Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh Lục phất tay rồi nhảy ra khỏi cửa sổ theo sau đó là Hồng Hạ đuổi theo.
Sau khi Ảnh Lục dẫn Hồng Hạ tới Quỷ Thị, trái ngược với Lam Châu, nơi này là chốn phồn hoa bậc nhất của quỷ giới, nơi mà những con quỷ tới đây buôn bán, ăn chơi trác táng và lộng hành nhiều nhất nên hễ có thần quan vào đây thì cần phải giấu nhẹm linh quan đi, hạn chế thông linh với thần quan khác nếu không chúng quỷ đánh hơi ra mùi của thần quan thì thần quan đó coi như được bọn chúng "chăm sóc" chu đáo.
Cũng có người to gan vào đây chơi và buôn bán như các chúng quỷ, cũng có trường hợp đi đêm mà đi kiểu gì mà vào chợ qủy lúc nào không hay, không bị lũ quỷ mần thịt thì cũng bị dọa chọ sợ mất mật.
Đang định đánh lạc hướng thiếu niên áo đỏ thì Hồng Hạ cảm nhận được có ai đó đang theo dõi, y cảnh giác quay lưng lại liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai nhìn chằm chằm vào y cả, Hồng Hạ quay lưng lại thì thấy có ai đó chạy ngang qua trông rất khả nghi liền đuổi theo.
Chớp mắt một cái là Hồng Hạ đã đứng trước mặt người khả nghi đó rồi, người nọ lùi vài bước ra sau:
"Điện...!điện hạ, nô tì chỉ là đi mua đồ ăn, người...!người đừng có phạt nô tì..."
Hóa ra là nha hoàn ở trong phủ, nhưng tang đang diễn ra ai đâu lại đi mua đồ ăn? nha hoàn này có nhiều điểm nghi ngờ nhưng Hồng Hạ không thể hiện ra ngoài:
"Ta đã nói gì đâu" y nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn trước mắt, nói tiếp: "Nha hoàn các ngươi bây giờ không có mẹ ta làm chủ thì không xem ta ra gì đúng không? Gặp ta cũng không hành lễ"
"Nô...!nô tì có tội!" nha hoàn đó nghe vậy nhanh chóng chấp tay cúi người lại hành lễ
"Hừ"
Hồng Hạ lạnh lùng đi ngang qua tiểu nha hoàn đó thì cô ta lại đi theo y, Hồng Hạ chả buồn quan tâm mà đi thẳng ra tới cổng thành.
Trên đường đi có hai tên lính canh chặn đừng Hồng Hạ lại hỏi giấy thông hành:
"Khoan đã, giấy thông hành đâu, hồi nãy ta thấy ngươi vào lúc bọn ta bận nên mới bỏ qua cho ngươi, bây giờ thì không có chuyện đó đâu –"
Tên lính kia chưa kịp nói xong thì Hồng Hạ đã ném thẳng vào mặt hắn hai cục vàng rồi đi tiếp.
Bên ngoài cổng thành, tiểu nha hoan hỏi:
"Thế tử, vị công tử nói chuyện vời người là bằng hữu à?"
"Không, người qua đường thôi, ngươi tên gì"
"Nô tì tên là Ngọc"
Đối phương nói ra tên xong thì cả người cũng chả nói gì thêm.
Vài canh giờ sau, cuối cùng thì Hồng Hạ cũng đã tới được trước cổng thành của nước Lâm Châu.
Gọi là nước Lam Châu như thế thôi nhưng lại là nơi mà thần quan ở trên tiên giới lập ra, Lam Châu là chốn phồn hoa bậc nhất của nhân gian, nơi này có rất nhiều quý tộc có thế lực lớn qua lại cùng với thần quan ở trên tiên giới, cũng chính vì điểm này nên hễ có một thứ dơ bẩn hay một con quỷ nào dám bép xép tới đây đều bị những thứ ling quang của các thần làm chói muốn mù mắt, con nào to gan hơn nữa thì cải trang thành người thường mà lẻn vào đây nhưng đều bị những đạo sĩ giết chết.
Nơi này cũng có nhiều đạo quán thờ thần quan cũng là chuyện bình thường, cũng có thần quan đánh nhau ở đây nhưng cực kì ít trường hợp này xảy ra.
Trên đường đi tất cả mọi người ở trong đây đều mặc đồ sáng, kể cà tiểu nha hoàn đi theo y cũng vậy, nhưng có mỗi mình y là nổi bật nhất mặc dù y đang mặc đồ đen nên trên đường đi cũng có vài ánh mắt dán lên người y.
