Mấy tháng nữa trôi qua.
Lúc này thai của Vân Anh cũng đã lớn dần lên, đi đứng cũng có phần khó khăn. Mỗi ngày Thiên Minh cố gắng chỉ đi làm một buổi còn một buổi thì về nhà chăm sóc cho cô. Hằng tuần anh vẫn đưa cô đi khám thai, Vân Anh nhiều lúc thấy bực bội trong người mà vô cớ mắng chửi anh rất nhiều. Nhưng Thiên Minh không nổi giận mà còn rất nhu thuận chiều theo ý của cô nhưng đến khi đến tối thì Vân Anh lại ôm lấy anh mà xin lỗi rồi khóc lóc tự trách. Thiên Minh vừa thương vừa xót cho cô. Mỗi khi thấy cô bị thai hành thì ruột gan anh sôi trào cả lên.
Cũng vì quá lo cho Vân Anh mà anh có chút không quan tâm đến Tiểu Dương. Nhóc con chỉ từ nhà rồi đến nhà trẻ và ngược lại, cả tháng nay cũng chẳng được đưa đi chơi. Nhiều lần muốn ngủ cùng papa nhưng anh hết lần này đến lần khác đuổi nó về phòng.
Hôm đó, anh đi xuống dưới nhà mang nước cam lên cho cô nhưng vừa bước tới lên cầu thang thì nó từ đâu chạy ra đâm vào người anh. Thiên Minh vội đỡ nó mà đánh rơi ly nước.
" Con làm gì vậy? " - anh hơi rằn giọng.
" Con…con xin lỗi…con… "
" Được rồi, con về phòng đi, ba rảnh sẽ qua nói chuyện với con!" - Anh nói rồi thả nó ra mà cúi người nhặt mảnh vỡ. Thiên Dương thấy anh thế liền xụ mặt, uổng công nó còn ngồi xếp hạc giấy cả buổi vậy mà anh chẳng thèm xem mà còn đuổi nó đi. Tiểu Dương không thèm nói gì mà liền quay về phòng. Thiên Minh nhìn theo thân hình nhỏ bé của nó một chút rồi lắc đầu thở dài.
Sáng hôm sau…
Sau khi cả nhà cùng ăn sáng xong thì anh liền đưa cô đi khám thai còn Tiểu Dương do hôm nay được nghỉ nên chỉ ở nhà có một mình. Nó lủi thủi đi ra ngoài sân nghịch đất, nghịch nước cho đỡ buồn. Đang mãi lăn lộn với đống bùn đất trong sân thì ngoài cổng có người lái xe vào.
" Nhị ca " - thuộc hạ cúi chào.
" Thiên Minh đâu?" - Thái Phương bước xuống xe rồi hỏi.
" Đại ca cùng cô chủ đi khám thai rồi ạ "
" Vậy Tiểu Dương đâu?"
" Thiếu gia đang chơi ở trong sân "
Thái Phương nghe xong thì cũng đi vào. Cậu bước ra một khoảng sân trống bên nhà.
" Tiểu Dương!" - cậu tươi cười gọi nó.
" A…Daddy… " - nhóc Dương thấy cậu thì liền chạy tới mà ôm lấy cậu. Thái Phương ngồi xuống xoa đầu nó.
" Sao con lại ở đây một mình thế? Lại còn nghịch thế này!" - Cậu vừa nói vừa phủi đất dính trên quần áo của nó.
" Papa với mẹ Vân Anh ra ngoài rồi còn mấy chú trong nhà thì lo bận việc nên không có ai chơi với con hết!"
" Tội cho con quá. Nào vào trong nhà thay đồ rồi daddy chơi với con nha!" - Thái Phương nói rồi dắt tay nó vào trong cho bà An thay quần áo. Cậu ngồi trong phòng khách đợi nó xuống. Từ khi Hạ My mất thì cậu đã nhận nó làm con nuôi rồi yêu thương nó hết mực. Mỗi lần vào thành phố thì cậu đều là đến thăm nó trước tiên.
