Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

chương 189: ngoại truyện 4: bài toán nan giải

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba tháng nữa trôi qua…

Vân Anh cũng đã đến những tháng của thai kì. Phụ nữ mang thai dịu dàng bao nhiêu thì Vân Anh càng trái ngược bấy nhiêu, lắm lúc cô quấy phá đến mức Thiên Minh phải thầm nghiến răng nghiến lợi, nhiều lúc chịu không nổi đành phải nhờ Triết Thành và Hạ Trâm sang dỗ dành giúp. Anh đã nhiều lần tính kế khi nào cô sinh xong sẽ dạy dỗ cô nên trò vì những lỗi lầm ngang bướng mà suốt thai kì cô vướng phải. Tính là tính thế nhưng ai ngờ Vân Anh lại bị chứng nhau tiền đạo khi gần kề những tháng cuối thai kỳ. Do bệnh chứng quái gỡ này mà cô đã xém nữa phải hi sinh đứa con gái bé bỏng của mình để co thể giữ lại được tính mạng. Vẫn may, ơn trời đất phù hộ, cuối cùng bác sĩ chịu trách nhiệm ca phẫu thuật cho cô lại có thể khiến mẹ con cô bình an. Một tay ông có thể cứu me con Vân Anh từ Quỷ Môn Quan trở về. Có thể nói đứa bé gái này khi được sinh ra an toàn như thế là cả một kỳ tích, sinh mệnh của nó chính là sinh mệnh của cả hai. Vì thế anh đã đặt tên cho bé con là Trần Thiên An - mong bé sẽ có một cuộc đời bình yên, an lành.

Trần Thiên An là bản sao thu nhỏ của Vân Anh quả không sai, từ khuôn mặt đến tính cách tinh nghịch ương bướng chẵng lẫn vào đâu được, còn cái tính quậy phá thì giống Thiên Minh lúc nhỏ chẳng sai một tý. Thiên Dương được xem là ngoan từ trong trứng còn Thiên An là đã quậy phá từ trong bụng mẹ. Nhóc Dương ngoan bao nhiêu thì An An bé lại nghịch ngợm bấy nhiêu. Cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng Thiên Minh đều cãi nhau dậy trời đất vì không tìm được tiếng nói chung trong cách giáo dục con cái.

Năm nay An An cũng đã hơn tuổi. Tối đấy ở trong phòng.

" Em à, em có thấy cái cravat màu xanh của anh ở đâu không?"

" À, hình như treo trong phòng tắm, anh nhìn con giúp em để em lấy cho "– Cô đứng dậy bước vào phòng tắm.

Thiên Minh ngồi trên giường mắt vẫn dán vào màn hình laptop xem lại hợp đồng một lần nữa. Tối nay anh có hẹn với một đối tác chuyên cung cấp các loại dàn âm thanh, anh vốn định đổi dàn âm thanh đời mới cho vũ trường cho nên mới tỉ mỉ soạn hợp đồng. Thiên An ngồi chơi bên cạnh anh, chợt bé con trông thấy ly nước cam đặt trên bàn đèn cạnh anh, nó chồm qua đưa tay cố với. Thiên Minh thấy vậy thì cầm ly nước cam lên uống bớt một ngụm trước khi đưa cho con gái để ly không quá đầy nếu không con bé sẽ làm đổ rồi anh tiếp tục nhìn vào màn hình laptop. Nhưng thật không ngờ, Thiên An cầm ly nước cam nhấp chỉ một chút còn lại nó vươn tay đổ thẳng lên laptop của anh. Do mãi chăm chú nên anh không kịp ngăn nó.

" An An, con hư quá đấy" – Thiên Minh tức giận nên liền mănbs đồng thời cầm cây viết đánh vào tay của bé.

" Này anh làm gì vậy hả?" – Vân Anh vừa ra tới thấy cảnh này thì vội chạy đến bế con lên trước khi anh đánh con bé thêm.

Bé Thiên An thấy có mẹ bênh vực nên liền òa lên khóc, Vân Anh ôm con tay vỗ vỗ lưng nó.

" Ngoan, nín đi mẹ thương … Anh làm gì vậy hả?" – Cô khó chịu và hơi lớn tiếng.