Hồng Hạ nhìn xung quanh rồi hỏi Ngọc:
"Gần đây có một cái gian khách điếm không?"
Ngọc nghe Hồng Hạ nói vậy liền chạy đi tới một cái gian khách điếm rất xa rồi đi vào.
Y nhìn hành dồng vừa nãy của cô ta khiến y càng cảnh giác tiểu nha hoàn này, không cần nhìn mà đã biết được nên chọn gian nào trong khi đó đã đi qua mấy gian khách điếm.
Hồng Hạ đi về hướng mà gian khách điếm mà nha hoàn chọn cho mình, không biết có gì bên trong đang chờ y đây.
Vừa đứng trước cái gian này Hồng Hạ đã đoán ra đây là cái gì.
Đây chẳng phải một cái thanh lâu sao? Nha hoàn thời nay có cái suy nghĩ gì mà lệch lạc hết sức.
Hồng Hạ bước vào đã thấy một cảm giác khó chịu ập vào người rồi, một mùi hương gì đó khiến đầu óc Hồng Hạ hơi chóng mặt nhưng cũng không nhiều.
Bên trong cái thanh lâu này nói chung là có rất nhiều nữ nhân và những miếng vài dài treo lủng lẳng trên trần cùng vài thứ linh tinh khác, theo với đó là khung cảnh ở đây toàn là màu đỏ.
Y nhìn quanh một lượt thì thấy tiểu nha hoàn đang đứng trước một căn phòng, Hồng Hạ bước lên những bâc thang để lên lâu hai, nơi mà nha hoàn đó đứng.
Cô thấy Hồng Hạ đã tới liền cúi ngời hành lễ, Hồng Hạ cười như không cười nói:
"Gián điệp như cô biết lựa chỗ quá nhỉ"
"Điện hạ, người nói gì nô tì không hiểu"
"Ngươi hiểu như thế nào thì kệ ngươi, cho dù có giả nai đi chăng nữa thì ta đâu có mượn ngươi hiểu, cản bản là ngươi hiểu từ đầu đến chân rồi"
"..." cô im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Điện hạ đây là phòng của ngài mà ta đã đặt, người vào đi"
Y nhìn tiểu nha hoàn, không nói nhiều rồi đẩy cửa đi vào phòng.
Căn phòng tối mịt chỉ có vài cây nên lẻ loi thấp lên để đủ thấy đồ vật xung quanh trong căn phòng này, Hồng Hạ tiến tới cái bàn, y lấy một cây bút, nghiên, mực và cuộn giấy từ trong tay áo rồi mở cuộn giấy ra, là một tấm bức họa mà Hồng Hạ vẽ.
Trong bức họa này có một nam nhân áo đỏ nổi bật, tóc đen tuyền dài suôn mượt, trong tay cầm một cây dù màu xanh mòng két với những đường hoa văn của nhiều các loại hoa, chỉ là nhân vật trong bức tranh trông thiếu thiếu đặc điểm gì đó, khuôn mặt, người trong bức họa này không có mặt.
Hồng Hạ ngồi xuống ghế, cầm cây bút lên định vẽ khuôn mặt của người trong bức họa này để hoàn thành bức tranh thì bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ cộc cộc, tiếp sau đó là một giọng nói nữ:
"Hồng Hạ! Hồng Hạ, ngươi còn ở đó không?"
Là Ảnh Lục, không biết cô ta tìm được y bằng cách nào nhỉ? Y cũng không nghĩ nhiều, úp cuộn giấy xuống mặt bàn rồi tiến tới mở cửa sổ, đồng thời Ảnh Lục cũng định đẩy cửa sổ vào.
Cô định mở cửa sổ mà tự nhiên Hồng Hạ mở ra trước khiến cô đẩy hụt vào khoản không rồi bổ nhào về phía Hồng Hạ, y cũng hơi bất ngờ nên nhất thời không tránh được, thế là cả hai người đều té xuống sàn nhà rồi phát ra một tiếng rầm và một tiếng cộp như là kim loại.
Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa hỏi:
"Điện hạ? chuyện gì vậy"
"Trượt chân thôi, không có gì đâu đừng vào"
"Vâng"
Hồng Hạ lấy ta xoa xoa phía đằng sau đầu còn Ảnh Lục chống tay ngồi nhổm dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy mỹ nam trước mắt liền lẩm bẩm một mình:
"Ui là trời, ngươi chọt mù mẹ mắt lão nương luôn đi"
"Khụ, ngươi đứng dậy được chưa?"
"Hả? à ừ!"