Một lát sau thì Thiên Dương đi xuống nhà. Thái Phương dẫn nó ra ngoài sân rồi cùng nó lái chiếc máy bay đồ chơi.
" Nào. Tiểu Dương lái qua phải đi!" - Cậu đứng bên cạnh mà điều khiển nó. Thiên Dương nghe cậu nói rồi cũng làm theo.
Hai chú cháu bọn họ chơi đến mệt lã người thì đi vào nhà mà kiếm nước uống. Bỗng nhiên nó lấy ra con hạc giấy ra khoe với cậu.
" Là con làm à?"
" Vâng. Mấy hôm trước papa mới dạy con đấy ạ. Con cố gắng lắm mới xếp ra một con đẹp thế đấy!"
" Papa con biết sẽ rất vui đó. "
Cậu vừa nói vừa ôm lấy nó nhưng Tiểu Dương chỉ cười chứ không nói gì hết. Từ lúc mới sinh ra thì nó chính là bản sao chính hiệu của Thiên Minh. Từ hình dáng bên ngoài tới tính cách. Nó được xem là trưởng thành hơn nhiều bạn cùng trang lứa. Tuy tuổi nhưng nó hiểu biết rất nhiều thêm việc anh dạy dỗ nó rất nghiêm khắc nên đã rất hiểu chuyện.
Mãi nói chuyện cười đùa với cậu thì hai vợ chồng Thiên Minh cũng vừa về tới. Thấy anh và cô bước vào cả cậu và Tiểu Dương cũng chẳng vui vẻ thêm tí nào. Dù rằng không chống đối nhưng quan hệ của cậu và anh cũng chẳng tốt như trước. Gặp mặt nhau cũng chỉ là bàn công việc.
" Anh Phương " - Vân Anh cúi chào.
" Cậu đến lâu chưa?" - anh vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
" Được một buổi rồi. Nhờ vậy mà cũng biết đươc hai vợ chồng cậu bỏ thằng bé cà bơ cà bết như thế!" - Thái Phương không vui nói.
Thiên Minh chỉ cười trừ
" Tiểu Dương, qua đây với ba!" - anh cười nói rồi giơ tay tay ra đón nó. Thiên Dương nhìn cậu rồi cũng leo xuống ghế mà ngồi vào lòng của anh.
" Cũng trưa rồi hay là anh ở lại ăn cơm với vợ chồng em luôn " - Vân Anh ngỏ ý.
" Được rồi, anh còn có việc nên sẽ đi ngay. Em mang thai nên rất khó chịu nên nghỉ ngơi nhiều. Lúc nãy anh có mang đến đồ tẩm bổ cho em đấy, thích thì cứ dùng!"
" Dạ em cảm ơn!" - Vân Anh cười nhẹ cảm ơn.
" Có chuyện này muốn nói với hai vợ chồng cậu. Sau này có con chung rồi thì cũng đừng bỏ rơi nó. Tôi không có ý trách Vân Anh mà là muốn cậu thay đổi một chút. Cậu lo cho Vân Anh thì cũng xẻ ra cho nó , phần. Con nít tuổi như nó mà hiểu chuyện như người lớn là đáng lo chứ không phải đáng mừng đâu!" - Thái Phương trầm giọng nói.
Thiên Minh nghe vậy thì nhìn lại nhóc con đang ngồi trong lòng mình mà đang đưa mắt nhìn về phía Thái Phương. Quả thật dạo gần đây anh có chút lạnh nhạt với nó, không quan tâm nó nhiều như trước nữa.
" Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý hơn!"
" Tiểu Dương, daddy về nha. Ngày mai daddy lại đến chơi với con!" - Cậu cười nói.
Thiên Dương đi về phía của cậu rồi ôm lấy cậu một cái.
" Daddy nhớ đến chơi với con nha!"
" Daddy nhớ rồi. Con phải ngoan đấy nha. Con hư là không cần đến papa con đâu, daddy sẽ phạt con đấy. "
" Con biết rồi!"