" Em không nhìn thấy sao mà còn hỏi?" - Anh vừa nói vừa vội nhanh chóng mở màn hình rộng ra hết cỡ, úp ngược bàn phím xuống dưới để nước chảy ra, tháo pin … kéo ngăn tủ lấy dụng cụ và lần lượt tháo rời toàn bộ linh kiện laptop.

" Chỉ là một cái hợp đồng mới soạn cùng lắm là soạn lại thôi. Con còn nhỏ, còn chưa hiểu biết có gì thì từ từ nói, sao lại đánh nó?" – Cô vẫn không hạ giọng.

" Ngoài hợp đồng ấy trong máy vẫn còn lưu nhiều thứ quan trọng khác. Em nuông chiều nó quá rồi đấy, nó hư rành rành ra mà còn bênh " – Anh cũng bực mình lớn tiếng.

" Những thứ quan trọng mà anh nói còn quan trọng hơn con của anh sao? Anh bảo em nuông chiều là thế nào? Chẳng phải trong nhà này anh là người nuông chiều nó nhất sao? Chẳng phải thường ngày con đòi gì anh cũng vui vẻ đáp ứng sao? Giờ có chuyện thì quy hết cho em. Anh nghĩ thế nào mà đưa cho con một ly nước cam đầy để nó tự cầm uống, nó làm đổ cũng đúng thôi" – Cô một mực bênh.

" Trước khi đưa anh đã uống bớt để ly không quá đầy, hơn nữa là do nó nghịch phá cầm ly đổ thẳng vào laptop đấy chứ có phải nó trượt tay đâu " – Anh đứng lên đối diện cô.

" Ban nãy em nhờ anh trông chừng nó, nếu anh bỏ ra vài phút không nhìn laptop thì chuyện này đâu xảy ra. Có trách thì trách anh đã không để tâm vào việc em nhờ thôi " – Cô vẫn không nhịn

" Em nói nghe hay nhỉ? Anh làm kiếm tiền không phải vì gia đình này hay sao? Hơn nữa anh cũng đâu phải là mất bình tĩnh tới mức đánh nó túi bụi, anh chỉ đánh nhẹ vào bàn tay của con bé thôi, không lẽ anh là ba của nó mà nó mà cũng không có quyền răn dạy con của mình sao?"

" Nó còn quá nhỏ không lẽ không thể dùng lời nói sao? Em không tán thành việc anh đánh con"

" Em cũng nói là nó còn quá nhỏ, vậy thì anh hỏi em nếu anh dùng lời khuyên thì con bé hiểu được bao nhiêu? Có câu dạy con từ thuở còn thơ, em nuông chiều nó sau này nó hư thì sửa không kịp"

" Chuyện sau này để sau này tính, sau này con lớn có nhận thức thì sẽ khác " – Cô bướng bỉnh cãi

" Em vẫn cứ cái tính hay bao che. Trước thì bao che thuộc hạ và Tiểu Dương, giờ thì bao che dạy hư An An. Cái tính này bị phạt biết bao nhiêu trận mà không bỏ sao?" – Anh vẫn không khỏi bực mình.

" Em là thế đó, anh không thích thì cứ phạt em thêm một trận nữa nhưng tuyệt đối không được đánh con của em. Bên ngoài anh quyền lực thế nào cũng được nhưng khi về nhà thì đừng tự biến mình thành một người kẻ độc ác nhẫn tâm" – Cô cương tới cùng.

" Em … em nói như thể An An không phải là con của anh vậy, nói như thể anh vừa mới hành hạ tra tấn con vậy, nói như thể anh thích đánh đập vợ con mình lắm hay sao ấy" – Anh tức giận đi vào phòng tắm thay bộ đồ khác.

Vân Anh bên ngoài vẫn dỗ con khi Thiên Minh quay trở ra thì bé An An đã nín nhưng vẫn ôm lấy mẹ. Anh phóng cho cô một ánh nhìn đầy bực dọc rồi quay bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại. Anh hủy buổi hẹn tối nay, một mình phóng mô tô dạo trong đêm.

