Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_Quyển : Trần Đan Chu_
Thế tử điện hạ Hồng Hạ tên thật là Lam Vân Xuyên, thiếu gia của nhà Đỗ sinh ra lúc ngày có trăng đỏ, trùng vào núi Tử Lô mở, vạn quỷ xao động tụ lại núi chém giết loạn xạ, con nào chui ra khỏi hồ trong núi sẽ thành quỷ vương cấp tuyệt.
Vị thế tử này bị mọi người đời đời xa lánh, cứ gặp là đánh đuổi, thậm chí ca ca cùng cha khác mẹ của y cực kì không ưa y vì y được đối xử tốt nhất ở trong nhà Đỗ.
Trong một lần chạy lên núi với tâm tình hoảng loạn lại đụng trúng một quỷ vệ, vừa hay người đó cho y tuyển vào Ảnh Cung làm ảnh vệ.
Lúc mới vào Ảnh Cung thì y được các chưởng sự thử sức và thăm dò, do y là trường hợp tuyển vào bằng một cách đặc biệt nên cũng được các chưởng sự trong Ảnh Cung trực tiếp thăm dò để tránh gián điệp, kết quả là lúc đó y đang tuyệt vọng nên đều bị các chưởng sự đánh cho lả cả thân nên bị cho vào tổ .
Trong Ảnh Cung chia làm tổ, tổ phụ trách thực chiến, tổ phụ trách khống chế cục diện, tổ phụ trách giúp đỡ toàn bộ đội ngũ, tổ phụ trách điều tra truyền tin.
Y vào đó được năm nhưng do y hoàn thành nhiệm vụ quá xuất sắc và khéo léo nên đều được thiện cảm từ vài nam, nữ ảnh vệ, các chưởng sự trong đó nên được ra sớm hơn năm.
Đến lúc khai ngục để cho tuyển làm quỷ vệ của chủ nhân của chủ nhân của cái Ảnh Cung này, nhưng trên đường y gặp tai nạn và bị rớt xuống vách núi, chưởng sự tổ cũng đã phái người đi tìm nhưng không thấy đâu nên đành mở ra cuộc tìm kiếm tạm thời.
Nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không thấy bất kì thông tin gì từ y nên cuộc tìm kiếm này dần dần bị quên lãng.
____________
Trên đỉnh của môt cái thác nước cao trượng (m), có một thân ảnh màu đen đang vung kiếm trên đó, thân thế lúc ẩn lúc hiện mở ảo quỷ dị, bất thình lình người đó nhảy xuống đỉnh tháp và lao thẳng xuống một mảnh đất rộng trượng ở giữa cái hồ ở dưới thác nước, mà bên dưới mảnh đất giữa hồ đó có một người áo đen đang cầm cung với vài mũi tên nhọn hoắc được cài trên dây cung, người đó thả tay ra, những mũi tên đó lao với tốc độ cực nhanh về người đang nhảy xuống mảnh đất đó.
Trong làn sương mờ ảo, không biết người nọ có bị trúng tên hay không nhưng có một cái bóng nhảy lên cao rồi đáp xuống đất, cách đó không xa một giọng nữ thanh thót vang lên:
"Hồng Hạ, ngươi đúng là thiên tài mà! Chiêu đó là ai dạy cho ngươi vậy?"
"Mẹ ta dạy đó"
Khuôn mặt y trắng nõm, mủi cao mày mỏng, đôi môi hơi hồng hào và mọng nước với đôi mắt xanh dương sâu thẳm như đáy vực khiến người khác không tài nào dám nhìn thẳm vào đôi mắt y được.
Nữ nhân mới khen y vừa nãy có tên hiệu là Ảnh Lục, còn người nam nhân cầm cây cung bắn y là Ảnh Thất, cậu ta ôm cây cung đứng đó nhìn y một hồi rồi lên tiếng:
"Điều này là dĩ nhiên, mẫu thân hắn là Giang Nhu Nhi, phụ thân hắn là Đỗ Phàm, hai thiên tài như vậy tất nhiên là phải sinh ra thiên tài rồi"
"Ta có thể coi lời nói của ngươi là một lời khen không"
"Hừ"
Hồng Hạ cười mỉm rồi phóng vào hang động sau thác nước, bên trong hang là một thế giới khác hoàn toàn, không vao thì không biết mà vào rồi thì hết hồn, một mảng hoa đủ màu trải dài xung quanh thành một hình tròn và còn có vài lối đi lẻ tẻ khác ở xung quanh, còn ở giữa là một mảng đất rộng và ở giữa trung tâm mảng đất là một bức tượng mang hình hài của một nam nhân mặc hồng y lộng lẫy tráng lệ đeo một vòm hoa trên đầu.
