Bách ra về thì người sai đi lấy hộp khoá cũng về.
Giao tận tay hắn một chiếc hộp nhỏ.
Hộp bằng gỗ đàn hương hình vuông, hoạ tiết tinh xảo, cầu kỳ.
Hắn lật xem thì là một cái rubik mặt mỗi mặt có x hình vuông nhỏ được sơn sáu màu khác nhau.
Cái này hắn chơi chán rồi nhưng chẳng phải cái này do người đời sau sáng tạo ra sao? Hoá ra Cao Lỗ đã làm ra từ ngàn năm trước rồi.
Thứ này bên thời hắn rất thịnh hành, già trẻ đều chơi, có nhiều hình dạng, hình hộp, hình tam giác đều có.
Hắn tưởng cái khoá kỳ ảo gì.
Thứ này hắn có thể phá được, chỉ là mất chút thời gian nhớ lại thôi.
Cái khoá của Cao Lỗ làm cao minh hơn nhiều.
Cơ cấu xoay rất kỳ diệu, ở giữa có thể chứa được bản đồ nữa nên hắn phải cẩn thận.
Cứ mang về phủ để nghiên cứu tiếp.
Hắn lại lượn sang Quỹ kiến thiết xem xét, còn hai ngày nữa là khai trương rồi, bọn nhân viên nữ đang tập luyện hăng say, tập xong lại cho lên rèn kỹ năng mạt chược, lắc xúc xắc, xóc đĩa.
Đứa nào cũng hứng thú.
Một số đứa, Chu Đại Lực loại bớt ra để làm nhân viên thường, chúng cũng cạnh tranh nhau gay gắt nên càng cố gắng tập.
Về đến phủ, có con kỳ đà nhỏ cản mũi đôi gian phu.
Đinh Đang đang ở đây.
Hắn vào nhà, đang tìm kiếm Đinh Tú dáo dác thì thấy nàng ở đây, bỗng tiết chế lại ngay, dò hỏi:
- Đinh Đang làm gì đấy?
- Cháu không có việc gì thì không được sang đây chơi sao?
- Sao thế được, ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
- Cô cô của cháu đâu?
- Cháu đang định hỏi Tứ thúc.
Hôm nay cháu sang đây, cứ thấy không khí là lạ, khác hẳn trước kia.
Cô cô không ngờ hôm nay lại có hứng thú vào bếp, trưởng công chúa cũng đang ở trong kia.
Lúc này từ hướng nhà bếp bỗng loảng xoảng.
Bách và Đinh Đang chạy ngay lại, thấy Đinh Tú đang hoảng sợ đánh rơi cái chảo, Thái Đường dương dương tự đắc đang đảo một hỗn hợp kinh dị gì đó bên cạnh.
Hắn chạy lại nắm tay Đinh Tú, lật ra xem.
Kéo ra chỗ có nước lạnh dúi ngay vào đó.
- Nàng cứ ngâm thế này một lát đi? Nàng sao lại vào đây? Rảnh rỗi quá hả?
- Ta chỉ định nấu món gì đó thôi.
Thái Đường nhìn thấy cảnh này, nước mắt trào ra, chỉ tay vào hai ngươi.
- Các ngươi …
Lại cầm cái chảo hất tung lên.
Đinh Đang thấy cảnh này, há miệng, “Sao hôm nay nhiều chuyện lạ vậy.
Hai người họ làm gì thế?”
Bách nhận ra không đúng, nháy mắt với Đinh Tú.
- Cô bị thế này là đáng đời.
Nàng phối hợp gắt lại.
- Không cần tên khốn kiếp ngươi lo cho ta.
“Như vậy mới đúng chứ” Thái Đường và Đinh Đang yên tâm rồi lại đẩy Bách ra.
Đinh Đang cầm tay cô cô xem xét một hồi, lấy từ trong áo ra một lọ thuốc, bôi lên mấy chỗ bị bỏng rồi kéo cô cô đi lên nhà.
Tên đầu bếp đau khổ, “Các bà cô của tôi ơi.
Làm loạn lên làm gì rồi cuối cùng người dọn dẹp vẫn là ta”.
