ trưởng thành cùng nhau. Rốt cuộc thì không có một công thức chung nào có thể áp dụng cho mọi đứa trẻ, cũng không có quyển sách nào tóm gọn lại nỗi lòng mẹ cha, duy chỉ có tình yêu thương là chìa khóa duy nhất cho một gia đình ấm êm.