Nhân dịp vào mùa hoa nở Hồng Hạ sẽ về thăm mẫu thân nuôi của y, y sẽ lấy một ít hoa để tặng bà ấy, Ảnh Lục đi vào rồi nhìn quan một lượt:
"Hoa nở đẹp ghê, ngươi định đi thăm mẹ của ngươi à?"
"Ừm"
"Cho ta đi theo được không?"
Hồng Hạ cười nhạt: "Tùy"
Ảnh Lục nghe vậy hào hứng đi theo Hồng Hạ, vài canh giờ sau khi lên đường thì hai người bọn họ cũng đã tới trước cổng thành nước Thăng Long, một đất nước cổ đã tồn tại được năm.
Hai người đi qua cổng thành thì gặp một khu chợ lớn, Hồng Hạ đi giữa con phố với những sạp hàng và quán ở hai bên đường, vào buổi chiều xế tà, dòng người đi tấp nập ở chợ càng nhiều, Ảnh Lục bị thu hút bởi các món ắn đặc sắc của các sạp hàng nên tách ra khỏi Hồng Hạ mà đi ăn.
Y tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm mà cầm bó hoa đi thẳng đến Đỗ phủ, khi đứng trước cửa Đỗ phủ, lòng y trầm xuống.
Trước mắt Hồng Hạ là một cánh cửa mở toang, bên trong là một khung cảnh âm trầm cùng với những tờ giấy bay phấp phới rồi rơi đầy mặt đất, tất cả mọi người ở trong đó đó đều mặc áo trắng, hơi hơi cúi đầu nhìn y bắng ánh mắt buồn khó tả.
Có một người cầm nhang đi ra khỏi một căn phòng rồi đi tới chỗ y nói bằng giọng hơn khàn như cố nén giận về chuyện gì đó:
"Hồng nhi"
Hồng Hạ chấp tay: "Phụ thân"
"Khoản thời gian này Hồng nhi có vẻ sống tốt nhỉ?"
"Vâng, phụ thân, mẫu thân đâu ạ"
"Người đã không còn rồi, không cần hỏi nữa" - Người nọ siết chặt tay như có thù hận gì đó giấu trong lòng rồi nhanh chóng thả lỏng tay, Hồng Hạ cũng đâu có mù nên y thấy được.
"..."
Người đó đưa nhang trong tay cho Hồng Hạ rời xoay người đi vào căn phòng, Hồng Hạ đi theo người đó vào căn phòng, bên trong đó có vài cái lư để cắm nhang, cạnh đó là hai cái bình cắm hoa trống và dĩa trái cây trên bàn thờ.
Y tiến tới trước bàn thờ, chia bó hoa trong tay thành hai rồi cắm vào bình, lùi lại vài bước và quỷ xuống đất lạy vài cái rồi đứng lên.
Hồng Hạ xoay người đi thẳng ra khỏi Đỗ phủ, bên ngoài Đỗ phủ Ảnh Lục đang cầm một cái bánh bao ăn dở, cô định ngó vào xem Hồng Hạ đang làm gì thì vừa thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Hồng Hạ, đôi mắt của y như chứa một con đao sẵng sàng giết người không gớm tay đi ra khiến Ảnh Lục hét lên rồi bật lùi ra đằng sau vài trượng:
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi sao thế? Mới nãy mặt mày con sáng sủa mà"
"Về"
Hồng Hạ phất tay áo rồi hùng hổ đi về, Ảnh Lục lén lút nhìn vào cửa Đỗ phủ, ngầm hiểu có chuyện chẳng lành rồi lẳng lặng đi theo Hồng Hạ.
Ảnh Ngũ thầm nghĩ, hèn gì mặt như muốn giết người như vâỵ a, hóa ra là nhà có tang!
Đang đi thì Ảnh Thất xuất hiện, cậu nhìn y rồi như liên tưởng đến thứ gì đó rồi rùng mình một cái mạnh, cậu quay sang Ảnh Lục gấp gáp nói:
"Mau đi, có chuyện"
"Hả, à ừ!"
Hai người bọn họ mặc kệ Hồng Hạ mà chạy đi về hướng khác.