Hắn đau khổ lau chùi, làm vài món cho bữa cơm chiều.
Bữa cơm diễn ra không hề yên ả.
Đinh Đang tròn mắt nhìn cái bát đầy thức ăn của Bách.
Hắn không muốn sống nữa rồi.
Nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn.
Hắn sẽ chết!
Xong bữa cơm thì Thái Đường cũng phải về cung, còn luấn quấn sẽ bị phạt nặng.
Bách mang cái khoá Cao Lỗ ra, nói rõ nguồn cơn cho hai người.
Đinh Tú vốn hứng thú với những thứ này nhất, cầm cái khoá xoay đi xoay lại.
Bách phải nhắc:
- Trong đấy có thứ hàng nghìn năm rồi, lại là chất độc, phải cẩn thận.
Nói đoạn cầm lại khoá, bắt đầu nghiên cứu cách mở.
Cài này cần kiên nhẫn, mà Đinh Đang thì không có thứ này, Đinh Đang ngáp dài, kéo Đinh Tú đi ngủ.
Đinh Tú rất không tình nguyện đi theo nàng, để lại Bách một mình.
Trước khi đi còn nháy mắt một cái.
Hắn lần đi lần lại, lấy một tờ giấy nhỏ, vừa đánh dấu vị trí lên mặt khoá vừa thử.
Mất nửa canh giờ thì mở được.
Hắn hưng phấn tỉnh cả ngủ.
Khéo léo lấy từ giữa khối rubik ra một tấm da cũ kỹ, đúng là có một cái chai đựng dung dịch thật, sơ sót là chết người như chơi.
Trên tấm da có một tấm bản đồ đơn giản, một nửa là đồ hình cây nỏ.
Đây có lẽ là cấu tạo nỏ liên châu.
Bách không hiểu về kỹ thuật lắm.
Lấy giấy sao chép lại cả hai.
Xong việc hắn ngủ thiếp đi.
Hôm sau, hắn tỉnh dậy vì có một bàn tay ôm sau lưng hắn.
Hắn biết là Đinh Tú.
Nàng cả gan thật, đã dám ôm ấp thế này.
Bèn lấy tay khoá cứng nàng lại.
Đặt lên miệng một nụ hôn.
- Đinh Đang đâu rồi.
- Nó nói về Trang viên chơi với Đại Hoàng gì đó rồi, nói trên kinh thành không ai chơi cùng nó, ở Thậm Thình thì có mẫu thân quản giáo, tốt nhất là về Trang viên của chàng chơi với Đại Hoàng.
Mà Đại Hoàng là ai?
- Là con chó nhỏ của ta.
- Nhóc con! Vậy mà làm cô cô hiểu nhầm nó ở đấy bị nam tử nào câu dẫn mất.
- Đinh Đang còn nhỏ mà.
Đinh Tú lảng sang chuyện khác:
- Chàng phá giải được khoá rồi sao?
- Ta là ai chứ? Cái khoá nhỏ này có là gì.
Nàng xem, chẳng phải phá rồi sao?
- Bốc phét, phá cả đêm, mắt như con gấu trúc rồi kìa?
Nàng âu yếm nhìn, lại lấy khăn rửa mặt cho hắn.
Mang vào chút mì đầu bếp vừa hâm lại.
Hắn đột ngột ôm lấy nàng.
Nhẹ nhàng nói:
- Cố chịu đựng một chút, sẽ rất nhanh thôi ta sẽ nghĩ ra cách phá giải tình thế này.
- Cũng mong là như thế.
Nàng ôn nhu dựa vào ngưới hắn, lại cầm cái bản đồ lên:
- Đây là bản đồ nơi Cao gia trú ẩn sao?
- Có lẽ thế, nhưng nó vẽ ngàn năm rồi, không biết có chính xác không.
Ta cũng mới chỉ sao chép lại chứ chưa để ý lắm.
- Cao Lỗ là ai chứ, ông ấy là người thông minh, đã để lại cách thức liên lạc thế này, nhất định là đã tính toán kỹ.