Thái Phương hôn nhẹ nó rồi chào mọi người mà ra về. Lúc này chỉ còn hai vợ chồng anh. Vân Anh giọng buồn rầu mà quay sang nói với anh.
" Em thấy dường như anh Phương không thích em lắm!"
" Đừng nghĩ nhiều. Cậu ấy chỉ là trách anh thôi còn với em thì vẫn là bình thường. Nếu cậu ta ghét em thì đã không nhọc lòng tìm mua mấy món đồ bổ đó mà tặng em rồi!" - anh cười nói nhẹ nhàng khuyên nhủ vợ của mình.
Sau đó, cô hơi mệt mà về phòng nghỉ còn hai ba con Thiên Minh thì cùng nhau ăn trưa ở dưới nhà.
" Nào Tiểu Dương. Món cá chiên con thích này!" - Anh gắp miếng cá rồi đút cho nó. Thiên Dương cười tươi ăn lấy.
" Papa… Sao con thấy daddy không vui khi gặp ba vậy ạ?"
" À… Chỉ là papa làm sai nên chú Phương mới giận papa… Sau này lớn hơn một chút ba sẽ kể con nghe có được không?"
" Vâng ạ "
Thiên Minh khẽ cười rồi xoa đầu nó. Suy nghĩ lại chuyện năm xưa cũng là do anh quá nóng vội mà hành động lỗ mãn mới khiến Hạ My chết thảm. Cũng khó trách Tháu Phương hận anh đến vậy. Ai mà có thể vui nổi khi thấy kẻ sát hại người con gái mình thương được chứ. Quả thật đời này anh đã có lỗi với cậu rất nhiều.
Đến chiều, Thiên Minh có việc ở công ty nên phải đến đó giải quyết. Ở nhà chỉ còn lại Vân Anh và Thiên Dương. Cô sau khi ngủ một giấc xong thì đi sang phòng của nó. Vân Anh mở cửa bước vào thì thấy nó đang ngồi bên bàn mà cặm cụi viết chữ.
" Tiểu Dương. Con nghỉ tay chút đi, mẹ có mang bánh và nước trái cây lên cho con đây!" - cô cười nói rồi bước vào.
" Mẹ khỏe chưa ạ?"
" Mẹ rất khỏe. Nào, lại đây!" - cô ngồi trên giường ngoắc tay nó lại. Thiên Dương leo xuống ghế rồi bước lại ngồi lên giường cùng với cô. Vân Anh cười rồi lấy đĩa bánh đút cho nó.
" Woah… Là bánh kem con thích này "
" Là papa mua cho con đó. Con đừng giận ba con, do ba con bận nhiều việc nên không quan tâm con nhiều được nhưng ba Minh vẫn rất thương con "
" Con biết rồi ạ. Lúc sáng daddy cũng đã nói với con rồi!" - nó cười đáp.
" Tiểu Dương này. Sau này mẹ sinh em bé ra vậy con có thương em không?"
" Có ạ. Nếu là em trai con sẽ dạy em đá bóng còn nếu là em gái thì con… con sẽ dạy em…" - Thiên Dương hết biết nói thế nào…
" Đến lúc đó, con có thể dạy em con đọc nè, viết nè. Thiên Dương chẳng phải viết chữ rất đẹp và học tiếng anh rất giỏi sao!"
" Đúng, con sẽ dạy em đọc rồi viết và dạy em yêu thương ba mẹ nữa!" - nó cười ngây ngô rồi nói.
Vân Anh cười rồi xoa đầu nó. Trong thâm tâm cô luôn xem nó như con ruột mà yêu thương hết lòng. Cũng vì thương quá mà nhiều lần dạy hư nó nên cuối cùng là cả hai mẹ con cùng bị mắng nhưng cô vẫn rất vui vì điều đó. Hạ My tính ra cũng vì cô mà chết nên bây giờ cô nên có trách nhiệm chăm sóc và dạy dỗ nó thật tốt xem như là lời xin lỗi cho Hạ My.