Ảnh Lục nhanh chóng đứng dậy rồi sau đó chóng tay lên bàn làm bộ như vừa nãy không có chuyện gì sảy ra, Hồng Hạ vừa đứng dậy liền lấy tay phủi phủi sau lưng lẫn đằng trước, y quay qua hỏi cô:
"Tìm ta làm gì?"
"Vài canh giờ trước là ngươi vẫn còn ở Thăng Long đúng không?"
"Có vấn đề gì à"
"Đúng vậy, vào vài canh giờ trước là chủ tử bọn ta đi chơi thì gặp phải thích khách, bọn ta chặn bọn thích khách kia thì ai ngờ còn một nhóm khác đuổi theo mà lúc đó nhóm bọn ta bị bao vây, mà khi giải quyết xong rồi chạy đi kiếm chủ tử bọn ta mà người ấy vẫn an toàn, mà đám thích khách đó thì tên nào cũng bị trọng thương, tra hỏi thì tên nào cũng im thin thít không chịu khai, thậm chí có tên tự sát luôn.
Mà đi hỏi mọi người xung quanh thì chỉ nghe tiếng như là roi quất thấu trời thôi, ngươi có ở gần đó và nghe được tiếng đó không?"
"Ngươi không thể nói gọn hơn được à?" – mà thiếu niên kì quái đó là chủ tử nhà ngươi à?.
"Ta sợ nói vậy ngươi không hiểu"
"Được rồi, ta đúng thật là có nghe được tiếng đó" – Căn bản là do ta tạo ra mà sao không nghe được
"Ngươi có gần đó không? Có thấy ai khả nghi chạy qua không?"
"Không, ta chỉ thấy vài người áo đen bị thương với ngôi nhà bị sập thôi nhưng lúc đó chỉ đi ngang qua nên không để tâm lắm" – Tiện thể đâm bọn chúng vài nhát thôi
Ảnh Lục thở dài rồi ngồi xuống ghế mà lại thấy có một bức họa úp xuống mặt bàn cùng với bút, mực và nghiên, cô tiện tay lật tờ giấy lên và thấy được một người áo đỏ chói trong bức họa.
Hồng Hạ tiến tới và lấy tờ giấy từ trong tay Ảnh Lục, cô hỏi:
"Ai trong bức tranh vậy? Ngươi vẽ à? Sao không vẽ mặt???"
"Hỏi nhiều quá"
Hồng Hạ cất mấy thứ đó vào không gian và ngồi xuống ghế phía đối diện với Ảnh Lục:
"Ngươi hỏi mấy chuyện này làm gì"
"Là thống lĩnh phái ta đi, ban đầu là định phái Ảnh Thất đi nhưng mà hắn nói là ta chơi thân với ngươi hơn Ảnh Thất, thế là ta phải đi làm nhiệm vụ, mà thống lĩnh còn nói là mang được ngươi về càng tốt"
"..."
Y cũng đang có chuyện trong người cần làm nhưng mà không gấp lắm, đi với Ảnh Lục một chuyến chắc cũng hóng được không ít chuyện thú vị, mà với cái tính hiếu kì từ nhỏ, tất nhiên là đồng ý đi theo Ảnh Lục để xem thống lĩnh và những đồng đội của Ảnh Lục như thế nào.
Hồng Hạ lên tiếng:
"Hiện tại ta cũng đang rảnh, ngươi có thể dẫn ta đi cũng được"
"Vậy sao?! Được, ngươi mau đi theo ta"
Con đường mà Hồng Hạ đang đi ở chợ quỷ là con đường sạch nhất, rộng nhất mà hạ địa của quỷ thị dùng để di chuyển và vận chuyển nhiều nhất, do sạch nhất nên gần con đường này có nhiều nữ quỷ sinh hoạt gần đây, nam cũng có nhưng khá ít.
Trong quỷ thị chia làm ba phần, phần bên ngoài chợ quỷ gọi là ngoại địa, bên trong là nội địa và phần hạ địa là nơi thành chủ của cái chợ này sinh sống.
Hiện tại Ảnh Lục đang dẫn y đi tới ảnh địa, ảnh địa là nơi tiếp giáp ở giữa nội địa và hạ địa nên cũng khá nhiều quỷ vệ với ảnh vệ.
Hai người đang đi thì gặp phải một thiếu niên tóc đỏ đang bá vai Ảnh Thất, Ảnh Lục thấy hai người họ cười đùa vui quá liền tiến tới véo má Ảnh Thất, nói gắc:
"Ngươi hay quá nhỉ Ảnh Thất, đẩy việc này sang ta rồi chỉ để đi chơi với Ngũ ca sao? Ngươi quá đáng rồi đó!"