Đúng thật là bực bội, anh cũng chỉ là dạy con anh mà cô cũng lớn tiếng cãi với anh, đánh con, anh cũng xót chứ riêng gì cô thế mà cô dùng những lời lẽ chẳng ra làm sao cả. Anh đến vũ trường ngồi uống rượu, thuộc hạ cũng nhận thấy sắc mặt đại ca không tốt nên hết thảy đều im lặng chẳng dám nói gì. Một lát sau thì Trung Khánh bước vào. Cậu ngồi xuống đối diện anh.

" Có chuyện gì sao mà gọi tôi ra đây? Sắc mặt cậu cũng không tốt lắm "

" Bị người ta mắng là kẻ độc ác nhẫn tâm " – Anh nói rồi uống một ngụm rượu.

" Thật trùng hợp là ban chiều tôi cũng vừa bị mắng một câu như thế đấy " – Trung Khánh mỉm cười tay rót một ly rượu.

" Là Hạ Trâm sao?" – anh cười nhạt.

" Vậy là cậu cũng vừa gây với Vân Anh à? Haha, hai chị em ở cùng nhau tính cách cũng gần như nhau. Cô ấy bênh vực An Vy khi tôi trách phạt con bé về kết quả học tập. Còn cậu thì thế nào?"

" Cũng là kiểu bênh vực con ấy …"

Thiên Minh buồn rầu kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.

" Ra là thế, Vân Anh tính tình bướng bỉnh, thứ mà cô ấy yêu quý ai dám động tới thì cô ấy lập tức biến thành sư tử Hà Đông ngay. Hạ Trâm thì không bướng tới mức cãi nhau với tôi căng thẳng như người, chỉ là sợ tôi phạt cả cho nên nhanh chóng dắt An Vy xuống nhà dưới"

" Haizz, Vân Anh bảo tôi coi trọng mấy thứ tài liệu hơn con gái của mình, điều này khiến tôi rất khó chịu. Cô ấy bình thường luôn suy nghĩ trước khi nói, lần này thì lại nói không cần nghĩ " – Thiên Minh lắc đầu thở dài.

" Biết làm sao được, ngay cả Tiểu Dương chỉ còn là con nuôi thôi mà còn bênh con như thế huống chi An An là mang nặng đẻ đau sinh ra. Cộng thêm chuyện năm xưa từng xảy thai nên khó trách cô ấy bảo vệ con như thế " - Trung Khánh nói.

" Tôi hiểu chứ nhưng không thể vì thế mà dạy hư con được. Sau này nó hư rồi thì cô ấy sẽ càng đau lòng hơn"

Cứ thế hai ông bố ngồi mà than phiền với nhau. Đến khi Thiên Minh quay về thì đã hơn h tối.

Anh đi lên phòng định rằng sẽ nói chuyện rõ ràng với cô và xin lỗi An An nhưng vào phòng thì phòng không có người. Anh xuống nhà hỏi thuộc hạ.

" Có thấy Vân Anh đâu không?"

" Dạ cách đây tiếng, cô chủ bế theo tiểu thư lấy xe hơi đi đâu rồi ạ " - Thuộc hạ nói.

" Cô ấy có nói là đi đâu không?"

" Dạ không ạ "

Thiên Minh không hỏi thêm, vì hỏi thêm thì cũng chẳng được gì. Trước giờ anh luôn để cô tự do vì cô là người biết suy nghĩ, thuộc hạ cũng biết thế cho nên chẳng ai dám hỏi khi cô đi đâu. Anh bước về phòng mở điện thoại gọi.

[ Tôi đang chờ điện thoại của cậu đấy] – Triết Thành mở đầu.

" Vậy là cô ấy đang ở chỗ của anh?"

[ Ừ, tôi đã nghe em ấy kể lại. Thật ra chuyện này là do Vân Anh sai. Tôi cũng không đồng tình cách Vân Anh bao che cho Thiên An như vậy, tôi cũng đã khuyên nhủ em ấy rồi. Vân Anh chỉ im lặng không nói gì nhưng chắc chắn là khi về phòng sẽ suy nghĩ lại. Cậu cứ để em ấy ở lại đây đêm nay, tự bình tâm suy nghĩ, sáng mai hãy đến đưa mẹ con về] - Triết Thành nói.