Hồng hạ đứng giữa dòng người dòng người tấp nập, Hồng Hạ trầm mặc hồi lâu, ai đã giết mẫu thân nuôi và người đó có mục đích gì? Nếu mẫu thân chết vì nguyên nhân khác thì tại sao phụ thân lại có những hành đồng kìm nén đó? Trừ phi...!là hắn, Trần Đan Chu.
Trần Đan Chu là ca ca của Hồng Hạ, mẹ hắn là từ nước địch trốn sang đây đây để chơi.
Trong lần đó mẫu thân y muốn tạo bất ngờ cho phụ thân, mà ai ngờ tiểu nhị giao đồ ăn vào nhầm phòng trùng với lúc mẫu thân y có chuyện nên đi giải quyết.
Phụ thân y ăn xong thì chúng xuân dược, mà lúc đó ả vào phòng này để trốn người ta thì...!và...!thế là...!
Hồng Hạ đi vào một con hẻm ít người rồi quay đầu lại nhìn ra đằng sau xem có người hay không thì đụng trúng lưng của người khác, cả hai bên nhanh chóng quay lưng lại nhìn nhau.
Trước mắt Hồng Hạ là một thiếu niên áo đỏ tuấn tú mặt mày sáng sủa, mủi cao mày rậm cùng với đôi mắt tinh xảo sáng như sao, ngoài ra đối phương còn khiến y có cảm giác quen thuộc lạ thường nhưng không nhiều, bởi vì còn có cảm giác mờ ảo quỷ dị như chứa dao mang theo tính công kích về mặt tinh thần bao bọc lấy thân thể của thiếu niên đó.
Hồng Hạ cảm nhận được có gì đó nguy hiểm trên người thiên niên đó nên theo bản năng mà lùi lại vài bước.
Người đó bỗng nhiên cười khẽ, tiếng cười này trầm thấp dễ nghe và có chút...!ấm áp? Có vẻ như không cùng đồng trang lứa lắm, Hồng Hạ nghe được tiếng cười đó liền ngẩn ngơ.
Người nọ cất giọng nói khác hoàn toàn của tiếng cười vừa nãy, nghe giống thiếu niên tuổi thanh xuân hơn nhiều:
"Vị ca ca này..."
Hồng Hạ vừa nghe liền thấy có gì đó không đúng liền bác bỏ: "Ca ca? không biết các hạ có gọi nhầm người không"
"Đâu nào, ta đang gọi huynh đó" thiếu niên đó nhìn bàn tay y
"Đừng gọi bậy gọi bạ"
"Ta không có gọi bậy, huynh thực sự lớn hơn ta đó, ta chỉ mới thôi"
"..."
Đúng thật là Hồng Hạ lớn hơn thiếu niên này nồi bánh chưng, cảm thấy không có cái gì để chối cải, Hồng Hạ nói:
"Gọi sao thì tùy, các hạ muốn gì?"
"Trông huynh đẹp thật đấy, với lại còn là một quỷ vệ nữa, chắc huynh mạnh lắm"
"..." "Thữ lỗi, chó đã có chủ rồi đừng có soi mói nữa"
"Tiếc quá nhỉ? Nếu huynh thực sự có chủ rồi thì tại sao lại ung dung đi lại như vậy? nhìn chả giống một quỷ vệ đang làm nhiệm vụ chút nào"
"..."
Cảm giác không có gì để nói với thiếu niên này Hồng Hạ liền mặc kệ thiếu niên đó mà tiếp tục đi qua con hẻm.
Thiếu niên kia thình lình nắm tay Hồng Hạ, y xoay người hất tay thiếu niên đó ra và tiếp tục đi.
Trên đường đi thiếu niên áo đỏ đó đi theo Hồng Hạ và lải nhải suốt một quãng đường, y buồn bực quay lại hỏi:
"Sao ngươi cứ đi theo ta vậy?"
"Sao huynh lạnh lùng với ta vậy?
"...!nói đi, ngươi ruốc cuộc là muốn gì"
"Ta muốn ngươi, vì ngươi đẹp, mạnh, biết dùng nhuyễn kiếm, gân cốt rất tốt, còn là một quỷ vệ nữa" thiếu niên cười tít mắt nói
"..."
Ấy thế mà một cái nắm tay mà thiếu niên đó đã biết nhiều thông tin từ y như vậy rồi! Hồng Hạ cảm thấy nhân vật này không bình thường liền xoay người chạy.
Chạy được vài đoạn ngoằn nghèo qua các ngõ hẻm trong chợ, Hồng Hạ dừng chân xoay người lại, không thấy ai rồi mới yên tâm đi tiếp nhưng chưa đi được bao nhiêu bước thì gặp vài người áo đen che mặt trông giống như đang theo dõi ai đó.