Tối đó, trong phòng của cô và anh.
" Anh hôm nay sang ngủ với Tiểu Dương đi! Em ngủ một mình không sao "
" Em không cần lo đâu, cứ dưỡng thai cho tốt!" - anh cười nói. Ai mà không biết cô là đang bị ảnh hưởng bởi cây nói của Thái Phương lúc sáng chứ - " Em nghỉ đi, anh sang xem nó thế nào!" - Thiên Minh nói xong thì rời khỏi phòng. Anh bước sang phòng của nó.
" Tiểu Dương, cho ba vào được không?"
Lúc này nhóc con đang lén ăn kem trong phòng nên khi nghe tiếng của anh nó liẻn quýnh quáng cả lên. Hết cách nó thành bỏ cây kem còn đang ăn dở của mình vào trong bồn rửa tay trong tolet rồi với ra mở cửa cho anh.
" Papa "
" Con làm gì mà lâu thế?"
" Dạ…dạ con… đi vệ sinh "
" Chà, đi vệ sinh mà trên áo dính đầy vết kem à? Con trai, con học cách nói dối này là từ mẹ con chứ gì. Dở tệ y như nhau!" - Thiên Minh cười nói.
" Con…con…xin "
" Được rồi, không cần xin lỗi. Ba không mắng con, thích thì cứ ăn nhưng phải biết chừng mực nếu không sẽ viêm họng đấy!" - anh nói rồi bế nó trên tay.
" Papa không ở cùng với mẹ ạ?"
" Ba sang đây chơi với con!"
Thiên Minh nói rồi bế nó lên giường ngồi.
" Papa… Ngủ… với con nha. Trời mưa… con sợ"
" Được, ba ngủ với con. Được rồi ngồi đây ba đi lấy đồ thay cho con không thôi là tối nay kiến sẽ bò vào mà tha con đi đấy!"
Sau khi thay đồ xong thì hai ba con anh cùng nằm trên giường chơi game với nhau. Một lớn một nhỏ cười đùa với nhau không ngừng.
" Là… đàn gãy tai trâu " - Thiên Dương cười nói. Cả hai đang cùng nhau chơi đuổi hình bắt chữ. Mà công nhận Thiên Minh chẳng có khiếu gì về chơi game, toàn là Tiểu Dương đoán ra thôi.
" Ai da Tiểu Dương, con không nhường ba gì hết!" - anh khẽ than phiền.
" Ba chơi không giỏi gì hết. Hôm trước con với mẹ cùng chơi, mẹ đoán trúng rất nhiều. Đúng là chơi với mẹ thích hơn!"
" Đúng rồi, nhà này chỉ có ba là bị cho ra rìa thôi!"
" Đâu có đâu ạ, con thương ba nữa. " - nó cười rồi hôn anh.
Thiên Minh hạnh phúc xoa đầu con trai.
" Tiểu Dương, ba xin lỗi do mẹ con mang thai bị thai hành nên mệt không có thời gian bên con. Ba luôn phải chăm sóc tốt cho mẹ con trong giai đoạn này nên ba cũng mệt, không dành nhiều thời gian cho con nhưng không có nghĩa là ba mẹ không còn yêu thương con như trước. Ba xin lỗi vì đã ít lắng nghe con, ít bên cạnh con hơn trước nhưng ba chắc chắn với con là ba đối với con không có thay đổi. "
" Con hiểu rồi, lúc sáng daddy đã nói và lúc chiều mẹ Vân Anh cũng đã nói rồi nên ba không cần nói nữa đâu ạ!"
" Nhóc con, vậy mà con dám chê ba nói nhiều à?" - Anh nói rồi cù lét nó.
" Ba… ba… haha con…sai rồi…haha "
" Cho vừa cái tội!" - anh mắng yêu nó
" Papa hung dữ quá "
" Được rồi ông cụ non. Này, cho con xem hoạt hình phút nữa đấy rồi vào trong đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ!"