Ảnh Thất đẩy tay của Ảnh Lục ra rồi sờ má: "Ngũ ca rủ ta đi chơi mà, chứ ta có đi chơi đâu"
"Ngươi..."
Thiếu niên tóc đỏ chen vào rồi cười nói: "Đúng vậy, là ta rủ đó, ngươi đường có váo má Ảnh Thất chứ"
"Ảnh Ngũ ca, huynh sắp có chuyện rồi mà còn đi chơi nữa à? Ta hoàn thành nhiệm vụ thống lĩnh giao cho rồi" Ảnh Lục chống hông phàn nàn
"Vậy người...!đâu..." Ảnh Ngũ liếc mắt nhìn sang thì thấy một nam nhân tuấn tú lành lùng đang đứng sau lưng Ảnh Lục, hai tay người đó để ra sau lưng trông rất nghiêm nghị, Ảnh Ngũ bỗng nhiên bước lùi ra sau: "Tứ ca? huynh đi chung với Ảnh Lục hồi nào mà ta không biết vậy? Hình Như hôm nay huynh hơi khác thì phải, ta nhớ mắt huynh màu đen mà"
Ảnh Lục nghe Ảnh Ngũ nói xong liền lấy tay kí đầu Ảnh Ngũ: "Tứ ca cái đầu nhà ngươi! Đây không phải là thống lĩnh mặc dù hắn giống thống lĩnh thật, đây là người bạn mới quen của ta! Cũng là người ở gần chỗ đám thích khách bị tấn công nhất"
"Vậy...!vậy sao? Vậy là người này không phải Tứ ca?"
Ảnh Thất nhìn sang Ảnh Ngũ, nói: "Đúng vậy, lần đầu ta và Ảnh Lục gặp tên đó là ở phía tây bắc của chợ quỷ, lúc đó là đi kiếm thảo dược cho Ngụy ca.
Ta cũng bị nhận nhầm giống ngươi vậy đó"
Ảnh Ngủ nhìn sang Hồng Hạ rồi tiến lại gần, cậu đi một vòng xung quanh y xem xét một hồi, Ảnh Ngũ nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng cũng kết luận:
"Đúng là giống Tứ ca thật, chỉ khác là màu mắt với khí tức và mùi hương thôi.
Ê này tên kia, ngươi tên gì vậy?"
"Hồng Hạ" Y lạnh lùng đáp lại bằng một câu ngắn gọn
"Ôi mẹ ơi!! Khí thế giống hệt ca ca luôn! Ta phải đi nói với ca ca mới được!" Ảnh Ngũ xoay người chạy đi như bay rồi biến mất
Cả ba người đều nhìn nhau rồi cũng đi về hướng mà Ảnh Ngũ mới chạy cao bay xa, đi một hồi thì đã tới ảnh địa, trước mắt Hồng Hạ là một cánh cổng đang mở và có màu đen rất rộng và cao tỏa ra một khí chất đáng sợ khiến người ngoài nhìn vào thôi đã sởn hết cả tóc gáy, y nhìn vào cũng có chút quen mắt nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Bên trong cánh cổng đó là một cái sân rất rộng cùng với những cái viện nhỏ đứng cạnh nhau mà tạo thành hình tròn, ở giữa mảnh đất hình tròn đó là một cái đường đi kéo dài, chia mảnh đất hình tròn cùng những cái viện làm ra hai bên.
Mà ở hai bên mảnh đất đều có rất nhiều những người mặc đồ đen đang luyện tập tầm người, có một bóng người đứng ở đó cùng Ảnh Ngũ và trông cậu như đang nói cái gì đó.
Người mà Ảnh Ngũ đang nói chuyện chính là thống lĩnh của bọn họ, Ảnh Tứ, một thân áo đen từ đầu tới chân, hai tay để ra sau lưng, dáng đứng cực kì nghiêm nghị cùng với đầu tóc được cột lại rất gọn gàng, mái tóc râu dế chỉ có để một bên xả ra còn bên còn lại thì không có, cả người Ảnh Tứ đều tỏa ra một khí thế cao ngất ngưỡng của một thống lĩnh.
Mủi cao mày hơi rậm cùng với đôi môi mỏng, đôi mắt thì đen tuyền sâu thẳm như hố đen, còn tỏa ra sát khí cực kì nguy hiểm khiến Hồng Hạ có chút miễng cưỡng muốn tránh đi khi người đó nhìn thẳng vào mắt y mà y cũng tránh không được một người có cảm giác nguy hiểm hơn y như vậy.
______________
Ngọc
Ảnh Ngũ
Ảnh Tứ
Nguồn: Picrwe.