- Đúng vậy, nhưng ở bản đồ này, có một điểm duy nhất làm mốc, trên này viết mỗi hai chữ “Nhân Sơn”.
Nước ta làm gì có núi nhân sơn nào chứ.
Tý phải đi hỏi Lê huynh mới được.
- Chàng cứ ngược ngược xuôi xuôi cả ngày làm gì chứ?
- Nàng có biết ước mơ của ta là gì không?
Đinh Tú ngồi xuống, lắng nghe hắn.
- Giống như nàng muốn toán thuật nước ta phát dương quang đại vậy, ta tính toán được số lượng người Đại Việt hiện nay khoảng bốn trăm vạn.
Ta đi nhiều vùng thấy còn có người chết đói, dân khổ không sao kể xiết.
Ta muốn làm cho không ai là con dân Đại Việt chết đói nữa.
- Nhưng nàng có hiểu không? Cái trách nhiệm này là của để vương, nếu ta bô bô ra ngoài là muốn cứu dân độ thế.
Nàng nghĩ Thượng Hoàng và Quan Gia sẽ nghĩ gì? Họ không nghĩ đâu, trực tiếp chặt đầu ta luôn.
Cho nên ước mơ của nàng thì được nói ra ngoài, còn ước mơ của ta thì chỉ có làm thôi, nói ra sẽ tội đấy.
- Thật khổ cho chàng rồi.
Nhưng chàng đừng lo, trên đời có một người hiểu là được rồi.
Hắn nắm tay nàng thâm tình, lại ôm nàng một cái.
Bên ngoài bỗng có gia nhân vào báo: Có Lê đại nhân tới.
Hắn thầm kêu may mắn, “Lê đại nhân ngài sau này chắc đốt hương muỗi cũng lên” chỉnh sửa áo quần mang cái hộp ra phòng khách.
Lê Văn Hưu đang nhãn nhã uống trà, thấy hắn mang cái hộp ra, hỏi:
- Ngươi đã phá giải được cái hộp?
- Có gì khó đâu!
Mặt dương dương tự đắc, không biết mình hiện nay ai nhìn cũng thấy là đã có một đêm lao lực.
Hắn lấy tấm bản đồ ra, đưa cho Lê Văn Hưu.
- Huynh trả lại cho người làng Ái Mộ đi, ta đã sao chép lại bản đồ.
Còn có hình vẽ nỏ liên châu, ta sẽ giao cho công bộ.
- Thực tốt quá! Tốt quá! Người Cao gia đang ở đâu?
- Có bản đồ nhưng mơ hồ lắm, huynh xem đi.
Huynh có biết ở đâu có địa danh là Nhân Sơn không?
- Nhân Sơn? Chưa từng nghe tới.
Nhưng có nghe nói núi Hình Nhân.
- Thật sao “Hình Nhân” và “Nhân Sơn” cũng không có gì khác.
Núi này ở đâu?
- Núi này gần ngay hành cung Tức Mặc, là chỗ phát tích của hoàng gia.
“Vậy không phải là ở Nam Định sao, ta phải đi một chuyến mới được?” Bèn nói:
- Ta muốn xuống đây một chuyến để tìm hậu nhân họ Cao.
- Ngươi cứ đi, nhưng có chút rắc rối.
Ngươi là một Hầu gia, theo lễ chế thì khi về Tức Mặc phải báo lên triều đình, phủ Tông Nhân cho phép mới được đi.
- Phức tạp vậy sao?
- Đúng vậy! Tức Mặc là nơi phát tích Hoàng gia, tổ miếu ở hết cả đấy.
Một Hầu gia ngoại tộc về đây, người của Phủ Tông Nhân sao không giám sát chặt chẽ được.
Đấy cũng là đề phòng những kẻ bất chính.
- Vậy xin phép Phủ Tông Nhân thế nào?
- Cứ báo với Chiêu Minh Vương, ngài sẽ báo lên giúp ngươi.
Nhưng chắc chắn sẽ có tông thất đi cùng ngươi để giám sát.
- Vậy được! Dù sao ta cũng đâu có làm gì mờ ám.
Ta và huynh sang phủ Chiêu Minh Vương luôn..