" Em hiểu rồi, vậy nhờ anh coi chừng hai mẹ con cô ấy!"

Thiên Minh nói xong thì thở dài buông điện thoại sang một bên giường, anh ngã người nằm xuống tay gác lên trán. Cả đêm trằn trọc, lâu nay ngủ cùng cô, hôm nay nằm một mình cứ cảm thấy thiếu vắng thật khó chịu. Mới giờ sáng Thiên Minh đã thức dậy nhờ một thuộc hạ đưa mình đến nhà của Triết Thành. Anh bảo thuộc hạ quay về còn anh thì đứng dựa trước cổng rào, còn rất sớm vẫn là không nên đánh thức mọi người, là do anh quá nóng lòng, thôi thì đứng ngoài đây chờ vậy. Vân Anh vốn cũng chẳng thể ngon giấc, cô bước xuống đi dạo ở sân trước. Thấp thoáng thấy bóng người ở cổng cô chầm chậm đi tới để nhìn cho rõ.

" Anh đến đây làm gì? "– Cô nhẹ giọng hỏi vẻ mặt vẫn chưa hết giận.

" Anh đến đưa vợ con của mình về " - Nghe tiếng nói quen thuộc anh liền quay lại.

" Không muốn về, anh tự về đi "– Cô nói và xoay lưng bỏ vào nhà.

" Cũng được, vậy anh đứng đây chờ, khi nào em đổi ý thì ra đưa con cùng về với anh " – Anh nói.

Cô nghe nhưng không quay lại mà vẫn lạnh lùng mà một mạch đi thẳng lên phòng. Tuy nhiên cô vẫn liên tục len lén vén ti hí rèm cửa nhìn ra xem anh còn ở đó không. Thiên Minh không đi, anh vẫn bình lặng đứng đó.

Tút tút…

Điện thoại anh báo có tin nhắn, anh mở lên xem.

[ Sao còn chưa về? ]

[ Anh chờ mẹ con em ]– Anh nhắn lại.

[Chờ đợi vô ích, một đi không trở lại ]

[ Vậy anh sẽ cứ chờ để tỏ rõ thành ý ]– Anh mỉm cười, rõ ràng là cô đang lén nhìn anh chứ có bỏ mặc anh đâu.

[ Tùy ]– cô nhắn ngắn gọn.

Rồi cô không nhắn thêm tin nào nữa. Nhưng vẫn len lén quan sát anh.

phút trôi qua, cô một lần nữa nhìn ra, lần này thấy anh dùng hai tay xoa xoa vào nhau và từ từ ngồi xuống bệ tường, cô chợt nhớ ra là anh không mang áo khoác. Trong lòng cảm thấy nhói nhưng ở đây cô lấy đâu ra áo khoác cho anh đây. Hay là mượn tạm của Triết Thành nhỉ? Nhưng giờ qua hỏi mượn thì chẳng phải đánh thức cậu sao? Rồi cậu sẽ nói sao khi biết cô để anh đứng chờ ngoài trời lạnh đây? Cứ thế cô đứng lên rồi lại ngồi xuống.

Tút tút … điện thoại anh lại kêu …

[ Sao không mang áo khoác? ]

[ Nhớ mẹ con em, vội quá nên quên ] – Anh nhắn lại.

[ Về đi, mắc công tí chết cóng thì mang tiếng anh hai em ]

[… Ừm, vậy anh về ]

Cô nhìn ra, thấy anh cất điện thoại vào túi rồi đứng lên chầm chậm bước đi, thấy anh đưa tay lên ngang miệng như đang ho khan vài tiếng. Trời bên ngoài khá lạnh mà cơ mà sao không thấy xe của anh đâu nhỉ. Vân Anh chạy vội xuống mở cổng rồi chạy theo anh. Nghe tiếng chân anh quay lại. Cô đứng cách anh tầm mét, mắt dáo dác nhìn quanh.

" Em …"

" Anh đi gì tới? "– Cô nhìn anh hỏi

" Thuộc hạ chở anh tới "– Anh nói

" Thế thuộc hạ ấy đâu?"