Những người đó phát hiện có người nên quay phắt ra sau lưng lại liền thấy một nam nhân toàn thân áo đen mắt xanh cả người tỏa ra sát khí nhè nhẹ.
Cả hai bên nhìn nhau, Hồng Hạ thì tỏ ra bình thản như chưa thấy cái gì còn mấy người đó lục đục vào thế phòng bị, bọn họ nói thì thầm với nhau:
"Thống lĩnh, nên giết tên này không?"
"giết"
Ngay lập tức có một tên trong đó đi ra rồi lao đến Hồng Hạ còn hai tay để ra sau.
Hồng Hạ cảnh giác để tay gần eo, đối phương bất ngờ rút ra một cái dây màu vàng đang phát sáng rồi quất thẳng vào y.
Hồng Hạ cũng rất nhanh chân mà nhảy lên cao, đặt tay lên đai lưng rồi rút ra một miếng vài dàiii màu trắng, tiếp sau đó là một tiếng chát vang trời khiến mọi người ở xa cũng nghe được, miếng vải màu trắng đó đã hóa thành một thanh kiếm mỏng manh có thể uốn lượng mà còn tỏa ra sát khí rất nồng đậm.
Hồng Hạ thô bạo quất lại đối phương không thương tiếc, người đó bị quất cho bay ra trượng, đụng trúng đồng đội rồi bay thẳng vào nhà dân, cái nhà đó đổ ầm một tiếng đè lên hai người, bụng của tên bị y quất máu tuôn như suối, còn tên sau thổ huyết ra một đống máu.
Hồng Hạ đánh không thương tiếc là vì đây là người tiên giới, mà tiên giới thì có tên Trần Đan Chu trên đó, tất nhiên là đánh không thương tiếc cho dù không phải tiểu thần quan dưới trướng của hắn.
Hồng Hạ tiến tới tên thống lĩnh, ung dung cầm đồ tên đó lên mà lau sạch vết máu trên thanh kiếm, cả nhóm hơi bàng hoàng cho tới khi tỉnh táo lại là thấy trên bụng mỗi người đều đầy máu, từ khi nào mà đối phương kia đã tặng mỗi người một nhát rồi!
Hồng Hạ trên đường đi lòng vòng trong khu chợ rồi tấp vào một quán bán bánh bao, y mua một cái rồi định tiếp tục đi thì lại gặp thiếu niên áo đỏ đó.
Thiếu niên cười nói:
"Đa tạ huynh vì giúp ta xử lí đám người kia"
"..."
Hồng Hạ híp mắt quay người đi coi như chưa có nghe và thấy cái gì hết, y đi theo kiểu đánh lạc hướng như vừa nãy, đi vào chợ đen rồi quay qua sau lưng, không có người, Hồng Hạ thở ra rồi vừa đi vừa ung dung ăn.
Nhưng chưa được bao nhiêu bước lại gặp thiếu niên đó:
"ca ca, huynh quả nhiên rất lợi hại, ta muốn huynh làm quỷ vệ cho ta"
"Ngươi có thể thôi bám theo ta được không?"
"Không"
"Ta không phải quỷ vệ, đừng có bám theo nữa"
"Huynh chắc chứ? huynh cứ tỏ ra ung dung nhưng dáng đi rất nghiêm nghị chắc chắn đã qua huấn luyện, quỷ vệ hay thường cố tỏ ra mình cho giống người thường nhất, điểm này huynh có, huynh mặc đồ đen, quỷ vệ cũng vậy, bước đi của huynh rất nhẹ không phát ra tiếng nào, quỷ vệ cũng thế, huynh còn che giấu vũ khí rất tốt, quỷ vệ cũng che giấu vũ khí tốt như huynh, đặc biệt nhất là ánh mắt, sắc bén, tỏa ra sát khí, rất lạnh lùng và sâu thẳm, những đặc điểm này giống hệt của một quỷ vệ mà ta có"
"..."
Hồng Hạ xoay người đỡ tay trên trán thở dài ra chiều bấc đắc dĩ, lẩm bẩm một mình:
"Hồng Hạ ơi là Hồng Hạ, sao mày lại để nhiều sơ hở như vây? Ngày thường cũng đâu có như vậy đâu"
_______________
Hồng Hạ (không có cổ phục ;((()
Ảnh Lục
Ảnh Thất
Thiếu niên áo đỏ (không có áo đỏ:v)
nguồn: Picrew.