" Cảm ơn papa "
Nhóc Dương cầm lấy điện thoại của anh rồi liền mở pokemon lên xem. Thiên Minh cũng nằm bên cạnh nó xem ké. Hồi nhỏ anh cũng chẳng có xem mấy thứ này, suốt ngày cũng chỉ ôm trái banh đi đá rồi phá làng phá xóm thôi lần nào về cũng bị ăn roi thay cơm. Lớn một chút thì lại tụ tập bè phái làm đại ca trong trường. Từng một thời ba anh không chịu nổi mà đưa anh về bên ngoại một thời gian nhưng đi đến đâu anh cũng phá được rồi cứ thế trong nhà cũng chẳng còn ai quan tâm đến anh nữa. Đó cũng là một phần mới khiến anh chán nản mà không học kinh doanh đến khi gia đình gặp nạn. Anh rất hiểu cảm giác bị thiếu thốn tình cảm gia đình nên bây giờ anh mới cố gắng mà bù đắp, dựng xây nên một gia đình hạnh phúc cho Tiểu Dương.
phút trôi qua…
" Nào, hết thời gian rồi, trả lại cho ba rồi đi ngủ thôi!"
" Papa… phút nữa thôi là hết một tập rồi… " - nó dán mắt vào màn hình cố gắng xem cho nốt.
" Giá niêm yết phút không đổi, trả lại cho papa nếu không là bị phạt đấy nhé!" - anh nghiêm giọng.
Thiên Dương sợ anh tức giận nên cũng trả lại với bộ dạng bằng mặt không bằng lòng.
" Papa hung dữ. Không giống với mẹ Vân Anh gì hết, con không chơi với ba nữa!" - nó nói rồi leo xuống giường đi vào trong tolet đánh răng. Thiên Minh nằm trên giường mà chỉ biết cười. Cái cách giận dỗi này nhìn vào là biết ngay do chính cô vợ bảo bối của anh dạy mà ra.
Một lúc sau, Tiểu Dương bước ra.
" Sao papa không đánh răng?"
" Lúc nãy papa đánh rồi "
" Ba không được nói dối đâu đấy nhé. Con sẽ đi mách mẹ Vân Anh cho coi!"
" Chà, con theo họ của ba vậy mà lại đi nói xấu ba ah "
" Tại papa không ngoan mà. "
" Khổ ghê, được rồi. Papa đi đánh lại cho con thấy được chưa?" - anh cười khổ rồi cũng vào tolet mà đánh răng trước sự chứng kiến của quỷ con. Do anh thường xuyên sang phòng nó ngủ nên cũng có sẵn bàn chải ở đó.
" Papa thế mới ngoan " - nó đứng ngoài cửa mà cười nói.
Thiên Minh đánh xong thì ra ngoài bế nó cùng lên giường mà ngủ. Nhưng nhóc Dương lại cứ huyên thuyên kể hết chuyện này đến chuyện kia mãi đến gần h nó mới chịu ngủ. Còn anh thì luôn ôm bó vào lòng. Một lúc sau thì cô nhắn tin qua máy của anh.
[ Anh bế Tiểu Dương qua ngủ chung với em nha ]
Anh xem tin nhắn rồi khẽ cười. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy rồi bế nó trên tay quay trở về phòng của mình. Thiên Minh mở cửa bước vào thì đã thấy cô đang ngồi sẵn ở trên giường mà sắp gối.
" Buổi tối nó sẽ đạp em đấy!"
" Không sao mà, một đứa con nít thì đạp mạnh bao nhiêu chứ. Nào để nó xuống đây!"
Thiên Minh hết cách cũng đành nghe theo lời vợ yêu mà đặt Tiểu Dương nằm ở giữa. Rồi sau đó Vân Anh cứ ôm lấy nó mà ngủ chẳng thèm bận tâm đến anh. Thiên Minh cười khổ, đến cuối cùng vẫn là mẹ con cô mẫu tử tình thâm.