" Anh bảo cậu ta về rồi " – Anh điềm tĩnh.

Cô nhìn anh từ đầu tới chân, anh chỉ mặc phong phanh một chiếc áo thun với quần jean mà trời đang lạnh thế này thì , phần là chân anh lại đau nhức nữa cho coi. Cũng vì năm đó cứu cô nên chân anh mới như thế mà nếu để anh đi bộ về nhà thì chẳng khác nào là một lần nữa phế đi đôi chân của anh.

" Em vào nhà đi coi chừng cảm lạnh " – Anh nhìn cô chỉ mặc trên người bộ đồ ngủ thì nói.

" Lên phòng với em " – Cô nói rồi quay bước vào.

Anh mỉm cười bước theo, khổ nhục kế này quả nhiên có tác dụng. Anh còn không hiểu vợ anh là người lúc giận có vẻ bề ngoài lạnh như băng nhưng trái tim lại nóng như lửa sao.

" Con chúng ta đâu em? " – Anh nhìn khắp phòng.

" An An đòi ngủ với anh Thành nên nó đang ở phòng của anh ấy " – Cô nói và bước đến giường ngồi xuống.

" Vợ ơi, anh lạnh " – Bước đến ôm lấy cô.

Cô nhanh chóng né ra …

" Em giận anh đến thế sao?" – Anh nhẹ giọng nhìn cô.

" Lúc đó anh đã tức giận bỏ đi ra ngoài mà. Anh bỏ mặc lại hai mẹ con em ở đó vậy bây giờ còn đến đây tìm em và con về làm gì?" – Cô lẫy.

" Lúc đó anh sợ anh đang nóng nếu gây tiếp sẽ tổn thương em cho nên anh mới ra ngoài cho khuây khỏa, chờ khi bình tĩnh thì quay về để hai vợ chồng cùng nói chuyện sau. Anh nghĩ cho vợ anh thôi mà " – Lại nhích lại vừa ôm vừa nhẹ nhàng nói –" Nhưng anh không ngờ lại khiến em hiểu lầm, cho anh xin lỗi nhé. Anh đã tự phạt mình đứng dưới trời lạnh nãy giờ để xám hối rồi, em đừng giận nữa nha"

Cô không né vòng tay anh nữa nhưng vờ như còn giận xoay mặt sang sang hướng khác, thật ra là đang nhoẻn miệng cười bởi lời giải thích và hành động ngọt ngào kia …

" Vẫn chưa hết giận sao? Vậy anh xuống dưới đứng tiếp cho tới khi em bỏ qua nhé " – Anh đứng lên bước ra phía cửa trong lòng nhẩm đếm chắc mẩm khi anh đếm tới là ai kia sẽ giữ anh lại … ………

Và anh lại đoán đúng, cô nhào tới ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay siết thật chặt, áp má vào vai sau của anh.

" Đừng đi, em không giận anh nữa" – Cô khẽ nói.

Thiên Minh xoay người lại ôm lấy cô, cùng cô ngồi lên giường.

" Em xin lỗi, lúc đó là em nóng nảy cãi nhau với anh. Em biết anh đánh chỉ đủ khiến con bé thấy đau để răn đe nó nhưng thật sự em không đành lòng, em xót lắm" – Cô nhẹ giọng.

Anh kéo cô ôm vào ngực mình.

" Vân Anh, lúc anh đánh con anh cũng xót. Anh không phải vì một cái laptop hay những thông tin trong đó mà không coi con chúng ta quan trọng bằng. Anh chỉ là muốn con bé thấy khi nó làm sai sẽ bị phạt để sau này tránh tái phạm. Anh cũng chỉ muốn con nên người thôi, anh biết anh không mang nặng đẻ đau như em nhưng anh cam đoan với em tình thương mà anh dành cho con tuyệt đối không ít hơn em đâu " – Anh ôn tồn nói.

" Em biết chứ, là do em quá bướng bỉnh" – Cô khẽ nói.

" Thôi bỏ đi, vợ chồng chúng ta cùng nhau dạy dỗ con thật tốt. Mọi chuyện cũng do chúng ta đã quá nuông chiều nó, sau này phải chấn chỉnh lại trước khi nó thành thói quen " – Anh hôn nhẹ tóc cô.

Vân Anh trong lòng anh khẽ gật đầu nũng nịu. Thiên Minh đưa tay xoa đầu cô. Cảm giác của cô, anh rất hiểu. Trong quá khứ anh đã từng làm mất đứa con của cô nên bây giờ cô phản ứng mạnh đến vậy cũng là điều khó tránh.

Và cứ thế Vân Anh được ở trong vòng tay của anh mà ngủ ngon giấc.

Đến buổi sáng, Triết Thành bế An An trên tay rồi đi xuống dưới nhà thì liền thấy hai vợ chồng bọn họ cười đùa với nhau mà không khỏi giật mình. Cái tên Thiên Minh này đúng cuồng vợ, sủng con đến hóa điên rồi, xa một chút là ruột gan sôi trào cả lên.

" Sau này hai cô cậu phải dạy dỗ Thiên An cho thật tốt đấy. Không được quá nuông chiều, dám làm hư cháu gái của tôi thì tôi phạt cả người đó, nhất là em đấy Vân Anh" – Cậu nửa đùa nửa thật.

" Em biết rồi " – Cô xấu hổ cúi đầu.

Thiên Minh ôm ngang vai cô, anh chỉ mỉm cười.

" Được rồi, An An, mau về với ba mẹ đi sau này phải biết nghe lời đấy, hư bị phạt là cậu hai không bao che cho đâu" - cậu hôn má bé con.

Thiên Minh bước đến định bế con. Thiên An thấy anh thì mừng rỡ đưa tay đòi bế.

" Đấy thấy chưa, Thiên An cũng biết là ba của nó phạt đúng cho nên vẫn quấn lấy ba nó để xin lỗi đấy " – Triết Thành bật cười.

" Vậy vợ chồng em về trước nha " - Thiên Minh nói.

" Khoan đã " - Triết Thành bỗng đứng lên đi lại phía tủ lấy ra một cái hộp rất lớn - " Tuần trước anh vừa mua được con rô bốt này, em đem về cho Tiểu Dương chơi. "

" Anh hai, anh đâu cần làm vậy. Đồ chơi của nó đâu thiếu chứ!" - Thiên Minh cười nói.

" Đồ chơi? Đồ chơi cậu nói là mấy cuốn sách chất đầy trên kệ của nó đấy. Nói thật, cậu đừng suốt ngày yêu thương An An mà nghiêm khắc với Tiểu Dương. Nó cũng là con nít thôi, suốt ngày cứ bắt nó học này học kia. Vài bữa nữa tôi sang nhà mà nghe Tiểu Dương kể khổ là vợ chồng các người liệu hồn đấy!" - Triết Thành dùng đôi mắt sắc lạnh của mình mà nhìn hai vợ chồng anh. - " Còn em nữa đấy, Tiểu Dương cũng gọi em một tiếng mẹ coi mà yêu thương, chăm sóc cho nó. Đừng có mà hùa theo Thiên Minh mà suốt ngày mắng mỏ rồi đánh đòn nó "

" Em đánh nó hồi nào, toàn Thiên Minh đánh nó thôi!" - cô bất bình lên tiếng.

" Em hiểu rồi, anh đừng giận nữa, lo mà mau kiếm vợ đi đến khi có con rồi anh sẽ hiểu!" - Thiên Minh vừa nói hàm ý lại trêu đùa.

" Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện vợ con chứ!" - Triết Thành khó chịu ra mặt.

Vân Anh nháy mắt với Thiên Minh. Cậu đây chính là có một đòn chí mạng mà mấy năm nay luôn bị Thiên Minh đem ra trêu chọc đó chính là chuyện vợ con. Triết Thành cũng chẳng còn trẻ nữa, cũng thuộc hàng rồi vậy ấy mà một mối tình cũng chẳng có.

" Vậy hai vợ chồng em về nha. Anh cứ cố gắng suy nghĩ đi nha!" - Vân Anh cười nói rồi cùng Thiên Minh nhanh chân rời đi kẻo đây Triết Thành lại nổi cáu.

Truyện Chữ Hay